- Tác giả
- Zhihu
- Thể loại
- Ngôn tình
- Cổ đại
- HE
- Nữ Cường
- Phục Thù
- Trọng Sinh
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 5P
- Nguồn
- Nhà nhỏ của Mì
- Lượt đọc
- 1,038
- Cập nhật
1
“Tại sao khăn tay của tiểu thư nhà ta lại ở trong tay của ngươi?”
“Ta biết rồi! Là tên dê xồm ngươi trộm khăn, muốn nhân cơ hội làm ô nhục danh dự tiểu thư!”
Trên yến hội, tiếng người ồn ào.
Thiếp thân thị nữ Hồng Ngọc của Lục Thi Dung chỉ vào mũi Cố Ninh Thành mắng to: “Cái thứ heo chó còn không bằng này cũng dám xưng là tài tử? Ta nhổ vào!”
Đôi mắt xinh đẹp của Lục Thi Dung rưng rưng, khóc nức nở.
“Người này lúc trước muốn sàm sỡ ta, ta không tuân theo, lại sử dụng thủ đoạn hạ lưu như thế, muốn vấy bẩn trong sạch của ta.”
“Hôm nay nếu không giết tên dê xồm này, hận trong lòng ta khó mà tiêu tan.”
“Phụ thân, người nhất định phải làm chủ cho ta!”
Nói xong lời này, tóc mai của Lục Thi Dung hơi loạn, trên mặt đỏ ửng, quần áo có không ít nếp nhăn.
Người trải qua sự đời cũng không khó suy đoán lúc trước đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Lục Thi Dung đường đường là nhị tiểu thư của phủ Thượng thư.
Mà Cố Ninh Thành chỉ là một thư sinh nghèo vào kinh đi thi, vì có chút tài danh mới được mời đến phủ Thượng thư dự tiệc.
Trong lòng mỗi người đều đoán được chân tướng.
Nhưng không có ai ngu ngốc vì một thư sinh nghèo mà đối địch với phủ Thượng thư.
Cố Ninh Thành hết đường chối cãi.
Mà cha ta đã bày ra dáng vẻ tức đến sùi bọt mép.
Ông phất phất tay, mười tên gia đinh cường tráng đồng loạt xông đến.
Cố Ninh Thành bị bắt ra ngoài.
Tiếng gậy đánh vào da thịt hòa cùng tiếng hét chói tai.
Kiếp trước khi còn là một tiểu thư yếu đuối, ta nghe xong chỉ cảm thấy không đành lòng.
Nhưng giờ phút này ta lại cảm thấy rất thoải mái.
“Thanh Nguyệt”
Khóe môi ta hơi cong, nói bên tai thiếp thân thị nữ: “Dặn dò người hành hình trong nội viện, người này lấy trộm khăn tay của nhị muội, thật sự đáng giận. Hỏi hắn xem là tay nào lấy khăn, đánh gãy cánh tay đó cho ta!”
2
Hơn nửa canh giờ sau, Cố Ninh Thành cả người đầy máu bị ném ra ngoài.
Các tân khách lúc ra về xì xào bàn tán, trong mắt còn có vài phần giễu cợt.
Nhị tiểu thư phủ Thượng thư chưa xuất giá đã thông đồng không rõ với Tấn Vương.
Là bí mật cả kinh thành đều biết.
Phụ thân và mẫu thân lại không để ý. Bọn họ không chờ được kéo muội muội đến trước mặt, hỏi: “Như thế nào, đã nắm bắt được Tấn Vương chưa?”
“Nếu có thể trèo lên Tấn Vương điện hạ, cho dù chỉ là trắc phi. Tương lai của Lục gia không cần phải lo lắng nữa!”
Lục Thi Dung đắc ý cười nói: “Cha, mẹ, hai người yên tâm. Tấn Vương điện hạ đã nhận lời ta, mấy ngày nữa sẽ vào cung xin chỉ, lập ta làm Tấn Vương phi!”
Phụ thân và mẫu thân nghe xong vô cùng vui mừng.
Lại khoa trương nói nàng ta là tri kỷ, hiểu chuyện, lại sai người đưa đủ loại kỳ trân vào viện nàng ta.
Lục Thi Dung lại càng đắc ý hơn.
Ánh mắt khi nhìn ta lại thêm vài phần ác ý.
“Tỷ tỷ yên tâm, chờ sau khi ta đến Tấn Vương phủ, sẽ nhờ Tấn Vương nhìn xem trong đám người hầu gã sai vặt, có ai không nổi bật, sẽ giúp tỷ tìm một mối lương xứng!”
Kiếp trước khi nghe Lục Thi Dung nói mấy lời này ta giận tím mặt.
Đường đường đại tiểu thư phủ Thượng thư lại xứng với người hầu gã sai vặt, cho rằng Lục Thi Dung cố ý làm nhục ta.
Kết quả bị cha mẹ trách không thiện lương hiểu chuyện bằng muội muội.
Nhưng hiện tại nghe những lời này ta chỉ muốn cười.
Những người hầu gã sai vặt trong phủ Tấn Vương, từng người đều cao lớn uy mãnh, tuấn mỹ bất phàm.
Tấn Vương đối với bọn họ yêu quý như trân bảo, làm sao có thể cam lòng từ bỏ?
Cứ để Lục Thi Dung đắm chìm trong mộng đẹp, cùng Tấn Vương lưỡng tình tương duyệt.
Đợi nàng ta gả qua đó rồi, sẽ biết như thế nào là địa ngục.
Ta không muốn phí thời gian lên người bọn họ, tùy ý nói vài câu rồi lấy cớ trở về viện của mình.
“Thanh Nguyệt.”
Ta lại gọi thiếp thân thị nữ.
“Giúp ta xuất phủ một chuyến, nhìn xem thư sinh tên là Cố Ninh Thành hiện tại như thế nào?”
Nói xong, ta lấy ngân phiếu từ trong của hồi môn.
Thanh Nguyệt nhận ngân phiếu, hỏi: “Tiểu thư không đành lòng, muốn tiếp tế cho thư sinh kia sao?”
Mặc dù Thanh Nguyệt chỉ là tiểu nha đầu, cũng có thể nhìn ra là Lục Thi Dung vu oan hãm hại, Cố Ninh Thành là bị tai bay vạ gió.
Cho nên nàng cảm thấy đại tiểu thư trước giờ luôn dùng lương thiện đối xử với mọi người, sợ là nhìn không được, muốn vươn tay giúp đỡ.
Nhưng mà ta lại lắc đầu, nở nụ cười tàn nhẫn.
“Sai rồi, ta muốn ngươi phái người theo dõi Cố Ninh Thành. Nếu như hắn đi tìm đại phu, thì đi trước một bước mời đại phu đi. Làm cho thương thế của hắn không thể chữa trị, đau tận xương cốt!”
3
Kiếp trước bởi vì ta thương cảm Cố Ninh Thành bị tai bay vạ gió.
Không chỉ để Thanh Nguyệt đưa cho hắn ngân phiếu ngàn lượng, còn tìm đại phu tốt nhất chữa trị cho hắn.
Chưa tới nửa tháng, vết thương của hắn đã hồi phục như ban đầu.
Còn lần này không có ta trợ giúp, với gia cảnh của Cố Ninh Thành cũng chỉ có thể mời một đại phu bình thường.
Như vậy ta vẫn chưa hài lòng.
Những đại có danh tiếng tốt ta đã sớm phái Thanh Nguyệt âm thầm mời đi hết.
Chỉ chừa lại cho Cố Ninh Thành vài lang băm cõng không ít mạng người.
Trong nhà Cố Ninh Thành còn chút tiền của cũng bán đi hết.
Mà vết thương trên người hắn không chỉ không khỏi, còn bắt đầu chảy mủ thối rữa, thậm chí sinh ra dòi.
Lúc Thanh Nguyệt thuật lại xém chút nữa nôn mửa.
Mẹ của Cố Ninh Thành trong tình thế cấp bách, không thở nổi, chết ngay tại chỗ.
Ở kiếp trước sau khi ta gả vào Cố gia, chịu không ít khổ của lão bà này.
Bà ta biết ta xuất thân danh môn, nên không ngừng bắt chẹt ta.
Vừa mới qua cửa đã lập cho ta vô số quy củ.
Sáng sớm thỉnh an ta phải đứng bên ngoài phòng cung kính một canh giờ.
Đợi bà ta ung dung từ từ thức dậy.
Thay quần áo, rửa mặt chải đầu, đều không cho hạ nhân nhúng tay. Muốn ta tự mình hầu hạ.
Lúc dùng bữa ta không được cùng bọn họ ngồi bàn ăn, phải đứng bên cạnh chia thức ăn.
Bà ta cố ý hành hạ ta, mỗi lần đều cố ý ăn thật chậm.
Mỗi lần ta đều đứng suốt một hai canh giờ.
Nếu đồ ăn có gì làm bà ta bất mãn, sẽ đổ ập xuống mắng chửi ta một trận.
Buồn nôn hơn là mỗi khi bà ta ăn phải đồ ăn không thích sẽ nhổ ra, còn bắt ta dùng tay hứng lấy uế vật.
Nhớ lại chuyện trước kia, ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Vì vậy sau khi Cố Ninh Thành gặp nạn, ta thuê một nhóm người đến trước cửa Cố gia cười nhạo, giội phân, chỉ trỏ Cố mẫu.
Bà ta ở góa nhiều năm, một mình nuôi dạy Cố Ninh Thành. Luôn tự hào có đứa con trai tài hoa.
Cứ ngỡ tương lai hắn sẽ làm quan lớn, kiếm được nhiều tiền.
Cho nên ngày thường không để ai vào mắt, hàng xóm đều rất ghét bà ta.
Bây giờ xảy chuyện như vậy, hàng xóm không những không bênh vực bà ta, ngược lại cả đám người còn cảm thấy hả hê.
Cố mẫu hiếu thắng hơn nửa đời người, sao có thể chịu được?
Mới một hơi nuốt không trôi, trực tiếp qua đời.
Lúc nghe được việc này ta có hơi tiếc.
Người ta nói người tốt sống không lâu, tai họa kéo ngàn năm.
Ta cứ nghĩ lão bà này phải sống lâu trăm tuổi, chịu hết mọi đau khổ trên thế gian mới được chết đi.
Ai mà ngờ cứ chết như vậy, khiến người ta cảm thấy không đủ thống khoái.
Vậy đành thôi, nếu lão bà này đã chết, mục tiêu của ta chỉ còn lại một người, Cố Ninh Thành.
Ta cũng muốn nhìn xem, có một mạng của mẹ hắn ngăn cách, hắn sẽ chọn làm hiếu tử hay tình thánh, có bất chấp mọi thứ theo đuổi chân ái hay không.
“Tại sao khăn tay của tiểu thư nhà ta lại ở trong tay của ngươi?”
“Ta biết rồi! Là tên dê xồm ngươi trộm khăn, muốn nhân cơ hội làm ô nhục danh dự tiểu thư!”
Trên yến hội, tiếng người ồn ào.
Thiếp thân thị nữ Hồng Ngọc của Lục Thi Dung chỉ vào mũi Cố Ninh Thành mắng to: “Cái thứ heo chó còn không bằng này cũng dám xưng là tài tử? Ta nhổ vào!”
Đôi mắt xinh đẹp của Lục Thi Dung rưng rưng, khóc nức nở.
“Người này lúc trước muốn sàm sỡ ta, ta không tuân theo, lại sử dụng thủ đoạn hạ lưu như thế, muốn vấy bẩn trong sạch của ta.”
“Hôm nay nếu không giết tên dê xồm này, hận trong lòng ta khó mà tiêu tan.”
“Phụ thân, người nhất định phải làm chủ cho ta!”
Nói xong lời này, tóc mai của Lục Thi Dung hơi loạn, trên mặt đỏ ửng, quần áo có không ít nếp nhăn.
Người trải qua sự đời cũng không khó suy đoán lúc trước đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Lục Thi Dung đường đường là nhị tiểu thư của phủ Thượng thư.
Mà Cố Ninh Thành chỉ là một thư sinh nghèo vào kinh đi thi, vì có chút tài danh mới được mời đến phủ Thượng thư dự tiệc.
Trong lòng mỗi người đều đoán được chân tướng.
Nhưng không có ai ngu ngốc vì một thư sinh nghèo mà đối địch với phủ Thượng thư.
Cố Ninh Thành hết đường chối cãi.
Mà cha ta đã bày ra dáng vẻ tức đến sùi bọt mép.
Ông phất phất tay, mười tên gia đinh cường tráng đồng loạt xông đến.
Cố Ninh Thành bị bắt ra ngoài.
Tiếng gậy đánh vào da thịt hòa cùng tiếng hét chói tai.
Kiếp trước khi còn là một tiểu thư yếu đuối, ta nghe xong chỉ cảm thấy không đành lòng.
Nhưng giờ phút này ta lại cảm thấy rất thoải mái.
“Thanh Nguyệt”
Khóe môi ta hơi cong, nói bên tai thiếp thân thị nữ: “Dặn dò người hành hình trong nội viện, người này lấy trộm khăn tay của nhị muội, thật sự đáng giận. Hỏi hắn xem là tay nào lấy khăn, đánh gãy cánh tay đó cho ta!”
2
Hơn nửa canh giờ sau, Cố Ninh Thành cả người đầy máu bị ném ra ngoài.
Các tân khách lúc ra về xì xào bàn tán, trong mắt còn có vài phần giễu cợt.
Nhị tiểu thư phủ Thượng thư chưa xuất giá đã thông đồng không rõ với Tấn Vương.
Là bí mật cả kinh thành đều biết.
Phụ thân và mẫu thân lại không để ý. Bọn họ không chờ được kéo muội muội đến trước mặt, hỏi: “Như thế nào, đã nắm bắt được Tấn Vương chưa?”
“Nếu có thể trèo lên Tấn Vương điện hạ, cho dù chỉ là trắc phi. Tương lai của Lục gia không cần phải lo lắng nữa!”
Lục Thi Dung đắc ý cười nói: “Cha, mẹ, hai người yên tâm. Tấn Vương điện hạ đã nhận lời ta, mấy ngày nữa sẽ vào cung xin chỉ, lập ta làm Tấn Vương phi!”
Phụ thân và mẫu thân nghe xong vô cùng vui mừng.
Lại khoa trương nói nàng ta là tri kỷ, hiểu chuyện, lại sai người đưa đủ loại kỳ trân vào viện nàng ta.
Lục Thi Dung lại càng đắc ý hơn.
Ánh mắt khi nhìn ta lại thêm vài phần ác ý.
“Tỷ tỷ yên tâm, chờ sau khi ta đến Tấn Vương phủ, sẽ nhờ Tấn Vương nhìn xem trong đám người hầu gã sai vặt, có ai không nổi bật, sẽ giúp tỷ tìm một mối lương xứng!”
Kiếp trước khi nghe Lục Thi Dung nói mấy lời này ta giận tím mặt.
Đường đường đại tiểu thư phủ Thượng thư lại xứng với người hầu gã sai vặt, cho rằng Lục Thi Dung cố ý làm nhục ta.
Kết quả bị cha mẹ trách không thiện lương hiểu chuyện bằng muội muội.
Nhưng hiện tại nghe những lời này ta chỉ muốn cười.
Những người hầu gã sai vặt trong phủ Tấn Vương, từng người đều cao lớn uy mãnh, tuấn mỹ bất phàm.
Tấn Vương đối với bọn họ yêu quý như trân bảo, làm sao có thể cam lòng từ bỏ?
Cứ để Lục Thi Dung đắm chìm trong mộng đẹp, cùng Tấn Vương lưỡng tình tương duyệt.
Đợi nàng ta gả qua đó rồi, sẽ biết như thế nào là địa ngục.
Ta không muốn phí thời gian lên người bọn họ, tùy ý nói vài câu rồi lấy cớ trở về viện của mình.
“Thanh Nguyệt.”
Ta lại gọi thiếp thân thị nữ.
“Giúp ta xuất phủ một chuyến, nhìn xem thư sinh tên là Cố Ninh Thành hiện tại như thế nào?”
Nói xong, ta lấy ngân phiếu từ trong của hồi môn.
Thanh Nguyệt nhận ngân phiếu, hỏi: “Tiểu thư không đành lòng, muốn tiếp tế cho thư sinh kia sao?”
Mặc dù Thanh Nguyệt chỉ là tiểu nha đầu, cũng có thể nhìn ra là Lục Thi Dung vu oan hãm hại, Cố Ninh Thành là bị tai bay vạ gió.
Cho nên nàng cảm thấy đại tiểu thư trước giờ luôn dùng lương thiện đối xử với mọi người, sợ là nhìn không được, muốn vươn tay giúp đỡ.
Nhưng mà ta lại lắc đầu, nở nụ cười tàn nhẫn.
“Sai rồi, ta muốn ngươi phái người theo dõi Cố Ninh Thành. Nếu như hắn đi tìm đại phu, thì đi trước một bước mời đại phu đi. Làm cho thương thế của hắn không thể chữa trị, đau tận xương cốt!”
3
Kiếp trước bởi vì ta thương cảm Cố Ninh Thành bị tai bay vạ gió.
Không chỉ để Thanh Nguyệt đưa cho hắn ngân phiếu ngàn lượng, còn tìm đại phu tốt nhất chữa trị cho hắn.
Chưa tới nửa tháng, vết thương của hắn đã hồi phục như ban đầu.
Còn lần này không có ta trợ giúp, với gia cảnh của Cố Ninh Thành cũng chỉ có thể mời một đại phu bình thường.
Như vậy ta vẫn chưa hài lòng.
Những đại có danh tiếng tốt ta đã sớm phái Thanh Nguyệt âm thầm mời đi hết.
Chỉ chừa lại cho Cố Ninh Thành vài lang băm cõng không ít mạng người.
Trong nhà Cố Ninh Thành còn chút tiền của cũng bán đi hết.
Mà vết thương trên người hắn không chỉ không khỏi, còn bắt đầu chảy mủ thối rữa, thậm chí sinh ra dòi.
Lúc Thanh Nguyệt thuật lại xém chút nữa nôn mửa.
Mẹ của Cố Ninh Thành trong tình thế cấp bách, không thở nổi, chết ngay tại chỗ.
Ở kiếp trước sau khi ta gả vào Cố gia, chịu không ít khổ của lão bà này.
Bà ta biết ta xuất thân danh môn, nên không ngừng bắt chẹt ta.
Vừa mới qua cửa đã lập cho ta vô số quy củ.
Sáng sớm thỉnh an ta phải đứng bên ngoài phòng cung kính một canh giờ.
Đợi bà ta ung dung từ từ thức dậy.
Thay quần áo, rửa mặt chải đầu, đều không cho hạ nhân nhúng tay. Muốn ta tự mình hầu hạ.
Lúc dùng bữa ta không được cùng bọn họ ngồi bàn ăn, phải đứng bên cạnh chia thức ăn.
Bà ta cố ý hành hạ ta, mỗi lần đều cố ý ăn thật chậm.
Mỗi lần ta đều đứng suốt một hai canh giờ.
Nếu đồ ăn có gì làm bà ta bất mãn, sẽ đổ ập xuống mắng chửi ta một trận.
Buồn nôn hơn là mỗi khi bà ta ăn phải đồ ăn không thích sẽ nhổ ra, còn bắt ta dùng tay hứng lấy uế vật.
Nhớ lại chuyện trước kia, ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Vì vậy sau khi Cố Ninh Thành gặp nạn, ta thuê một nhóm người đến trước cửa Cố gia cười nhạo, giội phân, chỉ trỏ Cố mẫu.
Bà ta ở góa nhiều năm, một mình nuôi dạy Cố Ninh Thành. Luôn tự hào có đứa con trai tài hoa.
Cứ ngỡ tương lai hắn sẽ làm quan lớn, kiếm được nhiều tiền.
Cho nên ngày thường không để ai vào mắt, hàng xóm đều rất ghét bà ta.
Bây giờ xảy chuyện như vậy, hàng xóm không những không bênh vực bà ta, ngược lại cả đám người còn cảm thấy hả hê.
Cố mẫu hiếu thắng hơn nửa đời người, sao có thể chịu được?
Mới một hơi nuốt không trôi, trực tiếp qua đời.
Lúc nghe được việc này ta có hơi tiếc.
Người ta nói người tốt sống không lâu, tai họa kéo ngàn năm.
Ta cứ nghĩ lão bà này phải sống lâu trăm tuổi, chịu hết mọi đau khổ trên thế gian mới được chết đi.
Ai mà ngờ cứ chết như vậy, khiến người ta cảm thấy không đủ thống khoái.
Vậy đành thôi, nếu lão bà này đã chết, mục tiêu của ta chỉ còn lại một người, Cố Ninh Thành.
Ta cũng muốn nhìn xem, có một mạng của mẹ hắn ngăn cách, hắn sẽ chọn làm hiếu tử hay tình thánh, có bất chấp mọi thứ theo đuổi chân ái hay không.