5.
Công việc “Nam bảo mẫu” của Trần Dương làm càng ngày càng tốt, tỉ mỉ và ân cần, đến mức tôi không đủ tự tin để cố tình tìm phiền phức nữa.
Không những vậy, bình thường nếu tôi đánh anh ta, mắng anh ta mà anh ta cũng không đánh trả, ngược lại cứ coi tôi nhảy nhót như một thằng hề.
Một ngày sau bữa ăn, Trần Dương do dự hỏi: “Tôi có thể hỏi cô một chuyện được không?”
Tôi uể oải nằm trên ghế treo phơi nắng: “Nói đi.”
"Tôi có thể đi gặp mẹ tôi được không? Mấy ngày nay tôi còn chưa đến đó lần nào, nếu không mẹ tôi sẽ lo lắng tôi sẽ xảy ra chuyện."
"Có thể."
Trần Dương có vẻ không ngờ rằng tôi lại dễ nói chuyện như vậy, rõ ràng là sửng sốt một chút.
Tôi cong môi: “Nhưng có một điều kiện.”
Thần Dương sắc mặt không thay đổi, anh ta chắc chắn đã biết tôi sẽ không dễ dàng buông tha anh ta: "Điều kiện là gì?"
"Hãy hoàn thành những gì còn dang dở ở quán bar ngày hôm đó."
Mắt tôi khêu gợi mà nhìn vào vòng eo thon gọn của anh ta rồi nuốt nước bọt.
Bà dì của tôi đã đi được vài ngày, nên tôi phải nhanh chóng đem Trần Dương “ăn sạch sẽ”, để sau này dù có đăng xuất đi chăng nữa thì tôi cũng không phải hối hận.
Dù sao thì tôi cũng là người phụ nữ đã “ăn sạch sẽ” nam chính.
Trần Dương mím môi thành một đường thẳng, vẻ mặt do dự.
Vừa nhìn thấy bộ dạng không tình nguyện của anh ta, tôi lập tức khó chịu, như thể tôi là cường hào ác bá cưỡng đoạt con gái nhà lành vậy.
"Anh ra vẻ cái gì? Làm loại việc này không phải rất sung sướng sao? Lại còn ra vẻ kiêu ngạo, chính trực."
Nhìn bằng mắt thường cũng thấy cơ thể Trần Dương cứng đờ
Nhưng tôi không quan tâm anh ta nghĩ gì.
Tôi ngả ngớn vỗ nhẹ vào mặt anh: “Đêm nay, nhớ tắm rửa, tôi mắc chứng sạch sẽ.”
Nói xong tôi liền tiêu sái rời đi, để anh ta một mình ngoài ban công.
Nơi tôi không thể nhìn thấy, Trần Dương nắm chặt tay, vẻ mặt u ám.
Đây là lần đầu tiên tôi kiêu ngạo nên chưa quen.
Trong lòng tôi nguyền rủa mình vô dụng, đúng là lợn rừng không ăn được trấu.
Vì vậy tôi mở một chai rượu vang đỏ, cho mình thêm can đảm.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi chỉ có một suy nghĩ: Thật không hổ là nam chính, lúc nào cũng có hào quang bao quanh.
Lúc tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau, Trần Dương đang lén lút trong bếp, không biết đang làm gì.
Khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt anh ta không được tự nhiên.
"Cô cảm thấy thế nào?"
Tôi khịt mũi: “Tôi không cảm thấy gì cả.”
Trần Dương sắc mặt lập tức tối sầm, cười lạnh.
"Thật sao? Tối qua cô đã——"
"Câm miệng!"
Tôi tức giận hét lên: "Anh có tư cách gì mà nói chuyện với tôi như vậy? Anh thật sự cho rằng ngủ với tôi sẽ biến anh thành người khác sao? Để tôi nói cho anh biết, anh chỉ là đồ chơi của tôi thôi!"
Nụ cười trong mắt anh thoáng chốc biến mất, đôi đồng tử sẫm màu bình tĩnh nhìn tôi, rồi anh đột nhiên mỉm cười.
"Cô nói đúng, tôi chỉ là con chó của cô thôi, là tôi mạo phạm rồi."
Nói xong anh ta quay người rời đi.
Tôi mặc kệ tính khí thất thường của anh ta và bắt đầu ăn đồ ăn của mình.
Tôi vừa ăn vừa hỏi: “Chú Vương, đây là canh gì vậy? Khá ngon đấy.”
“Đại tiểu thư, đây là canh bạch chỉ cùng bồ câu mà sáng nay tiểu Trần đã hầm cho tiểu thư.”
Vừa nghe nói là do tên cẩu Trần Dương làm là tôi hết muốn ăn luôn.
Kể từ ngày đó, mối quan hệ giữa tôi và Trần Dương rơi vào tình trạng đóng băng.
Nhưng tôi có rất nhiều biện pháp.
Suy cho cùng, mẹ anh ta muốn chữa trị được ở bệnh viện đều phải trông cậy hết vào tôi.
Nếu muốn vào bệnh viện thăm mẹ, anh ta phải xin phép tôi.
Nếu làm tôi vui, biết đâu tôi có thể đồng ý cho anh ta nghỉ một ngày.
Trần Dương chỉ có thể dùng tôn nghiêm để đánh đổi sự tự do đáng thương.
Nhưng anh ta cũng phản kháng trong âm thầm, làm bất cứ điều gì được yêu cầu, chẳng qua không cho tôi sắc mặt tốt mà thôi.
Anh ta đặt món ăn cuối cùng trước mặt tôi, rồi lạnh lùng nhìn tôi.
Ý tứ rất rõ ràng, anh ta muốn có một ngày nghỉ.
Tôi cười khẩy trong lòng.
"Cầu xin thì phải có thái độ của cầu xin, anh đem cái bản mặt xưng xỉa đấy cho ai xem?"
Anh ta kìm lại: “Những gì cô yêu cầu tôi đã làm hết rồi. Hôm nay tôi có thể đến bệnh viện thăm mẹ được không?”
Tôi khoanh tay trước ngực nói: "Cầu xin tôi thì phải dùng tôn xưng hoặc gọi Đại tiểu thư."
Trần Dương tức giận đến tím mặt nhưng vẫn gọi tôi là Đại tiểu thư.
6.
Mối quan hệ của chúng tôi hòa hoãn là bởi một sự việc ngoài ý muốn.
Tôi cùng anh về nhà để lấy một ít vật dụng hàng ngày, cùng ít quần áo mùa đông.
Vốn dĩ những thứ đơn giản này tôi có thể mua luôn cho anh ta, nhưng anh nói mình chỉ là một con chó, không xứng nhận những thứ đó.
Vậy tôi chỉ đành kệ anh ta thôi.
Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà Trần Dương, nơi anh ta ở vừa đông đúc thậm chí còn tồi tàn hơn nơi tôi từng sống khi còn ở thế giới cũ.
Anh ta sống ở tầng sáu, tầng cao nhất của tòa nhà vì tầng càng cao thì giá thuê càng rẻ.
Vốn dĩ tôi không có ý định đi lên cùng anh ta, vì bảo tôi leo lên tầng sáu không bằng bắt tôi chổng ngược đầu mà ăn shit còn hơn.
Nhưng vi Trần Dương nói năm nay tòa nhà đã sửa lại thang máy.
Thế là tôi đi cùng.
Lúc tôi đang đi xuống thì thang máy đột nhiên rơi xuống, tôi cũng rơi vào một vòng tay ấm áp.
Bên trong thang máy tối om, tôi ấn các nút điều khiển nhưng tất cả đều không phản ứng.
Tôi “sợ hãi” nói: "Làm sao bây giờ? Trần Dương, chúng ta sẽ chết ở đây sao?"
Nguyên mẫu Tần Yến Thư mặc dù tính cách ngang ngược, nhưng bởi vì từ nhỏ đã sống xa bố mẹ nên rất sợ bóng tối và thậm chí mắc hội chứng sợ không gian hẹp.
Đó là lý do tại sao bình thường đèn trong phòng ngủ thường sáng.
Sau khi trở thành nam bảo mẫu của tôi thì Trần Dương đã được chú Vương dạy những điều này.
Cả người tôi bắt đầu run rẩy, trán đổ đầy mồ hôi.
Giọng nói kiên định nhưng dịu dàng của Trần Dương vang lên bên tai tôi: “Đừng sợ, có tôi ở đây, lát nữa sẽ có người tới cứu chúng ta.”
Nhưng tôi vẫn sợ đến mức hơi thở dần trở nên dồn dập, gần như nghẹt thở.
Trần Dương vội vàng gọi tên tôi: “Tần Yến Thư, kiên trì một chút, kiên trì một chút.”
Tôi đang định bảo im miệng đi, vì anh ta quá ồn ào, thì môi tôi chợt bị thứ gì đó mềm mềm che lại.
Tôi mở to mắt nhìn hàng mi run run của Trần Dương ở trước mặt.
Đột nhiên cửa thang máy mở ra, các nhân viên bảo trì đứng bên ngoài nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
"..."
Cuối cùng tôi cũng chui ra khỏi thang máy, ngồi trên xe thở phào nhẹ nhõm.
Trần Dương chăm chú nhìn tôi, thận trọng hỏi: “Cô nghĩ sao về nụ hôn vừa rồi?”
Con người này có vấn đề sao, cưỡng hôn tôi xong lại còn hỏi cảm nhận của tôi?
"Anh có bệnh sao, lúc đó tôi sắp ngạt thở rồi, anh lại còn muốn đoạt dưỡng khí từ miệng tôi, có phải anh muốn sống đến điên rồi hay không?”
Bình thường nếu bị tôi mắng thì anh ta sẽ đen mặt lại nhưng lần này lại đỏ mặt.
"Tần Yến Thư, vừa rồi lúc tôi hôn em, thân thể em thành thật hơn miệng em nhiều."
Kể từ ngày đó, mối quan hệ của chúng tôi không hiểu sao lại dịu đi, dù tôi có đánh hay mắng Trần Dương thế nào, Trần Dương vẫn vui vẻ chấp nhận mọi chuyện.
Anh ta hoàn toàn biến thành một chú chó con dính người, lúc nào cũng đòi hôn.
Sau khi “vận động” xong, anh ấy ôm tôi như cá chết và nói: “Cuối tuần này chúng ta đi cắm trại nhé?”
"KHÔNG ĐI."
"Đi thôi, tôi sẽ làm thịt nướng BBQ cho em."
Vừa nghe đến ăn, tôi do dự ba giây rồi gật đầu đồng ý.
Kết quả là tôi và Trần Dương chưa kịp ăn thịt nướng BBQ thì đã bị bắt cóc.
Trần Dương và tôi bị ném vào một nhà máy bỏ hoang.
Tôi giả vờ bình tĩnh nói: “Mấy người muốn bao nhiêu tiền, tôi đều có thể đưa, mau thả chúng tôi ra.”
Có vẻ đối phương rõ ràng đến đây không phải vì tiền mà là vì tôi.
Tần gia trong lĩnh vực kinh doanh có không ít kẻ thù, bị nhiều người ghen ghét.
Tần Yến Thư lại là một đại tiểu thư không có đầu óc, cũng đắc tội với rất nhiều người.
Người đàn ông đầu trọc có hình xăm trên cánh tay nhìn tôi với nụ cười dâm đãng.
"Không hổ là Tần gia đại tiểu thư, da thịt mềm mịn này không biết lát nữa nướng lên sẽ ngon như thế nào đây.”
Tôi chớp mắt chân thành: “Từ tận đáy lòng khuyên nhủ ngươi, nếu ăn mà đầu óc trống rỗng thì sẽ gặp rắc rối.”
Giống như tôi đây.
Gã đầu trọc nhét một miếng vải vào mồm tôi: “Tuổi còn nhỏ mà đã mê tín như thế rồi?”
Gã vừa nói xong thì bị đánh ngã trên mặt đất.
Tôi đã nói rồi, trong đầu mà chỉ nghĩ đến đồ ăn thì sẽ gặp xui xẻo là như vậy đó.
Trần Dương không biết từ lúc nào đã thoát khỏi dây thừng chói anh ta rồi bắt đầu đánh nhau với những kẻ bắt cóc.
Dù sao hai quyền khó có thể đánh bại bốn tay, Trần Dương rất nhanh đã gặp bất lợi.
Tôi lo lắng đến mức chỉ có thể phát ra âm thanh "ô….ô…..ô".
Anh chàng còn không quên quay lại an ủi tôi: “Tôi vẫn ổn, em đừng lo lắng”.
Tôi chỉ muốn nói, tsb nhà anh, nhân cơ hội này anh nên cởi trói cho tôi để tôi có thể tự mình chạy trốn.
Tôi nhích từng chút tiến về phía cửa, Trần Dương đột nhiên nằm ở trước mặt tôi, chặn lại đường đi của tôi.
Trong lòng tôi có hàng vạn con nai tơ chạy qua.
Người anh ta đầy máu, sắc mặt tái nhợt, anh ta dùng đôi tay run rẩy lau nước mắt cho tôi: “Tần Yến Thư, đừng khóc.”
Tôi khóc đến mức Trần Dương tưởng rằng tôi luyến tiếc anh ta nhưng thực ra tôi đang luyến tiếc cuộc sống sinh hoạt giàu có ở đây.
Tôi chưa muốn chết.
Bên ngoài nhà máy đột nhiên vang lên tiếng còi báo động, sau đó chú Vương cùng vệ sĩ và cảnh sát lao vào.
"Đại tiểu thư, cô ổn chứ?"
Chú Vương của tôi thực sự quá đẹp trai.
Sau khi chú Vương cởi trói cho tôi, tôi liền trốn sau lưng chú.
Trần Dương ngơ ngác nhìn cảnh sát và vệ sĩ vây quanh mình.
Mấy tên bắt cóc khác nhìn thấy tình cảnh này lập tức hoảng sợ, thậm chí còn đánh rơi đồ trên tay xuống đất.
Gã đầu trọc hung hăng túm lấy cổ áo Trần Dương, lớn tiếng hỏi: "Thằng nhãi ranh này đã gọi cảnh sát? Rõ ràng là mày đã thuê mấy anh em của tao diễn vở kịch này, vậy mà mày lại phản bội chúng tao?"
Nếu đã như vậy thì đừng trách tao cá chết lưới rách.
Gã đầu trọc ngay lập tức bị cảnh sát khống chế, vẫn cố quay về phía tôi nói.
"Tần đại tiểu thư, là thằng nhãi này lập mưu bắt cóc, mục đích của hắn là lừa gạt cô yêu hắn, sau đó chiếm đoạt tài sản của nhà cô, cô tuyệt đối không được để tên cặn bã này lừa gạt!"
Trần Dương lập tức quay lại nhìn tôi, hoảng hốt cố gắng giải thích.
Nhưng nhìn thấy thần thái bình tĩnh, hai tay khoanh trước ngực của tôi như thể đã nắm chắc phần thắng.
Sau khi phản ứng lại, anh ta nhìn tôi rồi cười to
"Tần Yến Thư, thủ đoạn của cô thật cao minh."
Tôi từ trên cao nhìn hắn, nhếch môi cười
"Không có anh, thì hôm nay cũng sẽ không có màn bọ ngựa bắt ve, ve ăn bọ ngựa đâu."
"Ngoại trừ vụ án bắt cóc hôm nay, còn có một số vụ án liên quan kinh tế, tôi nghĩ anh nên ngẫm lại xem phải nói với cảnh sát như thế nào cho hợp lý đi.”
Trước khi bị cảnh sát bắt đi, Trần Dương nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe: “Em có từng thích tôi không, dù chỉ trong một khoảnh khắc thôi?”
"Câu hỏi này cũ quá rồi đấy, anh thật sự nghĩ mình là nam chính trong tiểu thuyết à?"
Nhìn Trần Dương bị cảnh sát bắt đi, tôi chậm rãi thở ra một hơi.
Tần Yến Thư, tôi đã báo thù cho cô rồi.
Tôi đã tự mình đưa nam chính vào tù, sứ mệnh chinh phục nam chính đã thất bại, tôi sẽ trở lại thế giới ban đầu.
Tôi từ từ mất đi sức lực cùng ý thức, trong lòng không khỏi thở dài.
Khi quay trở lại, tôi sẽ lại phải trở thành nô lệ bán mình cho tư bản.
Bình luận facebook