3.
Chết tiệt.
Vào thời điểm quan trọng này, mà bà dì lại ghé thăm.
Tôi từ phòng tắm đi ra, sắc mặt tối sầm, nhìn Trần Dương vẫn đang sững sờ mà giận sôi máu.
"Thất thần làm gì? Lên giường."
Trần Dương cau mày, do dự hỏi: "Cô đã như vậy, còn muốn tiếp tục?"
Tôi tức giận cười: “Nghĩ cái gì thế hả? Tôi kêu anh lên xoa bụng cho tôi.”
Dù anh có đẹp trai đến đâu, dù tôi có muốn chiến đấu hăng như thế nào thì cũng không muốn phải tắm máu đâu.
Nhưng cũng không thể cứ thế để anh ta đi được, bên ngoài có nhiều người đang hóng hớt như vậy, nếu bây giờ tôi để Trần Dương đi ra ngoài, thì mọi người chắc chắn sẽ cho rằng tôi không thể thu phục được Trần Dương….mất mặt lắm đấy.
Khi lòng bàn tay thô ráp của Trần Dương chạm vào da tôi, tôi thoải mái mà thở ra một tiếng.
Vành tai Trần Dương đỏ ửng, cau mày nói: “Đừng có kêu.”
Tôi ngước mắt nhìn anh ta: “Tôi cứ kêu đấy, anh là kim chủ hay tôi là kim chủ?”
Tôi vừa nói xong, Trần Dương lập tức im lặng, sắc mặt càng trở nên không tốt.
Tôi mặc kệ tâm trạng anh ta như thế nào, cứ thoải mái dễ chịu mà kêu lên.
Đang lúc thoải mái thì vang lên tiếng gõ cửa.
Tôi cau mày, ai dám quấy rầy việc tốt của tôi? Bình thường nếu Tần Yến Thư đang ở ghế lô mà không có yêu cầu gì thì sẽ không ai dám đến quấy rầy, hôm nay biết rõ tôi đang có chuyện tốt mà còn dám đến, ai mà ngu ngốc như vậy?
Tôi xuống giường, đi ra mở cửa, sốt ruột hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Quản lý cúi xuống, nhăn mày, lau mồ hôi trên trán: "Đại tiểu thư, có một cô gái nhất quyết muốn gặp Trần Dương. Tôi không thể ngăn cản được, nếu không cô ấy sẽ phá hỏng chỗ này mất——"
Tôi hừ lạnh: “Vô dụng”
Lời vừa dứt, một bóng người đột nhiên né tránh, lao về phía tôi: "Cô đã làm gì Trần Dương?"
Tôi nheo mắt, nhìn lại nói: "Cô là ai?"
"Tôi tên Bạch Thiên, tôi là... bạn của Trần Dương."
Trong lòng cười thầm, quả nhiên là nữ chính, dù muộn nhưng cuối cùng vẫn đến.
Bạch Thiên lo lắng cau mày: "Trần Dương đâu? Cô đã làm gì Trần Dương?"
"Cô nam quả nữ ở chung một phòng, cô nói xem tôi và Trần Dương đã làm gì?"
Áo choàng tắm mặc lỏng lẻo trên người, lộ ra một phần da thịt trắng mịn tinh tế, trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu vì chuyện tốt bị gián đoạn.
Trong mắt Bạch Thiên tràn đầy không thể tin được: "Tôi không tin, cô gọi Trần Dương ra tự nói chuyện với tôi."
Có lẽ là vì thấy tôi mãi chưa quay lại nên Trần Dương từ phòng ngủ phía sau đi ra tìm tôi.
Tôi uể oải dựa vào khung cửa: “Vị tiểu thư này nói là bạn của anh, muốn anh đích thân nói cho cô ta biết chúng ta vừa làm gì.”
Trần Dương khỏa thân từ thắt lưng trở lên, chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Vẻ ửng đỏ trên mặt còn chưa tan hết, trên ngực vẫn còn lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Nhìn thấy điều này, đôi mắt Bạch Thiên lập tức đỏ lên, nhưng cô ta vẫn cắn môi không để nước mắt rơi.
“Cô ta nói như vậy sao?”
Nhưng Trần Dương cũng không thèm nhìn cô ta, nói thẳng với tôi: “Tôi không quen biết cô ấy.”
Bạch Thiên sững sờ tại chỗ.
Tôi cười như không cười, dù sao cũng sớm đoán trước được câu trả lời.
Trong nguyên tác, nữ chính Bạch Thiên là một mặt trời nhỏ dịu dàng, còn nam chính Trần Dương là một chàng trai u ám.
Trần Dương tình cờ cứu được Bạch Thiên, Bạch Thiên liền trở thành cái đuôi nhỏ của Trần Dương, Trần Dương dần dần yêu nữ chính, nữ chính giống như một tia sáng cữu rỗi cuộc đời tăm tối của nam chính.
Đây chính là motip sủng văn chữa lành lỗi thời.
Diễn biến hiện tại của cốt truyện là nam chính Trần Dương mấy ngày trước vừa mới giải cứu nữ chính Bạch Thiên, Bạch Thiên đang nhiệt tình theo đuổi anh ta.
Ngược lại, Trần Dương lại không có nhiều ấn tượng đối với Bạch Thiên.
Tôi không chê sự việc chưa đủ náo nhiệt.: “Cô bé, anh ấy nói không biết em, về nhà sớm đi, nơi này không thích hợp với em đâu.”
Bạch Thiên chỉ ngơ ngác nhìn Trần Dương.
Tôi nũng nịu dựa vào người Trần Dương: “Eo của em đau quá, xoa cho em đi.”
Trần Dương đóng cửa lại, che tầm mắt của mọi người.
Một chút nhạc đệm này hiển nhiên không ảnh hưởng tới tâm trạng của tôi, một lúc sau, tôi gối lên cánh tay của Trần Dương ngủ ngon lành.
Thấy tôi đã ngủ, Trần Dương liền dừng động tác, nhìn tôi bằng ánh mắt sâu hút.
Tôi ngủ một giấc thật thoải mái, sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy Trần Dương cuộn tròn ngủ trên ghế sofa.
Hừ, có giường không ngủ lại đi ngủ sofa, tôi còn chưa ghét bỏ anh mà anh lại dám ghét bỏ tôi à?
Tôi bước tới, giơ tay lên vỗ nhẹ vào mông anh ta.
Rất co giãn.
Trần Dương đột nhiên tỉnh lại, mở đôi mắt đỏ hoe, nhìn tôi đứng trên cao khoanh tay trước ngực.
Tôi chán ghét nói: “Dậy đi ngủ như lợn chết.”
Trần Dương vẻ mặt ủ rũ đứng lên: "Tôi có thể đi sao?"
"Đi? Bồi tôi một đêm, liền nghĩ lấy được 10 vạn và bác sĩ chăm sóc, thuốc men chữa bệnh cho mẹ, anh nghĩ mình quý giá như thế cơ à.”
Nghĩ mình là hoa khôi à? Còn tôi thì hào phóng chi tiền chỉ để có được nụ cười của mỹ nhân á.
Cũng không nhìn xem mình có xứng không.
Trần Dương tức giận đến xanh mặt: "Cô còn muốn tôi làm gì nữa?"
"Đương nhiên là làm cận vệ của tôi 24h rồi. Từ nay, tôi đi đâu thì anh đi đấy. Tôi bảo anh làm gì thì anh làm đấy? Cho đến khi tôi chán anh thì thôi.”
"Đương nhiên, anh cũng có thể lựa chọn không làm, tương ứng, việc tôi hỗ trợ y tế cho mẹ anh đương nhiên cũng tạm dừng. Cái này công bằng mà, không phải sao?”
Tôi vỗ nhẹ lên mặt Trần Dương, thầm thở dài, không hổ là nam chính, sáng dậy mà mặt anh ta không chút bóng nhờn.
Trần Dương nhìn ánh mắt trêu trọc của tôi rồi gật đầu.
Tôi và Trần Dương cùng nhau rời phòng riêng.
Lập tức có người bước đến chỗ tôi: "Đại tiểu thư, đêm qua tiểu tử này phục vụ thế nào ạ?"
Người đàn ông hướng ánh nhìn về phía Trần Dương như thể đang nhìn một con lợn rừng có thể bán được giá hời.
Tôi uể oải đáp: “Người, tôi sẽ mang đi”
“Được, chắc chắn được."
Vừa ra khỏi quán bar, Bạch Thiên đã lao tới.
Đôi mắt cô ta sưng đỏ, quần áo nhăn nhúm, hiển nhiên cô ta đã thức trắng đêm chờ ở cửa.
Tôi nhún vai: “Tôi lên xe trước chờ anh, anh xử lý nhanh lên.”
"Trần Dương, anh không tự nguyện đúng không?"
"Nhất định là anh có nỗi khổ riêng, anh nói ra đi chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách, anh làm sao có thể đắm mình trụy lạc như vậy được….”
Vừa đi, vừa nghe Bạch Thiên nói, tôi còn tưởng rằng nữ chính thật sự sẽ tìm lý do biện minh cho nam chính cơ.
Mặc dù suy đoán của cô ta thực sự đúng.
Nhưng mà đau lòng cho một người đàn ông chính là khởi đầu cho sự bất hạnh.
Vừa lên xe, Trần Dương đã tới.
Tôi nói đùa: "U, rất nhanh nha"
Trần Dương hiển nhiên không muốn cùng tôi nói chuyện, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc tôi hóng chuyện: “Anh đã nói gì với em gái cưng vậy?”
"Nói với cô ấy sau này đừng làm phiền tôi nữa. Việc tôi làm không liên quan gì đến cô ấy."
"Chậc, sao lại lạnh lùng vô tình như vậy? Cô ấy đã đứng chờ ở cổng cả đêm, em gái cưng của anh mà nghe được lời này chắc chắn rất đau lòng đấy.”
Trần Dương cau mày: “Nói chuyện nhất định phải khó chịu như vậy sao?”
Tôi lập tức mất bình tĩnh và nói: “Ừ, tôi chính là đáng ghét như vậy đấy. Nếu không chịu nổi thì cút đi.”
Trần Dương cũng tức giận đóng sầm cửa xe bỏ đi.
4.
Ba phút sau.
Trần Dương lại lên xe.
Tôi ngồi ở ghế sau cười khẩy: “Lăn xuống, mùi khói, ám vào xe của tôi”.
Trần Dương nhìn tôi, dứt khoát xuống xe, 5 phút sau lại lên xe.
Chắc anh ta vừa đi khử mùi khói thuốc lá..
Trong xe nhất thời yên tĩnh, Trần Dương lại chủ động lên tiếng.
"Cô muốn đi đâu?"
Tôi lạnh lùng nói: "Trang viên Yến Thư"
Đúng vậy, trang viên lấy tên Tần Yến Thư này chính là lâu đài mà cha của Tần Yến Thư đã xây tặng cho cô ta khi cô ta vừa sinh ra.
Mọi người ở Kinh thị đều biết Tần Yến Thư là hòn ngọc quý trên tay của Tần gia.
Trần Dương trên mặt không có biểu tình gì, chỉ làm quen với các thiết bị trong xe, sau đó bật định vị và lái xe.
Tôi nhắm mắt lại, chợp mắt ở ghế sau.
"Cô thực sự đã ngủ cùng nam chính sao?"
Cái hệ thống phiền phức này lại online.
Tôi không thèm để ý, hệ thống tiếp tục nói: “Vậy mà cô không bị nam chính chém chết, quả là kỳ tích, tôi còn chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón vị công lược tiếp theo rồi cơ.”
Tôi: "......"
Hệ thống đắc ý nói: "Cô đã làm thế nào vậy? Xem ra cô vẫn có chút tài năng, không hổ là công lược giả mà tôi vất vả lựa chọn."
Tôi trợn mắt: “Ngủ không thành.”
Hệ thống sửng sốt một chút: "A? Vậy tối qua hai người làm cái gì?"
Thật là phiền phức, hệ thống của người khác đều hỗ trợ nhiệt tình, tại sao hệ thống của tôi lại là một kẻ ngốc.
Thấy tôi không để ý, hệ thống lấy ra bản ghi ngày hôm qua, đọc xong liền thở phào nhẹ nhõm: "Tốt, tốt, không dẫn đến sai lầm lớn."
Hệ thống hài lòng nói: “Cô rất tiến bộ nha, còn biết đem nam chính về nhà, gần quan được ban lộc.”
Tôi: “Tôi chỉ cảm thấy loại người như anh ta phải ở dưới mí mắt của tôi mới là thành thật nhất. Nếu tôi kìm hãm anh ta, không cho anh ta phát triển thì làm sao anh ta có thể hủy hoại gia đình tôi được.”
Hệ thống: "......"
Sau khi xe chạy vào trang viên, chú Vương nhanh chóng chào hỏi, cung kính gọi: “Đại tiểu thư.”
Tính cách của nguyên mẫu Tần Yến Thư đều là do ảnh hưởng từ gia đình, tiền không thiếu nhưng tình yêu thì không.
Cha mẹ Tần Yến Thư quanh năm kinh doanh ở nước ngoài, trong trang viên rộng lớn như vậy mà chỉ có tôi, chú Vương cùng hai dì giúp việc.
Chú Vương nhìn Trần Dương đang đứng ở một bên, hỏi: "Đây là?"
Tôi thản nhiên nói: “Bảo mẫu của tôi”
"Ồ vậy sao."
Chú Vương là một quản gia chuyên nghiệp được bố tôi thuê với mức lương cao, chú không bao giờ hỏi quá nhiều và chỉ nghe theo mệnh lệnh của tôi.
Trần Dương trở thành bảo mẫu riêng của tôi, hầu hạ tôi cơm ăn áo mặc, cùng tôi đi mua sắm, dạo phố, thỉnh thoảng còn bị tôi trêu trọc giễu cợt.
Anh ta làm cho tôi một cái bánh kem, tôi tức giận: “Bánh béo ngậy thế này sao tôi có thể ăn được? Các quy tắc của bảo mẫu anh không biết à? Chú Vương chưa dạy anh à?”
Chú Vương hơi khom lưng: “Tôi đã dạy rồi.”
Trần Dương nhìn chiếc bánh tôi làm rơi xuống đất, cúi xuống dọn dẹp, nhỏ giọng nói: “Tôi đi làm cái khác.”
Tôi cười khẩy: “Dù anh có làm lại thì vẫn khó ăn như vậy!”
Anh ta chuẩn bị nước tắm cho tôi.
“Nước nóng như vậy, anh định đem tôi luộc chín à?”
Trần Dương cau mày: “Hai ngày nay cô đang bị cảm.”
Tôi hừ lạnh: “Tôi nghĩ anh chỉ nhân cơ hội này để trả thù thôi.”
Có lẽ dạo này bà dì đang ghé thăm, tính tình cộc cằn khó chịu, thường xuyên chút giận lên Trần Dương.
Nhưng anh ta đều chịu đựng hết.
Tôi đứng trước cửa sổ nhìn Trần Dương ở tầng dưới đang học tỉa cành hoa với chú Vương.
Hệ thống online, im lặng cùng tôi theo dõi
Tôi: “Không phải cậu nói nam chính có lòng tự trọng rất cao sao? Sẽ không vì 5 đấu gạo mà khom lưng?”
Hệ thống: "...Cô thật lợi hại."
Tôi nháy mắt chân thành: "Này, cậu cũng rất lợi hại đấy."
Hệ thống:"?"
Tôi: "Cậu khoác lác thật lợi hại."
Hệ thống đã chặn tin nhắn của bạn.
Trêu trọc hệ thống đã trở thành việc tôi phải làm hàng ngày, bắt nạt được hệ thống khiến tôi cảm thấy dễ chịu nên đã dân Trần Dương đi mua sắm.
Tôi nổi giận đùng đùng hét lên: "Anh đi nhanh như vậy làm gì? Anh cho rằng mình là cái xúc xích à?"
Trần Dương: "..."
Đột nhiên phía trước truyền đến một thanh âm kinh ngạc.
"Trần Dương?"
Chậc chậc, không hổ là nam nữ chính, vừa ra khỏi cửa là có thể gặp nhau.
Hiển nhiên Bạch Thiên cũng nhìn thấy tôi, sắc mặt nhất thời trở nên khó chịu, nhảy dựng lên: "Sao cô cũng ở đây?"
Tôi vội vàng nấp sau lưng Trần Dương, kéo kéo góc áo của Trần Dương.
Tôi lộ ra một đôi mắt ngây thơ: “Cô ấy hung dữ quá, dọa chết tôi rồi”
Sốc hơn nữa là Trần Dương xoa đầu, thì thầm với tôi: "Đừng sợ."
Bạch Thiên sắc mặt tái xanh, nhưng vẫn kiên trì nói: "Trần Dương, em có chuyện muốn nói riêng với anh."
Thực ra tôi chưa bao giờ có hứng thú với sự phát triển mối quan hệ của nam nữ chính, dù sao tận hưởng 5 năm rồi cũng biến thôi, tôi chỉ đến để trải nghiệm cuộc sống của một phú bà mà thôi.
Tôi vừa định nói sẽ đi mua vàng ở tiệm vàng bên cạnh, dù giàu đến thế nhưng tôi vẫn không thể thay đổi thói quen nghèo nàn của mình đó là mê vàng.
Không ngờ, Trần Dương đột nhiên nói: "Tôi cùng với cô không có gì để nói cả."
Nói xong, Trần Dương quay người kéo tôi rời đi trong khi tôi đang xem kịch hay.
“Em biết mẹ anh bị bệnh, anh vì để chữa bệnh cho mẹ nên mới ở cùng với cô ta phải không?”
Bạch Thiên đứng trong trung tâm thương mại rồi ở sau lưng chúng tôi hét lớn.
“Em biết anh có nỗi khổ…”
Tôi nhướng mày, không ngờ Bạch Thiên lại ngu ngốc như vậy.
Tôi quay đầu nhìn phản ứng của Trần Dương, anh ta nghiêm túc nhìn Bạch Thiên, lạnh lùng nói: "Tôi đã nói với cô rồi, chuyện của tôi không liên quan gì đến cô, chúng ta mới gặp nhau có hai lần, cô quản nhiều chuyện quá rồi đấy?"
Vành mắt của Bạch Thiên đột nhiên đỏ lên.
Tôi, nữ phụ độc ác, cũng cảm thấy đau lòng khi xem cảnh này.
Trong lòng thở dài, tên Trần Dương này miệng quá độc, sau này tha hồ mà truy thê hỏa táng tràng nhá.
Trên đường trở về, áp suất không khí xung quanh Trần Dương rất thấp, tôi thức thời mà không chọc vào tổ ong.
Dù sao, tôi cũng thực sự sợ anh ta sẽ giết tôi, tôi chưa tận hưởng đủ cuộc sống của một thiên kim quý tộc.
Bình luận facebook