• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Tôi là thiên kim nhà giàu (1 Viewer)

  • Phần 2

7.

Kết quả được đưa ra ba ngày sau đó.

Lạ là chủ nhiệm lớp lại trịnh trọng gọi tôi lên văn phòng.

"Thu Vũ, bài kiểm tra lần này em không có gian lận chứ?"

Tôi quả quyết lắc đầu.

Vì để phòng ngừa sau kỳ thi sẽ có người nói ra nói vào như vậy, tôi thậm chí trong lúc thi còn không ngẩng đầu lên.

"Nếu không tin, thầy có thể kiểm tra camera."

Có lẽ vì thấy tôi không có nửa điểm chột dạ, nên chủ nhiệm lớp nhẹ nhàng thở ra.

Tuy nhiên, chờ đến khi chủ nhiệm lớp lấy bài thi ra đặt trước mặt tôi...tôi khiếp sợ đến nỗi mở to miệng.

Đừng nói đến chủ nhiệm lớp, chính tôi cũng không thể tin được.

"Hạng nhất, chúng ta đứng thứ hai trong tỉnh?!"

Trên khắp tờ giấy đều có dấu kiểm màu đỏ, chỉ một vài chỗ bị sai sót.

Chủ nhiệm lớp nhếch khóe môi lên, vẻ mặt vui mừng cùng tự hào.

"Thầy biết em có tiềm lực, hãy trở về chăm chỉ học tập! Nỗ lực hướng đến Thanh Hoa và Bắc Đại!"

Tôi:….

Kỳ thực, tôi cũng không phải là một người tiềm năng gì.

Mà chính là do thành tích của tôi trước giờ vẫn luôn tốt, chẳng qua mỗi lần kiểm tra, hoa khôi thôn luôn nhắm vào tôi.

Dần dà, tôi cũng lười làm bài thi.

Nhưng...người cha giàu có kia của tôi vẫn là lợi hại.

Dưới sự kèm cặp của ông ấy, tôi đã tiến bộ rất nhiều.

Việc tôi đứng nhất lớp nghiễm nhiên trở thành một tin tức chấn động trong thôn.

Nhà nào cũng đều có người đứng trước cửa nhìn tôi.

"Thu Vũ à, hôm nay cháu có muốn tới nhà bác ăn tối không?"

"Thằng nhỏ nhà chúng ta là một tên ngốc, có rảnh cháu dạy nó học được không?"

Tôi đáp qua loa lấy lệ.

Mấy người này trước giờ thường mắng tôi là đồ con hoang cũng không ít đâu.

Trên đường về nhà, tôi đụng phải Nguyệt Nguyệt.

Đôi mắt đỏ hoe đầy căm giận của cô ta trừng lên với tôi.

Trước cửa nhà, người cha giàu có đã chờ tôi dài cả cổ.

Khi nhìn thấy ông ấy, tôi giơ cao bài thi trong tay lên.

"Hạng nhất!!"

Ý cười trên khuôn mặt của người cha giàu có có còn nhiều hơn so với tôi.

"Con gái cha đương nhiên không giỏi không được! Mau mau vào nhà đi!!"

Trên bàn sách có một chiếc điện thoại di động mới toanh.

Tôi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn ông.

"Là cha mua sao?"

"Phần thưởng cho con gái bảo bối của cha!"

8.

Sau này mỗi lần thi cử tôi đều nhận được một món quà.

Có lẽ là do tôi đang có động lực.

Chờ đến kỳ thi thử thứ ba, tôi trực tiếp vọt lên vị trí thứ hai toàn thành phố.

Ngay lập tức tôi trở thành con nhà người ta trong mắt những phụ huynh khác.

Người cha giàu có mỗi ngày đều vui đến mức không khép được miệng.

Nhìn lại ngôi nhà tồi tàn nhỏ bé của tôi… mấy ngày nay những đồ vật lần lượt được giao đến đã không còn chỗ nào có thể chứa được nữa.

Người cha học Thanh Hoa giúp tôi đạt điểm cao hơn. Ngoài ra, ông còn làm cho tôi những món ăn đa dạng khác nhau.

Sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, tôi không những không ốm đi, ngược lại còn béo thêm khoảng 8 cân!

Nhưng thoạt nhìn qua trông cân đối hơn rất nhiều.

Khoảng thời gian này Nguyêt Nguyệt đã yên ắng đi hẳn.

Nhưng thỉnh thoảng khi chúng tôi chạm mặt nhau ở trong thôn, cô ta vẫn không khỏi trợn mắt nhìn tôi.

"Đắc ý cái gì kia chứ? Mày cho rằng mình thực sự có thể thi vào Thanh Hoa Bắc Đại à, còn không phải chỉ vì mày có ông cha giàu có thôi sao?"

Cô ta vừa dứt lời, điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên.

Tôi nuốt lại lời của Nguyệt Nguyệt vào trong bụng.

"Xin chào."

"Xin chào, bạn học Thu Vũ đúng không? Tôi là giáo viên tại Văn phòng tuyển sinh của Đại học Thanh Hoa."

Khoảng cách của Nguyệt Nguyệt rất gần với tôi.

Nội dung cuộc trò chuyện không thể không lọt vào tai cô ta.

Tôi và cô ta liếc nhau, không hẹn mà cùng mở miệng: "X-Xin chào."

Tôi khiếp sợ đến toát mồ hôi, hiện giờ vẫn chưa đến thời điểm công bố kết quả!

"Là như thế này, lần này em là thủ khoa cấp tỉnh, không biết em có hứng thú với trường của chúng tôi hay không? Nếu em đồng ý, chúng ta có thể quyết định ngay bây giờ! Đến lúc đó..."

Bên kia còn chưa kịp nói xong thì một cuộc gọi khác lại gọi đến.

"Bạn học Thu Vũ, tôi là giáo viên của Bắc Đại. Bạn có muốn đến trường của chúng tôi không?"

Tôi khó khăn nuốt nước miếng.

Trước khi chạy về nhà tìm cha... Tôi quay lại nhìn Nguyệt Nguyệt đã hóa đá.

“Cô chưa mở được miệng à?”

"Mày.……"

Nguyệt Nguyệt thẹn quá hóa giận, bên tai mắng chửi không ngừng.

Tôi vội vội vàng vàng chạy về nhà tìm người cha giàu có của mình để báo tin vui.

9.

Ba ngày sau, toàn bộ kết quả thi tuyển sinh đại học đã được công bố.

Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, trước cửa nhà tôi đã có tới ba nhóm phóng viên.

"Bạn học Thu Vũ, xin hỏi em làm thế nào có thể phản công thành công chỉ sau ba tháng ngắn ngủi?"

"Có thể chia sẻ một số kinh nghiệm và phương pháp không?"

Tôi đã thấy cảnh này ở đâu rồi nhỉ?

Bàn tay cha tôi vung lên, bảo vệ tôi ở phía sau.

Chỉ cần ho nhẹ hai tiếng, tất cả các phóng viên đều đồng loạt im lặng.

“Con gái tôi làm bài thi tốt như vậy, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do gia đình chúng tôi được thừa hưởng rất nhiều trí thông minh.”

“Đương nhiên cũng không thể không kể tới sự nỗ lực của con bé.” Tôi đứng bên cạnh người cha giàu có, có thể nhìn thấy rõ khóe miệng ông ấy nhếch lên.

Tôi cúi đầu cười khẽ một tiếng.

Lời này rõ ràng nghe có vẻ khó chịu nhưng nó cũng là sự thật.

Tôi không biết phóng viên nào nhận thấy có điều gì đó không ổn.

"Tống tiên sinh, gia đình giàu có nhất? Tại sao ông lại ở đây..."

Sau khi danh tính bị tiết lộ, cha cười khúc khích hai tiếng rồi xua tay.

"Đừng nói về tôi, hôm nay con gái tôi mới là nhân vật chính!"

Tôi lại bị đẩy đến trước camera.

Những bóng đèn flash sáng lên làm chói cả mắt.

Người dân trong thôn cũng sôi nổi chạy tới giành giật spotlight.

"Ây da, mấy người không biết đâu, đứa nhỏ Thu Vũ này mệnh cũng thật là khổ! Nhưng con bé còn nhỏ đã rất thông minh!"

Thành thật mà nói, vở kịch đã kết thúc rồi!

………

Việc tôi vừa được cha ruột tìm thấy bị lộ ra ngoài. Có lẽ do tôi là người đứng đầu kỳ thi tuyển sinh đại học và là con của người giàu có.

Tin tức vừa ra, lập tức trở thành hot search.

Cha nhìn điện thoại có chút buồn bã.

"Tiểu Từ, nếu như năm đó không phải cha không cẩn thận lạc mất con, cuộc sống của con bây giờ hẳn là..."

Hẳn là không biết nó sẽ tốt đến mức nào nữa.

Tôi mỉm cười vỗ vai người cha giàu có của mình: “Cha, cha nuôi cũng rất tốt với con. Bây giờ cha cũng đã tìm thấy con rồi, một nhà chúng ta đoàn tụ rồi không phải sao?”

Cha tôi nghe xong cúi đầu che mặt.

Bả vai của ông cũng bắt đầu run rẩy theo.

"Cha……"

Tôi nhất thời không biết nên làm gì.

Kể từ khi chúng tôi ở chung với nhau cho đến nay, cha tôi luôn khen ngợi và động viên tôi. Đây là lần đầu tiên cảm xúc của ông mất kiểm soát như vậy: "Hai cha con chúng ta đoàn tụ, nhưng mẹ của con..."

Mẹ tôi? Tôi có chút hoảng hốt: “Không phải mẹ đang đợi con ở nhà sao?”

Cha nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên nhìn tôi, giọng nói nghẹn ngào thêm mấy phần.

“Mẹ con tự trách mình đã để lạc mất con, cả ngày buồn bực không vui, cách đây ba năm bà ấy đã mất rồi.”

Cả người tôi lảo đảo gần như đứng không vững. Thảo nào dạo này cha không kể gì về mẹ.

Tuy rằng đối với bà, tôi không có ấn tượng gì nhưng tình cảm gia đình đã thấm sâu vào xương tủy thì không thể nào xóa bỏ được.

Hai cha con tôi cùng nhau khóc hết nửa ngày.

Một lúc lâu sau, cha tôi lau nước mắt cho tôi.

"Được rồi, không khóc nữa, nếu mẹ con nhìn thấy cha làm con gái bảo bối của bà khóc, trăm năm sau chắc bà ấy cũng không tha cho cha đâu."

10.

Buổi tối khi đi ngủ, tôi trằn trọc không ngủ được.

Cha nuôi không có vợ nên đương nhiên tôi cũng không có mẹ.

Hôm nay nghe tin mẹ ruột cũng đã ra đi, trong lòng tôi loạn như cỏ dại mọc lên.

Thỉnh thoảng lại có hai tiếng thở dài phía bên kia truyền đến từ người cha giàu có của tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng nhếch khóe môi: "Cha, cha nghĩ con nên học Thanh Hoa hay Bắc Đại ạ?"

Nhắc đến chuyện của tôi, cha tôi rất hào hứng.

"Đương nhiên còn tùy con muốn đi đâu. Dù sao ở Bắc Kinh cha có rất nhiều nhà, đi đâu cũng được!"

Trong lời nói của cha không thể che giấu được niềm tự hào của ông. Tôi cười khúc khích chọc cười ông thêm mấy câu .

Mãi đến khi tâm trạng cha tôi bình tĩnh lại thì tôi mới chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau khi tôi thức dậy, cha tôi đang ngồi trước bàn ăn nhìn điện thoại với vẻ mặt u ám.

Thậm chí khi tôi ngồi xuống ông cũng không phát hiện ra.

"Cha?"

"Chết tiệt!"

Cha có vẻ giật mình, vội đặt điện thoại xuống bàn.

“Ăn đi, ăn đi, ăn xong chúng ta sẽ bàn xem nên đi đâu.” Tôi nửa tin nửa ngờ nhìn ông một cái.

Tay tôi với tới chiếc bánh trên bàn nhưng tôi rẽ sang một góc rồi cầm chiếc điện thoại lên.

"Ây da, con đừng nhìn!"

Cha không lay chuyển được tôi.

Tập trung xem kỹ nội dung trên điện thoại, tôi cũng cảm thấy bối rối.

Sức mạnh của cư dân mạng quả là lớn thật.

Sự tình năm đó tôi đi lạc lại được đào ra.

"Hóa ra không phải là con đi lạc, mà là…”

"Có người cố ý lừa bán?"

"Chết tiệt! Cha mà điều tra được là tên khốn nào, cha sẽ chặt hắn thành từng mảnh!"

Cha con chúng tôi bỏ cả bữa sáng, đi thẳng đến cục cảnh sát.

Tôi bị lừa bán đến thâm sơn cùng cốc còn chưa tính.

Nhưng còn cái chet của mẹ tôi, ai sẽ chịu trách nhiệm đây?

11.

Cha tôi tính khí nóng nảy.

Lúc nói đến kích động, ông suýt chút nữa là lật đổ luôn cái bàn ở cục cảnh sát.

Cảnh sát giận mà không dám nói gì.

Ai bảo người đang phát giận chính là người giàu có nhất cơ chứ.

"Tống tiên sinh, tôi hiểu cảm giác của ông. Chúng tôi sẽ nhanh chóng điều tra, nhưng vụ án này đã xảy ra hơn mười mấy năm trước, bây giờ nó..."

Cha tôi đập bàn muốn hét to lên.

May thay, tôi nhanh tay lẹ mắt ngăn ông ấy lại.

"Chú cảnh sát, bởi vì chuyện này mà gia đình cháu phải chịu cảnh tan nát. Chúng cháu đều là người bị hại, phiền các chú phải bỏ nhiều công sức rồi."

Có bậc thang đương nhiên viên cảnh sát sẽ bước xuống, lập tức gật đầu.

Khi ra khỏi cục cảnh sát, cha tôi lại nói:

"Nếu cần giúp đỡ gì thì cứ việc nói ra, tôi nhất định phải tìm ra tên khốn đã bắt cóc con gái tôi!"

Chỉ dựa vào lực lượng của cảnh sát thôi là chưa đủ.

Tôi lợi dụng sự nổi tiếng của mình, đăng một bài đăng khác trên weibo.

Mong các cư dân mạng giúp đỡ điều tra.

Cha tôi bên kia càng ủng hộ mạnh mẽ hơn, ngay lập tức đăng ở phần bình luận: “Có thù lao khi trợ giúp tìm kiếm, một khi manh mối được cung cấp hữu dụng thì sẽ được tặng một khoản phí cảm ơn 100.000 nhân dân tệ.”

Ngay sau khi những lời này được đưa ra, cư dân mạng thuộc mọi tầng lớp ngay lập tức bắt đầu trổ hết tài năng.

Nhờ sức mạnh của đồng tiền và sự điều tra tích cực của cảnh sát, chỉ trong vòng nửa tháng, nghi phạm cũng đã lộ diện.

Vào ngày sau khi hắn ta bị bắt, cha tôi đã đích thân đến và đấm thẳng một đấm vào nghi phạm.

Sau khi toàn bộ vụ án kết thúc, tôi mới biết: Hóa ra tôi và hoa khôi thôn Nguyệt Nguyệt đều bị lừa bán đi.

Tuy nhiên, trên đường đi tôi bị ốm nặng, sốt cao không ngừng.

Bọn buôn người nghĩ tôi không sống được bao lâu, ghét bỏ tôi cản trở họ nên họ trực tiếp ném tôi xuống đường.

Lan Nhiên, chính là cô gái trong thôn xui xẻo bị ghét bỏ chung với tôi, hiện tại đã được người nhà tìm thấy, về phần hoa khôi thôn... Tôi bất đắc dĩ lắc đầu.

Kẻ buôn người này trong hơn mười năm qua đã bắt cóc không dưới 20 trẻ em.

Cha tôi tức giận đến ngứa răng: “Cha sẽ rời Bắc Kinh và ra lệnh giet hắn ta!”

Cảnh sát không dám nói tiếp. Tôi kéo tay cha và nói: “Cha, luật pháp sẽ trừng phạt hắn ta”.

Loại chuyện như thế này chúng tôi không cần phải nhúng tay vào.

12.

Dưới sự thúc giục của cha, cuối cùng tôi quyết định vào Thanh Hoa. Lý do rất đơn giản, cha mẹ tôi đều tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa.

Kỳ nghỉ hè đã qua đi một nửa.

Thông báo tuyển sinh của Đại học Thanh Hoa cũng đã đến.

Nhìn thấy thông báo của Đại học Thanh Hoa, mắt tôi hơi ươn ướt.

"Con gái ngoan! Nói cho cha biết con muốn phần thưởng gì đi! Cha sẽ mua cho con tất cả!"

Tôi ôm lấy tờ thông báo trong tay, không khỏi cảm thấy đau nhức ở mũi: "Cha, con muốn đến thăm cha nuôi của con."

Cha nuôi coi tôi như con ruột của ông.

Tôi muốn tự mình báo cho ông ấy tin vui này.

Cha mím môi, trịnh trọng gật đầu: “Con gái ngoan, đi thôi, cha sẽ đi cùng con!”

Tôi do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn để tờ thông báo ở nhà.

Trước mộ cha nuôi tôi cỏ đã mọc cao lên không ít. Tôi quỳ trên mặt đất, nhổ từng cọng cỏ.

"Cha, con đã thi đậu Thanh Hoa rồi."

Gió thổi qua, nhẹ nhàng như cha nuôi vỗ đầu tôi.

Người cha giàu có của tôi cũng cúi đầu thật sâu trước mộ.

Tôi và người cha giàu có ở trước mộ nói chuyện một hồi lâu.

Lại không ngờ tới khi tôi về đến nhà, cửa trong nhà đã bị mở ra.

"Tiêu rồi, sẽ không phải là trộm chứ!"

Tôi nhanh chóng chạy thẳng vào cửa.

Trong nhà chẳng bị mất thứ gì.

Nhưng khi tôi nhìn vào bàn, giấy báo trúng tuyển nhập học của tôi đã biến thành những mảnh vụn nhỏ đầy đất.

“Cmn ai thiếu đạo đức như vậy?”

Tôi nắm chặt tay, nhặt từng mảnh nhỏ lên.

Nhưng người xé nát nó rõ ràng đã có kế hoạch từ trước.

Tôi mất thời gian rất lâu để ghép chúng lại với nhau, nhưng chỉ được một nửa.

Tôi dùng tay áo lau đôi mắt chua xót của mình, tức giận đến mức đập ngay xuống bàn.

"Chắc chắn là Nguyệt Nguyệt làm."

Không đợi cha tôi kịp nói gì, tôi đã tức giận đùng đùng chạy ra ngoài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom