• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Tôi là thiên kim nhà giàu (2 Viewers)

  • Phần 1

1.

Cái nóng của tháng 8 rất gay gắt, trong không khí tràn ngập hơi nóng.

Thôn nhỏ tôi ở bao năm qua bỗng trở nên nhộn nhịp hẳn lên.

Không biết từ đâu nghe được một người đàn ông siêu giàu có muốn đến nơi này của chúng tôi để nhận người thân.

Ánh mắt toàn bộ những người trong thôn đều đổ dồn lên người tôi và hoa khôi thôn.

Lý do rất đơn giản.

Bởi vì toàn bộ thôn, chỉ có chúng tôi là những đứa trẻ được nhận nuôi.

Điều khác biệt duy nhất chính là cô ta tốt số, được trưởng thôn đưa về nhà.

Mà gia cảnh của cha nuôi tôi thì túng quẫn, nửa năm trước ông đã qua đời vì bệnh tật.

Mỗi ngày cô ta đều có thể mặc quần áo mới nhất.

Còn bộ đồ trên người tôi đã mặc được bốn năm năm nay rồi, đã giặt đến mức bạc màu.

Sắp tới kỳ thi đại học, tôi học rất nhiều, ngoài ra còn phải đến công trường dọn gạch để kiếm tiền trang trải học phí.

Đi bộ trên con đường hoàng thổ lầy lội.

Khi đi ngang qua quầy bán quà vặt, tốp năm tốp ba ông già, bà cụ nhìn chằm chằm tôi không ngừng.

"Này! Thu Vũ! Cháu đang làm gì vậy? Không phải ở nhà chờ nhận người thân sao?"

Những lời này vừa nói ra, lập tức tạo ra một tràng cười.

“Ây dà, thím này, thím già quá nên hồ đồ rồi à?”

"Tuy rằng làng chúng ta đã nhận nuôi nó và Nguyệt Nguyệt, nhưng Nguyệt Nguyệt mày rậm mắt to rất xinh đẹp..."

"Thu Vũ lại đen đúa bẩn thỉu, sao có thể có họ hàng với người giàu nhất kia được..."

Những người kia đồng loạt lắc đầu.

Trong lòng tôi không chút gợn sóng.

Mặt không đổi sắc đi ngang qua bọn họ.

Nhiều năm như vậy, tôi dường như vẫn luôn là phụ kiện giúp cho hoa khôi thôn kia nổi bật.

Cứ như thể tôi sinh ra để bị so sánh với cô ta vậy.

Tôi cũng quen rồi.

Cách thôn không xa, một chiếc ô tô sang trọng có logo mà tôi không quen biết lao vút qua người tôi.

Phỏng chừng đây chính là người giàu nhất mà người trong thôn đang thảo luận.

Tôi không để ý tiếp tục đi về phía trước.

Phía sau tôi vang lên tiếng phanh xe nặng nề.

2.

Tuy nhiên, chưa bước được hai bước thì phía sau có người bắt đầu kêu lên.

"Tống Từ!"

Giọng nói này làm tôi giật mình.

Tôi không nhịn được mắng một câu rồi tiếp tục bước về phía trước.

"Tống Từ!!"

Chậc.

Trong làng không có ai họ Tống cả!

Khi tôi đang định quay lại nói với chú phía sau thì bả vai bỗng nhiên bị ai đó kéo lại.

Quay đầu lại thì đã bị một người đàn ông trung niên ôm vào trong lòng ngực.

"Tống Từ, cha là cha ruột của con, con còn nhớ cha không?"

Tôi bối rối nhìn ông ấy, không nói gì.

Nhà giàu nhất nhận người thân đều làm bậy như vậy sao?

Tôi thoát khỏi vòng tay của ông ấy, lùi về phía sau một bước.

"Xin lỗi, cháu tên là Thu Vũ, không phải Tống Từ. Người mà chú muốn tìm chắc hẳn là hoa khôi của thôn chúng cháu."

Đúng như tên gọi, tôi được nhặt về vào một ngày mưa mùa thu.

Tôi thậm chí còn rất có tâm chỉ đường cho ông ấy.

Nhưng không hiểu sao ông ấy lại kích động như vậy, cứ nắm tay tôi một cách phấn khích.

Tôi bất lực muốn chết.

"Nếu chú còn cản cháu nữa, cháu sẽ trễ giờ chuyển gạch ở công trường mất."

Tôi vừa nói ra, ông chú vốn đã đầy nước mắt liền bật khóc.

"Con gái ngoan, cha xin lỗi, những năm qua đã khiến con phải chịu khổ rồi."

Nói xong, ông ấy lại nức nở từ trong túi lấy ra một xấp tiền dày cộp.

“Con cầm lấy đi, từ nay về sau cha sẽ cho con ăn sung mặc sướng, cùng cha về nhà nào!”

Một xấp tiền đó làm tôi sợ hãi.

Tôi cũng không dám trả lời.

Trong lúc ông ấy đang lấy tiền ra, tôi lùi về phía sau vài bước.

"Hoa khôi thôn đã chờ chú rất lâu, chú mau đi đi, cháu còn phải làm việc!"

Nói xong tôi liền tìm một con đường nhỏ rồi bỏ chạy.

Mùa hè nóng bức nhưng tôi không thể bình tĩnh được nữa.

Người chú kia rất giàu có, nhưng tôi không dám mơ mộng hão huyền.

Cứ như vậy chuyển từng viên từng viên gạch một.

Không dao động.

3.

Khi tôi trở lại thôn thì trời đã chạng vạng tối.

Một nhóm người tụ tập quanh quầy bán quà vặt của thôn.

Tôi rón ra rón rén cố gắng muốn băng qua nhưng vẫn bị phát hiện.

"Này! Nhóc con Thu Vũ, có phải cô gặp vận may cứt chó (*) hay không?"

(*) nguyên văn là 走狗屎运: đây là một cách nói châm biếm những người đột nhiên gặp vận may, mà vận may này rất hiếm gặp hoặc trong cái đen đủi thì cũng có chút may mắn.

"Người giàu nhất nói cô là con gái của ông ấy đó, hahaha."

Tôi ngày càng mất kiên nhẫn.

"Tôi biết rồi, tôi phải về nhà nấu cơm."

Phiền thật!

Đi được vài bước, hoa khôi thôn lại khóc lóc chạy ra từ căn nhà gỗ nhỏ được trang hoàng lộng lẫy.

Khóc lóc kể lể một hồi với tôi.

"Thu Vũ! Mày đứng lại!"

"Có phải buổi trưa mày đã nói gì với cha không? Tại sao cha lại nhất quyết nói mày là con gái của ông ấy?"

Được rồi.

Sao hôm nay tôi xui xẻo vậy trời?

Tôi bực bội xoa xoa lông mày.

Tôi chưa kịp nói gì thì người chú giàu có và trưởng thôn cũng ngay lập tức chạy theo ra ngoài.

Khi người giàu nhất nhìn thấy tôi, mắt ông ấy rõ ràng sáng lên.

"Tống Từ, cuối cùng con đã trở lại, vừa rồi cha muốn đuổi theo con, nhưng không đuổi kịp."

"Cha đã biết, cha nuôi của con mất rồi, về nhà cùng với cha đi, được không?"

Ánh mắt tôi lạnh lùng nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy đây quả là một trò khôi hài.

Con gái của người giàu nhất?

Chỉ sợ tôi không có phúc đó.

"Chú, cháu nghĩ có phải là chú nhận nhầm người rồi không, chú chỉ cần liếc mắt nhìn cháu một cái liền biết cháu là con gái chú ư?"

Đám người nhiều chuyện trong thôn cũng chạy tới.

"Đúng vậy, anh xem lại đi, anh xem đứa nhỏ Nguyệt Nguyệt này thông minh cỡ nào."

Hoa khôi thôn ở bên cạnh liên tục gật đầu.

"Cha... Chú ơi, con vẫn còn nhớ một số ký ức lúc nhỏ. Con dường như có chút ấn tượng về chú..."

Lời này nói ra liền khiến tôi bật cười.

Người chú giàu có kia càng bất lực liếc nhìn cô ta một cái.

"Cô gái à, thời điểm đứa con của tôi thất lạc mới chỉ có năm tuổi. Mười ba năm không gặp, cô còn có thể nhớ rõ hình dáng của tôi à?"

Hoa khôi thôn bị hỏi thì nghẹn họng.

Người chú giàu có ngay sau đó lau đôi mắt đỏ hoe, kiên định bước về phía tôi.

"Tôi chắc chắn chính là đứa nhỏ này. Con bé và mẹ nó đúng là giống nhau như tạc."

"Thanh tú, xinh đẹp!"

Ặc.

Khóe miệng tôi giật giật, nhìn một thân đổ đầy mồ hôi của mình.

Mắt người chú giàu có này hình như không được tốt cho lắm.

4.

Tôi ngây ngốc nhìn trò khôi hài này.

Trái tim bé nhỏ lúc này mới dần dần đập nhanh hơn.

"Thực sự là cháu sao?"

"Chính là con, Tống Từ."

Trên dưới môi của người chú giàu có run lên vì kích động.

Tôi nhìn kỹ gương mặt trước mắt này, một chút ấn tượng cũng không có.

Nghe người trong thôn nói, thời điểm nhặt được tôi là lúc tôi đang sinh bệnh.

Đầu óc bị tổn thương nên tôi đã quên mất những chuyện trước kia.

Mọi người trong thôn nhìn nhau.

Vẻ mặt của trưởng thôn càng khó chịu hơn.

"Tống tiên sinh, không thì chúng ta làm xét nghiệm ADN..."

Người giàu nhất ngẩng đầu lên, ngắt lời trưởng thôn.

"Diện mạo của con gái tôi khi sinh ra chính là sự minh chứng chính xác nhất."

Dân làng nãy giờ còn đang huyên thuyên sôi nổi ngay lập tức im bặt.

Tôi nhìn những người rồi còn châm chọc mỉa mai tôi.

Tốt lắm, sắc mặt còn xấu hơn cả gan heo.

Bên trong đang tĩnh lặng, không biết là ai lại âm dương quái khí nói một câu.

"Lạc mất con gái hơn mười năm, lớn lên mới đi tìm về, ai biết ông ta đang toan tính cái gì."

“Còn cái danh nhà giàu số một kia, chắc không phải gạt người chứ?”

Tôi mím môi sớm đã thành thói quen, đúng là không ăn được nho thì nói nho chua.

Tuy nhiên, người giàu nhất chịu không nổi sự ủy khuất này.

Ông ấy ngẩng đầu lên, ngay lập tức cười lạnh một tiếng.

“Đúng vậy, nếu không tìm lại được con gái mình thì 376 căn nhà kia của tôi ai sẽ thừa kế đây?”

Thế giới dường như trở nên yên lặng.

Chỉ có tiếng gió rít bên tai, cùng với tiếng khóc càng ngày càng to hơn của hoa khôi thôn.

5.

Người cha giàu có nhìn tôi lấy lòng.

“Con gái, cùng cha trở về thành phố nhé.”

"Cha đã chuẩn bị cho con một căn phòng công chúa mà mọi cô bé đều thích."

"Không phải các cô bé đều yêu cái đẹp sao? Cha đã mua đủ loại mỹ phẩm nổi tiếng đem về nhà cho con. Chúng ta đều có cổ phần trong đó, con thích cái nào thì dùng cái đó, được không?"

Người cha giàu có cũng không nghiêm túc như trong tưởng tượng của tôi.

Ông ấy giống như chỉ thiếu điều nắm lấy cánh tay tôi cầu xin.

"Con gái à, về nhà nhé?"

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của mọi người.

Tôi lắc đầu: “Không, cháu sắp thi đại học, hồ sơ học sinh của cháu là ở đây.”

Người cha giàu có rất giỏi đoán ý người khác, ông vỗ đùi ngay tại chỗ.

"Con gái bảo bối nhà ta thật là thông minh hiếu học!"

"Được rồi! Cha ở cùng con!"

Mọi người dường như đã tìm thấy trọng điểm nào đó.

Một đám đều cười nhạo thành tiếng.

Trên khuôn mặt hoa khôi thôn dần dần lộ ra một tia đắc ý.

"Chuyện này ông nói sai rồi, toàn thôn đều biết Thu Vũ ngốc muốn chết."

"Nguyệt Nguyệt mới là người học giỏi, còn con bé kia..."

Người trong thôn lắc đầu: "Thành tích đếm từ dưới đếm lên!"

"Đếm từ dưới?"

Người cha giàu nhất khiếp sợ nhìn tôi liếc mắt một cái, ngay sau đó lại xua tay.

"Không sao đâu, cha sẽ lập tức mời một giáo viên nổi tiếng tới đây. Chúng ta sẽ học lớp của giáo viên huy chương vàng nhé!"

Tôi:……

“Hiện giờ không cho phép học bổ túc bên ngoài.” Tôi nhắc nhở nói.

Người cha giàu có gãi gãi đầu.

“Cũng không sao, cha con đã tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa, phụ đạo cho con thi tuyển sinh đại học thì dư sức!”

Dân làng hít một hơi khí lạnh.

Người cha đại gia khoe khoang sự giàu có mà không sợ bị mọi người ghét bỏ.

"Này, Tiểu Lưu, đặt mua một số tài liệu ôn tập và bài tập năm ba cấp ba gửi qua đây."

Cha tôi nói chuyện điện thoại quả thực trông rất giống một người giàu có.

Ngay khi ánh mắt của ông ấy chạm vào mắt tôi, ông ấy lập tức tươi cười.

Hoa khôi thôn bực bội đến mức ở bên cạnh tức giận dậm chân.

"Phụ đạo cũng vô ích, cái thành tích kia của Thu Vũ đã không có thuốc nào cứu được nữa rồi !"

Người cha giàu nhất dường như không thể nhịn được nữa.

“Con gái tôi chắc chắn thừa hưởng gen tốt của tôi.”

"Coi như không đậu cũng không sao, có thể trực tiếp thừa kế gia sản luôn!"

6.

Người cha giàu có cũng không làm ra vẻ nữa.

Không nói hai lời, ông ấy liền đến sống cùng tôi trong một căn nhà nhỏ tồi tàn trong thôn.

Cha nhìn đến chiếc giường làm bằng ván gỗ của tôi thì giật mình.

Tôi suy nghĩ một lúc: “Nếu chú không quen được với cuộc sống ở đây thì sao chú không về trước đi?”

Rốt cuộc thì người giàu có nhất này chắc đều là ngủ nệm cao su nhỉ? Đầu cha lắc lư như cái trống lắc.

Sau đó lại xoay người sang chỗ khác gọi điện thoại.

Vẫn là gọi sai Tiểu Lưu.

"Này, Tiểu Lưu, cậu mang cho tôi một tấm nệm khác tới đây, tôi muốn nó phải tốt nhất và mềm nhất! Hơn nữa gối chăn nhất định phải làm bằng tơ tằm. Nhanh lên!"

Giọng nói của cha thật lớn.

Không giống như cha nuôi của tôi, cha nuôi của tôi mỗi khi nói chuyện đều ăn nói rất là khép nép.

Khi người cha giàu có quay lại, ông ấy lấy tay áo lau mắt.

"Cha không sao, chỉ là con gầy như vậy, ngủ trên tấm ván gỗ này không thoải mái."

Hiệu suất làm việc của Tiểu Lưu rất cao.

Buổi tối tắm rửa xong, nằm trên chiếc chăn mềm mại hơn cả làn da của mình, tôi còn có chút không quen.

Người cha giàu có thì đang ở trong căn phòng nhỏ đối diện.

Có lẽ vì ván giường quá cứng nên tôi có thể nghe rõ âm thanh ông ấy trằn trọc, xoay người.

Sáng sớm hôm sau, tôi đang ở bên giếng rửa mặt thì thấy người cha giàu có vẻ mặt háo hức đang vẫy tay về phía tôi.

"Đây là chiếc bánh bao ngon nhất mà cha nhờ Tiểu Lưu đi lên trấn trên mua về cho con. Con gái, con mau tới ăn thử đi."

Hiện giờ mới có sáu giờ sáng mà tốc độ của Tiểu Lưu thực sự rất nhanh.

Sau khi nói cảm ơn xong, tôi ngồi trên ghế gỗ chuẩn bị ăn bánh bao, người cha giàu có xem ra là ngủ không được ngon giấc, một đôi mắt thâm quầng cười tủm tỉm mà nhìn tôi.

"Con gái nhà chúng ta thật xinh đẹp, giống làn nước trong vắt chảy ra từ hoa râm bụt."

"….."

Kỳ thực ngoại hình của tôi không xấu, lúc trước cha nuôi đã từng nói với tôi, nhưng cha nuôi cũng nói, con gái lớn lên xinh đẹp ở trong thôn rất dễ bị cha mẹ đơn thân trong làng chú ý, cho nên có vài vết đen cũng không sao.

Người cha già giàu có không biết từ đâu lấy ra một đống đồ trang điểm mà tôi không quen thuộc, toàn bộ được chất đống trước mặt tôi.

"Con gái, thích cái gì thì dùng cái đó. Cha đã mua hết sản phẩm dưỡng da ở quầy rồi. Cho con gái cha dùng thì phải dùng loại tốt nhất."

Người cha giàu có này thật lạ lùng.

Nhưng nghe vậy trong lòng tôi lại cảm thấy rất ấm áp.

Tôi gật đầu, cắn một miếng bánh bao nhân thịt trong tay, thật là ngon quá!

Một tuần nữa trường học sẽ có cuộc thi thử. Hai ngày này tôi đi học, người cha giàu có liền ở nhà ôn lại kiến thức cho tôi, dạy lại tôi.

Tôi có chút dở khóc dở cười, nhưng trong lòng rất ấm áp.

Sau khi liên tục làm vài đề thi, ánh mắt người cha giàu có nhìn tôi đã thay đổi.

"Con gái, nền tảng của con khá tốt, đầu óc cũng rất linh hoạt, giống cha vậy! Nhìn không giống thành tích từ dưới đếm lên chút nào cả."

Tôi nhếch môi cười: “Nguyệt Nguyệt thích đứng đầu, con lười cạnh tranh với cô ta, chỉ cần trong kỳ thi tuyển sinh đại học phát huy trình độ như lúc bình thường là được. Nếu không cô ta sẽ ỷ vào việc cha cô ta là trưởng thôn, sẽ thường xuyên tìm con gây rắc rối."

Tôi thậm chí đi dọn gạch cũng không yên.

Người cha giàu có nghe tôi nói xong nhịn không được lau nước mắt. Tôi nhún vai, tiếp tục làm bài, có cha là học bá thì vẫn nên dùng, không dùng thì thật lãng phí.

Người cha giàu có không hổ là học bá, rất nhanh ông ấy đã phát hiện ra những điểm mù trong kiến thức của tôi, một số thuật toán linh hoạt cho những phép tính lớn tôi vẫn chưa nắm rõ được. Dưới sự hướng dẫn của người cha giàu có này, tôi quả thực đang tiến triển rất nhanh.

Haiz, có một người cha giàu có lại là học bá, cảm giác cũng không tệ lắm.

Vào ngày thi thử, hoa khôi thôn Nguyệt Nguyệt còn châm chọc mỉa mai tôi: “Có cha tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa thì sao chứ?”

"Còn không phải thành tích từ dưới đếm lên hay sao, tao nghĩ mày tốt nhất đừng nên lãng phí tài nguyên, nếu không mày để cha mày dạy tao đi?"

Tôi khép cuốn sách lại, sâu kín mà liếc nhìn cô ta một cái:

"Có thể nha, cô đi hỏi cha tôi xem ông ấy có đồng ý hay không!"

“Mày!”

Nguyệt Nguyệt tức giận đến mức dậm chân.

Lúc nhận được đề thi, tôi mỉm cười.

Có cha học Đại học Thanh Hoa thật sự không thể ngờ, còn có thể đoán được đề.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom