• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Tôi chỉ muốn vả mặt họ (2 Viewers)

  • Phần 3 END

Khuôn mặt bố mẹ tôi hoang mang.

Đúng lúc này thì cả nhà dì tôi đi xuống.

Thấy chúng tôi vẫn còn đang đứng chờ ở cửa, dì tôi lại tiếp tục muốn khoe mẽ: “Hôm nay trời mưa nên gọi xe cũng khá khó, lại còn mưa lớn như vậy, hay là để Trần Minh đưa mọi người về?”

Tôi vội bước đến, cười nói: “Cảm ơn dì, nhưng con đã nhờ bạn bè đến rước, dì dượng về trước đi ạ.”

Dì nghe tôi nói, nheo đôi mắt: “Ồ, bạn bè gì đấy? Mưa to như vậy còn đến đón cháu, là bạn trai sao?”

Tôi lắc đầu.

Dì vẫn không tin, chỉ vào chiếc BMW màu trắng cách đó không xa của Trần Minh: “Đó là xe của Trần Minh, nghe bảo hơn một trăm vạn.”

“Tiểu Chân, bạn của con lái xe gì?”

Tôi cười: “Không phải rất trùng hợp sao? Xe của bạn con cũng là BMW màu trắng, nhìn từ góc này cũng khá giống với chiếc xe của em rể.”

Dì sửng sốt, sau đó hừ một tiếng: “Vậy bạn của con cũng khá giả đó.”

Hàn Linh Linh đứng một bên, khó tin nhìn tôi: “Ai cũng có thể lái xe một trăm vạn sao? Em muốn nhìn xem chị họ có nói thật về bạn bè của mình hay không!”

Mẹ lo lắng nhìn tôi, tôi vỗ nhẹ tay bà ấy, dùng ánh mắt hàm ý bảo bà ấy yên tâm.

Lúc này Trần Minh đã lái xe đến, sau đó cầm ô xuống xe mời mọi người lên xe.

Dì đắc ý nhìn mẹ tôi: “Hay là chị ngồi xe chung với em đi, để em bảo Trần Minh đưa mọi người về trước.”

Mẹ tôi lắc đầu: “Xe này cũng đã nhiều người như vậy, tụi em đi trước đi.”

Dì tôi vênh váo: “Vậy tụi em về trước, lúc mọi người về đến nhà nhớ gửi weChat cho em.”

Bỗng lúc này điện thoại của Trần Minh reo.

Nói chưa được vài câu, sắc mặt của Trần Minh đã bắt đầu thay đổi.

Cúp điện thoại, sắc mặt của cậu ta đã vô cùng khó coi.

Nhà dì tôi đều đã ngồi hết trong xe, đang định đóng cửa xe bỗng Trần Minh ngăn lại, lúng túng nói:

“Bác gái, mọi người xuống xe trước một chút được không?”

Dì tôi hơi buồn bực: “Đang yên đang lành sao lại xuống xe chứ?”

Trần Minh vắt óc suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi không ra
một cái lý do thích hợp.

Sau một hồi lâu mới cắn răng nói: “Xe hỏng rồi, để con gọi taxi đưa mọi người về.”

Nhà dì tôi đành phải bước xuống xe.

Tôi cười nhìn cảnh tượng trước mặt, không thể không khâm phục đầu óc nảy số nhanh của cậu ta.

Lúc này, điện thoại của tôi reo chuông. Tôi nhìn màn hình, là Miêu Miêu gọi.

Tôi nhận điện thoại.

“Boss ơi, chiếc xe đó đã bị cấp dưới mang đi sửa. Hôm nay vẫn chưa lấy về, hay là em lái một chiếc khác đến đón chị nhé?”

Tôi nói: “Không cần, lái một chiếc xe công vụ đến là được.”

Chưa bao lâu Miêu Miêu đã lái một chiếc xe công vụ đến trước cửa khách sạn.

Vốn tâm trạng của dì tôi không tốt, thấy bạn của tôi lái xe công vụ đến, dường như bà ta lại tìm thêm được điều gì đó để khoe khoang.

“Ôi tiểu Chân, bạn của con đến đón con sao?”

Tôi cười lắc đầu: “Đây là để cho nhà dì, trời mưa khó gọi taxi.”

Dì tôi sửng sốt vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Miêu Miêu bước xuống xe, nhanh chóng chạy đến bên cạnh tôi: “Boss, cấp dưới nói chiếc BMW của chị đang bảo dưỡng, thằng nhãi đó làm việc không đáng tin, ngày mai em lập tức….”

Miêu Miêu nói được một nửa thì thấy Trần Minh với chiếc xe.

Nhìn Trần Minh thêm lần nữa.

Sắc mặt Trần Minh giờ phút này tím tái như màu gan heo.

Miêu Miêu bước lên vài bước: “Nhãi con, cậu nói đem xe đi sửa, thế sao xe lại ở chỗ này?”

Hàn Linh Linh cũng ngây ngẩn cả người: “Này, cô làm gì vậy? Sao lại gọi bạn trai tôi là nhãi con? Đây là xe của bạn trai tôi!”

Miêu Miêu tức giận: “Trần Minh, cậu nói rõ xem đây là xe của ai?”

Trần Minh cúi đầu, không nói câu nào.

Tôi thấy thời cơ đã chín muồi, tôi bước lên trước: “Là của tôi.”

Dì với Hàn Linh Linh đều trố mắt nhìn tôi, Trần Minh cũng vậy.

Tôi nhìn Trần Minh: “Em rể, chìa khóa xe là của chị, nếu không tại sao chị có thể nhận ra cái móc khóa kia chứ.”

“Còn hộp điểm tâm xa hoa từ nước ngoài mang về mà em tặng cho dì của chị, cũng là quà phúc lợi của nhân viên công ty. Chẳng lẽ em không mua nổi quà tặng sao, nói dối mọi người không tốt đâu.”

Miêu Miêu nghe tôi nói mới hiểu rõ.

Cô ấy trừng mắt nhìn Trần Minh: “Trần Minh, tôi bảo cậu bảo dưỡng xe, cậu lấy xe đi giả vờ làm ông chủ lớn, giỏi thật đấy!”

Dì tôi đứng một bên, không thể tin nổi: “Tiểu Trần….. Mọi chuyện là sao? Con đang làm việc cho tiểu Chân?”

Trần Minh xấu hổ nhìn tôi: “Chị là… Bà chủ của Chân Lý Tưởng?”

3.
Tôi vui vẻ gật đầu.

Sau đó chìa tay về phía Trần Minh: “Chìa khóa của tôi.”

Trần Minh đưa chìa khóa cho tôi, tôi nhìn bố mẹ: “Bố mẹ mau lên xe đi, chúng ta về nhà.”

Bố mẹ nhìn dì, dường như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, bước lên xe.

Tôi cười: “Dì, em họ, để trợ lý của cháu đưa mọi người về. Nhưng thiệt thòi mọi người phải ngồi chiếc xe công vụ này rồi.”

Tôi nói xong lập tức ngồi vào ghế lái, lái xe đi. Suốt quãng đường, bố mẹ tôi đều yên lặng không nói.

Tôi nhịn cho đến khi về tận nhà, rốt cuộc không nhịn được nữa, giải thích rõ công việc của tôi cho hai người họ.

Cuối cùng, tôi hơi thấp thỏm: “Bố mẹ sẽ không trách con giấu diếm bố mẹ chứ?”

“Cũng tại bố mẹ không hỏi con, con cũng không muốn kể nhiều làm hai người lo lắng….”

Mẹ nhìn tôi: “Giỏi quá, con gái của mẹ thì ra là bà chủ!”

Bố vội vàng phụ họa: “Hay là em nghỉ việc, còn anh đóng cửa siêu thị, hai chúng ta về cho con gái nuôi?”

Tôi lập tức gật đầu: “Được đó!”

Tôi đã sớm muốn như thế này.

Bố nhanh chóng nói tiếp: “Đùa thôi, con gái của bố là bà chủ lớn, bố cũng phải kiếm tiền, để con gái bố có chỗ chống lưng đúng không nào?”

Mẹ tôi gật đầu đồng ý.

Tôi cảm động vô cùng, nhìn hai người họ: “Sau này bố mẹ đừng làm việc vất vả nữa, mọi chuyện đã có con lo.”

Mẹ cười giòn tan gật đầu, còn bố nói: “Nhưng hôm nay xảy ra chuyện như vậy, dì con chắc sẽ không vui.”

Lời bố nói không sai, sáng hôm sau tôi còn chưa tỉnh giấc đã nghe thấy tiếng khóc trời ơi đất hỡi truyền từ bên ngoài vào.

Tôi ngáy ngủ bước ra, thấy dì ngồi khóc trên sô pha trong phòng khách.

Thấy tôi ra tới, dì nhanh chóng đứng lên: “Tiểu Chân ơi, thằng Trần Minh đúng là đáng ghét. Muốn chia tay Linh Linh nhà dì, ngay cả phí chia tay cũng không đưa…”

“Con nhất định phải đuổi việc cậu ta, người như vậy sao có thể mướn được chứ? Rõ là thằng nhãi nghèo nhưng cứ giả vờ làm người giàu, dì….”

Tôi ngáp một cái: “Tối hôm qua Trần Minh đã nói với con, cậu ta sẽ nghỉ việc.”

Dì sửng sốt, không ngờ chuyện lại như thế.

Sau đó lại bắt đầu khóc.

Tôi cũng lười đáp lại, tự mình đi rửa mặt, sau đó hỏi bố đã ăn sáng chưa.

Bố dẫn tôi đi ăn sáng, dì lại chạy đến: “Tiểu Chân, con có năng lực như vậy, thành lập công ty cũng lớn như vậy, chắc con có thể tìm cho em họ con một vị trí tốt đúng không?

Tôi cắn một miếng bánh quẩy: “Được chứ, dì cứ bảo em họ nộp đơn xin việc.”

Dì tôi cười: “Con khách khí quá rồi. Con là bà chủ, tìm một vị trí cho em họ thì còn phải nộp đơn xin việc sao?”

Tôi nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên, con cũng không phải là cổ đông lớn nhất, con hùn vốn với người khác. Nếu con tự ý tuyển người vào, đối phương sẽ mắng con.”

Dì bĩu môi: “Vậy con cũng chẳng có năng lực gì hết.”

Tôi gật đầu: “Đúng, con không có bản lĩnh, vậy dì về đi.”

Dì thấy tôi như vậy, lập tức nổi giận: “Dì nói cho con biết, dì là trưởng bối của con, con nói chuyện như vậy với dì, đúng là đồ không có giáo dưỡng.”

Tôi cũng không giận, cười nói: “Sáng sớm chạy đến nhà con gào khóc, nếu con không được dạy dỗ tốt nhưng chắc chắn vẫn tốt hơn dì.”

Dì không nghĩ tới tôi dám nói như vậy: “Con…. Con dám…”

Tôi nhún vai: “Nếu dì rảnh thì trở về an ủi em họ đang thất tình của con đi. Dù sao cũng để kẻ nghèo được hời, tuyệt đối không thể để vậy được.”

Dì thấy tôi dầu muối không ăn, không còn cách nào khác, xoay người nhìn mẹ tôi: “Thục Phân, chị không dạy dỗ con gái sao? Khi còn nhỏ em bế nó, lớn lên nó lại đối xử với dì nó như thế!”

Mẹ tôi không biết nên nói gì, chỉ có thể yên lặng nhìn dì tôi giả vờ khóc.

Tôi không nhịn được nữa, nói thẳng: “Khi còn nhỏ dì ôm cháu, lớn lên cháu phải báo hiếu dì? Nhưng sao cháu nhớ lúc nhỏ toàn là dì mang quần áo cũ không mặc nữa đến cho nhà cháu? Quá bánh ăn không hết của em họ, chờ đến hết hạn mới đưa cho cháu, cháu ăn xong bị tiêu chảy, dì dượng còn cười nói cháu là đồ lợn rừng không ăn được cám tốt.”

Dì trừng mắt khó tin nhìn tôi.

Tôi nói tiếp: “Còn nữa, cấp hai con lên thành phố thi đấu, nhà dì gần nhà thi đấu như vậy nhưng dì cũng không muốn để con ngủ qua đêm, chỉ cho con ngủ trên sàn.”

“Dì tưởng rằng cháu không nghe dì với dượng trò chuyện sao? Dì nói không thể để con nghỉ ngơi thoải mái được, tốt nhất là thua trận trở về, nếu con giành được giải, mẹ con sẽ lại khoe khoang với dì.”

Sắc mặt mẹ tôi lập tức thay đổi, kinh ngạc nhìn tôi, sau lại nhìn dì tôi: “Tiểu Chân, sao lúc đó con không nói chuyện này với mẹ?”

Tôi cười: “Dì là người thân của mẹ, nếu con nói nhất định sẽ thấy khó chịu trong lòng.”

Mẹ tôi tức giận chỉ tay vào dì tôi: “Em thật sự rất quá đáng!”

“Chị không có đứa em gái như em!”

Vừa dứt lời, mẹ tôi đứng dậy đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại cái “rầm”.

Tôi tiếp tục ăn bánh quẩy, mặc kệ dì, dì khóc than thêm mấy câu, dường như không còn ai xem nên mất hứng, chán chê giậm chân bỏ đi.

Bố nhìn tôi, giơ ngón tay cái lên.

Vốn tưởng chuyện đến đây là kết thúc, nhưng không ngờ dì tôi vẫn không chịu bỏ qua.

Bởi vì sự cố trước khi sống lại, tôi tìm Miêu Miêu và nhờ cô ấy theo dõi mọi hành tung của dì.

Đúng như dự đoán, Miêu Miêu phát hiện được manh mối.

Dì vậy mà mỗi ngày đều đến gần nhà tôi, quan sát nhất cử nhất động của nhà tôi.

Tối đó Miêu Miêu đã kể chuyện này cho tôi. Cô ấy nhắc nhở tôi hãy cẩn thận, chắc dì tôi lại nảy ra ý đồ xấu gì đó.

Ngày hôm sau, bố tôi đi họp lớp, sau khi hỏi thăm địa điểm, tôi lái xe đến đó xem trước.

Đến đó, tôi mới biết dì đúng là không có ý tốt.

Ông chủ nhà hàng này là bạn học kiêm chức lớp trưởng của lớp bố, tôi gọi ông ấy là chú Phùng.

Chú Phùng đã biết thân phận của tôi, lập tức nhìn tôi với vẻ ngưỡng mộ.

Và tỏ vẻ muốn hợp tác lâu dài trong tương lai.

Tôi giải thích mục đích chuyến đi lần này, tôi muốn chú Phùng huỷ phòng riêng, nói với mọi người rằng không có phòng, tổ chức tiệc tại sảnh nhà hàng, cản rượu cho bố tôi càng nhiều càng tốt.

Chú Phùng nhanh chóng nói đó chỉ là chuyện nhỏ, nhất định sẽ giúp tôi sắp xếp những chuyện đó.

Sau khi an bày xong mọi chuyện, tôi cũng gọi vài món ăn, rồi gọi điện cho mẹ, bảo mẹ đừng làm gì nữa mà hãy nhanh chóng đến đây.

Từ truớc đến giờ mẹ quan tâm tôi nhất, vừa nghe xong đã lập tức gọi taxi đến nhà hàng.

“Tiểu Chân, con ổn không? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tôi lắc đầu, kéo mẹ xuống ngồi dưới sảnh tầng một.

“Đã gọi ít món cho mẹ, hai mẹ con mình vừa ăn vừa xem kịch.”

Mẹ tôi như lọt vào trong sương mù: “Rốt cuộc là chuyện gì thế?”

Tôi chỉ về phía bố.

Buổi họp lớp đã bắt đầu, trong bữa tiệc có rất nhiều phụ nữ, nhưng đa phần đều dẫn chồng theo. Chỉ có một dì ăn vận chỉnh chu là cô đơn lẻ bóng.

Tôi biết dì ấy họ Đổng, là hoa khôi lớp bố, rất nhiều người thích dì ấy.

Lần này dì tôi đã tốn rất nhiều công sức để liên lạc với dì Đổng này!

Hôm nay dì ấy đặc biệt ngồi cạnh bố tôi, liên tục khơi gợi chủ đề trò chuyện với bố, chuốc rượu bố đợt này đến đợt khác, nhưng bố vẫn tránh né với ánh mắt chán ghét.

Dì Đổng thấy chuyện thành không thành, lập tức chuyển thành tự bản thân uống rượu, sau đó giả vờ say, cố ý tiếp xúc thân mật với bố tôi.

Phải khen bố tôi đúng thật là chính nhân quân tử, thấy không thể né tránh tiếp được, ông đứng dậy đi ra chỗ khác luôn.

Dì Đổng thấy thế cũng đứng dậy, một phải hai phải đi về phía bố tôi.

Mẹ tôi vốn đang dùng cơm ngon lành, thấy cảnh này lập tức khó chịu.

Bà ấy nhìn về phía dì Đổng đó, chậm rãi siết chặt đôi đũa trong tay.

Ở bên kia, sắc mặt của bố tôi gần như đen thui, nhưng bà dì Đổng kia vẫn õng ẹo dựa vào ông, còn muốn mời rượu ông.

Điện thoại mẹ tôi reo chuông, tôi nhìn qua, là dì tôi gọi.

Xem này, thời điểm vừa vặn.

Mẹ tôi nhận điện thoại, tôi vội đến nghe ké, giọng nói hồ hởi của dì truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: “Chị mau đến nhà hàng Ngư Gia, em thấy lão Tống đang ở cùng người phụ nữ khác…..”

Không đợi dì nói xong, mẹ tôi đã cúp điện thoại, rồi chạy nhanh ra ngoài. Ngay lúc dì Đổng đang muốn giả vờ say ngã lên người bố, mẹ trực tiếp nắm lấy cánh tay bố, kéo ông ra sau lưng mình.

Bầu không khí ngượng ngùng trong nháy mắt.

Tôi đứng dậy, thử đi tìm xem dì tôi đang trốn nơi nào trong nhà hàng.

Đúng như tôi đoán, dì đang lén lút nép sau tấm bình phong.

Xem ra dì đã sớm chờ ở đây.

Hiện tại chắc dì sẽ rất tò mò sao mẹ tôi lại đến nhanh như vậy. Bên kia, bố nhìn thấy mẹ tôi như nhìn thấy cứu tinh, nắm chặt tay mẹ tôi.

Dì Đổng thấy vậy có chút xấu hổ: “Chị dâu, chị đừng trách anh Tống, chỉ tại anh Tống uống hơi nhiều, tụi em đều là bạn học cũ.”

Mẹ tôi nghiến răng: “Bạn học cũ mà không biết giữ khoảng cách sao?”

Dì Đổng cười một tiếng: “Chị dâu, chị sẽ không cho rằng em với anh Tống có chuyện gì chứ? Tụi em chỉ họp lớp thôi, nếu em với anh Tống có chuyện gì, năm đó sớm đã có, giờ còn tới lượt chị sao?”

Lời này hiển nhiên đã chọc giận mẹ tôi, mẹ tôi tức đến mức muốn xông lên cào mặt dì ấy.

Lúc này, dì tôi xuất hiện: “Lão Tống, sao anh có thể làm chuyện có lỗi với chị gái em? Phận làm em gái như em sẽ không tha cho anh!”

Mẹ tôi nghe xong, quay đầu lại nhìn dì tôi, hình như đã thông suốt chuyện gì đó.

Dì tôi vẫn chưa phát hiện ra, tiếp tục châm ngòi thổi gió.

“Đủ rồi! Em im đi!” Mẹ tôi bỗng bùng nổ.

“Chị vừa mới thấy rõ, lão Tống nhà chị đã hết tránh rồi né, còn cô ta thì một hai không biết xấu hổ cứ nhích lại gần anh ấy. Em đừng ở chỗ này châm ngòi ly gián.”

Dì không nghĩ tới mẹ tôi sớm đã đến đây, cũng đã quan sát hết mọi chuyện.

Tôi vội tiến lên, nhìn dì Đổng: “Dì Đổng, tuy bây giờ dì đã ly dị, nhưng cũng không thể chen chân vào nhà người khác được. Giờ dì đang là giáo viên trong lò luyện thi đúng không, nếu bị phụ huynh học sinh biết, giáo viên của con mình chen chân làm kẻ thứ ba trong gia đình của người khác, dì đoán xem công việc này của dì còn giữ được không?”

Quả nhiên dì Đổng luống cuống, vội vàng chỉ vào dì tôi: “Đều là bà ta, bà ta kêu tôi đến đây tiếp cận anh Tống, như vậy anh Tống sẽ ly hôn. Bà ta nói con gái anh Tống rất ưu tú, mẹ cô ấy ly hôn rồi sẽ không còn thân thích, chỉ còn lại bà ta mà thôi….”

Thì ra chân tướng là như vậy.

Mẹ tôi khó tin nhìn dì tôi, cắn răng oán hận nói: “Chị không nghĩ tới em lại nghĩ ra cái trò bẩn thỉu đó để hại chị, về sau chị không muốn gặp em nữa!”

Nói xong lập tức kéo bố tôi rời đi.

Tôi nhìn chú Phùng, nhỏ giọng nói: “Chú Phùng, hôm nay cảm ơn chú, lần sau chúng ta nhất định sẽ hợp tác.”

Chú Phùng vội ra hiệu OK với tôi.

Tôi chạy ra ngoài, thấy mẹ đang đứng khóc trong góc, còn bố tôi đứng một bên không biết phải làm sao.

Tôi thở dài, biết mẹ trải qua chuyện này khẳng định sẽ không vui, bà ấy xem dì tôi là người thân, ông bà ngoại mất sớm, bà ấy chỉ còn lại đứa em gái này.

Hiện tại sự thật hiện ra trước mắt, bà ấy xem người ta là em ruột, người ta xem bà ấy là chị họ.

Tôi đã sớm chuẩn bị quà với hoa tươi, lặng lẽ đưa cho bố tôi.

“Cái này là lần trước mẹ thích nhưng không nỡ mua, bố mau mang tặng mẹ đi.”

Bố tôi kinh ngạc: “Con gái, con lợi hại thật!”

Tôi nhìn bố tặng hoa tặng quà cho mẹ, nhìn thấy mẹ tôi vui vẻ cười, lúc này mới cảm thấy nhẹ lòng hơn đôi chút.

Trải qua chuyện này, nhà tôi cạch mặt nhà dì tôi, mẹ tôi chặn hết tất cả thông tin liên lạc của nhà dì.

Chỉ là không nghĩ tới hai gia đình chúng tôi sẽ có cơ hội gặp lại.

Hai tháng sau, bà dì tôi, cũng chính là em gái của bà ngoại. Bà ấy có đứa cháu trai trạc tuổi tôi, định tổ chức đám cưới, phát thiệp mời chúng tôi.

Quan hệ của mẹ với bà dì không tệ lắm, sau khi bà ngoại mất, mẹ cũng sẽ thường đến thăm bà dì.

Nên nhà chúng tôi lái xe đến thành phố bên cạnh để dự đám cưới anh họ xa của tôi.

Lúc đi, tôi đã đoán trước được dì cũng sẽ tới.

Nhưng cũng không thể vì tránh mặt dì mà cắt đứt liên lạc với những người thân khác.

Làm sai cũng đâu phải chúng tôi, dựa vào đâu mà tôi phải tránh dì ấy? Tới nhà bà dì, sau khi chuyện trò vui vẻ thì cùng mọi người ăn cơm tối, sau đó họ thu xếp chỗ ngủ cho chúng tôi.

Bà dì tuy tuổi đã cao nhưng vẫn khoẻ mạnh, tính tình cởi mở, con cháu trong nhà đều tôn trọng bà ấy.

Bà ấy cũng đã biết chuyện giữa nhà tôi với nhà dì tôi, không hề do dự đứng về phía chúng tôi.

Bà ấy nắm lấy tay mẹ tôi, nói: “Thục Phân, con là đứa trẻ thế nào dì đều biết. Đừng nhìn dì lớn tuổi, thấy vậy chứ đầu óc của dì vẫn còn sáng suốt. Em gái Thục Lan của con từ nhỏ đã ích kỷ háo thắng, giờ thấy con gái con có thành tựu như vậy, nên nó dám làm ra chuyện như vậy cũng không có gì ngạc nhiên.”

“Dì phải khuyên con, lúc nào không cần mềm lòng thì đừng mềm lòng, nếu cứ mãi nhường nhịn vì thể diện của người thân, vậy con chính là đứa ngốc, nó cũng không có xem con là chị ruột đâu.”

Tôi không nghĩ bà dì sẽ nói vậy, tư tưởng này ở độ tuổi này thật sự rất hiếm gặp.

Tối đó, sau khi bố trí xong chỗ ngủ, nhà chúng tôi nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau theo xe đi rước dâu

Vốn là ngày vui nhưng đâu ngờ nhà dì cũng đến.

Những người ở đây đều đã được bà dì dặn dò, nên không ai nhiệt tình với dì hết, chỉ bởi vì hôm nay anh họ kết hôn, ngày trọng đại nên không ai muốn bày vẻ mặt không vui với dì thôi.

Dì tôi dường như cũng cảm nhận được điều đó nhưng vẫn mặc kệ và ở lại.

Tôi có thể khẳng định rằng hôm nay dì ấy đến đây chắc chắn không có ý tốt.

Bữa tiệc bắt đầu vào buổi trưa, sau khi tiến hành một số nghi thức, tôi thấy em trai của dượng cũng đến.

Ông ta tên là Hàn Đông Minh, 32 tuổi, không có công việc đàng hoàng chỉ biết ăn bám anh chị mình.

Lúc này ông ta đang một mình chiếm ba chỗ ngồi, uống rượu ăn cơm, nhìn cực kỳ xuề xòa.

Tôi nhìn dáng vẻ đó của ông ta, nghĩ đến cảnh tượng trước khi sống lại, ông ta cứ khăng khăng đưa chúng tôi về nhà, cuối cùng xảy ra tai nạn, một mình chạy trốn.

Đáy lòng bỗng bùng lên một ngọn lửa không tên.

“Hữu nghị nhắc nhở, cô phải cẩn thận ông ta.”

Bỗng lúc này bên trai truyền đến một giọng nói xa lạ. Tôi hoảng sợ quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông mặc vest đen đang đứng cạnh tôi.

Tôi đánh giá từ trên xuống dưới: “Anh là ai?”

Vẻ ngoài này, chắc không phải chủ hôn đâu nhỉ? Người đàn ông vươn tay ra: “Tôi là bạn học của chú rể.”

Tôi nhìn tay anh ta, tràn đầy kháng cự đối với cái bắt tay của một người xa lạ.

“Vừa rồi anh có ý gì?”

Người đàn ông thu tay về, ghé sát vào tôi nói nhỏ: “Tôi đã hỏi chuyện anh họ của cô, cũng biết chuyện của các người. Dì cô dẫn ông ta đến là muốn hại cô, tạm thời cô đừng nên ở một mình, đề phòng bọn họ ra tay.”

Tôi không phải kẻ ngốc, người đàn ông này nói như vậy lập tức khơi lên sự cảnh giác trong tôi.

Tôi đã nói mà, dì tôi đến đây mà lại mang em rể theo, không mang con nít đến xem chuyện vui mà lại dẫn một người hơn ba mươi tuổi đến ăn chực, thì ra vẫn chưa từ bỏ ý định.

Lần trước muốn khiến bố mẹ tôi ly hôn, lần này đánh chủ ý lên người tôi! Tôi trừng mắt nhìn Hàn Đông Minh, sau đó quay về phía người đàn ông mặc vest.

“Cảm ơn.”

Nói xong, tôi xoay người bỏ đi.

Sau lưng truyền đến giọng nói: “Này, cô đi đâu đấy?”

Tôi ngừng bước chân: “Dĩ nhiên là đến phòng cô dâu, tôi không tin ông ta còn dám đến phòng cô dâu làm bậy!”

Người đàn ông cười: “Phòng cô dâu càng loạn hơn, nơi nào cũng người là người, cô đi cũng không an toàn.”

Tôi nhìn anh ta: “Vậy anh nói xem nơi nào an toàn?”

Người đàn ông nhún vai: “Đương nhiên là ẩn nấp rồi, lẩn trốn khiến bọn họ tìm không ra chẳng phải vui hơn sao?”

Tôi thắc mắc: “Dường như anh có rất nhiều kinh nghiệm đối với loại chuyện này nhỉ?”

Người đàn ông thành thật gật đầu: “Thật không giấu diếm, tôi chỉ nghe lỏm được vài câu là đã biết được tâm tư của dì cô. Bởi vì hồi trước dì cô đã vài lần làm mai con gái bà ấy cho tôi, tôi không hứng thú thì bà ấy lại chạy đến chỗ tôi làm việc chờ tôi, còn nghe được khách sạn tôi ở khi đi công tác, bà ấy kêu con gái buổi tối đến phòng tôi, may là tôi chạy thoát…”

Tôi không nhịn được cười. Người đàn ông thấy tôi che miệng cười, khuôn mặt cũng hơi xấu hổ.

Kiếm một chỗ ẩn nấp, người đàn ông mang kẹo cưới với đậu phộng đến đặt ở trước mặt tôi: “Vừa ăn vừa đợi đi.”

Tôi nhìn anh ta một cái, anh ta cũng rất chu đáo.

Dì tôi dẫn Hàn Đông Minh đến để bôi nhọ thanh danh của tôi, kết quả tìm nửa ngày cũng không tìm được tôi, dì cũng tìm giúp nhưng hỏi khắp nơi cũng không thấy tôi.

Cuối cùng ông ta cảm thấy nhàm chán nên chuyển sang quấy rối phù dâu.

Cô dâu là một người mạnh bạo, không đợi người khác ra tay đã quật Hàn Đông Minh ngã xuống đất, đau đến mức kêu ba gọi mẹ.

Tôi xem đến say mê, người đàn ông bên cạnh còn không quên phổ cập kiến thức cho tôi. Cô dâu, anh họ tôi với anh ta đều là bạn cùng lớp, cô dâu từ nhỏ đã luyện taekwondo.

Hàn Đông Minh đá phải tấm sắt rồi.

Sau khi hôn lễ kết thúc, bà dì gọi mọi người đến đông đủ, sau đó tuyên bố thẳng không bao giờ qua lại với nhà dì tôi nữa, nếu ai lui tới với nhà dì tôi thì đừng đến thăm hay gặp mặt bà dì.

Trải qua những chuyện trong buổi lễ hôm nay, ai nấy đều tránh nhà dì tôi còn hơn tránh tà.

Đương nhiên họ đều nghe lời bà dì.

Sau đó, tôi vẫn sống chung với bố mẹ như thường. Bố tôi tiếp tục mở siêu thị nhỏ, mẹ tôi ở nhà nấu ăn, ra quảng trường khiêu vũ.

Chỉ là bố mẹ bỗng lo lắng về chuyện hôn nhân của tôi, bắt tôi đi xem mắt.

Sao khi tận tình nài nỉ nhưng không lay chuyển được ý của bố mẹ, tôi đồng ý đi xem mắt, nhưng tôi nói trước, nếu không thích hợp thì không được ép buộc tôi.

Bố mẹ hứa đi hứa lại, chỉ cần gặp mặt là được.

Tới điểm hẹn, tôi nhìn từ xa thấy đối tượng xem mắt nhìn hơi quen quen.

Lúc này người đàn ông bỗng đứng dậy, chào tôi: “Cô Tống!”

Là anh ta? Đây không phải người đàn ông đã nhắc nhở tôi trong đám cưới của anh họ tôi sao?

Tôi đi qua, ngồi xuống, nhìn anh ta: “Sao lại là anh? Bố tôi nói nhà anh làm bất động sản, rất giàu.”

Đúng là nhìn không ra!

Cứ tưởng chỉ là người bình thường

Nhưng nghĩ lại nếu chỉ là người bình thường, dì cũng sẽ không coi trọng anh ta, luôn muốn làm mai em họ cho anh ta.”

Người đàn ông đối diện nở nụ cười, trông hơi đẹp trai.

“Chào cô Tống, tôi tên Lam Trúc, bố tôi kinh doanh bất động sản nhưng tôi cũng không ăn bám ông ấy, tôi cũng có sự nghiệp của riêng mình.”

Nói xong anh ta đưa danh thiếp cho tôi.

Tôi nhận lấy nhìn nhìn: “Lam Trúc?”

Giống tên con gái.

Tôi cầm danh thiếp cười nhìn anh ta: “Tên của anh nghe hơi giống tên nam chính.”

Lam Trúc sửng sốt sau đó cảm khái nói: “Từ nhỏ tôi đã có biệt danh là heo lười, em là người đầu tiên nhìn thấy tên tôi mà không đặt biệt danh cho tôi.”

Tôi nhìn dáng vẻ ngượng ngùng gãi đầu của anh ta, cảm thấy hơi đáng thương.

Đứa nhỏ đáng yêu.

“Không sao, nói vậy anh cũng bị người nhà buộc đến xem mắt, trước khi đến tôi còn nghĩ cách để lừa gạt cho xong chuyện, nhưng hiện giờ gặp người quen, mọi chuyện cũng dễ dàng hơn.”

“Anh trở về nhà nói anh không thích tôi, tôi trở về nhà nói tôi với anh không hợp, thế là cả hai chúng ta đều hoàn thành nhiệm vụ không phải sao?”

Tôi cầm túi xách định rời đi.

Lam Trúc vội đuổi theo: “Cô Tống, không phải như thế.”

“Sau khi hôn lễ kết thúc, tôi đã tìm mọi cách để nghe ngóng về nhà em, xin bố tôi tìm một người quen của bố mẹ em, để giới thiệu về tôi cho em.”

Tôi hơi kinh ngạc.

Lam Trúc nói tiếp: “Em nói tên của tôi giống nam chính, vậy tôi có thể hay không làm nam chính của cuộc đời em?”

Thành thật mà nói tôi cũng không chán ghét anh ta, như vậy thì……

Tôi quay lại nhìn anh ta, cười nói: “Vậy xem biểu hiện của anh.”

HẾT.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom