• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Tôi chỉ muốn vả mặt họ (1 Viewer)

  • Phần 1

1.
Tôi sống lại, sống lại vào ngày tôi c h ế t vì tai nạn giao thông.

Chuyện là như thế này, gần đến dịp tết Trung thu nên dì tôi đã đặt một phòng riêng ở một khách sạn cao cấp, mời gia đình chúng tôi đến dùng cơm chung.

Mẹ tôi chỉ có một người em gái này, nghe nói lúc trước khi còn độc thân tình chị em vẫn tốt, nhưng sau khi kết hôn mọi chuyện lập tức thay đổi.

Dì tôi tìm một người có tiền, lương của dượng một năm mấy chục vạn, có nhà có xe trong thành phố.

Mẹ tôi thì không như vậy, bà ấy chỉ là một bà nội trợ bình thường, thu nhập của gia đình chúng tôi đều dựa vào một siêu thị nhỏ bố tôi mở trên thị trấn.

Nên sau khi dì kết hôn thì không thích qua lại với nhà tôi lắm.

Bố tôi nghe thì hớn hở ra mặt nói rằng cứ tưởng tình chị em sẽ bị đứt đoạn, nhưng giờ nhìn lại thì thấy dì vẫn còn nhớ đến gia đình chúng tôi.

Mẹ tôi đang cầm di động cũng gật đầu phụ họa.

Duy chỉ mình tôi vừa nhìn một cái đã thấu tâm tư của dì: “Bố mẹ quá ngây thơ rồi. Mỗi lần dì gặp chúng ta chẳng phải đều muốn khoe khoang thứ gì hay sao?”

Bố tôi có xấu hổ liếc nhìn mẹ tôi một cái: “Tiểu Chân sao con có thể nói dì con như vậy, dù sao bà ấy cũng là trưởng bối của con.”

Lúc bố nói chuyện khẽ nháy mắt với tôi, ý bảo tôi đừng nói nữa.

Tôi biết tính tình của bố tôi quá hiền lành, mỗi lần dì tôi chế nhạo ông ấy kém cỏi, ông ấy cũng không bao giờ để bụng.

Theo lời bố thì ông bà ngoại tôi mất sớm, mẹ tôi chỉ còn lại người em này, nên phải tìm cách tạo dựng quan hệ tốt.

Tôi nhún vai, không nói tiếp nữa.

Ngay lúc này, dì tôi gửi một tin nhắn ghi âm trong nhóm chat gia đình.

Mẹ tôi ấn mở.

[Thục Phân, cháu gái của chị tìm được bạn trai rồi. Cậu ta làm trong một công ty lớn, lương một năm bảy con số, vóc dáng cao ráo còn đẹp trai nữa!]

[Đợi đến hôm Trung thu cả nhà chị đều đến đây đi, cũng tới kiểm tra giúp cháu gái Linh Linh của chị.]

Tôi nghe xong không nhịn được cười.

“Con nói có sai đâu. Sao tự dưng dì có thể mời họ hàng nghèo như chúng ta đi ăn cơm chứ, ra là muốn khoe bạn trai của em họ.”

Sắc mặt bố mẹ đều không được tự nhiên.

Bố nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của mẹ, sau đó nhìn tôi: “Em họ Linh Linh của con đã có bạn trai, còn người chị họ như con vẫn ế mốc meo, biết xấu hổ không?”

Tôi cạn lời: “Bố à sao chuyện này lại cháy lan sang người con rồi?”

Bố nhìn tôi với ánh mắt bất lực.

Buổi tối bố đến tìm tôi, nghiêm túc nói: “Tiểu Chân, không phải bố giục con kết hôn, nếu con muốn cả đời không lấy chồng bố cũng có thể nuôi con.”

Tôi gật đầu: “Con biết. Bố sợ mẹ đau lòng đúng không?”

Bố cười: “Hôm Trung thu cả nhà mình đều đi đi, đến đó tha hồ mà ăn, ăn một bữa no nê mà không cần tốn tiền, nghĩ thôi đã thấy thích.”

Tôi cười, vỗ vai bố: “Ông Tống, đây vẫn còn là ông chứ.”

Hôm tết Trung thu, nhà tôi như hẹn đến phòng riêng trong khách sạn mà dì đã đặt trước.

Bữa cơm này, tôi nghe lời bố chỉ vùi đầu ăn, làm ngơ trước mọi cách khoe mẽ của dì.

Lý do chủ yếu là tôi không ghen tị, cũng không hâm mộ.

Trên thực tế, sau khi tốt nghiệp tôi đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp. Tôi làm mảng truyền thông mạng, dùng hai năm để thành lập thương hiệu riêng và công ty riêng của mình.

Tôi đã nhiều lần nói với bố mẹ rằng muốn dẫn bọn họ lên thành phố sống, thuê giúp việc cho họ, để họ an hưởng tuổi già.

Nhưng bố mẹ vẫn cứ không chịu, cuối cùng tôi vì muốn ở bên hai người họ nên dọn về quê, điều hành công ty từ xa.

Gia đình hòa thuận vui vẻ, sinh hoạt đời thường.

Những gì bố mẹ biết về tôi chính là tôi làm việc qua mạng, tiền lương kiếm được có thể thoải mái chi tiêu.

Bố mẹ chưa bao giờ yêu cầu cao ở tôi, chỉ mong tôi khỏe mạnh bình an thì họ đã vui vẻ rồi.

Sau bữa tiệc, chúng tôi định bắt taxi về nhà, nhưng vì thể diện, nên dì tôi khăng khăng nhờ em trai dượng tôi đang say xỉn đưa chúng tôi về. Trên đường đi thì xảy ra tai nạn xe cộ.

Lúc ý thức mơ hồ, tôi thấy em trai của dượng tự mình bò ra khỏi xe.

Tôi định kêu tên ông ta, kêu ông ta quay lại cứu chúng tôi, nhưng giọng của tôi quá nhỏ chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ta chạy trốn.

Tôi hối hận, lẽ ra không nên tham gia bữa tiệc này.

Nên kiên trì bắt taxi về nhà.

“Tiểu Chân, con sao vậy?”

“Dì con hỏi con làm ở đâu.”

Bên tay truyền đến giọng nói dịu dàng của mẹ.

Tôi lập tức bừng tỉnh, nhìn tay mình đang càng cua hoàng đế, quay đầu thấy mẹ đang dịu dàng nhìn tôi. Tôi hơi bất ngờ.

Sao tôi sống lại rồi? Không phải đã c h ế t vì ô tôi nổ mạnh sao?

Chẳng lẽ vừa rồi tôi đang mơ?

Dì nhìn tôi, tỏ vẻ quan tâm nói: “Tiểu Chân, dì chỉ tùy tiện hỏi, con không muốn trả lời thì cũng đừng giả điếc chứ.”

Chị họ Linh Linh cười nhìn tôi: “Chị họ, nghe nói chị vẫn luôn ru rú trong nhà. Không phải em chê chị, nhưng còn trẻ thì phải cố gắng sau này già mới mong bình yên.”

Hàn Linh Linh vừa nói vừa dùng ánh mắt khinh thường nhìn thoáng qua bố mẹ tôi: “Hơn nữa, năng lực kinh tế của dì dượng chỉ ở mức trung bình, có thể cho chị tiêu xài bao nhiêu chứ?”

Nói xong còn quay đầu cười với dì tôi.

Dượng tôi với em trai ông ta ngồi bên cạnh cũng là dáng vẻ khinh bỉ đó.

Bên tai truyền đến tiếng cười chói tai, trong lòng tôi đã rõ ràng.

Tôi sống lại rồi!

Tôi bẻ càng cua, nhìn dì: “Con làm việc qua mạng, không phải ăn không ngồi rồi. Em họ làm việc trong công ty lớn mà ngay cả chuyện này cũng không hiểu sao?”

Khuôn mặt dì sửng sốt, sau đó nói: “Làm việc qua mạng? Là cái gì vậy?”

Tôi nhìn thấy sự kiêng dè trong mắt bà ta.

Bà ta gì cũng không biết, có thể cảm thấy tôi là một người lợi hại nên lập tức lo lắng.

Tôi định nói chuyện, Hàn Linh Linh đã vội cướp lời: “Chắc là chăm sóc khách hàng, ngoại trừ việc đó cũng không có việc nào là làm qua mạng tại nhà.”

Bà ta nghe được lời của Hàn Linh Linh, khuôn mặt lập tức thả lỏng, nhìn tôi cười: “Tiểu Chân, mặc dù làm việc ở nhà rất thoải mái nhưng con đã lớn rồi, cũng không thể ở mãi trong nhà, con đã tìm được bạn trai chưa.”

“Con xem Linh Linh nhà dì, nhỏ hơn con bao nhiêu đâu nhưng đã tìm được một người bạn trai cao mét tám, khuôn mặt đẹp trai, lương một năm bảy con số. Con phải nỗ lực lên.”

Bà ta đắc ý nói, sau đó lấy ra một chiếc hộp đóng gói tinh xảo: “Thục Phân, chị xem đây là quà bạn trai của Linh Linh dẫn con bé ra nước ngoài chơi mua mang về. Loại này rất đắt nhất định nhà tụi chị chưa ăn lần nào đâu đúng không?”

Vẻ mặt của bố mẹ tôi vô cùng xấu hổ.

Dì tựa như không thấy, trực tiếp mở hộp ra chia cho mỗi người một phần.

Nhìn bố mẹ tôi không ăn, bà ta nôn nóng: “Sao tụi chị không ăn?”

Sắc mặt mẹ tôi khó coi, ngày thường coi khinh đã đành, hôm nay còn chuyển sang châm chọc tôi.

Mẹ tôi lạnh mặt nói: “Dạo này chị bị đau răng, không muốn ăn đồ ngọt.”

Bố tôi vội nói theo: “Đúng rồi chị, mấy hôm nay Thục Phân….”

Dì tôi cười hả hê: “Ôi thôi, tụi chị khách sáo gì chứ? Điểm tâm xa xỉ như vậy nếu không nếm thử sợ rằng cả đời cũng không được nếm lần nữa đâu.”

Tôi nhìn phần điểm tâm này, thấy hơi quen mắt.

Bà ta cho rằng tôi cũng muốn ăn, nhanh tay đưa tới: “Đừng ngại tiểu Chân, con ăn thử đi. Hàng nước ngoài không giống trong nước.”

Tôi cười nói: “Dì ơi, con thấy phần điểm tâm này hơi quen mắt.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom