• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Tiếu ngữ phi dương (1 Viewer)

  • Chương 3 HOÀN

10.

Nhân viên phục vụ đến, ngăn cản trận hỗn chiến gia đình. Trong lúc hoảng loạn, tôi còn dùng nĩa đ â m vào cánh tay em trai tôi vươn tới, khiến nó hét lên.

“Trương Chiêu Đệ, chị chờ đó!”

“Cậu muốn làm cha tôi à? Cậu hỏi cha cậu xem có đồng ý hay không đi, đồ khốn kiếp!”

“Trương Chiêu Đệ, chị cmn muốn chet à!”

“Yên tâm, cậu nhất định sẽ sống lâu hơn tôi, sẽ gây họa ngàn năm!"

Tôi ôm chị hai, mẹ tôi ôm em trai tôi, ba tôi ở một bên tức giận chửi má nó. Cô gái này đúng là có chút tài năng.

Tôi hiểu ý của chị hai, bất kỳ cô gái bình thường nào nhìn thấy gia đình này trông xấu xí như vậy sẽ bỏ chạy ngay lập tức. Nhưng cô ta lại còn khuyên can.

“Trác Tuyệt, anh đừng nói chị như vậy, chị cũng là có ý tốt......Trác Tuyệt, em thật sự thích anh, mặc kệ người khác chửi bới anh thế nào, em đều yêu anh.”

Hay lắm, hai câu nói cho tôi nghe.

“Tiểu Nhan à, hôm nay ngại quá, để em nhìn thấy chuyện hàng ngày của nhà chị, nhắc tới cũng lạ, chị đã mười mấy năm không về nhà, cha mẹ chị mười mấy năm không để ý đến chị. Nên hôm nay tụi chị có hơi nhiệt tình, có thể là quá nhớ nhung, em đừng trách.”

Chị hai giữ chặt tay tôi, ý bảo tôi cầm túi xách.

“Không có quà gặp mặt, nhưng quà nhận tội vẫn cần, cái túi này nếu em thích thì cầm lấy đi, chị và chị ba em còn có chút chuyện nên đi trước. Miễn cho lát nữa khách sạn báo cảnh sát, lỡ có bắt ba chị vào t ù, chị cũng không muốn đi chuộc ông ta đâu.”

Em trai tôi tức sắp n ổ t ung, Tiểu Nhan nhanh tay lẹ mắt ngăn hắn lại: "Được, các chị đi thong thả.”

“Chị hai, chị thiệt thòi lớn rồi! Cái túi này còn đắt hơn tiền cơm!”

Ngồi trên xe, tôi khởi động xe và kêu trong đau đớn.

Chị ấy cười vui vẻ, xoa xoa đầu tôi: "Con bé ngốc, chị hai em có bao giờ làm ăn lỗ vốn chưa? Đó là hàng fake loại 1!”

Chị hai bắt đầu phân tích Tiểu Nhan này.

"Nhìn không ra cái túi này là giả, chứng tỏ cô ấy thích nhưng không hiểu, mà không hiểu chỉ có hai nguyên nhân: thứ nhất chính là chưa từng thấy qua hàng thật nhưng, điều này không có khả năng, nếu cô ấy ở Bắc Kinh, chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy rồi chứ?"

“Nguyên nhân thứ hai, chính là cô ấy biết chị rất có tiền, trường hợp hôm nay cũng không thể giả. Vậy là ai nói cho cô ấy biết, chị rất có tiền đây?"

Không hề nghi ngờ, là ba tôi, mẹ tôi, và em trai tôi tương thân tương ái.

"Bọn họ thật sự muốn lừa hôn sao?"

“Làm sao có thể? " Chị hai khịt mũi coi thường.

“Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, chị chỉ muốn xem cô gái này có phải thật sự ngây thơ bị tên cặn bã lừa gạt hay không, hay là cùng với tên cặn bã này có động cơ thầm kín. Sự thật đã chứng minh, bọn họ hẳn là vế sau.”

“Hộ khẩu của chị vẫn còn trong tay ba mẹ. Chị bảo em liên lạc với bác Lý, bác ấy nói sẽ nghĩ cách."

“Không sao cả, đời này chị cũng không định kết hôn, cần hộ khẩu làm gì?"

Cuộc trò chuyện trên xe dừng lại ở đó.

Trong một gia đình như chúng tôi, chúng tôi thực sự không có một tấm gương tốt nào để dạy rằng hôn nhân có thể mang lại hạnh phúc cho người phụ nữ.

“Chị cả không cho chị nói với em, nhưng chị cảm thấy vẫn phải nói cho em biết.”

Chị hai nói, chị cả đang chuẩn bị ly hôn.

Chị cả sống không tệ, nhưng chị cả gả đi xa, hơn nữa nhà mẹ đẻ lại không ủng hộ chị chút nào, còn động một chút liền muốn hút máu, anh rể ngoài miệng không nói gì, nhưng mẹ anh rể lại không muốn.

Hơn nữa mấy năm nay chị cả luôn bận rộn kiếm tiền, bọn họ vẫn chưa có con, rõ ràng là thành quả hai vợ chồng cùng nhau cố gắng, trong mắt mẹ chồng chị ấy đều là công lao của một mình anh rể.

“Bà điên kia một mực khuyến khích bọn họ ly hôn, còn nói đáng ra nên ly hôn từ sớm.”

Theo lời kể của chị hai, chị cả mở cửa hàng taobao trước. Nhưng mẹ chồng chị ấy hiện tại lại muốn chị ấy tay trắng ra khỏi nhà, lý do là: không thể sinh hạ đích tôn cho nhà bọn họ.

“Mẹ chồng chị ấy trọng nam khinh nữ, cũng giống như ba mẹ chúng ta, cho dù chị ấy mang thai là con gái, đoán chừng cũng giống chúng ta, bị bà nội ghét bỏ cả đời.”

“Chị hai nghĩ như thế nào?”

“Gần đây chị ấy rất mệt, đang thu thập chứng cứ, nhất định phải ly hôn. Nhưng khi dễ nhà mẹ đẻ chị ấy, hay muốn cướp tài sản của chị ấy ấy, vậy cũng phải hỏi xem chị có đồng ý hay không."

“Chị, rốt cuộc khi nào thì chúng ta mới có thể thoát khỏi thống khổ do gia đình mang đến?"

Dừng xe, tôi không mở cửa, chỉ hít một hơi thật sâu.

“Sẽ nhanh thôi, lần này chị tới Bắc Kinh chính là muốn nói cho em biết, cái hộ khẩu rách nát này giữ lại cho bọn họ dưỡng lão đi, chị không cần, ai cũng đừng nghĩ uy hiếp được chị.”

11.

Nhưng ba mẹ tôi rõ ràng không nghĩ như vậy. Em trai tôi và chị hai hoàn toàn trở mặt, nó vẫn còn ngây thơ cảm thấy tôi sẽ thỏa hiệp.

“Chị đừng quên, Trương Mộng Nam, đều là bởi vì chị cho nên hộ khẩu của chị hai mới bị giữ lại.”

Vì tôi? Chẳng phải vì sự tham lam và vô liêm sỉ của các người sao? Tôi nhìn mình trong gương, nghe thấy chị hai trong phòng ngủ đang vui vẻ ngâm nga ca khúc, tôi nở nụ cười.

"Trương trác tuyệt, cậu nghe cho kỹ, hộ khẩu là của tôi, nếu cậu có năng lực, có thể đến đại học Thanh Hoa thi công chức. Tiền, ba người chúng tôi một phân cũng sẽ không cho cậu, cậu đã 18 tuổi rồi, muốn gì thì đi tìm ba mẹ cậu!"

"Cmn, đó không phải cũng là ba mẹ chị sao?"

“Ngại quá, nếu như có thể lựa chọn, tôi cũng không muốn có ba mẹ như vậy, càng không muốn có một thằng em trai thích gây rắc rối như cậu!"

Cúp điện thoại, quay đầu đã thấy chị hai tôi dựa vào cửa cười nhìn về phía tôi.

“Chị hai......”

“Ngủ đi, ngày mai cuối tuần, dẫn chị đi dạo Bắc Kinh.”

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi dẫn chị hai đi Thiên An Môn, đi Cố Cung, còn đi công viên Thiên Đàn. Hai chúng tôi mỗi người một xâu kẹo hồ lô, vui vẻ như trẻ con.

“Tiền thật sự là thứ tốt, lúc trước chị học không được, nhưng em lại học giỏi như vậy, chị đã nghĩ nên đem tiền chị cả kiếm được đều cho em đi học.”

“Chị, lúc ấy em không hiểu chuyện, làm tổn thương chị.”

Chị hai lắc đầu, chị ấy tựa vào vai tôi, mặt trời ấm áp dễ chịu, ánh nắng chiếu vào làm mắt nheo lại: “Lúc ấy chị cũng không nắm chắc, chỉ là cảm thấy, cho dù chị đọc sách không được thì ông trời cũng phải lưu lại cho chị một con đường chứ? Người chăm chỉ sẽ không bao giờ bị đói.”

“Nhưng nói thật, nếu em muốn ở lại Bắc Kinh, chị ủng hộ em, chuyện mua nhà, chúng ta cùng cố gắng.”

Tôi không nghĩ tới, tôi cũng khôgn cảm thấy việc từ bỏ hộ khẩu Bắc Kinh là điều đáng tiếc, so với áp lực và việc một mình ở đây, tôi muốn ở bên các chị gái nhiều hơn.

Thời khắc ấm áp, luôn có những kẻ không có mắt quấy rầy. Tới không nghĩ tới em trai của tôi lại tìm được địa chỉ mới của tôi, luôn theo dõi chúng tôi.

Lúc mua nước ở cửa hàng tiện lợi, hình như tôi nhìn thấy một bóng người giống như hắn, liền lén lút nói với chị hai, hai chúng tôi bước nhanh qua một ngõ nhỏ.Tiếp theo, hắn quả nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt.

"Cậu đây là ở trong thôn làm côn đồ đã lâu, nên học được kĩ năng theo dõi người khác sao?”

"Trương Chiêu Đệ, chị còn không biết xấu hổ mà nói tôi! Cái túi kia của chị! Tiểu Nhan cầm đi giám định, đó là hàng giả!”

Hắn giống như một con gà trống tự tin, chống cánh ngạnh cổ đứng ở trong ngõ nhỏ líu lo.

“Hả? Là giả! Trời ạ, tôi bị lừa rồi, thật đáng giận mà.”

Chị hai đây rõ ràng là cố ý chọc giận hắn, quả nhiên hắn càng tức giận hơn.

“Bỏ ra mấy vạn mua cái đồ hàng giả, mau bồi thường tiền đi!"

“Trương Trác Tuyệt, cậu vô sỉ thật không hổ với cái tên ba mẹ đặt cho cậu. Tôi bồi thường tiền cho cậu? Cậu không có bệnh chứ? Có bệnh thì đi cách ly, đừng sủa tiếng chó ở đây! Em gái, Bắc Kinh có đại đội bắt chó không?”

“Trương Chiêu Đệ, chị dám đối xử với tôi như vậy, đừng có hối hận!"

“Con dơi trên người cắm lông gà -- cậu tính là chim gì!"

Mặc dù hắn bị chị hai mắng nhưng tôi vẫn thấy lo lắng, luôn có cảm giác hắn sắp gây chuyện không hay.

Khách sạn tôi đã không còn trả tiền nữa, ba mẹ tôi có thể lấy tiền đâu ra? Vậy là ai trả tiền cho bọn họ tiếp tục ở lại? Tiểu Nhan?

12.

Rất nhanh, chúng tôi đã biết Tiểu Nhan này làm nghề gì. Cô ta là gái đ iếm - loại người thuộc tầng lớp thấp.

Chị hai cũng đã tổ chức hai buổi phát sóng trực tiếp ở Bắc Kinh, nhưng với tư cách là một beauty blogger, một lượng lớn tài khoản riêng tràn vào phòng phát sóng trực tiếp, liên tục can thiệp vào các buổi phát sóng trực tiếp và xúc phạm chị ấy.

[Mọi người chạy mau, phòng phát sóng này có dưa lớn!]

[Nghe nói cô không hiếu thuận với cha mẹ, khiến mẹ cô tức giận nằm viện, là thật sao?]

[Làm người nổi tiếng liền quên cha mẹ, chậc chậc chậc!]

[Tôi trước kia còn rất thích cô đấy, không nghĩ tới cô lại đeo túi giả!”

Ngoài ra còn có xen lẫn một số trò đùa tục tĩu và những lời chửi bới mang tính xúc phạm cao, tin nhắn riêng tư của chị hai cũng bị tung ra những lời lẽ tục tĩu.

“Mẹ kiếp! Tên súc sinh này.”

Chị hai ngồi trên sô pha, vừa cúp điện thoại của công ty quản lý. Em trai tôi không biết từ nơi nào tìm được một nhóm thủy quân, không chỉ phá hủy phòng phát sóng trực tiếp của chị tôi, còn bịa đặt phỉ báng các video trước đó của chị ấy, đắp nặn chị ấy thành một người phụ nữ ác độc không hiếu thuận, miệng độc lòng ác, đeo túi giả.

“Công ty nói thế nào?”

“Ý của công ty là, chuyện nhà không dễ can thiệp, đeo túi giả thì không có gì, cái túi chị đeo ngày đó không có ảnh chụp, bọn họ cũng không có cách chứng minh đó là của chị."

“Có thể kiện bọn họ không?"

“Có chút phiền toái, " Chị hai phiền não vuốt tóc," Không có chứng cớ.”

“Bọn họ còn ở Bắc Kinh, nhất định có chứng cớ, chỉ cần chúng ta đi tìm.”

Tôi an ủi chị ấy và nghĩ đến một người. Bạn học đại học của tôi, Phương Kỳ.

Anh ấy là sinh viên tài năng của khoa luật, tôi trực tiếp gọi điện thoại cho anh ấy tư vấn chuyện này.

"Không nghĩ tới ba mẹ em lại quá đáng như vậy..."

Anh ấy đầu tiên là cảm thán hai câu, sau đó tích cực đưa ra chủ ý cho tôi.

“"Em trai và em dâu của em nếu đã tìm thủy quân, thì dựa theo ý kiến và quy định sửa trị của pháp luật quốc gia hiện nay đối với thủy quân, có thể khởi tố bọn họ, về phần chứng cứ... ghi chép trò chuyện, ghi chép giao dịch qua lại, hoặc ghi âm cuộc gọi đều có thể."

Tôi và chị hai liếc nhau, có biện pháp rồi. Tôi gọi điện thoại cho Trương Trác Tuyệt, giọng điệu rất mềm mại, khiến hắn cảm thấy chúng tôi sợ hãi, thỏa hiệp.

“Sớm biết có hôm nay thì cần gì làm như vậy? Ha ha, các người tốt nhất đừng giở trò gì.”

Chúng tôi hẹn ở quán cà phê dưới lầu nhà tôi, ông chủ quán cà phê là người quen cũ của tôi, ông ấy điều chỉnh hướng màn hình theo dõi, đối diện chỗ ngồi của chúng tôi.

Em trai tôi đi cùng Tiểu Nhan, hai người nghênh ngang, không ai bì nổi, giống như nắm chắc phần thắng.

“Là cậu thuê người nói xấu chị hai?”

“Chị đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu.”

“Cậu không thừa nhận, chúng tôi cũng biết là cậu."

“Chị nói lời này, em là một người ngoài vốn không nên nói gì."

Tiểu Nhan hôm nay hóa trang rất đậm, nhìn qua ngược lại có vài phần vênh váo hung hăng.

“Nhưng nhìn thái độ của hai người đối với ba mẹ và em trai, em thật sự thấy rất thương chú dì.”

“Tiền đi học của chị là do ba mẹ chị cho phải không? Còn chi phí đi lại khi rời làng của chị cũng là do ba mẹ chị cho đúng chứ? Giờ giàu có thì sao chị không hiếu thảo với ba mẹ?”

“?"

Chị hai cười lạnh một tiếng: "Số tiền năm đó bọn họ đưa cho tôi, tôi đã sớm trả không biết gấp mấy lần, em trai tôi không nói cho cô sao?”

“Lúc đưa tiền cho tôi, mẹ tôi đã nói, đó là cho tôi mượn, tôi ra bên ngoài kiếm tiền, phải dựa theo lãi suất 4% trả lại cho bà ấy, tôi đã trả. Tiền đi học của em gái tôi, là chị tôi làm công kiếm được.”

Nói đến đây, tâm tình chị hai kích động hẳn lên.

"Cô có biết vì sao chị cả tôi học giỏi như Nam Nam nhưng kết quả phải bỏ học đi làm thêm không? Bởi vì ba mẹ chị ấy vì muốn để dành tiền cho con trai, muốn bắt chị ấy còn đang học trung học bán cho người què làm vợ!”

“Cái rắm! Ba người các người đều là sói mắt trắng!”

Tiểu Nhan đè em trai tôi lại, tôi thì vỗ lưng chị hai cho chị ấy thuận khí.

“Nói thẳng ra luôn đi, các người làm vậy với tôi không phải là muốn tiền của tôi sao?”

“Không phải chị nên đưa cho tôi sao? Đây là lời chị đã hứa với ba mẹ, chính chị là người nuốt lời!"

"Ồ, chúng tôi đã hứa với ba mẹ cậu điều gì nhỉ?"

“Trương Chiêu Đệ, đừng một câu lại là ba mẹ tôi, chị không phải ăn cơm nhà tôi mà lớn sao?”

"Tôi thấy thật lạ nha, nếu không phải bọn họ sinh tôi ra, tôi còn không biết trên đời này còn có cha mẹ bán con gái, lại có loại bất tài, vô lại và não tàn như cậu!”

Mắt thấy bọn họ lại muốn mắng, tôi vội vàng ngắt lời: “Các ngươi nếu tới đây làm trà xanh nói những lời ghê tởm, vậy bây giờ cút đi.”

Em trai tôi nặng nề đặt cốc cà phê lên bàn: “Dựa theo lời đã nói, chị và chị cả bỏ tiền ra, dùng hộ khẩu của Trương Mộng Nam mua một căn nhà ở Bắc Kinh, đứng tên tôi.”

Chị hai nghe xong cười lớn: "Trương Trác Tuyệt, cậu thật đúng là chó xù cắn mặt trăng - - không biết trời cao đất rộng.”

“Chị......”

“Cậu có biết nhà ở Bắc Kinh bao nhiêu tiền không? Một người mù chữ ở lại Bắc Kinh, chính là bôi nhọ thủ đô của tổ quốc! Đàn ông như cậu còn không bằng c ắt đi cho chó ăn."

“Chính mình không có bản lĩnh, còn ý nghĩ để cho chị gái hỗ trợ mình, mày thật đúng là cởi quần đi đánh hổ -- thứ nhất là không biết xấu hổ, thứ hai là không muốn sống!"

“Chị hai, chị nói vậy cũng vô nghĩa thôi.”

Tiểu Nhan thần sắc nhàn nhạt, trong ánh mắt lại lộ ra vài phần tàn nhẫn: "Em nghe Trác Tuyệt nói tiền căn hậu quả, lúc trước các chị dời hộ khẩu đi đã chủ động nói sẽ mua nhà ở Bắc Kinh cho anh ấy. Cái gì mà hỗ trợ em trai, nói vậy là muốn lật lọng hả?”

"Hơn nữa, nhà ai không phải chị gái giúp đỡ em trai? Hơn nữa nghe nói chị hai gần đây rất khó khăn phải không? Chẳng lẽ chị không cần sự nghiệp nữa à?"

Đây chính là uy hiếp trắng trợn.

“Muốn nói gì cũng phải có giấy trắng mực đen, muốn chúng tôi mua nhà cho hắn vậy lấy chứng từ ra đi. Đòi căn nhà mấy trăm vạn mà không có bằng chứng, các người muốn lừa người à?”

“Còn nữa, chúng tôi là con gái, mỗi tháng đều gửi tiền về nhà, tiền này cho ai tiêu, còn cần tôi nói không? Quần áo trên người cô, không chừng là dùng tiền của tôi mua.”

“Các người thuê thủy quân bịa đặt nói dối, nói xấu chị hai tôi, nếu chúng tôi khởi tố thì có thể phán tội các người.”

Tiểu Nhan nở nụ cười, cô ta nhìn thoáng qua em trai tôi, chậm rãi nói: "Chị Ba, mọi việc phải có chứng cứ, chẳng lẽ không phải là do phẩm hạnh xấu xa của hai người, nói không giữ lời, bị cư dân mạng chính nghĩa vạch trần sao?"

"Tôi có ghi chép chuyển khoản, còn có ghi chép nói chuyện phiếm của bạn trai tốt của cô, tôi cũng khuyên cô, cô còn chưa gả cho hắn, làm sao cô biết, hắn không phải đang vẽ bánh cho cô?"

Tiểu Nhan do dự nhìn thoáng qua em trai tôi, em trai tôi tức giận.

“Cmn, chị đừng có châm ngòi ly gián!”

Tôi tiếp tục kiên nhẫn phân tích cho Tiểu Nhan:
“Chuyện này, cho dù ba mẹ tôi có khiến cả ba chúng tôi mất việc thì cô sẽ được lợi gì? Chị cả của tôi nằm ngoài tầm với của họ. Bây giờ họ thậm chí còn không biết chị cả tôi và gia đình chị ấy sống ở đâu, phải không?”

“Còn chị hai của tôi, hôm nay cô mới lên mạng à? Chị ấy đã mở một buổi phát sóng trực tiếp để khóc và nói về tất cả những bất bình mà chị ấy phải chịu đựng trong những năm qua. Dựa trên việc ba mẹ tôi ưu ái con trai hơn con gái, cô có nghĩ cư dân mạng sẽ đổi phe không?”

“Nếu các người ép chị tôi bồi thường cho công ty tiền vi phạm hợp đồng với giá trên trời, vậy các người một phân tiền cũng không kiếm được. Về phần tôi, tôi đã sớm tiết lộ tình huống gia đình với nhân viên công ty, các người không biết sao, sếp của tôi là nữ, bình sinh hận nhất là những kẻ trọng nam khinh nữ, áp bức phụ nữ."

“Ba người chúng tôi có thể chặn tiền đồ của mình và chiến đấu đến chet với kẻ vẽ bánh bên cạnh cô. Các người đang có ý định gì vậy?”

“Cô không nghe hắn vừa nói sao? Cho dù hắn mua nhà cũng sẽ đứng tên hắn, không phải việc của cô!"

Chị hai rèn sắt khi còn nóng, lại bổ sung một câu đâm tim nhất: "Cười chet, cô sẽ không cho rằng, ba mẹ tôi đối xử với con gái ruột không ra gì lại có thể đối tốt với đứa con dâu không biết có thể sinh được cháu đích tôn cho họ không hay sao?

Tiểu Nhan không nói lời nào, em trai tôi sốt ruột bắt đầu bày tỏ lòng trung thành: “Bảo bối, anh tuyệt đối sẽ không phản bội em, anh khẳng định, anh, anh khẳng định thuyết phục ba mẹ anh cũng viết tên em lên, em yên tâm, không nên nghe hai người bọn họ châm ngòi ly gián chúng ta.”

Tiểu Nhan nhìn chúng tôi chăm chú, lại nhìn em trai tôi, lộ ra một nụ cười ôn nhu lại yếu ớt: "Trác Tuyệt, anh nghiêm túc chứ?"

Em trai tôi điên cuồng gật đầu, còn thiếu nước quỳ xuống dập đầu.

“Vậy bây giờ anh gọi điện thoại cho chú dì, hỏi bọn họ có thể thêm tên em vào không.”

Em trai tôi choáng váng, chị hai bổ đao: "Còn phải công khai mở loa ngoài.”

Cuộc điện thoại này, gọi cũng không được, mà không gọi cũng không được.

“Số tiền hắn bỏ ra cho cô đều là do ba mẹ hắn cho phải không? Tiền của ba mẹ đều là của chúng tôi. Chị hai của tôi không hề lừa dối cô. Đất ở nhà đã khoong được trồng từ lâu rồi, ba mẹ tôi còn không có bảo hiểm xã hội. Về già còn phải dựa vào con trai, trong nhà còn có một bà nội hay vung roi đánh người. Một ngày có thể ăn 8 cái bánh.”

“Gọi, Trương Trác Tuyệt, nếu anh thật sự yêu tôi, bây giờ hãy gọi cú điện thoại này.”

13.

Em trai tôi bị ép bất đắc dĩ đành phải gọi điện thoại cho mẹ tôi. Điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến giọng nói của mẹ tôi: “Thế nào rồi? Bọn chúng nhả ra chưa?”

Cho dù biết ba mẹ không yêu chúng tôi, nhưng chị hai bị người ta bịa đặt thành như vậy, điều đầu tiên bọn họ quan tâm chính là chúng tôi có thỏa hiệp hay không.

“Mẹ... "Biểu cảm của em trai tôi vặn vẹo, nó há miệng, thật sự không thể phát ra âm thanh. Tiểu Nhan nhéo cánh tay hắn, em trai tôi bị ép nói tiếp.

“Ừm, Tiểu Nhan......”

Tiểu Nhan nháy mắt, tôi và chị hai nhìn ra hắn muốn nói Tiểu Nhan ở bên cạnh hắn, nhưng không thể không sửa miệng.

“Sao vậy? Cô ta lại đòi tiền cậu à? Chị cậu tháng này cũng không cho tôi tiền, tiền trên người tôi đều dùng để trả tiền phòng, ai, sớm biết khách sạn này đắt như vậy, nên để nó ở khách sạn, còn chúng ta dọn đến nhà nó.”

“Không phải, con muốn nói...... chuyện căn nhà kia.”

Hắn lề mề, mẹ tôi cũng phiền: "Nhà thì sao? Bọn chúng đồng ý mua rồi à?”

“Vẫn chưa, đã nói mua nhà thêm tên, vậy có thể thêm tên Tiểu Nhan vào không?"

Mẹ tôi không phụ sự mong đợi của mọi người, giọng nói lập tức sắc bén: "Nhà của chúng ta, dựa vào cái gì mà thêm tên của cô ta!"

Bầu không khí lập tức trở nên lúng túng, nụ cười trên mặt Tiểu Nhan rốt cuộc không duy trì được nữa.

“Con điên rồi à! Cô ta là người ngoài, huống chi hai đứa mới quen biết được bao lâu chứ? Con à, mẹ nói với con, con không thể rơi vào chuyện này, bị phụ nữ thao túng có ích lợi gì? Con đã nói đến chuyện này, thì mẹ còn có chuyện muốn nói với con."

“A, mẹ, tín hiệu của con không tốt lắm, con tắt máy đây..."

Tiểu Nhan lại hung hăng nhéo hắn một cái, hắn hít sâu một hơi không dám cúp điện thoại.

"Tiểu Nhan đứa nhỏ này bộ dạng cũng tạm được, nhưng cũng không đẹp bằng chị hai con, nói cái gì mà có thân thích ở Bắc Kinh, nhưng cũng chẳng qua chỉ là một người thân nghèo ở ngoại thành, nếu có nhà sao không đón chúng ta qua ở?”

“Hơn nữa, đến bây giờ cũng không nói cho con biết một tháng cô ta kiếm được bao nhiêu tiền, chúng ta tới Bắc Kinh bao lâu rồi? Lần trước chúng ta gặp nhau khi bàn về cách ép chị gái con phải nhả tiền ra, cô ta thậm chí còn không nói sẽ tặng mẹ một món quà.”

“Con à, con còn nhỏ như vậy, không vội kết hôn. Chờ mua nhà xong, con sẽ là người có hộ khẩu Bắc Kinh, có nhà ở Bắc Kinh, con gái như thế nào mà không có? Cho dù là sinh viên mới tốt nghiệp thì con trai mẹ cũng quá đủ tốt rồi!”

Tay Tiểu Nhan bóp túi đến biến dạng, biểu cảm trên mặt hoàn toàn suy sụp.

"Dì à, hai người cũng không nhìn xem con trai mình là thứ gì, còn nghiên cứu sinh, tôi nhổ vào!"

Cô ta tức giận đứng lên muốn đi, em trai tôi hét lên một câu vào điện thoại, cũng đuổi theo.

“Ai, sao lại đi hết rồi?!”

“Trương Mộng Nam, chị chờ đó cho tôi!”

“Người tiện một đời, heo tiện một đao. Sống lãng phí không khí, chet lãng phí đất đai. Ở nhà lãng phí nhân dân tệ.”

Chị Hai uống một ngụm cà phê, đưa ra đánh giá cuối cùng, tôi không nhịn được bật cười. Từ chỗ ông chủ quán cà phê lấy được băng ghi hình, tôi sắp xếp lại ghi chép chuyển khoản mấy năm nay ba người chúng tôi gửi cho gia đình, đồng thời gửi cho bạn học cũ Phương Kỳ của tôi.

Anh ấy cũng không nhàn rỗi, tìm được mấy tài khoản dẫn đầu bịa đặt, và gửi thư luật sư. Không quá hai ngày, Tiểu Nhan gửi cho tôi mấy bản ghi chép nói chuyện phiếm, sau đó liền kéo tôi vào danh sách đen.

Nhưng tôi vẫn phải cám ơn cô ấy, ghi chép nói chuyện phiếm này tỉ mỉ rõ ràng, em trai đáng yêu của tôi bằng cách nào mướn thủy quân đến vu hãm bịa đặt chị hai.

Tôi đem ghi chép nói chuyện phiếm chụp thành từng tấm hình, chị hai suốt đêm cắt nối biên tập một video thuyết minh. Trong video, chị nói, đây là lần đầu tiên nói về gia đình ruột thịt của mình.

“Mọi người đều gọi tôi là Trương Tử Vi, đây là nghệ danh của tôi, tên thật của ta là Trương Chiêu Đệ.”

Chiêu đệ, nữ đệ, là dưới chế độ phụ hệ phong kiến, yêu cầu con gái ở nhà theo cha, xuất giá theo chồng. Nông thôn dùng cái tên này, ý là để cho con gái chiêu mộ một em trai, kéo dài hương khói.

"Có thể rất nhiều người xem tôi phát sóng trực tiếp từ nhỏ đã sống trong gia đình hạnh phúc, rất nhiều người đều là con một, không hiểu trọng nam khinh nữ, nhưng tôi và chị cả, em gái thứ ba của tôi, từ nhỏ đã biết đó không phải nhà của chúng tôi, chúng tôi bất cứ lúc nào cũng có thể vì bất cứ lý do gì mà bị cha mẹ bán cho người khác làm vợ."

“Cho nên, tôi xúi giục chị tôi chạy trốn, ba tôi dùng cây tre to bằng thắt lưng đánh tôi, bởi vì lúc ấy bọn họ đã bàn bạc xong với một người què trong thôn, đưa 180 ngàn sính lễ để chị tôi làm vợ của anh ta. Chị tôi là một sinh viên giỏi khoa học, nhưng không thể lên đại học, một mình đến phía nam dốc sức làm việc."

“Tôi cũng chạy, tôi không phải là người đọc sách, nhưng tôi không muốn cả đời ở trong thôn, lại đi theo con đường cũ của mẹ tôi. Bắt buộc phải sinh con trai, bị mẹ chồng nhục mạ, bị chồng say rượu bài bạc đánh đập. Áp bức con gái mình đi nâng đỡ đứa con trai, tôi không muốn, cho nên tôi tới nơi này, cùng công ty ký hợp đồng làm truyền hình trực tiếp."

“Em gái thứ ba của tôi là sinh viên đại học Thanh Hoa, mọi người có biết con bé đã cố gắng bao nhiêu không? Con bé một ngày chỉ có thể ngủ bốn tiếng, bây giờ ngay cả nằm mơ cũng học thuộc từ vựng.”

“Tôi đã từng ảo tưởng, có thể có một ngày ba mẹ già rồi sẽ hối hận, nhưng chúng tôi luôn chờ ba mẹ nhận sai, mà ba mẹ cũng chỉ cảm thấy chúng tôi không hiểu chuyện.”

Chị hai than thở khóc lóc, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên tôi nhìn thấy chị ấy khóc. Đã từng phát sốt, bị lừa tiền, livestream bị người ta mắng, bị theo dõi quấy rầy, chị đều không khóc, mà là cười, mắng rồi đánh trả, giống như một nữ bá vương không sợ trời không sợ đất.

Tôi bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy chị ấy. Chị ấy hoảng sợ và nói với tôi rằng tôi đang ở trong khung hình.

Tôi lấy bằng tốt nghiệp và bằng sinh viên từ phía sau ra, nói năng khí phách: "Hy vọng rằng những người xem video này sẽ ngừng hiểu lầm về chị gái tôi, người đã tự mình làm việc suốt cả chặng đường, nghiêm túc và sạch sẽ. Tôi đã ủy thác cho luật sư truy tìm những tài khoản bịa đặt."

"Có một lần, chị cả của chúng tôi nói với chúng tôi rằng con gái nhất định phải đọc sách, bởi vì đọc sách là kỳ vọng duy nhất của chúng tôi khi thoát khỏi núi. Tôi không cho phép bất cứ ai làm tổn thương chị em của tôi, kể cả ba mẹ tôi!"

14.

Dưới sự phơi bày của video và các loại chứng cứ, dư luận rốt cục cũng khôi phục lý trí và công bằng vốn có.

Cảnh sát đến khách sạn mang em trai tôi đi, ba mẹ tôi hoàn toàn bối rối. Tiểu Nhan cũng chia tay với hắn, trước khi chia tay còn ép khô tất cả tiền riêng của hắn.

Ba mẹ khóc cầu xin chúng tôi giơ cao đánh khẽ, ba tôi từ trong áo lấy ra một quyển sổ. Là sổ hộ khẩu.

"Cái này trả cho tụi bây, để cho em trai của bây trở về đi, nó chỉ mới 18 tuổi thôi!"

Nhìn đi, đây chính là ba mẹ của chúng tôi, sẽ chỉ thương con trai của họ.

"Ba mẹ, chúng con có thể rút đơn kiện, cũng có thể mỗi tháng gửi tiền cho ba mẹ, nhưng ba mẹ tốt nhất đừng tới Bắc Kinh tìm em ba, cũng đừng nghĩ đến tiền của con và chị cả. Cuộc sống của gia đình chúng ta cứ như vậy trôi qua đi."

Sợ bọn họ lại quay lại lần nữa, chị hai lại bổ sung một câu: “Bác Lý nói, đã giải thích tình hình ở đồn công an thôn chúng ta, hộ khẩu của tôi hai ngày nữa là có thể dời ra ngoài. Nếu các người còn muốn sống ở quê, tốt nhất vẫn là tôn trọng bác Lý một chút, nghe người khuyên thì ăn cơm no, còn không thì đi đường nên cẩn thận.”

Sắc mặt ba tôi cứng đờ, nghĩ chắc ông đã nhận được tin nhắn của bác Lý. Lúc ba mẹ và Trương Trác Tuyệt rời ga xe lửa Bắc Kinh, tôi không đến tiễn họ mà cùng chị hai đến Nghĩa Ô.

Chị cả khí sắc không tệ, đang chỉ huy công ty chuyển nhà.

“Bọn họ cho rằng có thể lợi dụng chị bởi vì chị thiếu tình yêu, bọn họ cũng không nhìn xem chị— Trương Lập Tuyết đã vất vả bao nhiêu năm qua mới có được như ngày hôm nay!"

Tốt lắm, đúng là chị cả khí phách của tôi.

Chị cả từ sớm đã đổi tên, gọi là Trương Lập Tuyết, chị ấy nói chị thích tuyết ở Hàng Châu, uyển chuyển hàm xúc lại ôn nhu.

Chị hai lấy được hộ khẩu cũng phải đổi tên, đổi thành Trương Tử Vi. Họ hỏi tôi muốn đổi tên gì?

Trên điện thoại di động của tôi nhận được tin nhắn wechat của Phương Kỳ, anh ấy gửi một biểu tượng cảm xúc "Tất cả thuận lợi", còn có một tin nhắn.

Tối hôm qua, anh ấy đột nhiên hỏi tôi, vì sao không đổi tên?

Tôi liền thuận miệng hỏi: "Đại luật sư có cao kiến gì không?"

“Trương Tiếu Dương."Tôi cười nói," Nguyện chúng ta từ nay về sau tiếu ngữ phi dương.”

[HOÀN]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom