1.
Tôi tên là Trương Mộng Nam, nông thôn Tây Bắc là quê tôi, trên tôi còn có hai chị gái.
Một người tên là Trương Lai Đệ, một người tên là Trương Chiêu Đệ. Tên như ý nghĩa, ba mẹ tôi rất muốn có một đứa con trai, không, là khát vọng, nhất định, phải có một đứa con trai.
Họ đối xử với tôi rất tốt cho đến khi tôi 7 tuổi. Từ nhỏ tôi đã giỏi quan sát cảm xúc của người khác, miệng lưỡi ngọt ngào, dỗ được bà nội mua bánh ngọt cho tôi ăn.
Một buổi tối năm 7 tuổi, tôi lén chạy ra ngoài chơi, từ xa nhìn thấy ba và chú tôi đang cắn hạt dưa trên đập. Tôi lặng lẽ bước tới, cố hù dọa họ.
“Nếu không thành công, tôi sẽ sinh cho nhà anh đứa con thứ ba, tôi sẽ không để nhà anh tuyệt hậu.”
Tuyệt hậu? Từ này tôi nghe rất quen tai. Khi trò chuyện với các góa phụ trong làng, họ thường nói ai cũng là con dâu, con dâu không tốt sẽ không có người thừa kế.
Kỳ quái, nếu sinh con gái thì nhà này sẽ tuyệt hậu sao? Tôi chạy trở về nói với chị cả: "Chị cả, ba nói nhà chúng ta phải có em trai!”
Sắc mặt chị cả cứng đờ, chị ấy lấy bài thi cấp ba từ trong cặp sách ra, mặt trên tất cả đều là ngoắc ngoắc.
"Chị lại thi được điểm tối đa rồi!" Tôi kinh ngạc thốt lên. Khi đó tôi còn chưa hiểu hàm ý trong ánh mắt của chị cả.
“Ngoan, đi viết chữ đi, con gái chỉ có đọc sách mới tìm được lối thoát.”
Những lời này tôi vẫn nhớ kỹ, cho đến khi tôi thi đậu Thanh Hoa, trường học cũ bảo tôi để lại lời khuyên, tôi không cần nghĩ ngợi viết câu này.
[CON GÁI CHỈ CÓ ĐỌC SÁCH MỚI TÌM ĐƯỢC LỐI THOÁT.]
2.
Tôi đang họp thì mẹ tôi tấn công bằng nhiều cuộc điện thoại. Cuộc họp báo và thăng chức của tôi.
Màn hình điện thoại di động lúc sáng lúc tối, tôi đứng trước màn sân khấu chậm rãi nói. Nhẹ nhàng tắt điện thoại, trên mặt tôi không nhìn ra chút sơ hở nào.
Báo cáo công tác rất thành công, lãnh đạo trực thuộc và tổng giám đốc phân khu của tôi đều rất hài lòng.
“Marry, em thật sự là một trong những người phụ nữ ưu tú nhất mà anh từng gặp.”
Từ Band5 lên Band6, lương tăng từ 23.000 lên 28.000. Ở thành phố lớn phồn hoa như Bắc Kinh này không tính là nhiều, nhưng đủ để cho tôi dọn ra khỏi phòng trọ chung.
Tôi đã xem kỹ căn 5000 tệ tháng có một phòng ngủ một phòng khách, hướng nam có một sân thượng nhỏ. Tôi rất vui mừng, các đồng nghiệp chúc mừng tôi, tôi vui vẻ nói tối nay mời mọi người ăn cơm.
Điện thoại di động được bật lên, tin nhắn 99+ và mười mấy cuộc gọi nhỡ khiến tôi dừng lại.
"Chị Marry, trưa nay chị ăn gì?" Thực tập sinh là một cậu bé hoạt bát, cậu ấy đứng ngay bên cạnh vị trí làm việc của tôi.
“Ồ, mọi người đi ăn đi, tôi không đói lắm.”
“Đã biết, mỹ nữ đều muốn giảm béo.” Cậu ta lộ ra tám cái răng, vui vẻ chạy đi. Một mình tôi đi vào phòng họp trống trải, đang muốn gọi lại thì nhìn thấy có cuộc gọi tới.
Em trai tôi.
“Mẹ gọi cho chị nhiều cuộc điện thoại như vậy cũng không nhận, chị chet ở bên ngoài rồi à?"
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại: "Tiền không phải đã đưa cho các người rồi sao? Còn muốn cái gì nữa?”
Mẹ tôi bắt đầu cãi nhau với tôi cách đây sáu tháng, nói rằng ba tôi đã già và không thể làm ruộng được nữa, muốn chúng tôi chu cấp 3.000 nhân dân tệ mỗi tháng.
“Ha ha, bà nội nói không sai, chị chính là đồ sói mắt trắng.”
“Có việc thì nói chuyện, không có việc gì tôi cúp máy.”
Ngữ khí hắn sốt ruột hẳn lên: "Công ty của chị ở đâu vậy? Hình như tôi và ba mẹ lạc đường rồi..."
Đầu óc tôi trống rỗng, cố gắng đè nén ngữ khí: "Các người đang ở đâu?"
Trong giọng nói của hắn cất giấu không kiên nhẫn cùng vui sướng khi người gặp họa: "Ai bảo ba tên sói mắt trắng các người không mua nhà cho tôi, vậy nên chúng tôi đành phải tự mình tới đây!"
3.
Tôi vô cùng xin lỗi nói với đồng nghiệp, tối nay không thể mời mọi người ăn cơm. Bọn họ nhao nhao tỏ vẻ hiểu, dù sao cha mẹ tới, khẳng định phải ưu tiên cha mẹ trước.
"Chị Marry, thật hâm mộ chị, có cha mẹ chuẩn bị bất ngờ như vậy, chắc chắn họ rất thương chị!"
Tôi cười gượng, không trả lời trực tiếp, chỉ dựa vào tưởng tượng và kinh nghiệm, nói ra một câu thật lòng được cha mẹ yêu thương sẽ nói: “Ôi, tôi cũng không còn trẻ con nữa.”
Đúng vậy, tôi lại không phải trẻ con. Tôi gọi cho họ và bảo họ chờ tôi ở đó. Ngồi lên xe, ba tôi không nói một lời đen mặt, mẹ tôi thì nói liên miên cằn nhằn, hưng phấn nói vừa rồi nhìn thấy một trung tâm thương mại lớn, rất đắt phải không?
Em trai tôi một cước đá văng túi xách tôi để ở ghế lái phụ: "Này, Trương Mộng Nam, chị ở Bắc Kinh lái xe tốt như vậy, nhưng em trai chị ngay cả xe điện cũng không có.”
Lời này vừa nói ra, trong xe lập tức lạnh ngắt. Qua một lúc lâu, mẹ tôi thử hỏi: "Mộng nam, con hiện tại ở chỗ có mấy phòng vậy?"
Trong lòng tôi cười lạnh, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ áy náy nhìn ba mẹ trong gương chiếu hậu: “Con thuê chung với người khác, chỉ có một phòng, phòng ở Bắc Kinh quá đắt, không còn cách nào khác.”
“Đậu má, vậy tôi ở đâu?!” Trương Trác Tuyệt, em trai tôi tru lên, làm cho lỗ tai tôi "ong ong".
“Con đưa ba người họ đến khách sạn, môi trường cũng tốt, có thể ngủ ngon.”
Tôi liếc nhìn ghế sau, chỉ nhânn đước một tiếng hừ lạnh của ba tôi. Đến khách sạn, tôi giúp bọn họ làm thủ tục vào ở, hỏi bọn họ định chơi ở đây mấy ngày.
“Trương Mộng Nam, chúng tôi cũng không phải tới chơi!”
“Bảo bối, sao con lại nói chuyện với chị con như vậy? Đi xem ti vi đi.”
Em trai tôi "cắt" một tiếng đi vào phòng khách.
“Mộng Nam, lần này ba mẹ tới, thứ nhất là xem con gái chúng ta sống ở Bắc Kinh thế nào.”
Mẹ tôi kéo tay tôi, sờ vào vết chai trong lòng bàn tay bà, trong lòng tôi chua xót.
"Thứ hai, chúng ta muốn xem nhà ở Bắc Kinh như thế nào? Con lớn như vậy, qua năm là 28 rồi phải không? Nếu là ở thôn chúng ta, cũng đã sinh hai đứa rồi.”
Lòng chua xót vừa rồi, thoáng cái liền tan thành mây khói.
“Mẹ, con năm nay 25 tuổi.”
Trên mặt mẹ tôi có chút xấu hổ, bà rút tay về: "Ai, con xem, con là con gái, thu nhập ổn định nhưng lại không có tài sản gì, lại không có đối tượng yêu đương nào. Nói ra thật làm cho người ta chê cười mà!”
Tôi rút tay ra, ngẩng đầu nhìn mẹ: "Mẹ, lần này mẹ và ba con đến đây, rốt cuộc là muốn làm gì?"
“Muốn làm gì? Mày còn có mặt mũi hỏi?!”
Ba tôi ngồi hút thuốc bên cạnh nhịn không được cao giọng: "Nuôi ba đứa chúng mày, tốn bao nhiêu tiền? Bây giờ lớn rồi, cánh cứng rồi nên không cần gia đình nữa chứ gì?”
Trong lòng tôi cười lạnh, tốn bao nhiêu tiền trong lòng ông không đếm sao?
“Ba, lời này của ba, chúng con vĩnh viễn nhớ rõ mình từ thôn nào đi ra.”
Thấy tôi không tiếp lời, ba tôi nổi giận: “Chị cả của mày đó! Gọi điện thoại cũng không nhận, cảm thấy kết hôn là có thể mặc kệ cha mẹ à? Ai cho nó dũng khí đó!"
“Còn có chị hai của mày, đúng là một đứa cứng đầu cứ đòi làm phát sóng trực tiếp, suốt ngày trêu chọc tán tỉnh đàn ông, thật đáng khinh!"
Tôi nhíu mày, cơn tức trong lòng càng lúc càng cao. Trên đời này có người cha nào lại nói con gái của mình thấp hèn, lại nhục mạ con gái của mình như vậy?
“Ba, ba đi quá xa rồi đó. Chị hai là beauty blogger, người sử dụng đều là nữ sinh, chị ấy dựa vào bản lĩnh kiếm tiền, dù sao cũng tốt hơn những kẻ ăn không ngồi rồi chứ?"
“Trương Mộng Nam, cmn chị nói cái gì?!” Tôi phớt lờ thằng em trai đang nổi giận, mặt ba tôi càng đen hơn, một đôi mắt già nua nhìn chằm chằm tôi, tôi không chút sợ hãi trừng lại.
“Mày, tốt lắm, cánh cứng rồi.” Ông ta nói rất chậm, nếu là trước kia tôi sẽ sợ chet khiếp.
“Tôi sống tốt là dựa vào bản lĩnh của tôi, là tôi làm tốt mọi công việc, dùng mồ hôi và công sức của tôi đổi lấy.”
“Được rồi được rồi, sao lại cãi nhau? Mộng Nam, có ai nói chuyện với ba như vậy không?”Mẹ tôi mắt thấy ba tôi muốn động thủ, vội vàng đứng ra hòa giải.
"Chúng ta chỉ là tới thăm con, đứa nhỏ này, sao cậu còn làm ra vẻ có ác cảm với bố mẹ thế?"
“Nếu như chỉ là tới thăm tôi, vậy các người xem, tôi trong khoảng thời gian này bề bộn nhiều việc, các người tự mình đi chơi rồi trở về đi.”
Nói xong tôi muốn đi, lại bị mẹ giữ chặt: "Mộng Nam, lần này chúng ta tới, không định trở về.”
4.
Không trở về? Tôi không nghe nhầm chứ?
"Mẹ, mẹ không về thì ở đâu?" Tôi kinh ngạc hỏi.
“Vốn muốn ở phòng con thuê, nhưng con......Ôi, ở khách sạn cũng được.”
Tôi tức cười, bà ấy không thấy lúc tôi trả tiền ở quầy lễ tân, một đêm ở đây bao nhiêu tiền sao?
"Ba mẹ, hai người có tiền sống ở đây không?"
“Trương Mộng Nam, chị có ý gì? Ba mẹ đến thăm chị, còn muốn bọn họ bỏ tiền?”
“Ba mẹ tôi có thể trả tiền cho họ, nhưng cậu thì không được." Tôi quay đầu nhìn về phía em trai cứ luôn châm ngòi, nó lại béo lên.
Cả người tựa như một con chuột lang siêu lớn, nhưng bộ mặt lại đáng ghét.
"Tôi và ba mẹ đi cùng nhau, đương nhiên chị cũng phải bỏ tiền!"
“Ba mẹ, nếu muốn mua nhà ở Bắc Kinh, xin lỗi, con không mua nổi, chuyện này không có gì để nói."
“Không mua cũng được." Ba tôi ngồi ở trên giường, giày cũng không cởi, làm bẩn cả chiếc drap giường.
“Lấy tiền ra đây, 100 vạn, chúng tao sẽ trở về.”
Quả nhiên, ba mẹ đến tìm tôi, vĩnh viễn chỉ có một việc: Đòi tiền.
"Chị cười cái gì?" - Trương Trác Tuyệt nhìn chằm chằm tôi, vênh váo tự đắc, giống như người đưa tay xin cơm không phải hắn.
"Tôi cười các người không có văn hóa, không có kiến thức, ba thật sự cho rằng con gái của ba có thể có được 1 triệu sao?"
"Tôi mới làm việc có bốn năm, ba bảo tôi đi đâu lấy cho ba 1 triệu?”
“Đó là vấn đề của mày." Ba tôi cứng nhắc kết luận.
Tôi mỉm cười: "Khách sạn tôi sẽ trả thêm tiền một tuần, các người tự suy nghĩ đi, tiền tôi không có, cho dù ba bán tôi đi cũng không đổi được một triệu đâu.”
Trên đường về nhà luôn gặp đèn đỏ, rất giống với cảnh khó khăn của cuộc đời tôi.
Năm 7 tuổi, trong lòng tôi tràn đầy vui mừng vì mình sắp có một đứa em trai, cho dù đó là của chú bác khác.
Bởi vì có em trai, mẹ sẽ không bị lão thái thái mắng là vô dụng nữa. Có em trai, ba cũng sẽ vui vẻ một chút, sẽ không bị người khác cười nhạo khi uống rượu đánh bài.
Tôi còn nhớ, đó là lúc tôi 6 tuổi, ba tôi đi đánh bài, thắng vài ván liền có người bắt đầu nói những lời kỳ quái: “Nếu không phải vận may của mỗi người đều đã được định đoạt, thì ba đứa con trai của tôi nhất định sẽ dành hết vận may của mình cho tôi rồi.”
Một bàn người, chỉ có nhà tôi không có con trai, mặt ba tôi nghẹn đỏ, cầm bài cũng trở nên cẩn thận từng li từng tí.
Ba tôi thua liền mấy ván, mấy chú khác mặt mày hớn hở, bọn họ lại là bạn tốt. Ngày đó, mẹ tôi rất tức giận, trách ba tôi thua tiền.
“Đây chính là sinh hoạt phí một học kỳ của Nữu Nữu.”
“Ôi, đúng là phụ nữ, đừng quản chuyện của tôi." Ba tôi không kiên nhẫn, thấy tôi chơi đùa ở một bên, lông mày nhíu thành chữ" Xuyên ".
“Hừ, con gái học nhiều như vậy có ích lợi gì? Không có con trai thì người ta sẽ coi thường."
Mẹ tôi cuối cùng cũng có thai. Nói là tin vui, nhưng không ai thật sự vui vẻ. Lão thái thái trong miệng lẩm bẩm: "Đừng lại là nha đầu, đừng lại là nha đầu".
Ba tôi rầu rĩ: "Lại là nha đầu thì làm sao bây giờ? Còn không bằng không mang thai, miễn cho làm cho người ta chê cười.”
Chị cả tôi cũng không vui, chị ấy đốc thúc tôi và chị hai làm bài tập.
“Các em hãy nhớ kỹ, cái nhà này là của em trai, bất kể là em trai có ở đâu, đều là của em trai.”
Tôi có chút không phục, giơ kẹo cao su trong tay lên: "Chị cả, đây là nhà của em.”
Chị cả ngẩn ra, bất đắc dĩ cười cười, sờ sờ đầu tôi: "Ngoan, em phải sống đúng như mong đợi của mình và học tập chăm chỉ nhé, phải đọc sách thật nhiều.”
Tôi hỏi chị cả: "Phải đọc bao nhiêu thì mới tính là tốt đây?”
Chị cả chỉ vào sách giáo khoa và bài thi của mình: "Phải đạt điểm tối đa, phải tốt hơn tất cả mọi người, em không nên so với bất cứ ai, phải so với chính mình, phải so với một phần trăm.”
Tôi và chị hai gật đầu, từng nét từng nét nghiêm túc viết chữ, chị cả nhẹ nhàng thở dài.
Ngày mùng hai tháng giêng, trong nhà có người tới, tôi nghe lén được, là muốn kết hôn với chị cả. Tôi rất khiếp sợ, chị cả còn là học sinh trung học, sao lại muốn lập gia đình?
Bởi vì tôi tuổi nhỏ nhất, người lớn không đề phòng tôi, tôi liền bị chị hai phái đi tìm hiểu tình hình địch. Dưới miệng bà môi giới có nốt ruồi, miệng cử động thì nốt ruồi cũng cử động theo.
Tôi nghe một lúc, liền nhỏ giọng khóc chạy về phòng. Chị hai gấp đến độ hỏi tôi thế nào, bọn họ nói cái gì. Tôi nhìn chị cả vẻ mặt chết lặng, oà khóc lên: “Bọn họ, bọn họ nói muốn gả chị cả cho đứa con què nhà bọn họ, nói...... Nói có 180 ngàn tiền sính lễ, số tiền đó sẽ giữ lại cho em trai học hành.”
Thân thể chị cả lắc lư, chị hai che miệng tôi lại, gấp đến chảy nước mắt: “Chị! Chị còn do dự cái gì!”
Đêm hôm sau, trong làng có hai người mất tích. Một người là con trai út nhà trưởng thôn, đó là một sinh viên đại học, sau khi tốt nghiệp đại học nông nghiệp liền trở về thôn, hiện tại đã đi.
Một người là chị cả nhà tôi, không ai biết chị ấy nhảy tường trốn đi lúc nào, suốt đêm đi vào trấn.
Ba tôi tức giận chửi ầm lên, mẹ tôi yên lặng rơi lệ, vì em trai trong bụng lại không dám khóc lớn. Bà nội cầm dây mây quất lên người chị hai của tôi: “Đồ bồi thường tiền! Sói mắt trắng! Đồ không có mẹ! Ăn cơm nhà tao, lại phá chuyện nhà tao!”
Sau đó tôi mới biết được, là chị hai khuyên bảo chị cả, tìm đến con trai út nhà trưởng thôn, cầu xin anh ấy dẫn chị tôi đi.
Chị cả đã đến phía nam, viết cho chị hai một bức thư. Ba tôi đoạt lấy, trợn mắt nhìn, nhưng ông không biết chữ, thư cuối cùng đến tay tôi.
Tôi đọc cho họ nghe, nhưng đoạn cuối cùng, tôi không đọc. Đó là lời chị tôi viết cho tôi và chị hai.
Chị cả nói, các em phải chăm chỉ đọc sách, chị hiện tại liều mạng kiếm tiền, sau này nhất định trở về trường một lần nữa.
Chị gái còn nói, nếu trong nhà không trả tiền, thì lên thị trấn làm một tấm thẻ ngân hàng, chị ấy sẽ chuyển tiền vào trong đó. Nhớ kỹ, thẻ và tiền này, ai cũng không thể nói, ai cũng không thể nói!
Bình luận facebook