11.
Tôi và anh Tông Bách bị hạn chế di chuyển tạm thời, tuy không bị nhốt nhưng so ra chẳng khác bị giam là mấy.
Dù sao thì trên trấn đã liên tiếp xảy ra mấy vụ án mạng, khiến người dân hoảng sợ.
Tổ chuyên án của thành phố cũng đã đến đây.
Khi Thường Tam Nguyên qua đời, anh Tông Bách và tôi đều xuất hiện gần nhà họ Thường.
Tôi thậm chí còn có mặt tại hiện trường khi cha tôi qua đời, về phần Trương Bảo Văn, tôi và anh Tông Bách đã cùng nhau đưa hắn ta về.
Xét theo thời gian, địa điểm và cả các điều kiện khác, thì cả hai người chúng tôi đều có thể là hung thủ.
Điều khiến đồn cảnh sát quyết định bắt giữ chúng tôi là lá thư trình báo nặc danh, trong đó có “bằng chứng phạm tội” của chúng tôi.
Anh Tông Bách và tôi bị tách ra để thẩm vấn riêng.
Trong phòng thẩm vấn, tổ trưởng tổ chuyên án Triệu Tuấn Long nhìn tôi với ánh mắt đầy kiên quyết.
“Tôi nghe nói anh và Trương Thanh Thanh là bạn?”
Tôi lạnh nhạt đáp:
“Đúng vậy, nhưng điều này dường như không liên quan gì đến vụ án.”
“Tôi chỉ tò mò thôi."
Sau đó cảnh sát tiếp tục thẩm vấn, nhưng những chuyện mà tôi biết lại rất ít.
Anh Tông Bách cũng vậy, anh ấy nói trước đây đã từng nảy sinh ý định này, nhưng vẫn chưa kịp ra tay.
Cả tôi và anh ấy đều không thừa nhận mình đã g/i/ế/t ai, vụ án tiếp tục rơi vào bế tắc.
Thấy không thể hỏi được gì, chúng tôi tạm thời bị giám sát.
Khi tôi còn đang ngẩn người nhìn qua cửa sổ, tôi nhìn thấy những cây thông ngoài đồn cảnh sát đang đung đưa trong gió.
Lúc này, tôi chợt nhớ lại khi thiếu nữ giấy Thanh Thanh ở nhà tôi, cô ấy đã chỉ ra cây thông ở bên ngoài.
Chẳng lẽ manh mối để phá án có liên quan đến cây thông sao?
Đúng lúc này, một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu tôi.
Người giấy mà tôi gặp ở nhà, dường như khác với người giấy tấn công tôi sau này và người muốn tấn công Trương Bảo Văn.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức xin được gặp cảnh sát Triệu.
Nói không chừng cây thông chính là chìa khóa để phá giải vụ án.
Khi gặp cảnh sát Triệu, tôi đã nói cho anh ấy biết suy đoán của mình.
Trong mắt anh ta hiện lên vẻ nghi ngờ.
“Làm sao anh biết được manh mối này?”
Tôi muốn giải quyết vấn đề này, nên đành phải kể lại toàn bộ câu chuyện.
“Tin hay không thì tùy anh.”
Anh ta không nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt trước khi rời đi, có thể thấy rõ rằng anh ta không tin lời tôi nói.
Không lâu sau, họ nhanh chóng quay lại, không chỉ tìm thấy thứ gì đó dưới gốc cây mà còn có một số phát hiện mới về vụ án.
Tôi và anh Tông Bách đều được đưa ra ngoài, cảnh sát Triệu chỉ vào những thứ mà bọn họ mang về rồi nói:
“Theo lời anh nói, chúng tôi đã phát hiện được vật này ở dưới gốc cây thông trong sân nhà anh. Anh có nhận ra nó không?”
Tôi và anh Tông Bách vừa liếc nhìn đã nhận ra.
“Người giấy cự!”
Trước vẻ mặt bối rối của cảnh sát Triệu và những người khác, tôi mở miệng giải thích.
“Đây là một dụng cụ quan trọng cần thiết cho nghề làm hình nhân bằng giấy của gia đình tôi. Tuy nhiên, dụng cụ này đã biến mất cách đây bốn năm, cha tôi và tôi đã tìm kiếm rất lâu nhưng không tìm thấy. Tại sao nó lại ở đây?"
Sau đó, cảnh sát Triệu chỉ vào một vật khác ở bên cạnh:
"Còn có cái này nữa.."
Tôi nhìn kỹ mảnh quần áo kia rồi lắc đầu:
"Cái này thì tôi không biết."
Lúc này, vẻ mặt của anh Tông Bách có chút mất tự nhiên, cảnh sát Triệu lập tức chú ý tới, nheo mắt lại.
“Vương Tông Bách, anh có phát hiện ra điều gì không?”
Biểu cảm của anh Tông Bách ngạc nhiên, dường như không thể tin được.
“Bộ quần áo này hình như là của Tông Hoài.”
Vương Tông Hoài là anh họ thứ hai của tôi.
Trên quần áo dính đầy m/á/u, sau khi kiểm tra thì phát hiện đó là m/á/u của Thường Tam Nguyên và cha tôi.
12.
Khi chúng tôi cùng cảnh sát đến nhà chú, anh Tông Hoài không chút hoang mang, vẫn còn đứng trong sân chặt củi, như thể anh ấy đang đợi chúng tôi đến.
Vẻ ngoài này hoàn toàn khác với người anh họ thứ hai luôn kiêu ngạo và hợm hĩnh trong ấn tượng của tôi.
Anh ta liếc nhìn chúng tôi rồi nói:
"Mời vào!"
Cảnh sát Triệu và những người khác cẩn thận quan sát xung quanh, không thấy có gì bất thường, chúng tôi đi theo anh ta vào nhà.
Nhìn người anh họ của mình vẫn đang bình tĩnh ngồi đó, cổ họng tôi có chút khô khốc.
Người thẩm vấn là cảnh sát Triệu.
“Cái c/h/ế/t của Thường Tam Nguyên, Vương Đại Thạch, còn có Trương Bảo Văn có liên quan đến anh không?”
Người anh họ kia thờ ơ gật đầu.
“Có.”
Bầu không khí như bị đông cứng lại, mọi người có mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, anh họ thì cười lớn một tiếng.
“Đừng lo lắng, vì các người có thể tìm thấy tôi, cũng có nghĩa là mấy người đã phát hiện ra vấn đề quan trọng và tất nhiên sẽ không có chuyện gì xảy ra với tôi.”
“Bức thư đó là do anh viết?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao anh lại muốn vu oan cho bọn họ?”
“Tôi chỉ muốn cho họ một lời cảnh cáo nhỏ mà thôi.”
“Tại sao anh lại g/i/ế/t Thường Tam Nguyên và những người khác?”
“Bởi vì bọn họ đáng c/h/ế/t!”
Tông Hoài ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi, sau đó ánh mắt anh ta dán chặt vào tôi và anh Tông Bách.
“Tông Lâm, Tông Bách, Thanh Thanh đã c/h/ế/t rồi, cả hai người đều không thể thoát khỏi liên quan đâu.”
Không chờ chúng tôi kịp trả lời, anh ta đã kể về chuyện của mình với Thanh Thanh.
Trong lời kể của người anh họ thứ hai này, anh ta và Thanh Thanh có tình cảm với nhau.
Nhà họ Trương coi thường người anh họ thứ hai không có thành tựu gì, lại bí mật cầu hôn, nên người ngoài đương nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra giữa anh ta và Thanh Thanh.
Chỉ là anh ta cũng không ngờ, cuộc sống của Thanh Thanh sau khi kết hôn lại khốn khổ đến vậy.
Sau khi Thường Tam Nguyên cưới Thanh Thanh về, lúc đầu hắn ta còn có lòng tốt ở lại với cô ấy một thời gian.
Nhưng Thường Tam Nguyên thích cờ bạc, lần nào chơi cũng thua sạch tiền.
Bọn họ coi thường nhà họ Trương yếu thế, sau đó trút giận lên người Thanh Thanh.
Người nhà họ Thường không chỉ ngược đãi cô ấy, mà còn coi cô ấy như gái bán hoa, những gã độc thân trong thị trấn muốn có được cô ấy thì chỉ cần năm mươi nhân dân tệ một lần.
Trong đó có cả cha tôi.
Vì những điều tồi tệ này, Thanh Thanh rất nhanh đã có thai. Nhà họ Thường cho rằng Thanh Thanh mang nghiệt chủng, càng cố ý đày đọa cô ấy.
Đó là lý do tại sao Thanh Thanh đã phá thai nhiều lần trong một thời gian ngắn.
Thanh Thanh từng nhờ Trương gia giúp đỡ, Trương gia cùng Thường gia xảy ra tranh chấp, nhưng vì Trương Bảo Văn nên sự tình đã được giải quyết.
Sau đó, Trương Bảo Văn phát hiện chị gái mình bị đối xử khắc nghiệt. Hắn ta không những không thương hại cô, mà còn kéo theo bạn bè đi tìm Thanh Thanh.
Thanh Thanh không chịu được nhục nhã nên đành cầu cứu Tông Hoài, nhưng lúc đó anh họ vướng một số chuyện, vậy nên Thanh Thanh không thể gặp được anh ta.
Thanh Thanh nhờ anh Tông Bách chuyển lời cho Tông Hoài, nhưng anh ấy lại quên mất.
Sau đó, Thanh Thanh đến gặp tôi để nhờ giúp đỡ, không ngờ lại bị cha tôi nghe được.
Sau khi Thanh Thanh rời đi, cha tôi đã ngay lập tức kể cho người nhà họ Thường biết chuyện đã xảy ra.
Nhà họ Thường biết được chuyện này, họ đã đánh Thanh Thanh, lột quần áo rồi treo cô ngoài sân.
Thanh Thanh không thể chịu đựng được sự sỉ nhục, chỉ có thể nhảy xuống giếng trong đêm rồi qua đời.
Sau khi c/h/ế/t, linh hồn của Thanh Thanh được đưa đến chỗ anh họ tôi, anh ấy có thể bảo vệ hồn phách bằng cách sử dụng hình nhân bằng giấy.
Dụng cụ được sử dụng đương nhiên là người giấy cự của gia đình tôi.
Đó là lý do tại sao sau này chúng tôi có thể gặp lại Thanh Thanh.
"Vậy cô thiếu nữ giấy mà anh dùng để g/i/ế/t người là ai?"
Khóe miệng anh ta nhếch lên thành một đường cong.
"Đó là mẹ của cậu. Bà ấy là người đã giúp tôi g/i/ế/t Thường Tam Nguyên và cha của cậu nữa. Về phần Trương Bảo Văn, là tôi tự tay gi/ết hắn ta."
Đáng ra tôi nên nghĩ tới điều này từ lâu.
Thiếu nữ giấy mà tôi nhìn thấy ở hiện trường cái c/h/ế/t của cha tôi, hoàn toàn khác với thiếu nữ giấy Thanh Thanh mà tôi gặp sau này.
Ánh mặt trời rõ ràng rất nóng, nhưng không hiểu sao khắp người tôi lại có cảm giác ớn lạnh.
Cổ họng tôi nghẹn ngào, không nói thành lời:
"Anh nói đó là mẹ tôi ư?"
13.
Anh họ nhìn tôi với ánh mắt thương hại.
“Cậu tưởng cửa hàng của nhà cậu ra đời như thế nào? Chính bố của cậu, người chú tốt của tôi, đã buộc dì tôi làm điều tương tự như Thanh Thanh, thậm chí còn dùng cậu để đe dọa bà ấy. Bà ấy không chịu được nỗi nhục này nên đã treo cổ tự tử. Ông ta sợ rắc rối, biến dì thành một hình nhân bằng giấy rồi nói với cậu rằng bà ấy không cần cậu nữa. Sau đó, Thường Tam Nguyên ưng ý thiếu nữ giấy là mẹ cậu, nhờ thế mà cha cậu bán được rất nhiều tiền.”
Mắt tôi đỏ lên, giọng trở nên khàn khàn.
“Anh nói dối!”
“Sao cậu biết tôi có nói dối hay không? Nói mới nhớ, tôi còn phải cảm ơn anh trai tôi. Nếu anh ấy không vẽ thêm mắt cho hình nhân của dì, vậy thì tôi sẽ không thể hợp tác với dì ấy để làm những chuyện này."
Sau khi kể xong câu chuyện, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Sự thật tưởng chừng như mộng ảo khiến tôi nghẹt thở.
“Còn mẹ tôi và Thanh Thanh thì sao?”
“Tôi không biết, có lẽ họ đã đi đầu thai rồi! Nếu bà ấy không thuyết phục tôi, cậu có nghĩ mình có thể biết điều này không? Hay cậu có biết được tôi là người đã làm mọi chuyện?"
Ai có thể ngờ rằng, người anh họ thứ hai luôn hành động bất cẩn lại có thể là một người thâm tình như vậy?
Tôi và anh Tông Bách được thả ra, theo manh mối do người anh họ thứ hai cung cấp, sự việc cuối cùng đã được đưa ra ánh sáng.
Anh ta đã lên kế hoạch bốn năm, rồi mới bắt đầu hành động từng bước một.
Vốn dĩ Thanh Thanh không muốn g/i/ế/t Trương Bảo Văn, dù sao trong lòng cô ấy, Trương Bảo Văn vẫn là em trai của cô.
Nhưng anh Tông Hoài lại không muốn buông tha những người đã làm tổn thương Thanh Thanh, vậy nên cuối cùng Trương Bảo Văn đã c/h/ế/t.
Ban đầu, Tông Hoài muốn g/i/ế/t tất cả những người đã làm hại Trương Thanh Thanh. Nhưng Thanh Thanh nói với Tông Hoài rằng, anh không nên bị thù hận mù quáng, vậy nên anh ta quyết định dừng lại.
Vụ án này cuối cùng cũng được công khai, nhưng chi tiết về việc Thanh Thanh trở thành thiếu nữ giấy thì vẫn được giấu kín.
Anh Tông Hoài bị kết án t/ử h/ì/n/h vì tội cố ý g/i/ế/t người.
Vào ngày hành quyết, tôi đến thăm mộ mẹ tôi.
“Mẹ, mối thù bao năm của mẹ đã được báo rồi. Kiếp sau, xin mẹ đừng gặp lại cha con nữa.”
Khi nhắc đến chuyện đau lòng, mắt tôi hơi đỏ lên.
Vào lúc này, một giọng nói rõ ràng vang lên từ phía sau.
"A Lâm."
Tôi quay lại, trong tầm mắt mơ hồ của mình, tôi thấy Thanh Thanh mặc chiếc áo khoác nhỏ màu xanh lá cây, đang nhìn tôi, cô ấy cười rất tươi.
Cô ấy nói:
"A Lâm, cảm ơn cậu."
Không ai biết rằng, việc chấm mắt cho người giấy cần có m/á/u của con cháu trực hệ mới có thể khiến cho người giấy có linh tính.
Mà con cháu trực hệ của cửa hàng đồ giấy này, ngoại trừ cha tôi, thì người thừa kế trực tiếp duy nhất chỉ có mình tôi.
Bình luận facebook