5.
Ngay khi lưỡi rìu chỉ cách trán tôi một sợi tóc, bỗng có tiếng gọi từ ngoài cửa vọng vào.
“Có ai không?”
Thiếu nữ giấy dừng động tác trên tay lại.
Tôi nhân cơ hội này chạy nhào ra ngoài, giữa chừng lại va phải một người.
Đó là viên cảnh sát tên Chu Bình.
“Cảnh sát Chu, cứu mạng!”
Tôi tóm lấy quần áo của anh ấy.
“Cứu mạng, có quỷ!”
Nhưng khi tôi nhìn ra phía sau, thiếu nữ giấy đã biến mất không thấy bóng dáng.
"Sao vậy? Tôi vừa đi ngang qua đây, thấy cửa sau nhà anh mở nên tới xem. Anh có sao không?"
Tôi đứng thẳng dậy, nói:
"Không sao, cảnh sát Chu."
Lúc này, trên mặt cảnh sát hiện lên biểu cảm khác thường
"Trên mặt anh..."
Anh ấy chỉ vào mặt tôi, tôi lấy tay lau mặt, sau đó đưa đầu ngón tay lên ngang tầm mắt mình.
Những vết mực sẫm màu lan ra trên tay tôi, còn mang theo một mùi hương khó tả.
Tôi sững sờ một lúc, đây rõ ràng là loại mực mà tiệm tôi dùng để vẽ cho người giấy.
"Anh Vương, sau khi tôi quay về và suy nghĩ kỹ lại. Mặc dù chuyện hình nhân bằng giấy g/i/ế/t người mà anh nói trước đó quả thật có chút hoang đường, nhưng có vẻ như người giấy không làm hại ai ngoại trừ Thường Tam Nguyên và cha của anh. Trong đó có ẩn giấu bí mật gì không?"
Nhìn vẻ mặt tò mò của Chu Bình, tôi xoắn xuýt mất một lúc, sau đó ánh mắt trở nên kiên định.
“Cảnh sát Chu, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Tôi theo Chu Bình trở lại đồn cảnh sát và kể cho anh ấy nghe một câu chuyện.
6.
Nhà Trương Hữu Tài ở trấn trên có một cô con gái tên là Trương Thanh Thanh.
Trương Thanh Thanh trạc tuổi tôi.
Cha mẹ cô ấy vì muốn sinh con trai để nối dõi tông đường, vậy nên đã đẻ con liên tiếp, nhưng mà cả năm đứa con đầu lòng đều là con gái.
Trương Thanh Thanh là con gái lớn, mãi đến đứa con thứ sáu, gia đình cô ấy mới sinh ra một bé trai.
Trương Hữu Tài và vợ ông ta rất hạnh phúc, nhưng chẳng bao lâu sau, họ cảm thấy không thể nuôi được nhiều con gái như vậy, quyết định đem họ gả đi hoặc cho nhà người ta.
Vì là con cả trong gia đình, nên Trương Thanh Thanh là sự lựa chọn đầu tiên của vợ chồng Trương Hữu Tài.
Rất nhanh sau đó, họ đã chọn nhà họ Thường - một gia đình giàu có trong thị trấn.
Nhà họ Thường có ba người con trai, con trai cả và con trai thứ hai đã lấy vợ. Chỉ còn lại người con trai thứ ba là một kẻ vô học, không nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết uống rượu chơi bài.
Người đó là Thường Tam Nguyên.
Thường Tam Nguyên thanh danh không tốt, không chỉ thường xuyên trộm gà bắt chó, mà còn thích chơi trò lưu manh đùa nghịch những cô gái nhỏ.
Nhà nào trong thị trấn cảm thấy thương con gái, thì chắc chắn sẽ không gả con mình cho Thường Tam Nguyên.
Nhưng gia đình Trương Hữu Tài chỉ muốn con gái họ chu cấp cho cậu con trai đích tôn.
Vả lại, nhà họ Thường còn gửi không ít sính lễ. Cũng bởi vậy mà Trương Thanh Thanh mới chỉ vừa tốt nghiệp đã bị vợ chồng Trương Hữu Tài đưa đến nhà họ Thường.
Lúc này Trương Thanh Thanh mới chỉ có mười bảy tuổi, còn Thường Tam Nguyên đã ba lăm tuổi.
Thường Tam Nguyên thực sự là tên lưu manh vô lại, ngay cả khi đã lấy vợ, tính tình của hắn vẫn chẳng thay đổi gì.
Hắn ta suốt ngày vắng nhà, uống rượu và chơi bài như thường lệ, cha mẹ Thường Tam Nguyên cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì.
Sau khi Trương Thanh Thanh kết hôn, cuộc sống của cô ấy trở nên vô cùng khổ sở, ngày nào cũng phải phục vụ cha mẹ chồng, còn bị chồng đánh đập, mắng chửi.
Chỉ trong hai năm, Trương Thanh Thanh đã mang thai bốn lần, nhưng cả bốn lần đều bị Thường Tam Nguyên dẫn đi phá thai.
Một năm sau khi Trương Thanh Thanh kết hôn, tôi từng gặp cô ấy, rõ ràng cô ấy chỉ mới gần hai mươi tuổi, nhưng lại trông giống như một người phụ nữ khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi. Trong đôi mắt xinh đẹp không còn thần thái như trước nữa.
Mãi đến ngày Quỷ Tiết vào bốn năm trước, cô ấy bất ngờ đến gặp tôi, nói với tôi rằng, cô ấy hy vọng tôi có thể giúp cô ấy rời đi.
Tôi đã hứa sẽ đến tìm cô ấy. Lúc đó, tôi nhất định sẽ giúp cô ấy trốn thoát.
Kết quả là, còn chưa tới thời gian mà tôi và cô ấy cùng ước định, tôi đã nghe được tin Trương Thanh Thanh qua đời, cô ấy rơi xuống nước rồi c/h/ế/t đuối.
Nói đến đây, tôi im lặng một lúc.
Vẻ mặt của Chu Bình có chút phức tạp:
"Ý anh là..."
"Chuyện giữa Thường Tam Nguyên và cha tôi có thể có liên quan đến cô ấy. Mọi người đều nói, cô ấy quay lại để trả thù. Dù sao Trương Thanh Thanh đã mất trong Lễ Quỷ Tiết, nhưng tôi luôn cảm thấy cái c/h/ế/t của cô ấy không đơn giản như vậy."
"Vậy tại sao cô ấy không nhờ người khác giúp đỡ? Sao hết lần này đến lần khác đều nhờ anh?"
Tôi sững sờ một lúc.
Thấy vậy, Chu Bình dừng cây bút đang viết trên tay lại.
"Anh Vương, hẳn là trong chuyện này còn có ẩn tình gì nữa đúng không?"
"Không, tôi chỉ cảm thấy hơi đau buồn. Một cô gái ngoan ngoãn như Trương Thanh Thanh, đang yên đang lành lại phải chịu đựng quá nhiều tra tấn như vậy."
Cho dù Chu Bình có tin hay không, thì tôi cũng đã kể cho anh ấy nghe tất cả những gì mà tôi biết.
Khi tôi ra khỏi đồn cảnh sát, đã là mười giờ tối.
Ban đầu, cảnh sát Chu muốn hỏi tôi một vài chuyện khác, nhưng đột nhiên anh ấy nhận được điện thoại, hẳn là lại bận việc gì đó, nên tôi đành phải về trước.
Tôi chợt nhớ ra, vào ngày mà Thanh Thanh đến gặp tôi, thời gian tôi và cô ấy ước định cũng là mười giờ tối.
Đúng lúc này, phía sau lưng tôi bỗng vang lên tiếng xào xạc, giống hệt âm thanh trong cửa hàng đồ giấy.
Ngay khi tôi quay lại nhìn, một cảm giác ngột ngạt dâng lên từ cổ tôi.
Tay tôi liên tục vùng vẫy, trong lúc cố gắng giãy dụa, tôi cảm thấy có vật gì đó giống như một mảnh giấy.
Tôi chợt nhận ra đó là gì, ngừng giãy dụa.
"Thanh Thanh, là cậu đấy à?"
7.
Thảo nào thiếu nữ giấy trước đây luôn khiến cho tôi có một cảm giác quen thuộc.
Hóa ra bộ quần áo được vẽ trên người nó, chính là bộ quần áo mà Thanh Thanh đã mặc khi qua đời vào bốn năm trước.
Nhưng tại sao thiếu nữ giấy này, lại trông có vẻ khác với thiếu nữ giấy mà Thường Tam Nguyên đã đặt làm ở nhà tôi trước đó?
Nghe tôi nói vậy, lực đạo mà người giấy dùng trên cổ tôi dừng lại trong giây lát, sau đó là một lực lớn hơn, như từng đợt sóng cuộn nối tiếp nhau.
Ngay khi tôi tưởng mình sắp c/h/ế/t, sức nặng trên cổ đột nhiên biến mất, tôi ngã gục xuống đất.
Tiếp đến là tiếng xào xạc vang lên, khi tôi ngẩng đầu lên nhìn, thì thiếu nữ giấy vừa rồi đứng trước mặt tôi đã không còn thấy bóng dáng.
Chuyện vừa xảy ra khiến suy đoán trong lòng tôi càng kiên định hơn. Thiếu nữ giấy đã g/i/ế/t Thường Tam Nguyên và cha tôi, và chắc chắn mọi chuyện có liên quan tới cái c/h/ế/t của Thanh Thanh
Sau khi về đến nhà, tôi nằm trên giường nhớ lại những chuyện xảy ra mấy ngày qua. Tôi tưởng mình sẽ không ngủ được, nhưng đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, bên ngoài nhà, trời bắt đầu mưa to, tôi đứng dậy đóng cửa sổ lại.
Ngay lúc tôi định đóng cửa sổ, cơ thể tôi chợt cứng đờ.
Tôi nhớ mình đã đóng cửa sổ trước khi đi ngủ, làm sao cửa có thể mở ra được?
Tôi từ từ quay đầu, quả nhiên nhìn thấy một người giấy quen thuộc đang đứng đó, ngay cạnh giường tôi.
Ngay giây phút tôi nhìn vào nó, tôi cảm thấy nhịp tim mình như ngừng đập.
Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra đó là Thanh Thanh, tôi cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng, chậm rãi bước về phía đó.
Tôi có linh cảm rằng, cô ấy tới tìm tôi không phải để trả thù.
“Thanh Thanh, cậu muốn nói với tôi chuyện gì đó phải không?”
Người giấy từ từ giơ tay lên rồi chỉ ra ngoài cửa sổ.
Tôi nhìn theo hướng mà cô ấy chỉ, nơi đó có một cây thông đang đung đưa trong gió.
"Không có gì cả mà, Thanh Thanh, cậu..."
Khi tôi quay lại, người giấy đã biến mất, chỉ để lại một vũng nước nhỏ trên mặt đất.
Khi Thanh Thanh c/h/ế/t, dưới người cô ấy cũng có một vũng nước.
Vũng nước màu đen, có in khuôn mặt của nhiều người trên đó.
Có cha tôi, có Thường Tam Nguyên, và nhiều người đàn ông trong thị trấn.
Bình luận facebook