-
Phần IX END
20.
Tối 8 giờ, bên ngoài lại đổ mưa lớn, sấm chớp vang trời.
Hai người chú lái xe đến đón, nhìn thấy tôi cũng đi, sắc mặt bọn họ nháy mắt suy sụp.
"Đàn ông con trai ăn cơm, cháu mang theo đàn bà làm cái gì?"
"Chuyện quan trọng về tài sản nhà tôi đều do vợ tôi quản, không dẫn theo không được."
Chuyện này cũng không phải nói sai, từ trước khi kết hôn sổ đỏ đều được giao cho tôi hết.
Sau khi kết hôn, tất cả tài sản cũng đều được sang tên tôi, nói chung cũng có thể bao gồm cả căn nhà này.
"Hơn nữa, vợ tôi tính tình nóng nảy, chuyên môn giải phẫu người, đừng chọc giận cô ấy."
Thanh Sơn nói hùng hồn hợp tình hợp lý, tư thế giống như đang khoe tôi.
Tôi khẽ khịt mũi, lập tức bày ra bộ dạng không dễ bắt nạt.
Chú ngồi ở hàng ghế đầu không dám nói gì nữa, chỉ cười ngại ngùng hai tiếng.
Đến sơn trang Mật Vân rồi, bên trong không có khách, nhìn giống như là đã được bao hết.
Tất cả các nhân viên phục vụ đều là người đẹp, mặc sườn xám, dáng điệu uyển chuyển.
Nhưng vẻ mặt hai người chú hiển nhiên không mấy đứng đắn, tay bọn họ đặt lên eo cô gái mặc sườn xám, hình như quen làm vậy rồi.
Khó trách vừa rồi nghe tôi nói muốn đi theo, bọn họ lại tỏ ra khó chịu.
Chúng tôi cùng nhau ngồi xuống, thức ăn rực rỡ muôn màu thoạt nhìn có vẻ rất ngon, không thua kém gì đồ ăn ở Bắc Kinh.
Nhìn ra được vị đại phú hào Vương Đức này, dựa vào thủ đoạn hèn hạ mà kiếm được không ít tiền.
"A Lê à, chúng ta cũng đã lâu không gặp rồi, nên hẳn là hòa hảo ôn chuyện một chút."
Bọn họ nâng ly rượu lên, trong phòng bao màu đỏ thẫm, ánh đèn sáng rực.
Nhưng lúc tôi nhìn qua, những kẻ được cho là doanh nhân thành đạt tai to mặt lớn, lại giống như con sói hôi thối phun đầy nước miếng hơn.
Thanh Sơn với bọn họ lại là thân thích, quá thực là một loại sỉ nhục.
"Không cần ôn chuyện nữa, các người muốn bán nhà tổ cho ai, cứ nói thẳng ra đi."
Thanh Sơn lắc đầu, trên người anh không có chút dầu mỡ của thương gia, cho dù nói về lợi ích cũng mang vẻ mặt đạo mạo như tiên phong đạo cốt.
"Thôi nào, bán cho ai cũng được, chỉ cần trả đủ tiền là được chứ gì?"
Hai tên đàn ông trung niên hôi thối mặt lộ vẻ khó xử, muốn cười ha ha lừa gạt qua loa.
"Tôi không thiếu tiền."
Thanh Sơn cười khinh miệt, lời này nói cũng không sai.
"Điều kiện các người đưa ra cũng không phải là tiền."
Đến lúc này rồi, cũng không cần phải giả vờ nữa.
"Được rồi, nếu cậu không muốn ôn chuyện với chúng tôi, chúng tôi cũng không làm mất thời gian của cậu nữa. Chúng tôi có thể trả ngay thi thể mẹ cậu cho cậu, chỉ cần cậu ký vào."
Nói đến thi thể, trên mặt hai người đàn ông trung niên vẫn nở nụ cười ăn tươi nuốt sống, không có chút nào áy náy.
Thanh Sơn lạnh lùng quét mắt liếc nhìn bọn họ một cái, ánh mắt không khác gì nhìn rác rưởi.
“Được rồi, để người mua vào đi.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa có tiếng kẽo kẹt, một người đàn ông mặt đầy nếp nhăn bước vào vỗ tay.
“Ai da, đây không phải là A Lê sao? Lâu rồi không gặp, con cái đều lớn thế này rồi.”
Thanh Sơn không hề động đậy, người nọ duỗi tay định vỗ vai, nhưng cổ tay không hiểu sao lại bị thứ gì đó bẻ gãy, đau đớn mà kêu lên tiếng.
“Cái gì, cũng dám chạm vào tôi?”
Thanh Sơn duỗi tay phủi bả vai.
“Đau quá, aaa, mày mẹ nó làm gì bố mày vậy hả?”
“Đều đến rồi.”
Thanh Sơn quay sang nhìn tôi, tôi gật đầu, lấy dụng cụ giải phẫu ra khỏi túi xách.
Mấy chiếc kéo nhỏ dao nhỏ nhíp nhỏ này tôi đều mang theo bên mình, phòng thân thôi.
“Mày định làm gì?”
Trong lúc Thanh Sơn quay đi, cửa lớn đã bị khóa trái.
Đám nhân viên phục vụ sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, tất cả đều thu mình trong góc không dám động đậy.
“Thanh Sơn.”
Tôi giơ chiếc kéo nhỏ dài chừng bằng mặt lên.
Thanh Sơn quay đầu nhìn tôi.
“Những cô gái nhỏ này thật đáng thương.”
Thanh Sơn cau mày, ánh mắt kia dường như đang nói: Bây giờ là lúc nào rồi, còn có thời gian rảnh rỗi quan tâm đến bọn họ sao?
Làm ơn làm ơn, tôi chớp đôi mắt với anh.
Thanh Sơn thở dài, ngón tay hơi động một chút, cửa mở ra.
Đám cô gái nhỏ vội vàng chạy ra bên ngoài, ba kẻ khốn nạn cũng muốn chạy, nhưng hai chân lại không tự chủ được mà quỳ xuống đất.
m thanh “Bịch” liên tiếp, không hổ là Thanh Sơn.
21.
"A Lê, cậu học yêu thuật ở đâu vậy hả?"
Xem ra hai người chú này có vẻ không biết thân phận hiện tại của Thanh Sơn, thật đúng là không quan tâm đến cháu trai mình chút nào.
Đạo pháp đàng hoàng sao lại biến thành yêu thuật được?
Tôi mở phòng livestream ra, hướng máy quay về phía Vương Đức.
Hai người chú kia chỉ là vật hy sinh mà thôi, không cần phải bận tâm đến họn họ.
Tôi làm nghề pháp y được mấy năm rồi, số thi thể đã giải phẫu không có một trăm cũng có hơn mười, nhưng mổ người sống thì vẫn là lần đầu tiên.
"Tôi là pháp y."
Đôi mắt Vương Đức mở to, miệng liên tục la lối đòi gọi cảnh sát.
"Im đi, ông la rách cổ họng cũng không có ai đến cứu ông đâu. Ông biết người chết đuối thường được giải phẫu như thế nào không?"
Nghe thấy hai chữ "chết đuối", Vương Đức rõ ràng run rẩy dữ dội hơn.
"Thật là vô pháp vô thiên, cô là muốn giết người sao? Tôi vẫn còn sống! Tôi là người sống."
Tôi lau chùi dao kéo, lưỡi dao sáng loáng.
"Theo lá số của ông, mười năm trước ông đã nên chết rồi. Vay tuổi thọ của người khác để kéo dài tính mạng, còn có thể cũng coi là người sống ư?"
Thanh Sơn ngồi ở trên ghế, máy quay nhắm ngay Vương Đức.
Vẫn là phòng livestream trước kia mà Thanh Sơn xử tử con trai của cục trưởng cục cảnh sát, chỉ mới bắt đầu livestream được vài phút đã có hơn vạn người xem.
[Đạo sĩ đã trở lại rồi!]
[Đạo sĩ hôm nay sẽ xử án ai!]
[Người đàn ông này tôi có vẻ hơi ấn tượng, đại phú hào kia mà.]
"Người chết đuối nên dùng kéo cắt mở lồng ngực trước, sau đó tách xương sườn, lấy ra phổi."
Đương nhiên chúng tôi sẽ không mổ tử thi một cách thô bạo như vậy, đó chỉ là lời nói tôi dùng để dọa Vương Đức mà thôi.
[Đây là tình huống gì? Livestream giết người?]
[Hắn giống như cũng không bị trói đâu, sao lại sợ hãi đến vậy mà vẫn không nhúc nhích.]
[Không phải, đạo sĩ có thể giải thích rốt cuộc là đang làm gì không?]
Tôi cắt bỏ bộ quần áo đắt tiền của Vương Đức, âm thanh của vải cao cấp bị xé toạc nghe rất vui tai.
"Tôi sắp hành động rồi nhé."
"Cô dám! Cô biết hậu quả của việc chọc giận tôi là gì không? Cô dám ra tay thử xem!"
Ồ, mặt tôi không biểu cảm đâm một nhát kéo vào.
"A!"
Ngực Vương Đức bắt đầu chảy máu, cả người hắn đau đớn đến mức mặt biến dạng cực độ.
"Quên nói với ông rồi, tay nghề của tôi rất tinh vi, có thể tự tay lấy ra phổi của ông mà không làm ông chết."
Đôi mắt Vương Đức trừng to như bò.
"Kẻ điên! A Lê, mày và vợ mày điên rồi à! Xã hội pháp trị sao có thể giết người được!"
Chú tôi có vẻ hơi sụp đổ, nói năng lộn xộn lảm nhảm lên.
"Không thể giết người à? Tôi còn tưởng các chú đã sớm tập mãi thành thói quen rồi, rốt cuộc thì lúc trước chú cũng đã giết chết em gái ruột của mình."
22.
“Mẹ mày là chết đuối, đứa nhỏ này sao lại cố chấp thế!"
Thanh Sơn chuyển mắt nhìn Vương Đức đã đau đớn đến mức sắp ngất xỉu.
"Bọn họ không thừa nhận là giết người, nhưng thi thể ở chỗ ông chứ. Cụ thể hẳn là ở dưới viên gạch đầu tiên của sơn trang Mật Vân."
Cả người Vương Đức run như cầy sấy, chỉ sợ hắn nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, những gì mình đã làm một ngày nào đó sẽ bị lật tẩy.
Thanh Sơn không trả lời tôi vào đêm hôm đó, theo chấp niệm tìm được nơi giam giữ thi thể.
"Nếu bọn họ nói không giết người thì hung thủ chắc chắn là ông."
Thanh Sơn nói xong, khóe miệng nhếch lên một tia ý cười, trông có vẻ bệnh hoạn.
Anh vốn dĩ đã trắng, dưới ánh đèn đỏ thẫm càng trắng bệch như tuyết, ai nhìn cũng nói một câu Diêm Vương sống.
"Vợ à, ông ta là hung thủ, tiếp tục đi."
Tôi gật đầu, lau vết máu trên kéo.
"Sắp cắt da rồi, ông sẽ rất đau, nhưng ông yên tâm, tôi sẽ tận lực khống chế không để ông đau ngất đi nhé."
"Không được... không được, người không phải tôi giết, tôi chỉ bỏ tiền mua hàng, người không phải tôi giết!"
[Thi thể! Mua hàng! Đây là cái gì vậy?]
[Không biết sao, cảm giác máu trên người người này có vẻ giả, chẳng lẽ đang diễn kịch à?]
[Diễn kịch thì diễn xuất của vị đại gia này cũng quá tốt rồi chứ.]
"Tôi chỉ bỏ ra một trăm vạn tìm đám chú của cậu mua thi thể để vận chuyển, tôi không có giết người! Người là bọn họ giết, luật cũng là bọn họ làm! Cho dù muốn giải phẫu thì cũng không nên giải phẫu tôi!"
Chó cắn chó, tôi và Thanh Sơn đã sớm dự đoán được cảnh này.
"Vương Đức ông đừng có nói bậy! Không phải ông vừa ý em gái tôi trước sao?"
"Thì cũng là hai anh em ruột các người thấy tiền mà mờ mắt! Các người nếu không phải vì tham tiền của tôi, sẽ ra tay với em gái ruột của mình ư? A Lê à, con ngoan, con tin chú Vương đi."
Gò má Vương Đức tái nhợt, nhưng biểu cảm lại vô cùng nịnh nọt.
"Chú Vương thừa nhận, chú Vương có mua thi thể. Nhưng những thứ tà ma yêu thuật này đều là do hai người chú của con nghĩ ra, chú Vương chỉ là bị mê hoặc thôi, thật đấy!"
Không hổ là người từng làm ăn trên thương trường, chỉ một câu nói đã khiến bản thân được thanh minh.
"Tà ma yêu thuật gì, nói rõ ra đi thì tôi mới tha cho ông."
Tôi cho rằng Thanh Sơn sẽ mất kiểm soát, nhưng anh vẫn luôn bình tĩnh, ngoại trừ ánh mắt khinh bỉ, trên mặt không có chút biểu cảm nào.
Cứ như thể anh chỉ là một thẩm phán, lặng lẽ nhìn xem ác quỷ tự phanh thây.
"Liên tơ hồi sinh, huyết giấy trấn thân, kiệu hoa khóa vận."
Nghe những chữ này từ miệng Vương Đức nói ra, tôi chỉ cần nghe một chút toàn thân cũng nổi lên da gà.
"Đều là vu thuật của chú con, thi thể của mẹ con... chú Vương đã cất giữ cẩn thận. Con tha cho chú đi, chú thật sự chỉ muốn sống thêm vài năm nữa. Chú thật vất vả mới kiếm được chút tiền thì mắc bệnh ung thư, con nói xem sao chú có thể cam tâm! Chú cầu xin con, lúc đó là chú bị quỷ ám bị chú của con mê hoặc, chú sẽ thay đổi, con muốn gì chú đều bồi thường cho con."
Tôi buông tay, Vương Đức quỳ lạy Thanh Sơn.
Lần này quỳ lạy đến mức trán chảy máu, đây mới là máu thật của ông ta.
Lúc nãy tôi chỉ tiêm cho ông ta một mũi thuốc gây đau đớn trong thời gian ngắn, đâm thủng túi máu, cộng thêm một chút pháp thuật của Thanh Sơn, lại khiến ông ta tưởng rằng ngực mình đã bị tôi đâm một lỗ lớn.
Tôi cũng là người có biên chế, sao có thể thật sự làm hại người được.
[Ôi trời, buổi livestream này ngày càng đáng sợ.]
[Tôi đã tìm hiểu rồi, có vẻ không phải diễn, Vương Đức này thật sự là đại phú hào.]
[Mau báo cảnh sát đi!!! Mất nhân tính quá.]
23.
Lúc cảnh sát đến, Thanh Sơn vừa đào được thi thể mẹ mình.
Hai mươi năm trôi qua, bà vẫn trẻ đẹp giống như trước đây.
Nhưng trên người lại đầy rẫy Liên Ngẫu Ti và giấy trấn hồn, nhìn thấy mà giật mình.
Thân là Miêu nữ, bà trời sinh mang mệnh phú quý, cho nên mới phải bị sài lang hổ báo nhắm đến.
Thanh Sơn vẫn không hề khóc, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mẹ, nói rất nhẹ nhàng:
"Mẹ ơi, con nhớ mẹ."
Đứa trẻ mồ côi cha mẹ từ năm ba tuổi, chỉ sợ sớm đã quên cách nũng nịu với cha mẹ.
Anh luôn rất độc lập, ở nhà Lâm Lâm năm năm thì được sư phụ chọn lên núi.
Cho nên anh mới trở nên xa cách với người khác, dù sao bên người không có ai có thể sưởi ấm cho anh.
Nhiều năm như vậy, anh đều là một mình trở về thăm mộ, tìm kiếm sự thật năm xưa.
Vị đạo sĩ trong trẻo lại lạnh lùng kiêu ngạo, bên trong vẫn là đứa trẻ cô độc.
"Thanh Sơn."
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
"Tất cả đã qua rồi."
Cảnh sát bắt Vương Đức và hai người mặt người dạ thú được gọi là chú kia lên.
Mặc dù bọn họ đã nhận tội trong livestream, nhưng thi thể vẫn cần được khám nghiệm tử thi thêm để có thể kết án.
Tôi xin cấp thẩm quyền khám nghiệm tử thi ở địa phương, tôi nghĩ nếu tôi đến thì trong lòng Thanh Sơn mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy những sợi dây đó thực sự là Liên Ngẫu Ti, trên thi thể cũng có dấu vết sinh học của hai người chú, đủ để trở thành bằng chứng.
Hai người bọn họ bị kết án ở tù chung thân, về phần Vương Đức, những năm này ngoài việc mua thi thể thì còn làm đủ mọi cách kiếm tiền bẩn thỉu, bị kết án tử hình, lập tức chấp hành.
Cha mẹ Thanh Sơn đã được minh oan, cuối cùng anh cũng có thể buông bỏ.
Dưới sự chứng kiến của Thanh Sơn, tôi cởi bỏ giấy trấn hồn trên người mẹ anh, xương thịt của bà bắt đầu bong tróc ra từng mảng oxy hóa, dần dần biến thành một bộ xương trắng.
"Hỏa táng đi."
Thanh Sơn dùng giọng khàn khàn nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Trọng lượng của một người rất nhẹ, nhưng lại yêu cầu thời gian đốt rất lâu.
Tôi chưa từng trải qua nỗi đau mất người thân, mặc dù đã xử lý rất nhiều vụ án tử vong, nhưng vẫn là lần đầu tiên tôi trực tiếp cảm nhận được nỗi đau này.
Ngoài nhà tang lễ, Thanh Sơn xuất thần nhìn một bông hoa nhỏ, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Lật Tử."
"Em đây."
"Lâu lắm rồi mới đau lòng như vậy, may mà có em."
Bây giờ Thanh Sơn cũng có người cần đến, người đó là tôi, thật tốt.
24.
Ngày chôn cất mẹ của Thanh Sơn, thời tiết rất tốt.
Ánh mặt trời mùa đông chiếu lên trên người ấm áp, trên núi có một số bông hoa nhỏ màu xanh lông mượt, chúng tôi hái một ít đặt ở trước bia mộ.
"Mẹ, đây là con dâu của mẹ."
Hôm nay đốt tiền giấy đặc biệt suôn sẻ, gió thổi tro bay lên.
"Mẹ ơi, con tên là Lật Tử."
Tôi cười tự giới thiệu, cảm giác có chút kỳ lạ.
Thanh Sơn lại đột nhiên nhìn chăm chú vào hướng gió thổi: "Lật Tử, em biết không? Đốt tiền giấy nếu như bị gió cuốn đi, thì chính là người đã khuất đến lấy rồi."
"Vậy anh thấy rồi à?"
Thanh Sơn cong môi, anh nở nụ cười.
"Ừ."
Trên đường quay về Bắc Kinh, cuộc gọi liên hoàn của sếp lại đến nữa.
"Lật Tử, sao em lại đột nhiên cúp điện thoại!"
"Xin lỗi, em ở đây rất bận, có chuyện gì không?"
"Sợi đó chính là Liêu Ngẫu Ti, nhưng đến tột cùng tại sao lại dùng Liên Ngẫu Ti, em có nghĩ ra nguyên nhân không?"
Đúng như dự đoán, vẫn là chuyện công việc.
"Nạn nhân là nữ giới sao?"
"Không, là nam. Thân phận nạn nhân đặc biệt, là người rất quan trọng! Em mau về đi, tiện thể mang theo tên đạo sĩ thối kia luôn, chuyện này quá kỳ lạ rồi."
Sếp lải nhải, từ trong điện thoại cũng có thể nghe ra hắn rất bực bội.
"Đã chết hơn nửa năm rồi, thi thể đột nhiên cử động. Lại không có mạch đập, các cơ quan trong cơ thể đều chết rồi, quá kỳ lạ! Em mau về đi!"
"Vâng."
Tôi cúp điện thoại, bất lực cười cười.
"Đạo sĩ Thanh Sơn, anh có muốn giúp đỡ không?"
"Vợ cần thì lúc nào cũng sẵn sàng."
Thanh Sơn vỗ đầu tôi, tôi chưa kịp phản ứng thì anh đã hôn lên.
"Lâu rồi không hôn em, Lật Tử."
Ăn no trước khi làm việc là quy tắc của đạo sĩ Thanh Sơn.