• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Thanh sơn đạo trưởng (2 Viewers)

  • Phần V

1.

Trong 80 ngày Thanh Sơn bị thương, tôi mệt hơn cả đi làm.

Thanh Sơn không quen được người khác chăm sóc, cho nên bất cứ việc gì cũng chỉ có thể do tôi tự mình làm.

Thật vất vả chờ anh khỏi hẳn, thời tiết chuyển lạnh.

Tuyết rơi trên núi, Thanh Sơn lại bắt đầu thu dọn hành lý.

“Chuyện gì vậy?”

“Tháng chạp, anh phải về quê một chuyến.”

Thanh Sơn là một người chồng rất đảm đang, anh thu dọn hành lý vừa nhanh vừa gọn gàng.

Tôi ngồi phịch xuống vali của anh: "Không dẫn em đi à?"

Thanh Sơn một tay vòng qua eo tôi, nhẹ nhàng dùng sức nhấc tôi lên.

Áo bào của anh lướt qua cánh tay tôi, tôi theo bản năng ôm lấy eo anh.

Lỗ tai Thanh Sơn có hơi đỏ: "Anh trở về một mình thôi."

Lâm Lâm đã từng nói, Thanh Sơn là trẻ mồ côi.

Tôi nghĩ may mà anh có duyên đi theo sư phụ học đạo, nếu không thì chắc lúc này đã đi làm công nhân lắp ráp linh kiện điện tử ở đâu rồi.

Trong nhà anh không có người thân, về quê tất nhiên chỉ có một việc, đó là đi thăm mộ.

"Em đi cùng anh."

Mặt Thanh Sơn lộ vẻ khó xử, đây là lần đầu tiên tôi thấy biểu cảm này trên khuôn mặt của chồng tôi.

Dù sao anh vẫn luôn là người Vân Đạm Phong Khinh.

"Em đang nghỉ phép đấy."

Tôi mím môi, cẩn thận chọc anh một cái.

2.

Thanh Sơn không từ chối tôi, nhưng tôi không ngờ việc đầu tiên anh làm khi trở về không phải là đi thăm mộ cha mẹ, mà là dẫn theo tôi đi tìm Lôi Kích Mộc khắp núi.

Tôi mệt đến thở hổn hển, Thanh Sơn thoạt nhìn không có chút cảm giác mệt mỏi nào.

Ừ, giống như nhân vật của anh ở trên giường vậy.

“Nếu sớm biết anh dẫn em đến đây để làm osin thì em đã không đi theo.”

Mặt Thanh Sơn không biểu cảm, nhưng tay lại rất thành thật mở chai nước ấm đưa lên miệng tôi.

Bàn tay anh ấm áp, thời tiết trên núi càng ngày càng lạnh, anh cọ cọ vào mặt tôi, tôi thấy trên người ấm lên một chút, cũng có thêm sức lực.

“Còn tiếp tục tìm ư?”

“Tìm.”

Tôi không biết tìm thứ này để làm gì, nhưng lúc nhìn thấy cây đó thì tôi còn vui hơn cả Thanh Sơn.

Cây táo bị sét đánh nhưng vẫn còn có thể sống sót, theo cách nói của đạo gia, gọi là Lôi Kích Mộc.

Thanh Sơn chỉ lấy một mẩu nhỏ, trên vỏ cây có những vết cháy sâu đan xen.

Trở về nhà tổ, bên trong không có người ở, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Thanh Sơn không phải là đứa trẻ mồ côi túng thiếu như tôi tưởng tượng, ít nhất ngôi nhà của anh trông có vẻ đã từng huy hoàng.

“Anh đi nấu cơm.”

Anh đốt lửa trong nhà, làn khói xanh nhạt lướt qua khuôn mặt thanh lãnh của đạo sĩ.

“Muốn ăn mì.”

“Còn gọi món nữa.”

Thanh Sơn lắc đầu, nhưng nửa tiếng sau anh vẫn mang đến cho tôi bát mì gà mà tôi yêu thích.

Đúng vậy, mì của đạo sĩ cũng ngon tuyệt.

3.

Tôi đang ăn cơm, còn Thanh Sơn thì hết sức chăm chú khắc chữ lên Lôi Kích Mộc. Sau khi ăn xong tôi rón rén tiến lại gần xem, phát hiện ra Thanh Sơn đang viết những ký tự Đạo giáo, tôi không hiểu được.

"Ăn no chưa?"

"Ừ."

"Mệt thì đi ngủ đi."

Động tác cầm dao của anh rất chậm rãi.

"Anh không đi ngủ cùng em à?"

Tôi dùng ngón tay út kéo cán dao của anh, Thanh Sơn lắc đầu, lại nở nụ cười.

"Đừng nghịch nữa, Lật Tử.”

"Khắc Lôi Kích Mộc không được phân tâm."

Được rồi, lúc anh làm việc đúng đắn nghiêm túc thì tôi vẫn nên tránh làm phiền.

Tôi nằm xuống giường, nhóm bạn đồng nghiệp đang chat chí chóe.

[Lật Tử đâu rồi?]

[Lật Tử, hôm nay không có cô giúp đỡ, thi thể càng lạnh lẽo hơn.]

[Anh hùng Lật Tử của chúng ta sao vẫn chưa xuất hiện, trên núi không có tín hiệu sao?]

Kể từ khi sự thật về kẻ giết người hàng loạt con trai của cục trưởng cục cảnh sát được phơi bày, hình ảnh của tôi trong mắt các đồng nghiệp bỗng chốc trở nên cao lớn hơn.

[Tôi đã ngủ rồi, trên núi nhiệt độ rất thấp, tôi buồn ngủ quá, báo bình an cho mọi người rồi tôi đi ngủ đây.]

Vừa đánh xong dòng chữ này, tin nhắn riêng của sếp đột nhiên nhảy ra.

[Lật Tử, một mình ở nơi xa, vẫn phải cẩn thận đấy.]

Hắn bất thình lình quan tâm khiến tôi có chút không biết nên đối đáp như thế nào, tôi do dự đánh chữ, không chú ý thấy Thanh Sơn đi tới.

Thanh Sơn cũng không nói nhảm, cầm lấy điện thoại của tôi.

[Không cần lo lắng.]

Bạn còn lịch sự ghê.

Sắc mặt Thanh Sơn không được tốt lắm, lúc này không cần phải tập trung khắc Lôi Kích Mộc nữa à?

4.

"Chúng ta..."

"Hai người không có gì, anh biết."

Thanh Sơn ném điện thoại sang một bên, đắp chăn cho tôi.

Trên người anh thơm phức, tôi ôm lấy cổ anh, không nhịn được hôn anh một cái.

Thanh Sơn mím môi, hơi thở nặng nề hơn.

Nhưng khác với mọi khi, anh không có cúi người xuống hôn tôi, chỉ dùng ngón tay thon dài chỉ lên trán tôi.

"Ngủ đi."

Kì quái, tên tiểu sắc lang này sao lại cấm dục nữa rồi?

Không ổn lắm, không phải như vậy đâu.

Nhưng tôi không kịp nói gì, Thanh Sơn đã ngồi xuống trở lại.

Tôi chống tay chờ một lúc, anh vẫn không có ý định nghỉ ngơi.

Tôi không chịu nổi nữa, lơ mơ ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau chuông báo thức lúc 7 giờ sáng kêu lên đúng giờ, tôi mở mắt ra, theo bản năng trở mình định ôm Thanh Sơn, nhưng chăn bên cạnh đã lạnh ngắt.

Anh không ngủ? Hay là thức dậy quá sớm?

Tôi đột nhiên ngồi dậy, lại phát hiện ra Lôi Kích Mộc được đặt ngay ngắn trên bàn sách, mà khắp cả căn nhà, đều không có bóng dáng của Thanh Sơn.

Đi đâu rồi?

5.

Nơi này là một thị trấn nhỏ ở Tứ Xuyên, thời tiết lạnh lẽo, mưa nhỏ lất phất.

Ngoài cửa có người vui đùa ầm ỉ, tôi vô thức quay người mở cửa, tay chạm vào chốt cửa thì đầu ngón tay không hiểu sao run lên.

Trong lòng thấp thỏm bất an, tôi nhìn về phía Lôi Kích Mộc mà Thanh Sơn khắc trên mặt bàn, cầm lên đeo lên cổ.

Đạo sĩ chết tiệt, cuối cùng đi đâu vậy?

Tôi đẩy cửa ra, Thanh Sơn lại đang ngồi ở cửa làm đồ đan bằng tre.

Mà tiếng đùa giỡn đến từ những đứa trẻ bên cạnh anh, đều là ba bốn tuổi, ánh mắt sáng lấp lánh.

Thanh Sơn thay đổi vẻ nghiêm túc như ngày thường, mặc dù không có nụ cười trên mặt nhưng ánh mắt rõ ràng đã trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Thấy tôi đi ra, Thanh Sơn ra hiệu cho tôi đi sang trái, bên trái là một quán sủi cảo nhỏ.

"Bà để dành cho em một bát."

Thanh Sơn không mặc áo đạo sĩ, mặc một chiếc áo sơ mi trắng vô cùng đơn giản, ngồi yên lặng ở đó dùng tre đan đồ chơi.

Đứa trẻ bên cạnh ngọt ngào gọi tôi là chị Lật Tử, nhưng mắt chúng đều dán vào tay Thanh Sơn.

Ai có thể nghĩ đến anh lại là một ông vua trẻ em.

Mái tóc xơ rối trước trán anh bay phấp phới, chuỗi hạt gỗ đàn hương trên cổ tay anh theo chuyển động mà di chuyển lên xuống.

Tôi cắn môi, tên đạo sĩ này... Trạng thái hằng ngày sao giống như càng quyến rũ hơn một chút.

Tôi hắng giọng một cái, cố gắng dập tắt những suy nghĩ không phù hợp của mình, quay đầu sang ăn sủi cảo.

Ăn ngon lắm.

Bà chủ cũng rất nhiệt tình, nhìn thấy tôi lần đầu tiên đã gọi tôi.

"Cô là vợ của A Lê phải không?"

A Lê?

Tên mụ của Thanh Sơn sao?

Tên trên giấy tờ tùy thân của anh là Dư Thanh Sơn, lúc ấy tôi còn trêu chọc cha mẹ anh chẳng lẽ đã sớm biết anh muốn làm đạo sĩ?

Thì ra đây là tên đã đổi sau này.

"Vâng."

Tôi cười gật đầu, bà chủ nhanh nhẹn đưa cho tôi một bát sủi cảo, sau đó lau tay cười ngượng ngùng.

"Đứa nhỏ A Lê này khổ lắm, sau này cháu phải đối xử tốt với nó một chút nhé."

Trong lòng tôi bỗng nhiên trống rỗng, lại nói tiếp, tôi hình như hoàn toàn không biết gì về quá khứ của Thanh Sơn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom