• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Thanh sơn đạo trưởng (2 Viewers)

  • Phần VII

11.

Tôi thức trắng đêm, nằm ở trên giường thất thần nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Mưa vẫn chưa tạnh, ngược lại còn có vẻ như đang càng lúc càng lớn.

Đồng hồ nhảy đến ba giờ sáng, tôi đột nhiên bật dậy khỏi giường, đi đến cửa xem.

Không có ai, cửa đèn lúc sáng lúc tối, vô số con côn trùng dọc theo ánh sáng bay lượn.

Thanh Sơn vẫn chưa trở về.

Thì ra mùa đông ở Tứ Xuyên lạnh đến vậy, gió luồn vào tận xương tủy của tôi, trong lòng tôi cực kỳ bất an, cầm theo Lôi Kích Mộc đi đi lại lại.

Bốn giờ sáng, vẫn chưa nghe thấy tiếng mở cửa.

Anh không cho tôi đi ra ngoài, hơn nữa cho dù lúc này tôi có ra ngoài cũng không biết phải đến nơi nào tìm.

Thôi thì đừng gây thêm rắc rối nữa.

Năm giờ sáng, trời vẫn chưa có dấu hiệu sáng.

Là một pháp y, thức đêm đối với tôi không phải là chuyện gì to tát, nhưng lần này tôi lại đặc biệt mệt mỏi.

Chỗ ngực giống như có một con dao nhỏ cứ đâm chọc liên hồi, rất khó chịu.

Cho đến khi lại nghe thấy tiếng cười đùa bên ngoài cửa, tôi bần thần đứng dậy, tiếng cười này gần giống hệt với sáng hôm qua.

Trong sân vẫn đang mưa rơi như trút nước, tôi mở cửa ra, bên ngoài lại là nắng vàng rực rỡ.

Vẫn là con phố cũ ấy, nhưng không có Thanh Sơn.

Một đám nhóc ở đầu ngõ chơi đùa, tôi bước ra một bước, trong tay cầm Lôi Kích Mộc bỗng nhiên bắt đầu nóng lên.

Không đúng, chuyện này không bình thường.

12.

Tôi vội vàng lùi lại, trong khoảnh khắc đóng cửa.

Một tiếng "A Lê" lại làm tôi dừng động tác.

"A Lê, con làm sao vậy? Mẹ con đâu?"

Tôi vô thức nhìn sang, một đứa trẻ nhỏ xíu toàn thân đều là bùn, cuộn tròn ở trong góc.

Người đứng ở trước mặt nó hỏi chuyện, là một người phụ nữ trông còn khá trẻ.

Khuôn mặt và giọng nói của người phụ nữ, tôi đều vô cùng quen thuộc.

Là ai? Đầu tôi đột nhiên bắt đầu đau đến mức có chút không chịu nỗi.

"Dì sẽ nấu cho con một bát sủi cảo ăn nhé, được không?"

Tôi nhớ ra rồi, bà là chủ quán bán sủi cảo, ngày hôm qua còn là dáng vẻ bà lão, bây giờ lại trẻ hơn ít nhất hai mươi tuổi.

Như vậy A Lê trong miệng bà, đứa nhỏ này, chẳng lẽ chính là Thanh Sơn?

Xuyên qua rồi?

Tôi ngước đầu nhìn về phía không trung tối tăm trong nhà, Thanh Sơn nói với tôi, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng ra ngoài.

Nhưng đó là A Lê vừa mới mất mẹ, cậu đang co ro mà cuộn tròn trong góc khóc một mình.

"A Lê, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Mẹ con, bà đã chết rồi."

A Lê nắm chặt nắm đấm, lúc này hẳn là cậu chỉ khoảng ba tuổi.

Khuôn mặt non nớt chảy xuống giọt nước mắt, giống với khuôn mặt của đạo sĩ Thanh Sơn hai mươi bốn tuổi, ngay cả ánh mắt kiên quyết âm thầm cũng giống nhau.

“Mẹ con là bị người khác giết chết.”

"Đừng nghe đứa nhỏ này nói lung tung, em gái tôi là bị chết đuối. Đứa nhỏ này mất cha, bây giờ lại mất mẹ, đầu óc đã hỏng rồi."

Bên ngoài cửa có tiếng xô xát, hai người đàn ông trung niên dùng sức kéo cánh tay A Lê.

A Lê như một con sói con mà nhảy dựng lên, hung hăng cắn cánh tay của một người trong số họ, nhưng lại bị ném mạnh xuống đất.

Cậu lăn xuống phía dưới, toàn thân đều là bùn.

Ánh sáng mặt trời chiếu xuống người cậu, chỉ còn lại bóng ma to lớn.

13.

"Lật Tử, bất kể có chuyện gì xảy ra, trước khi anh về, đừng ra ngoài."

Tôi từng ăn quả đắng vì không nghe lời, khi đó đến hiện trường vụ án tìm ngón tay, nếu Thanh Sơn đến trễ một phút, có lẽ tôi đã chết.

Nhưng, nếu thật sự là xuyên không, nói không chừng tôi có thể tìm được một chút dấu vết để lại.

"Đồ chó con, con hoang, còn dám cắn người."

"Mẹ mày chính là bị chết đuối, biết không? Nếu mày ở bên ngoài dám nói lung tung một chữ, tao giết mày."

A Lê bị bọn họ đạp xuống vũng nước.

Chủ quán sủi cảo đứng bên cạnh bất lực, không người nào dám lên tiếng, ngay cả bọn nhỏ đang chơi lúc nãy cũng tản ra như chim chóc.

A Lê không nói gì, hai người đàn ông đó quay người rời đi.

Chỉ trong chốc lát, trời ngoài kia cũng tối sầm lại, mưa gió sắp đến, nước mắt A Lê rơi xuống tí tách.

Thanh Sơn năm đó, hóa ra lại như vậy.

Tôi đeo Lôi Kích Mộc trên cổ, cầm ô đi ra ngoài.

"Cậu có thể dẫn tôi đi xem thi thể mẹ cậu được không?"

A Lê ngẩng đầu lên, khuôn mặt non nớt tràn ngập cảnh giác.

"Cô là ai?"

Tôi lấy từ trong túi ra chứng minh thư: "Pháp y, có thể giúp cậu tìm ra nguyên nhân cái chết thực sự của mẹ cậu."

"Tôi dựa vào đâu mà tin cô?"

Cái này, tôi nên giải thích thế nào đây.

Tôi dùng khăn giấy lau nước bùn trên mặt cậu: "Cậu tin trên đời có thần tiên không?"

A lê cười lạnh một tiếng, hiển nhiên cậu không tin.

"Tôi là thần tiên chọn để giúp cậu, dù cậu có tin hay không, bây giờ chỉ có tôi mới có thể giúp cậu."

14.

A Lê hất tay tôi ra, ngoan cố tự đứng dậy chạy đi.

Tôi rất muốn đi theo sau cậu, nhưng tôi đã đi rất lâu, lại quay trở lại điểm xuất phát hết lần này đến lần khác.

Thành phố nhỏ này giống như được bao phủ bởi một lớp sương mù âm u, khiến tôi không thể nhìn rõ.

Cho đến khi tiếng kèn Xô na vang lên bên tai, một đoàn rước dâu màu đỏ tươi từ từ xuất hiện trong làn sương mù.

Khua chiêng gõ trống, giơ lên kiệu hoa, tất cả đều có khuôn mặt trắng bệch.

Tôi lấy hết can đảm bước lên trước, nhìn kỹ, bọn họ rõ ràng đều là người giấy!

Lôi Kích Mộc dần dần bắt đầu nóng rực, tôi nín thở trốn đến nơi hẻo lánh.

Cùng với tiếng kèn Xô na, còn có tiếng phụ nữ khóc nấc. Kiệu hoa đi qua bên cạnh tôi, gió lạnh từng trận.

Màn kiệu xốc lên, lộ ra khuôn mặt của cô dâu.

Khuôn mặt sưng húp do ngâm nước, đôi mắt lồi ra tròn xoe, mái tóc ướt đẫm rủ xuống.

Giọt nước trên bộ váy cưới đỏ giấy trông giống như máu người.

Tôi đã thấy rất nhiều thi thể bị chết đuối, phần lớn đều là bộ dạng này, nhưng khác nhau ở chỗ, giọt nước trên đầu mũi cô dâu có hình dạng giống như đang bám trên sợi chỉ trong suốt.

Nhưng cụ thể là cái gì, tôi nhìn không rõ ràng lắm.

Trong đầu tôi hiện lên rất nhiều trường hợp, tôi cố gắng tìm ra trường hợp giống như cô dâu này, nhưng đầu lại đau như muốn nứt ra.

Rõ ràng đây không phải là nơi mà người sống nên ở.

Kiệu hoa đột nhiên dừng lại, âm thanh kèn Xô na cũng ngừng bặt.

Người giấy thổi kèn Xô na từ từ đặt tay xuống, tôi nghe thấy tiếng túi nhựa bị gió thổi đi xào xạc, người giấy xoay lại, cả người uốn éo 270 độ.

Hai con ngươi màu đen được vẽ bằng mực đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi, ngay sau đó chính là một tiếng cười nghẹn ngào.

Người giấy bay lơ lửng về phía tôi, tay chạm đến trước ngực tôi, lại bị Lôi Kích Mộc đánh văng ra.

Hình vẽ bùa trên Lôi Kích Mộc của Thanh Sơn lờ mờ phát sáng, nhưng ngày càng có nhiều người giấy xông tới.

Rõ ràng tác dụng của miếng Lôi Kích Mộc này ngày càng nhỏ, tôi đột nhiên nhớ tới những gì sư phụ Thanh Sơn nói trước khi đi.

“Lật Tử, số mệnh của cháu trời sinh khắc sát, nếu không ta cũng sẽ không kiên trì nhận cháu làm đệ tử của ta."

Tôi khẽ cắn môi, lấy con dao rọc giấy mang theo bên mình cắt đứt cổ tay.

Máu nhỏ xuống Lôi Kích Mộc, cơn đau đầu lập tức biến mất.

Màn sương tan đi, bên tai truyền đến tiếng nước nhỏ giọt. Tôi ngẩng đầu lên, sân nhà vuông vắn, vẫn là ngày mưa quen thuộc.

Cánh cửa nhà toang ra một tiếng, Thanh Sơn đẩy cửa bước vào, mặt mày mệt mỏi.

Thời gian vừa lúc là ba giờ sáng.

Tôi không biết tại sao đột nhiên mũi cay cay, lao lên ôm chầm lấy anh.

"Làm sao vậy?"

Trên người Thanh Sơn có mùi cỏ cây quen thuộc, anh ôm chặt lấy eo tôi.

"Mơ thấy ác mộng à?"

Thanh Sơn gõ nhẹ lên trán tôi, anh nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc lên.

“Em đi ra ngoài?”

15.

Trên đời này không có gì qua mắt được Thanh Sơn, đặc biệt là những chuyện liên quan đến tâm linh.

Tôi đã đoán được người phụ nữ trong kiệu hoa là ai, vốn là muốn giấu anh, chờ đến khi tìm ra nguyên nhân cái chết rồi mới nói.

Nhưng chỉ một câu chất vấn của Thanh Sơn, cả người tôi như trong suốt đứng trước mặt anh. Trước khi anh xem bói, tôi vẫn nên thành thật nói ra thì hơn.

Thanh Sơn mặt lạnh nghe xong, nâng tay uống một chén trà.

"Không phải xuyên không, đêm rằm tháng bảy cửa âm dương mở, em đã vào cõi âm."

Người sống cũng có thể vào cõi âm?

Vậy những gì tôi nhìn thấy tối qua là sao?

Tôi đột nhiên cảm thấy xung quanh lạnh toát, một cảm giác sợ hãi ập đến sau khi biết được sự thật.

Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi lại nhanh chóng kịp phản ứng.

"Nếu như là cõi âm, vậy có nghĩa là những gì em nhìn thấy là thật sao?"

"Chấp niệm mà anh luôn tìm kiếm, tối qua lại bị em vô tình gặp được."

Thanh Sơn rũ mắt, hàng mi vẽ lên khuôn mặt một bóng tối mờ nhạt.

Anh nuốt nước bọt: "Em nghĩ nhiều rồi, em cũng không phải người có thể nhìn thấy âm hồn."

"Sao lại không phải? Nếu không phải, sư phụ ngày xưa cũng sẽ không cố chấp nhận em làm đệ tử như vậy."

Thanh Sơn lắc đầu, thoạt nhìn có chút mất kiên nhẫn.

"Đừng náo loạn nữa Lật Tử, em chỉ là một người bình thường, không giúp được gì cho anh. Chẳng lẽ còn muốn giống như lần trước làm phiền anh sao?"

Tám mươi ngày tuổi thọ, nằm trên giường nghỉ ngơi gần nửa năm, đều là do sự bốc đồng của tôi.

Sau khi chuyện đó xảy ra, Thanh Sơn chưa bao giờ trách móc tôi, nhưng trong lòng tôi lại có cảm giác áy náy.

Anh nói đúng, tôi chẳng biết gì cả. Trước khi tìm thấy thi thể, tôi chẳng thể làm được gì.

"Xin lỗi."

Thanh Sơn liếc nhìn tôi, lấy điện thoại ra.

"Nơi này nguy hiểm hơn anh tưởng tượng, tối nay còn có trăng rằm, rất xấu."

Thanh Sơn gõ nhẹ vào màn hình, tôi nhanh chóng nhận được tin nhắn tàu cao tốc.

Chuyến tàu cao tốc đầu tiên lúc sáu giờ sáng, quay về Bắc Kinh.

Tôi cắn môi, lúc này tôi không thể nói ra bất cứ lời phản bác nào.

"Em về trước đi, ở nhà đợi anh, được không?"

Mặc dù anh đang hỏi ý kiến, nhưng khuôn mặt đã vô cùng kiên định. Anh không muốn tôi tiếp tục xen vào, nếu không đến lúc tôi xảy ra chuyện gì, anh chỉ có thể phân thân.

"Được."

Tôi thở dài, trong khoảnh khắc quay người, Thanh Sơn lại đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi.

Tay của đạo sĩ lạnh buốt, dưới vành mắt anh cũng có chút thâm quầng.

Chúng tôi nhìn nhau, hai người đều không nói gì.

Trong lòng Thanh Sơn áp lực, tôi chẳng thể giúp được cái gì, điều duy nhất tôi có thể làm là không làm loạn thêm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom