-
Phần VI
6.
Tôi ăn xong món sủi cảo, Thanh Sơn cũng vừa kết thúc trò chơi với bọn trẻ. Mưa có vẻ không có ý định tạnh, anh giương ô rồi đưa tôi lên núi thăm mộ.
Mộ của cha mẹ Thanh Sơn nằm giữa núi, hai đống đất nhỏ, nằm sát nhau.
Tôi mua một ít giấy vàng và tiền giấy, ngồi xổm xuống đất đốt nhưng như thế nào cũng đốt không được.
“Thời tiết này thật tệ.”
Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm, vừa dứt lời, hai ngón tay Thanh Sơn thoáng lắc lư, đống giấy vàng trước mắt tôi bỗng nhiên cháy lên.
“Anh…”
Biểu cảm của Thanh Sơn thoạt nhìn cực kỳ bình tĩnh.
“Cũng đúng, sét cũng có thể dẫn, chút này cũng không tính là gì.”
Nghe tôi nói vậy, khóe miệng Thanh Sơn rõ ràng nhếch lên một nụ cười.
“Cười gì vậy?”
Nụ cười trên mặt Thanh Sơn từ từ thu lại, lắc đầu nói không có cười.
Mặc dù hai chúng tôi đã quen thuộc với cơ thể của nhau, nhưng hầu hết thời gian tôi cũng không biết trong đầu anh đang suy nghĩ cái gì.
Tiền giấy cháy chậm rãi, tro tàn theo gió bay lên rồi lại rơi xuống, rơi vào đầu ngón tay Thanh Sơn.
Tôi cuống quít giúp anh dọn đi, nhưng Thanh Sơn lại giơ tay ra hiệu tôi không cần làm vậy.
“Không đau à?”
Thanh Sơn nhìn về phía tôi, hốc mắt thế nhưng có chút ướt át.
Có lẽ là nhớ cha mẹ? Tôi mím môi, đang do dự không biết phải an ủi anh như thế nào, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
“A Lê, cuối cùng cháu cũng trở về!”
7.
Hai người đàn ông trung niên đến, trông rất giàu có, khác hẳn với vùng đồi hoang này.
"Chú biết cháu đã về nhà, nên ngay lập tức lái xe trở về."
Chú?
Sắc mặt Thanh Sơn không được tốt lắm, liếc nhìn siêu xe đỗ sau lưng bọn họ, khóe miệng nhếch lên ý cười trào phúng.
"Vào nhà nói chuyện, tôi không muốn làm bẩn tai cha mẹ."
Thật rõ ràng, mối quan hệ giữa Thanh Sơn và hai người đàn ông này không được tốt lắm.
Trong nhà cổ, bọn họ vào nhà khóa cửa lại, không có ý định gọi tôi đi vào.
Tôi vội liên lạc với Lâm Lâm.
Lâm Lâm là họ hàng bên cha của Thanh Sơn, nói ngôi nhà này hẳn là của mẹ anh.
"Tớ chỉ lờ mờ nghe nói hắn có hai người chú rất giàu có, nhưng nghe nói nhân phẩm rất kém."
"Lúc trước chú không có ai cần, cũng không nghe nói hai người chú này đến giúp đỡ."
"Cho nên tớ nghĩ chắc không phải là người tốt đâu, cậu chú ý một chút nhé."
Lời của Lâm Lâm còn chưa dứt, trong nhà đột nhiên vang lên tiếng va chạm của đồ sứ nện xuống đất.
Tôi vô thức lao vào, chỉ nhìn thấy Thanh Sơn đứng bên cạnh ghế, cánh tay chảy máu.
"Đánh người?"
Tôi lửa giận xông lên trong lòng, vung tay ném một cái bình hoa về phía người đàn ông đứng bên cạnh.
"Lật Tử."
Thanh Sơn rõ ràng cũng bị sự lỗ mãng của tôi dọa sợ, nhưng anh chỉ làm bộ ngăn cản một chút, trơ mắt nhìn tôi đập bình hoa vào đầu người ta, mới kéo tôi sang một bên.
"Anh chảy máu rồi?"
Tôi cẩn thận ôm lấy cánh tay anh, nhưng Thanh Sơn lại khó hiểu cười nhẹ một tiếng.
"Không có."
Tay anh chậm rãi vuốt ve trán tôi, đầu ngón tay vén tóc tôi sang một bên, bàn tay xương khớp rõ ràng hơi lạnh.
"Vợ tôi hơi nóng tính, xin bỏ qua."
8.
Hai người chú kia rõ ràng đang rất tức giận, vốn còn khá đoan trang thanh lịch, giờ phút này hai đầu đều đang rỉ máu.
Hai khuôn mặt đều nghẹn thành màu gan heo, chật vật nhếch nhác.
"Dù sao chúng ta cũng là bề trên, hai người các ngươi dám ra tay đánh trưởng bối, nếu để người khác biết..."
Thanh Sơn không chút để ý đánh gãy lời bọn họ: "Bây giờ là năm 2023, thời đại một hai câu nói có thể đè bẹp người ta đã qua rồi."
Ánh mắt anh nhìn hai người chú giống như đang nhìn hai cỗ xác ướp.
"Các người cứ tuỳ tiện làm loạn đi, nhưng tôi sẽ không ký tên."
"Căn nhà này cũng có phần của chúng ta."
Xem ra là vì tranh giành sản nghiệp tổ tiên, chẳng trách Thanh Sơn không muốn gọi tôi đi cùng.
Cảnh tượng vì tiền, ngay cả những người thân thiết nhất cũng có thể giết đỏ cả mắt, có lẽ chính xác không phù hợp với người vợ mới cưới là tôi chứng kiến tận mắt.
"Cút."
Thanh Sơn không muốn nói thêm nữa, lúc anh tức giận, khuôn mặt thường rất lạnh, nhìn không ra phẫn nộ.
Tôi theo bản năng lùi lại một bước, sợ máu của hai người chú bắn lên người tôi.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, dường như đang cân nhắc xem liệu mình có thể sống sót bước ra ngoài hay không.
"Chờ cháu bình tĩnh lại rồi chúng ta sẽ nói chuyện, nhân tiện nhắc nhở cháu, mẹ của cháu..."
Tôi rất rõ ràng mà nhìn thấy tay Thanh Sơn siết chặt lại.
".….vẫn còn. Nếu cháu vẫn muốn gặp thi thể của bà ấy, tốt nhất đừng khiến mối quan hệ trở nên quá căng thẳng."
9.
Bọn họ mở cửa đi ra, Thanh Sơn từ từ ngồi xuống ghế, dùng khăn tay lau vết máu trên tay áo.
Tay anh nổi lên gân xanh, sức lực chà xát vết máu càng lúc càng lớn.
Tôi là người không giỏi an ủi người khác, cũng là lần đầu tiên thấy Thanh Sơn như vậy, đành phải ngồi xổm xuống trước mặt Thanh Sơn, nắm lấy tay anh.
"Nếu muốn giải tỏa thì còn nhiều cách khác nữa."
Thanh Sơn thở dài, anh nhẹ nhàng vòng tay qua cổ tôi, nặng nề đặt đầu lên cổ tôi dựa vào.
Hơi thở ấm áp thổi qua từng đợt, cảm giác mệt mỏi sâu sắc trên người Thanh Sơn xông tới tôi.
Đây là lần đầu tiên anh thể hiện yếu đuối trước mặt tôi.
"Lần này trở về, không chỉ đơn thuần là quét mộ."
Cha mẹ Thanh Sơn vốn là hai loại người tuyệt đối không thể ở bên nhau, hai bên gia đình còn phức tạp hơn những gì tôi thấy hiện tại.
Sau khi mẹ anh qua đời, người trong gia đình trộm đi thi thể.
Nấm mồ nhỏ bé kia chỉ là mộ giả.
"Tối hôm qua anh nhìn thấy được một tia chấp niệm của bà."
"Lý do mẹ qua đời là gì?"
"Chết đuối."
"Anh nghi ngờ nguyên nhân không phải là thế? Đúng không?"
Làm pháp y nhiều năm như vậy, giọng điệu của Thanh Sơn gần như không khác gì những người thân của nạn nhân có oan khuất.
Tôi vẫn luôn tin tưởng trực giác của người thân, dù sao cũng là máu mủ ruột rà.
"Nếu có thể tìm được... thi thể, chúng ta cùng nhau điều tra rõ ràng."
Thanh Sơn lại lắc đầu, anh đứng thẳng người lên: "Rất nguy hiểm."
10.
Khó trách chuyện đầu tiên anh lên núi là tìm cho tôi Lôi Kích Mộc, giờ phút này biểu cảm của anh còn nghiêm túc hơn cả lúc khuyên tôi đi hiện trường vụ án.
"Nhưng em là nhân duyên mà sư tổ tìm cho anh, cho dù không tin vào năng lực chuyên môn của em thì cũng phải nghe lời sư tổ chứ?"
Lần này đổi thành tôi ôm lấy cổ anh, ở bên nhau lâu như vậy, tôi cũng học được một chút cách nũng nịu khiến Thanh Sơn mềm lòng.
"Em đảm bảo lần này tất cả sẽ nghe lời anh, không tự ý hành động. Khi anh cần em thì em sẽ giúp đỡ, được không?"
Thanh Sơn lạnh mặt, tôi đành phải tiến đến hôn lên má anh một chút.
"Lật Tử."
Anh khẽ nhíu mày, nhưng tay lại vô thức ôm chặt eo tôi hơn một chút.
"Được."
Sau khi trời tối, Thanh Sơn khoác áo choàng đạo sĩ đi ra ngoài.
Bên ngoài mưa lớn hơn một chút, sấm sét ầm ầm, tia chớp xuyên qua tầng mây, chiếu sáng những ngọn núi xa xa như được phủ một lớp vải đen.
Thanh Sơn không mang theo gì cả, chỉ cầm một chiếc ô.
Chắc hẳn tối qua anh cũng ra ngoài một mình như vậy.
Tôi đứng ở cửa, nắm chặt Lôi Kích Mộc do anh khắc từng nhát một, đưa mắt nhìn anh rời đi.
"Vậy hôm nay lúc nào anh trở về?"
Thanh Sơn dừng bước lại, lập tức quay người.
Gương mặt trong ánh đèn lắc lư trông càng thêm tuấn tú, gương mặt trắng ngọc phủ một lớp sương vàng nhạt, người đàn ông này, dù ở bất kỳ bộ dáng nào cũng đẹp trai...
"Ba giờ sáng, nếu em không chờ được thì cứ nghỉ ngơi trước đi."
Tôi gật đầu, phất phất tay với anh.
Thực ra tôi thực sự rất muốn đi cùng anh, nhưng tôi cũng biết đi cùng sẽ chỉ là cản trở.
Thanh Sơn phải đi theo chấp niệm để tìm thi thể của mẹ anh, chắc chắn nơi đó có đủ loại yêu ma quỷ quái.