-
Phần IV
17.
Tôi lén lút nhắn tin cho bạn thân, bạn thân tỏ vẻ không hề ngạc nhiên.
[Chú tớ theo đuổi lối sống cấm dục, không phải do cậu không có sức hấp dẫn, mà là hắn vấn đề!]
Nhìn thấy bóng lưng của Thanh Sơn mang mồ hôi mỏng nghiêm túc tụng kinh, tôi gật đầu đồng ý.
Nửa tháng sau, kết quả điều tra vụ án phân xác đã được công bố, cảnh sát bắt được một ông cụ làm công nhân vệ sinh.
Ông cụ tuy vẫn luôn chối tội, nhưng tất cả bằng chứng đều chỉ vào ông ấy.
Lúc tôi biết tin này, trong lòng tôi luôn cảm thấy không ổn.
Sếp cũng như vậy, cảnh sát quyết định ngày mai sẽ đưa thi thể đi hỏa táng, sếp đưa ra nhiều nghi vấn không hợp lý.
Ví dụ, tay phải người dọn dẹp bị tàn tật, căn bản không có khả năng tự mình cắt nát thi thể.
Hơn nữa mặt cắt ngang của thi thể nhanh và chính xác, rõ ràng là do thanh niên làm.
“Ông Trần, hy vọng ông hiểu rằng việc phá án là việc của chúng tôi. Làm tốt công việc của mình là được, đừng tìm rắc rối.”
Cảnh sát đi rồi, sếp ở lại trong văn phòng, đột nhiên đập mạnh xuống bàn.
Tôi đẩy cửa bước vào, đưa cho sếp một cốc nước ấm: “Nửa ngón tay bị mất tìm được rồi sao?”
Sếp lắc đầu: “Không, cảnh sát nói là đã bỏ sót trong quá trình phân xác.”
“Phải không? Một thứ quan trọng như vậy cũng có thể bỏ sót được sao?"
Sếp đau đớn lắc đầu, chúng tôi làm pháp y, đối với những chuyện này đã sớm quen thuộc.
Nhưng lần này không giống lắm, bởi vì nạn nhân chỉ mới 16 tuổi. Những đứa trẻ cùng tuổi với cô ấy, đều còn ngây thơ, tận hưởng tình yêu thương của cha mẹ. Nhưng cô ấy lại bị cắt thành từng mảnh vứt bỏ trong cống thoát nước tối tăm, ngay cả sau khi chết cũng không được yên nghỉ:
"Tôi không muốn cô bé này chết không nhắm mắt."
Thanh Sơn lẳng lặng nhìn tôi, bàn tay hắn là bàn tay đẹp nhất mà tôi từng thấy, chỉ đưa lên nhẹ nhàng chạm vào trán tôi:
"Sự đời đã định, những điều này không phải là điều em có thể thay đổi được."
Tôi nhìn thấy thương xót trong mắt Thanh Sơn.
"Hành vi giết người tàn nhẫn như vậy, nếu tiếp tục để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, sẽ có thêm nhiều người bị hại."
Thanh Sơn thuỷ chung vẫn không nhượng bộ, tôi có chút tức giận, nhưng cũng biết hắn khó xử.
"Lật Tử à! Người tu hành không thể can thiệp quá nhiều vào nhân quả của người khác, nếu không sẽ bị cắn trả."
Lâm Lâm từ châu Phi trở về, da đen hơn nhiều:
"Nhưng vụ án lần trước hắn cũng giúp rồi mà?"
"Đó là vì hôn nhân của hai đứa thôi, hơn nữa có thể chuyện này ảnh hưởng khá lớn. Lật Tử, ngay cả chú cũng nói chuyện này rất nguy hiểm, cậu cũng đừng quản nữa nhé!"
"Biết rồi."
Tôi thất thần gật đầu, nhưng đêm khuya vẫn lén lút chạy đến hiện trường vụ án.
Nửa ngón tay bị mất mới là chìa khóa để phá án, cảnh sát không tìm, tôi tự mình đi tìm.
Đây là một khu xử lý nước thải bỏ hoang, thi thể bị phân hủy được tìm thấy ở hố nước thải trước mặt.
Làm pháp y nhiều năm như vậy, tôi đã từng chứng kiến môi trường khắc nghiệt nhất.
Nhưng như cảnh tượng trước mắt, mùi hôi thối nồng nặc, khắp nơi là rác thải và xác động vật, vẫn vượt xa giới hạn của tôi.
Cũng may tôi được trang bị đầy đủ, chỉ là đang lật tung, lật tung, đỉnh đầu đột nhiên sáng lên một mảng ánh sáng đỏ.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía nguồn sáng, nhưng lại nhìn thấy một bóng người cao lớn được ánh đèn chiếu rọi.
Tiếng huýt sáo vang lên bên tai, một nỗi sợ hãi thấu xương nhanh chóng lan tỏa xâm nhập xương cốt.
Tôi nhìn thấy bóng đen cao lớn kia đang cầm một mảnh sắt dài hơn 30 cm, từ từ bước dọc theo bờ tường về phía tôi:
"Một pháp y nhỏ nhoi, lương tâm tốt như vậy?"
18
Người đó càng đi càng nhanh, tôi vội vàng kéo sợi dây thừng, muốn leo ra khỏi hố trước.
Nhưng chưa kịp bò lên đỉnh, một đôi chân đã đạp lên sợi dây thừng của tôi.
Dưới chân là hố nước thải sâu không thấy đáy, ánh sáng đỏ rực chiếu vào mặt người đó, hóa ra là con trai của cục trưởng cục cảnh sát!
Khó trách cảnh sát phá án qua loa như vậy, khó trách Thanh Sơn luôn ngăn cản tôi đừng xen vào.
Hắn ngồi xổm xuống, chế giễu nhìn tôi:
"Một cô gái xinh đẹp như vậy, tìm kiếm sự thật làm gì? Dù cho hôm nay cô tìm được rồi, tôi vẫn có thể để cha tôi dẹp vụ này xuống. Cần gì phải làm vậy?"
Hắn bắt đầu cởi dây thừng buộc tôi vào thanh thép, tôi cố gắng lấy điện thoại ra gọi điện, nhưng ở đây thế nhưng không có tín hiệu.
“Tôi nói thật với cô, Trần Thuý Thuý không phải người phụ nữ đầu tiên tôi giết, cũng sẽ không phải là người phụ nữ cuối cùng. Nhưng loại hàng đã qua sử dụng như cô, tôi không có hứng thú, cũng chẳng buồn mày mò cắt từng nhát."
"Ngón tay của Trần Thuý Thuý, anh giấu ở đâu?"
Điện thoại không có tín hiệu, nhưng chức năng ghi hình vẫn có thể sử dụng được.
Hung thủ nở nụ cười rạng rỡ, chỉ vào bụng mình:
"Cô đoán xem nó ở đâu bây giờ nhé, nhưng tôi không có hứng thú với loại người như cô."
Lời khiêu khích của hắn vừa nói ra, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng cổ tiền lắc lư bên tai.
Trong khoảnh khắc dây thừng sắp tuột ra, đôi bàn tay mà tôi cho là đẹp nhất, thon dài nhất trên đời đã bắt được nó.
Khuôn mặt của Thanh Sơn xuất hiện ở mép hố sâu, dù có ánh sáng đỏ bao phủ, vẫn thoát tục như một vị thần.
"Đạo sĩ!"
Trên mặt Thanh Sơn có chút ghét bỏ, tên sát nhân vừa mới huyên hoang lúc này lại không nhúc nhích đứng im tại chỗ, ánh mắt đầy kinh hãi.
Thanh Sơn nhẹ nhàng kéo tôi lên khỏi hố sâu: "Tôi đã nói sẽ có tai họa, sao lại cứ muốn mạo hiểm?"
Tôi ngượng ngùng cười, nhìn về phía tên sát nhân vẫn đứng im:
"Anh đã làm gì hắn? Có phải đã dùng bùa Định Thân Chú với hắn không!"
Thanh Sơn nháy mắt với tôi nói: "Phải tin tưởng khoa học."
"Chỉ còn mười phút, mau đi thôi."
"Còn hắn thì sao?"
Thanh Sơn thở dài, hắn thế nhưng bất ngờ duỗi tay sờ đầu tôi.
Lần đầu tiên được vuốt ve đầu một cách sủng nịch như vậy, lúc này thân thể tôi cứng đờ hơn cả lúc bị treo lơ lửng bên dưới.
Thanh Sơn nói: "Giao cho tôi đi."
19.
Tôi tải lên đoạn video ghi lại vào tối hôm đó, quả nhiên đúng như hắn ta nói, vừa tải lên đã bị xoá bỏ.
Ngay cả trong thời đại internet, tiếng nói của sự thật vẫn có thể dễ dàng bị dập tắt.
Tôi định mở phòng livestream, nhưng phát hiện ra tài khoản của tôi đã bị khóa toàn bộ.
Không chỉ có như thế, tôi còn nhận được tin nhắn đe dọa, lúc ấn mở hình ảnh là một bức ảnh chụp thi thể:
[Người chết kế tiếp chính là cô.]
Dòng chữ to đẫm máu lan rộng, đúng lúc bị Thanh Sơn nhìn thấy.
Thanh Sơn nhìn màn hình, rồi lại ngẩng đầu nhìn tôi:
"Em không sợ à?"
"Đã thấy hết những gì thật rồi, còn sợ cái giả nữa à?"
Miệng tôi nói ra một câu chán nản, nhưng trong ánh mắt thương yêu của Thanh Sơn, tôi vô thức ôm lấy eo hắn:
"Được rồi, em thừa nhận, có một chút sợ hãi."
Thanh Sơn bật cười, tên đạo sĩ thúi! Tôi tức giận ngẩng đầu lườm hắn, không nghĩ tới Thanh Sơn thế nhưng lại đột nhiên đeo đồng tiền cổ trong ngực lên cổ tôi.
Đồng tiền cổ có cảm giác mát lạnh, còn mang theo hương thơm cơ thể đặc trưng của Thanh Sơn.
Thanh Sơn có khuôn mặt rất lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại dịu dàng trấn an tôi:
"Là đạo lữ của tôi, không cần phải sợ. Tôi sẽ không để bất cứ ai làm hại em."
Ừm... tôi đáng thương mà đỏ mặt.
Ngay sau đó, đôi tay ôm chặt hơn một chút, đạo sĩ thúi! Còn có cảm giác an toàn kỳ lạ.
Thanh Sơn mở phòng livestream, nói là livestream xem bói. Mà phòng livestream của hắn trực tiếp kết nối với con trai của cục trưởng, một tên sát nhân vô pháp vô thiên, ngay khi nhìn thấy Thanh Sơn, khuôn mặt đáng sợ của hắn ta lại hiện lên vẻ sợ hãi:
"Sao tao lại đột nhiên kết nối với mày chứ?"
Hắn thoạt nhìn như là muốn thoát khỏi phòng livestream, nhưng thao tác nửa ngày, điện thoại hoàn toàn không nghe lời hắn ta.
Thanh Sơn chỉ bình tĩnh mà nhìn hắn ta.
[Đạo sĩ đẹp trai vậy? Ra ngoài uống một ly đi.]
[Đạo sĩ sao không nói lời nào, bên kia có phải đang hợp tác diễn kịch không?]
[Đến thời đại này rồi mà còn mê tín phong kiến? Tìm một anh chàng đẹp trai để làm bộ cũng nên làm gì đó tốt đẹp chứ!]
Cho đến khi đối phương dần dần mất đi giãy dụa, Thanh Sơn mới chậm rãi kể tội trạng của hắn.
Bên ngoài đột nhiên nổi lên gió to, mỗi lần Thanh Sơn nói một người, sắc trời sẽ tối thêm một phần.
"Mày ở đây nói bậy bạ gì đó! Tao sao có thể giết người được? Ha ha ha ha."
"Người này điên rồi sao? Mau tắt phòng livestream của anh ta đi!"
Đối phương có thể không ngờ Thanh Sơn sẽ kể lại quá trình phạm tội của hắn ta chi tiết đến vậy, nhìn mặt đã dần dần điên cuồng.
[Bình luận đừng nói mò, vị đạo trưởng này mặc áo choàng tím, chắc chắn không phải là giả.]
[Người này tôi biết, trong giới chúng tôi đều rất nổi tiếng, không ngờ lại ra tay rồi...]
Tôi nhìn về phía Thanh Sơn, hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt cao nhân, phàm nhân đừng hòng so sánh mới một kẻ bị đày xuống trần.
Trời mưa tầm tã, mưa to gió lớn phẫn nộ gào thét như thú dữ.
"Anh không thừa nhận mình đã làm những việc này sao?"
Thanh Sơn tan vỡ hết nội tạng, nghiêm túc hỏi.
"Thừa nhận? Ai có thể định tội tao chứ? Mày biết bố tao là ai không? Dù tao có giết người thì mày có bằng chứng ư?"
"Mày có bản lĩnh thì để sét đánh tao đi, không phải là đạo sĩ sao?"
Kẻ sát nhân đối diện vẫn còn cao ngạo không ai bì nổi, nhưng ngay cả tôi một kẻ ngoài nghề cũng có thể nhìn ra được, khí đen giữa lông mày hắn càng lúc càng đậm.
Bỗng nhiên, một tia chớp lóe lên sau cửa sổ lớn của hắn, ngay sau đó hai mắt hắn trợn lên, cả người cứng đờ rồi ngã xuống đất.
Thanh Sơn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mà chỉ có tôi mới thấy được thủ ấn ẩn giấu trong áo choàng của hắn.
Ngón tay thon dài hơi run rẩy, người đó nằm trên mặt đất, không bao giờ đứng dậy nữa.
"Làm đạo sĩ lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy yêu cầu nào kỳ lạ như này. Giết người phải đền mạng, mạng của anh chỉ đủ để bù đắp cho những món nợ máu này thôi."
Tôi choáng váng, người xem trong phòng livestream cũng giống tôi.
[A?]
[Chết rồi à?]
[Tin vào khoa học! Tin vào khoa học!]
20
Thanh Sơn tắt phòng livestream đi, trong lúc tôi vẫn còn bàng hoàng, hắn có chút bất lực mở miệng:
"Giúp tôi lấy tờ giấy."
Tôi mới cuối cùng giống như là tỉnh giấc mộng mà nhìn về phía hắn, khuôn mặt bạch ngọc của Thanh Sơn lúc này trắng bệch, khóe miệng còn chảy máu.
Tôi nhớ đến lời Lâm Lâm nói, cưỡng ép thay đổi vận mệnh sẽ bị phản phệ:
"Thanh Sơn anh không sao chứ! Em không muốn làm góa phụ đâu!"
Tôi một tay kéo đạo sĩ vào trong lòng ngực, Thanh Sơn lúc này suy yếu cũng không quên liếc xéo tôi:
"Em nói chuyện thật là xui xẻo."
Tôi vội vàng phì! Phì! Phì giúp hắn lau máu.
Thanh Sơn tựa đầu vào đùi tôi, hơi thở dần dần bình phục.
"Cần dưỡng sức một thời gian, chỉ là mất đi một chút tuổi thọ thôi."
"A? Bao nhiêu?"
Thanh Sơn chỉ tay cho tôi xem.
“Tám mươi năm? Thế chẳng phải sắp chết rồi, hay là em nên mau chóng mang thai để sinh con cho anh?"
Thanh Sơn ôm ngực, suýt nữa nôn ra một cân máu.
"Tám mươi ngày!"
Thanh Sơn bệnh thật nghiêm trọng, nằm trên giường không thể dậy được.
"Tại sao phải giúp em?"
Thanh Sơn từ từ nhắm hai mắt, vẻ mặt bình thản: "Nếu anh không giúp thì em sẽ chết, anh không muốn em chết, cho nên không có lựa chọn nào khác."
Lòng tôi bỗng dưng đập nhanh một nhịp, sao hắn luôn dùng giọng điệu bình tĩnh để tán tỉnh mình vậy chứ!
Tôi xin nghỉ phép ở công ty, một lòng một dạ chăm sóc hắn. Chỉ là... Thanh Sơn đối mặt với bát canh gà mái già thơm ngon ngọt ngào mà tôi nấu, vẻ mặt rất khó xử:
"Tổ sư rốt cuộc vì cái gì mà chọn em chứ?"
Đã đến lúc này rồi, sao hắn vẫn còn nghĩ đến chuyện này.
"Trông thì không ngon, thực ra uống vào..."
"Càng không ngon hơn."
Thanh Sơn gắng gượng chịu đựng khó chịu, miễn cưỡng uống ba ngụm rồi lại nằm xuống.
Mắt tôi trông mong tiến lại gần hắn: "Đạo sĩ, tôi có thể mát-xa cho anh không?"
Sắc mặt Thanh Sơn lạnh nhạt gật đầu, với tư cách là pháp y, rõ ràng tôi có lực tay khá mạnh, khiến Thanh Sơn có chút bất ngờ.
Hắn kêu nhẹ một tiếng, sau đó thở hổn hển hai tiếng, có vẻ kỳ lạ.
"Thôi, em vẫn là... ưm."
Tôi tiếp tục dùng sức, sắc mặt đạo sĩ tái nhợt, một tay nắm lấy tay tôi.
Tôi loạng choạng, nửa người nằm lên ngực hắn.
“Đạo sĩ, tim anh đập nhanh quá."
21.
Tôi vẫn luôn nghĩ rằng giấc mơ chỉ là hư vô, thế nhưng lúc này tôi nằm sấp lên ngực Thanh Sơn, đột nhiên nhận ra, đây giống hệt giấc mơ đầu tiên tôi từng mơ.
Lúc ấy, tôi không hề quen Thanh Sơn trong giấc mơ, không chỉ có hỏi hắn những câu này, mà sau đó còn chủ động hôn hắn.
Tôi ý thức được điểm ấy, vội vàng ngẩng lên nhìn Thanh Sơn.
Lỗ tai Thanh Sơn đỏ đến doạ người, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ biểu lộ ghét bỏ "người lạ chớ gần'".
"Em đứng dậy đi."
Có thể là khuôn mặt xanh xao, yếu ớt của Thanh Sơn quá gợi cảm. Tay của tôi càng thêm dùng sức ấn ở ngực hắn.
Những giấc mơ đó không phải là hư vô, mà là một lời tiên tri.
"Đừng nhìn anh như vậy."
Thanh Sơn cắn răng nói, nhưng hắn lại tránh ánh mắt của tôi.
Giọng điệu từ chối này giống hệt như trong giấc mơ, mang theo một chút quyến rũ cấm dục.
Có câu nói, gan lớn no chết, nhát gan đói chết. Nam thần băng giá cao lãnh, lúc này trong người bệnh nặng, tôi không làm gì thì thật có lỗi với bầu không khí ái muội này quá.
Cho nên tôi cũng giống như trong giấc mơ, từ từ chạm vào môi hắn.
Tim Thanh Sơn đập nhanh hơn, lông mày hơi nhíu lại.
Thực ra hắn hoàn toàn có thể đẩy tôi ra, nhưng hắn không làm vậy:
"Lật Tử, em muốn làm gì?"
Hắn hỏi tôi, nhưng giọng nói không còn nghiến răng nghiến lợi nữa.
Mỗi âm cuối cuối đều giống như có móc câu.
Tôi...
Khó trách Tổ sư lại muốn cho tôi mơ trước, nếu không thì tôi và Thanh Sơn, hai người không có kinh nghiệm, bây giờ không phải là ngại ngùng sao:
"Em muốn hôn anh."
Thanh Sơn rõ ràng không nghĩ tới tôi sẽ nói như vậy, hắn mím môi, tôi có thể thấy rõ cổ đạo sĩ dần dần nổi lên gân xanh.
"Được không?"
Tôi lại hỏi, mặt đạo sĩ cũng bắt đầu đỏ lên.
"Hôn như thế nào?" Thanh Sơn cau mày hỏi tôi, tôi nhấc người lên, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Thanh Sơn sáng lấp lánh.
Tôi nhẹ nhàng áp vào: "Như thế này."
Một nụ hôn chuồn chuồn lướt qua, hơi thở của đạo sĩ lại đột nhiên trở nên nặng nề.
Hắn không biết sức lực từ đâu ra, chiếc áo choàng đạo sĩ rộng thùng thình che phủ lấy tôi.
Ừm, giống hệt trong giấc mơ như đúc:
"Thực ra, em đã mơ thấy giấc mơ như vậy rồi, vào ngày đầu tiên."
Tôi có cảm giác như say rượu, nhìn Thanh Sơn đều cảm thấy anh đang phồng lên, hồng nhạt.
"Đừng nhắc đến giấc mơ của em nữa."
Thanh Sơn bất lực lắc đầu, âm thanh nói chuyện đều là hư.
Hắn cúi xuống hôn tôi, hương thơm của cỏ cây lan tỏa trong môi răng. Thân thể tôi dần dần nóng lên, hắn vùi đầu vào cổ tôi, thở dài như thể không còn sức lực.
"Đạo sĩ, chẳng lẽ không được?"
Thanh Sơn không nói gì, đáp lại tôi lại là một nụ hôn nồng thắm khác.
Hắn còn nói mình không phải là con quỷ sắc trong giấc mơ kia, mà còn đang ốm nữa...
Cổ áo của hắn hơi rộng, để lộ ra một nốt ruồi đỏ bên trong, mỗi khi hắn động tình nó sẽ biến thành màu đỏ, tôi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua, một cánh hoa anh đào lại nở rộ.
Nhẹ một chút, đạo sĩ.
Phiên ngoại:
Sau khi chính thức trở thành vợ chồng với Thanh Sơn, hắn đưa tôi đi gặp sư phụ.
Sư phụ đi du lịch trong nhiều năm, đúng lúc trở về sau khi chúng tôi làm chuyện đó.
Hắn dẫn tôi xuống chân núi, tôi càng nhìn càng quen thuộc, cho đến khi nhìn thấy ông lão râu trắng đang quét rác ở cửa động:
"Là ông!"
Ông lão râu trắng quay lại, nở nụ cười khoe răng đặc trưng của mình:
"Tiểu Lật Tử!"
Thanh Sơn khoanh tay: "Hai người quen nhau à?"
"Chúng ta quen nhau từ năm 5 tuổi!"
"Vậy ra ông lão râu trắng là sư phụ của anh! Vậy thì dễ hiểu rồi!"
Thanh Sơn nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
Năm tôi 5 tuổi, thân thể yếu ớt, được bà nội đưa lên núi chữa bệnh. Ông lão râu trắng giữ tôi ở lại núi một tháng, nói tôi rất có duyên với đạo gia.
Lúc tôi ở trên núi, tôi thường xuyên giúp ông cứu giúp những bông hoa, con chim.
"Cháu làm đồ đệ của ta đi."
Ông lão râu trắng luôn ngồi xổm xuống dùng ánh mắt trìu mến mà nhìn tôi.
Nhưng tôi lúc còn nhỏ luôn lắc đầu từ chối, "Không được, cháu mới không muốn làm đạo sĩ thúi."
Sau đó tôi lại cứu một con cáo trắng nhỏ ở sau núi, ông lão râu trắng càng không nỡ để tôi đi.
Nhưng lúc đó tôi chỉ muốn trở thành pháp y, căn bản chẳng mảy may quan tâm đến những điều huyền bí.
Trước khi đi, ông lão ôm con cáo trắng, lưu luyến
không nỡ buộc tôi đi lên chùa thắp hương.
Lúc thắp hương, tro hương đốt vào mu bàn tay tôi,
"Được rồi, tổ sư đã đồng ý rồi."
"Đồng ý cái gì?"
"Cho dù cháu không làm đệ tử của ta thì cũng nhất định phải làm vợ của đệ tử ta, chờ xem, chờ ta chọn cho cháu một người chồng tốt."
Nhiều năm trôi qua như vậy, tôi căn bản không để trong lòng.
Thanh Sơn nhíu mày nghe xong câu chuyện của tôi, mặt mày có vài phần phiền muộn.
"Thì ra anh mới là người được chọn?"
Tôi cười ôm lấy hắn, hôn một cái thật mạnh lên gương mặt hắn.
"Không sao, đừng tự ti, em sẽ không vứt bỏ anh đâu."