-
Phần II
7.
Để giải mã giấc mơ, tôi và Thanh Sơn phải ngủ chung một giường.
Cũng may nội thất của chùa đạo khá xa hoa, giường khoảng chừng rộng hai mét, mặc dù tôi lăn lộn trên đó cũng dư sức.
Đúng lúc tôi tắm rửa xong, tôi khoác chiếc váy ngủ in hình gấu mới mua vào chuẩn bị ngủ một giấc ngon lành trên giường của Thanh Sơn, điện thoại đột nhiên vang lên:
"Alô, sếp."
"Em ở đâu?"
"Em..." Nhìn Thanh Sơn đang ngồi bên cửa sổ chăm chú đọc sách, tôi vô thức hạ thấp giọng: "Ở nhà, gọi điện làm gì?"
"Hung thủ đã bị bắt, đúng là tài xế taxi, nhưng báo cáo khám nghiệm tử thi cụ thể cần được đưa ra sớm, nếu em có..."
Sếp nói một nửa, tiếng chuông chùa vang lên, đã là chín giờ tối.
Thanh Sơn đặt cuốn sách xuống, xoay người lại, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng:
"Đã đến giờ rồi, ngủ đi."
Sếp bên kia hiển nhiên hô hấp cứng lại: "Lật Tử, em thật sự kết hôn với đạo sĩ rồi sao? Hai người còn ngủ chung nữa?"
"Đầu óc em có phải bị nước vào rồi không vậy?"
Sếp rất ghét những người mê tín, cho rằng đều là thầy lang lừa đảo, chuyên môn lừa gạt tiền.
Thanh Sơn xoa xoa thái dương, dù tôi chưa hiểu rõ hắn lắm, nhưng cũng nhạy bén nhận ra lúc này hắn chỉ còn cách nổi giận một bước nữa thôi.
"Em sẽ đến ngay, đợi em đến rồi nói tiếp."
Tôi cúp điện thoại, định xuống giường lại bị Thanh Sơn giữ chặt cánh tay:
"Tôi phải tăng ca."
"Hôm nay không nên tăng ca."
Thanh Sơn nghiêm túc giải thích với tôi, tôi có điểm bất đắc dĩ mà thở dài.
"Ngày nào thích hợp tăng ca?"
Thanh Sơn nhíu mày, bấm bấm đầu ngón tay.
"Không tính ra được đâu, căn bản không có ngày nào thích hợp tăng ca, những người làm công có lựa chọn sao? Nếu bây giờ tôi không đi, ngày mai họ sẽ sa thải tôi."
“Tôi đây sẽ không có lương, cũng không có tiền ăn."
Thanh Sơn cau mày: "Một trăm triệu không đủ cho cô ăn sao? Nhìn không ra cô ăn nhiều vậy."
Tay tôi đang thay quần áo hơi phát run, tôi suýt quên mất, thẻ tôi hình như có một trăm triệu.
Tay đang thay quần áo lập tức dừng lại, nhưng tôi trái lo phải nghĩ, vẫn đứng dậy:
"Nhưng nếu tôi không đi thì thời gian xét xử kẻ khốn nạn đó sẽ bị trì hoãn. Tôi phải nhanh chóng đưa ra báo cáo khám nghiệm tử thi, để hắn phải chịu tội."
Thanh Sơn lặng lẽ nhìn tôi hai giây, lời nói thật lòng, khuôn mặt đẹp trai như vậy nhìn tôi, trái tim nhỏ bé này thật sự có chút chịu không nổi, lạ lùng sao mà xấu hổ thế:
"Vốn dĩ cho rằng cô vô dụng, hiện giờ xem ra, cô cũng có chút lòng tốt."
Nói gì vậy!
"Được rồi, tôi sẽ đi cùng cô, tối nay bên ngoài không yên ổn."
Thanh Sơn thở dài, đứng dậy cũng thay quần áo, vẫn mặc bộ đồ đạo sĩ đó.
"Anh không có quần áo thường ngày sao?"
Thanh Sơn cười khẽ: "Sao có thể!"
Vậy tại sao lại nhất định phải mặc đồ đạo sĩ? Đối mặt với sự thắc mắc của tôi.
Giọng điệu Thanh Sơn bình thản nói ra lời ti tiện:
"Muốn tức chết sếp của cô."
8.
Sếp hoàn toàn chính xác tức giận đến không nhẹ, khuôn mặt vốn đã mệt mỏi bây giờ trông trắng bệch như thể đã ngâm trong formalin một tuần.
"Sao em lại dẫn hắn đến?"
Sếp nghiến răng nghiến lợi mà trừng Thanh Sơn, tôi nhỏ giọng giải thích:
"Người ta tốt xấu gì cũng đã giúp chúng ta, hắn là có bản lĩnh thực sự, anh cần gì một hai phải nhất định đối đầu với hắn chứ?"
Sếp nghe tôi nói vậy, rõ ràng càng tức giận hơn.
Sếp duỗi tay hung hăng gõ vào trán tôi: "Mau đi làm báo cáo khám nghiệm tử thi đi!"
Đầu tôi bị gõ có chút đau, nhỏ giọng oán trách một câu, xoay người đi vào phòng làm việc.
Công việc của pháp y rất phức tạp, đặc biệt là báo cáo khám nghiệm tử thi để xác định nguyên nhân tử vong, không thể có sai sót nhỏ nào.
Chờ tôi sứt đầu mẻ trán mà làm xong, đã là bốn giờ sáng.
Đẩy ra cửa phòng làm việc, sếp đưa cho tôi cốc nước đường đỏ đã chuẩn bị sẵn:
"Xong rồi à?"
Tôi mệt mỏi gật đầu, cảm giác chân như nhũn ra.
Sếp vô thức đỡ lấy cánh tay tôi: "Em nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nay eo còn đau không? Trước đây em nói thận có vấn đề, kết quả ra chưa?"
"Không sao, đã đỡ nhiều rồi."
Thanh Sơn ngồi trên ghế sofa, tay lật tờ báo, thấy tôi suýt ngất đi, cũng không có phản ứng gì: "Về đi."
Thấy tôi hoàn thành công việc rồi, đạo sĩ tao nhã đứng lên, cũng không có ý định đỡ tôi: "Tên đạo sĩ thúi, làm chồng như thế này đó hả! Không thấy Lật Tử suýt ngất đi à?"
9.
Thanh Sơn chuyển mắt lạnh lùng nhìn tôi, không biết sao tôi lại cảm thấy như có kiến bò trên người.
Tôi vội đẩy tay sếp ra: "Tôi không sao."
Thanh Sơn bước ra khỏi cửa, chiếc áo choàng đạo sĩ bay phất phơ trong đêm tối.
Sếp giữ chặt tay tôi lần nữa: "Em thật sự gả cho đạo sĩ rồi sao?"
"Lật Tử, mau lên."
Xem ra Thanh Sơn cố tình chọc tức sếp, tôi bất lực thở dài. Trong lòng tôi vẫn rất rõ ràng nên chọn giữa sếp nóng nảy hay là một trăm triệu. Ô... ô... ô...
Ngồi trên xe Thanh Sơn, vẻ mặt Thanh Sơn rõ ràng thoải mái hơn một chút:
"Cô coi như trẻ nhỏ dễ dạy."
"Tôi không biết anh với anh ấy vì cái gì lại không hợp nhau như vậy."
Thanh Sơn trầm ngâm quay đầu nhìn tôi: "Hắn thích cô, không nhìn ra à? Chỉ tiếc hắn mệnh cưỡng đào hoa mẹ goá con côi cả đời, thích ai cũng vô ích."
"Anh ấy thích tôi, sao anh lại kích động thế? Sẽ không phải anh ghen đi."
Thanh Sơn nhíu mày: "Tuy rằng tôi không có hứng thú với cô, nhưng đã là vợ chồng, cùng nhau lên trời cùng nhau xuống đất, giữa chúng ta không thể có người thứ ba, biết chưa?"
Biểu cảm của Thanh Sơn không hề có chút mập mờ nào, nhưng những lời hắn nói lại khiến tôi nhịn không được tim đập rộn lên.
Tôi quay mặt đi, ho khan hai tiếng để chuyển chủ đề:
"Anh cứ tùy tiện bói cho người ta thế, không xin phép họ sẽ không bị giảm tuổi thọ chứ?"
Thanh Sơn gật đầu: "Sẽ bị."
"Nhưng tôi không quan tâm."
Tôi á khẩu không trả lời được, hai người im lặng ngồi ở ghế sau, xe chạy đến nửa đường núi lại đột nhiên chết máy.
10.
Tài xế căng thẳng quay đầu nhìn Thanh Sơn, nhưng vẻ mặt Thanh Sơn tương đối lạnh nhạt:
"Tiếp tục đi."
"Chuyện gì vậy?"
Tôi không hiểu, Thanh Sơn lại lấy tay che mắt tôi lại.
Ừ, bàn tay của đạo sĩ lạnh buốt, tôi vô thức muốn đẩy ra, lại nghe thấy Thanh Sơn thì thầm bên tai tôi:
"Nhìn thấy sẽ bị ám ảnh tâm lý, nếu muốn nhìn thì tôi có thể bỏ ra."
Chỉ một câu ngắn gọn, tôi lập tức ngoan ngoãn.
Xe tiếp tục chạy về phía trước, nhưng rõ ràng không bình thản như trước.
Dường như có thứ gì đang không ngừng lắc lư thân xe, mà thân thể tôi cũng bắt đầu xuất hiện triệu chứng nóng lạnh.
Tôi nóng đến mức không chịu được, khắp người tôi cảm thấy đau nhói từng đợt.
Ngay lúc tôi không thể chịu đựng được nữa, Thanh Sơn lại một tay ôm tôi vào trong áo choàng đạo sĩ của hắn:
"Chuyện nhỏ."
Tôi sợ đến mức run bần bật, nhưng giọng điệu của Thanh Sơn vẫn bình tĩnh như cũ.
Điều kỳ lạ chính là, lúc tôi trốn vào trong áo choàng của hắn, cảm giác đau đớn biến mất ngay lập tức.
Tính cách hắn lạnh như băng, nhưng lồng ngực bình thản cường tráng lại rất ấm áp.
Thật lâu sau, Thanh Sơn mới vỗ vai tôi:
"Lá gan nhỏ như vậy, bình thường như thế nào làm pháp y."
Tôi vội vàng ra khỏi lòng ngực hắn, giả vờ bình tĩnh:
"Tôi không sợ."
Khụ! Khụ!
Thanh Sơn nhìn chằm chằm tôi, tôi bị hắn nhìn đến mặt có chút ngứa ngáy.
"Trước mặt tôi không cần nói một đằng làm một nẻo, Lâm Lâm không nói cho cô biết à?"
Lâm Lâm là bạn thân của tôi, tôi lắc đầu, kể từ lúc biết tôi kết hôn với Thanh Sơn, bạn thân đều rất ít chơi với tôi, hỏi là quá sợ Thanh Sơn:
"Không trách được, hồi nhỏ mỗi lần nói dối đều bị tôi vạch trần, cho nên sớm đã có tâm lý oán hận rồi."
Thanh Sơn đưa tay đặt lên lồng ngực tôi, rõ ràng là bộ phận nhạy cảm, nhưng biểu cảm của vị đạo sĩ này lại cực kỳ thản nghiên:
"Trong lòng cô sợ thành như vậy rồi, còn khoe khoang gì nữa?"
Chúng tôi ở rất gần nhau, hơn nữa bàn tay của hắn dường như có một luồng khí mát mẻ kỳ lạ, có thể xuyên qua quần áo trực tiếp truyền đến da thịt của tôi.
Tôi không khỏi nhớ lại những động tác trong giấc mơ, nhịp tim ngày càng nhanh.
Thanh Sơn cảm nhận được những thứ này, hắn hơi nhíu mày, nhanh chóng thu tay lại.
"Không được nghĩ nữa."
"Tôi không cố ý đâu."
"Buồn nôn."
"Trong mơ loại chuyện này cũng là tổ sư muốn tôi làm, tôi không muốn cũng không kiểm soát được mà."
"Im miệng."
Đạo sĩ như thế nào còn thuần khiết như thế.
11.
Buổi chiều đầu tiên sau khi tôi kết hôn với Thanh Sơn, tôi nằm trên chiếc giường lớn của hắn, ngực cứ có cảm giác lạnh lạnh.
Vốn cho rằng sẽ phát sinh chút gì đó, nhưng Thanh Sơn nằm ngủ rất nhanh hô hấp đều đặn, ngửi thấy mùi hương thảo mộc thoang thoảng trên người hắn, tôi bỗng nhiên ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Tôi thực sự không còn mơ mộng xuân nữa, hiếm hoi mới có một giấc ngủ ngon.
Ngủ một giấc đến tận trưa hôm sau, lúc thức dậy thì Thanh Sơn vừa đi ra ngoài về.
Hôm nay hắn không mặc áo choàng đạo sĩ, mà mặc trang phục bình thường vô cùng đơn giản, thoạt nhìn cuối cùng cũng giống thanh niên thời hiện đại:
"Cô còn chưa chịu rời giường à?"
Thanh Sơn rõ ràng chưa từng thấy tôi lười biếng như vậy, tôi lắc đầu: "Hôm qua làm ca đêm, hôm nay dù thế nào cũng phải nghỉ ngơi một ngày."
Hắn lại khẽ cười, vừa dọn dẹp phòng vừa nói:
"Khuyên cô nên sớm dậy rửa mặt, đợi lát nữa điện thoại gọi đến thì không kịp đâu."
Hứ! Tôi không tin, trở tay mở phần mềm đọc tiểu thuyết ra.
Một quyển còn chưa có xem xong thì điện thoại của sếp tôi thật sự gọi đến.
Tôi giật mình ngồi dậy, nhìn về phía Thanh Sơn.
Thanh Sơn khẽ nhún vai, có vẻ như thằng nhóc này lại lén lút xem bói rồi.
"Sếp, sao vậy?"
"Có chuyện rồi, thi thể bị băm thây."
Ngoài tiếng hoảng loạn của sếp ở đầu dây bên kia, còn có tiếng nôn mửa liên tiếp của đồng nghiệp.
“Lật Tử, chỉ có em là làm được, còn những người khác đều bỏ cuộc rồi."
Sếp thở dài, gần đây không yên ổn chút nào!
Vừa xử lý xong một vụ cưỡng hiếp giết người, lại đến một vụ án phân xác.
Tôi vội vàng rời giường, Thanh Sơn vừa chép kinh, vừa nhàn nhạt mở miệng:
"Xe đã chuẩn bị sẵn, bên trong có bánh bao và sữa đậu nành, nếu đói thì có thể ăn tạm."
"Anh có thể đoán được không? Vụ án đó."
Trước khi ra khỏi cửa, tôi nhẹ giọng hỏi hắn.
Thanh Sơn nhắm mắt lại, khuôn mặt lạnh lùng dưới ánh nắng mặt trời trắng như ngọc, nhưng những lời nói ra lại khiến người ta tức chết:
"Có thể đoán được, nhưng pháp y các người không phải không tin thần Phật ư? Tự mình cố gắng đi."