• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] THẨM PHÁN LÀ ÁC NỮ. (1 Viewer)

  • Phần III

9.

Nhưng mà vào lúc video đang lan truyền, tôi mới tan học buổi tối.

Giáo viên tiếng Anh trên bục giảng đang viết bảng, tôi lén rút điện thoại ra khỏi ống tay áo nhắn tin cho một số lạ:

"Chờ tí ra cổng trường, tớ sẽ làm theo những gì cậu nói trước đây.”

“Như vậy có thể buông tha tớ được không..."

Một tay tôi chống đầu, tay kia cầm chiếc gương nhỏ trong tay.

Điều chỉnh góc độ lại, tôi thấy bóng dáng của Hạ Thành Dương hiện ra trong mi mắt.

Nhìn thấy hắn lười biếng rút điện thoại ra khỏi túi quần, nhìn lướt qua, hơi nhướng mày, rồi lại vô tư nét điện thoại vào trong ngăn kéo bàn học.

Nhìn như không chút nào để ý, nhưng đôi chân run rẩy của hắn lại bộc lộ hắn kích động.

Điện thoại rung lên.

Tôi nhận được một tin nhắn.

"Được, cậu nghe lời là được."

Sau chuyện xảy ra ban ngày, mỗi người trong lớp nhất thời đều cảm thấy bất an.

Ngay cả La Hi thường xuyên đi cùng với Tưởng Mộng Vân, cũng im lặng như thóc.

Đối với cảnh tượng này, tôi đã sớm quen thuộc.

Đã từng có bạn cùng lớp tỏ ý tốt với tôi, nhưng sau khi bọn họ bị Tưởng Mộng Vân và La Hi cô lập, liền sẽ thu hồi thiện ý đối với tôi.

Tôi đã quen với việc sống một mình, cũng quen với sự cô đơn trống vắng.

Sự cô lập và bạo lực lạnh mà học sinh phải chịu đựng, sẽ khiến sự phát triển của bọn họ bị đình trệ trong một đoạn thời gian.

Trong tiềm thức sẽ nâng cao cảnh giác, trở nên càng thêm nhạy cảm tự ti, sẽ hoài nghi thiện ý của người khác, sẽ ngày càng tránh xa giao tiếp xã hội.

Kẻ chủ mưu chỉ muốn nhìn tôi nhất hết uất ức mà không biết phải giải tỏa ở đâu, chỉ có thể cắn răng nuốt trôi nỗi nhục.

Này không phải là một câu nói "chơi đùa" nhẹ nhàng trong miệng cha mẹ Tưởng Mộng Vân.

Đây là ác ý của con người.



Tôi một mình đi đến hướng sân thể dục.

Gặp mặt hai người hút thuốc trở về là Hạ Thành Dương và Chu Hào.

Tôi vừa đi, vừa không để lộ dấu vết mà tuỳ tiện cởi một chiếc cúc áo sơ mi ngắn tay.

Chu Hào đi ngang qua tôi, cố ý dùng cánh tay đẩy tôi, sau đó không kiên nhẫn nói: "Không có mắt à!"

Động tác va chạm của hắn quá mạnh, ngay lập tức, cổ áo tôi nghiêng lệch, lộ ra một vùng da thịt trắng nõn và đường cong đầy đặn.

Nhà tôi không có tiền, chỉ có thể cho tôi áo lót cotton bình thường.

Thiếu nữ đã phát dục đến duyên dáng yêu kiều, vải cotton căn bản không thể hoàn toàn che hết.

Tôi bị hắn đâm cho lảo đảo, Hạ Thành Dương bên cạnh giơ tay đỡ tôi một phen.

Không biết là cố ý hay vô ý, tay hắn lướt qua vòng eo và mông tôi.

Tôi chỉ có thể cắn răng nuốt cỗ ghê tởm vào trong bụng.

Chu Hào còn định trêu chọc tôi vài câu, lại bị Hạ Thành Dương ra hiệu đuổi đi: "Mày đi trước đi."

Chu Hào là tay chân của Hạ Thành Dương, xem Hạ Thành Dương giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Tôi thậm chí còn nghi ngờ lưc Hạ Thành Dương đi vệ sinh, có phải cũng cần Chu Hào giúp đỡ đưa giấy hay không.

Chờ Chu Hào rời đi rồi, trước mặt tôi chỉ còn lại Hạ Thành Dương.

Hắn mặc áo sơ mi rộng thùng thình, cao một mét tám, nếu đánh nhau, tôi căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Gió thổi qua tóc mai của tôi, tôi thậm chí có thể cảm nhận được ánh mắt tham lam của Hạ Thành Dương đang lướt qua ngực tôi.

Một lúc sau, im lặng không một tiếng động.

Tôi cúi đầu vuốt tóc ra sau tai, chuẩn bị bỏ chạy.

Hắn lại một tay nắm lấy cổ tay tôi.

Sức lực quá lớn, cổ tay tôi nhanh chóng bị đỏ.

Hạ Thành Dương tiến lại gần tôi, thấp giọng ái muội hỏi:

"Mạnh Xuân Sanh, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?"

10.

Tôi như là đột nhiên ngơ ngẩn, sau đó mở miệng lẩm bẩm: "Rồi... "

Hạ Thành Dương nói rồi định đưa tay kéo tôi, nhưng bị tôi gạt ra.

Lông mi tôi khẽ chớp, bộ dáng như là rất khó mở miệng:

"Nhưng hôm nay quá muộn rồi, lần sau nhé."

Hắn cau mày: "Lần sau? Lần sau là khi nào?"

Nhìn thấy bóng dáng cô giáo chủ nhiệm mới đi xuống cầu thang, tôi một phen đẩy hắn ra rồi chạy ra bên ngoài, Hạ Thành Dương phản xạ có điều kiện mà chuẩn bị đuổi theo, lại bị người ta gọi lại.

"Hạ Thành Dương ——"

Chủ nhiệm mới nhanh chóng bước tới, chắn trước mặt tôi: "Tan học rồi, còn chưa về nhà à?"

Hạ Thành Dương nhấc mắt nhìn cô ấy một cái, cười khẩy một tiếng.

Túm lấy áo khoác học sinh đặt lên vai, đi ngang qua bên cạnh tôi, cố ý ái muội mà nói:

"Mạnh Xuân Sanh, ngày mai gặp nhé."

Ngày mai gặp.

Tôi ở trong lòng yên lặng bổ sung.

[Lần sau gặp nhau ở địa ngục nhé.]

Chờ bóng dáng Hạ Thành Dương biến mất trong bóng tối của sân trường, cô giáo Từ và tôi sánh vai nhau đi ra ngoài trường.

Cô ấy nói đã xem địa chỉ nhà tôi, nhà cô ấy cách nhà tôi không xa, tối nay cho tôi đi cùng cô ấy về nhà.

Tôi biết đây là cô ấy muốn bảo vệ tôi.

Rốt cuộc, hôm nay cha mẹ của Tưởng Mộng Vân đến trường náo loạn một hồi, trên đường đi vệ sinh nghe thấy được.

Cha mẹ của Tưởng Mộng Vân một mực khẳng định, yêu cầu nhà trường bồi thường.

Yêu cầu rất cao, mở miệng đòi hai mươi vạn.

Bên phía nhà trường an ủi vài câu, nói là có thể hỗ trợ một nửa chi phí y tế.

Những thứ khác, có lẽ không thể làm gì được.

“Đứa nhỏ Xuân Sanh này, chúng tôi là giáo viên đều biết rõ.”

“Ngày thường rất hiểu chuyện, cũng rất ngoan, cha mẹ em ấy mất sớm, cha nuôi nuôi nấng em ấy lớn lên, gia đình thực không dễ dàng gì.”.

“Chuyện này có thể là hiểu lầm.”

“Chúng tôi cũng đã xem lại camera bên ngoài trường, Xuân Sanh quả thực là cùng đám người La Hi trở về nhà.

“Chúng tôi đều tin tưởng nhân phẩm của Xuân Sanh.”



Cô giáo Từ đưa tôi đến đầu hẻm bên ngoài khu dân cư, cô ấy ôn thanh tế ngữ nói: “Xuân Sanh, nếu ở trường học bị bắt nạt thì nhất định phải nói với thầy cô và cha mẹ trước.”

“Chúng tôi đều sẽ bảo vệ em.”

Tôi kéo quai cặp sách, cúi đầu nhìn bóng dáng chính mình trên mặt đất.

Như là một vực sâu tối tăm không thể lường được:

“Cô giáo Từ.”

Tôi mím môi, nhẹ nhàng bâng quơ nói:

“Không phải ai cũng có cha mẹ đâu.”

11.

Về lại căn nhà lạnh lẽo, tôi lại không đi tắm nước nóng ngay, mà là mở máy tính, nhanh chóng lướt web xem video.

Trái tim tôi đập loạn nhịp, vì một kinh hỉ đã được ấp ủ từ lâu.

Màn hình máy tính cũ này đã có đốm sáng và điểm ảnh nhiễu, nhưng không hề ảnh hưởng tôi nhanh chóng tìm kiếm tin tức.

Quả nhiên, trên các nền tảng khác nhau, nhiệt độ đang chậm rãi tăng lên.

#Bạo lực học đường tại một trường trung học ở thành phố Hoa Dương.

#Người liên quan đến bạo lực học đường ở thành phố Hoa Dương.

Tôi nhấp vào một video.

Có đoạn lúc thu tiền quỹ lớp tôi bị đám người Tưởng Mộng Vân chửi bới cười nhạo; có đoạn Tưởng Mộng Vân nhốt tôi trong phòng vệ sinh rồi dùng vòi nước tưới nước; có đoạn Hạ Thành Dương động tay động chân muốn quấy rối tôi, trong khi mọi người xung quanh xem như trò vui.

Tư liệu này tôi đã chuẩn bị ba tháng.

Tôi phóng to tiếng cười sắc nhọn của bọn họ, cùng với mấy lời chửi bới rõ ràng.

Sắc mặt bọn họ có vẻ càng trở nên đáng sợ.

Khu bình luận đều là những lời lên án mãnh liệt đối với bọn họ:

[Tôi tức đến mức cả người phát run!]

[Sao lại bắt nạt một cô gái như vậy!]

[Nhìn khu bình luận, có một học sinh cùng trường nói, nữ sinh này là con nhà nghèo, bị bắt nạt được một năm rồi ...]

[Nhìn mà tôi muốn xông vào đánh người! Ai cũng là bảo bối của cha mẹ hết!]

[Thật sự khiến tôi tức chết rồi! Không có lương tâm à!]

[Hôm nay tôi sẽ lên đường phiêu bạt làm một bông tuyết! Thông tin cơ bản của mấy người bắt nạt thì sao? Mọi người còn chưa tìm ra được à?]

Tôi đứng dậy rửa mặt, rồi ở trong phòng khách thắp một nén hương cho cha tôi.

Ông ấy chết trong một vụ tai nạn xe hơi vào mùa đông năm ngoái.

Trước khi nhắm mắt vẫn cầm chặt chiếc điện thoại cũ đã sửa cho tôi. Tôi không ngờ chiếc điện thoại kia lại trở thành công cụ để đám người Tưởng Mộng Vân nhạo báng tôi.

Tôi quỳ trên tấm thảm tre, thành kính nhắm mắt cầu nguyện:

“Ba đừng lo cho con.”

“Con đã có thể tự bảo vệ mình rồi.”

“Ba cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”

Tốc độ lan truyền của mạng xã hội không thể xem thường.

Trong vòng nửa giờ, chủ đề này đã lên top.

Liên tục có những cuộc điện thoại lạ gọi đến liên lạc với tôi.

“Mạnh Xuân Sanh, mày mau lên tiếng làm rõ đi, mấy cư dân mạng này đã ảnh hưởng đến cuộc sống của tao rồi!”

“Mày muốn bao nhiêu tiền? Mày đưa ra giá đi!”

“Bạn học Mạnh Xuân Sanh, có thể phỏng vấn bạn một chút được không? Tôi là phóng viên của báo Báo Chiều ở địa phương.”

“Mạnh Xuân Sanh, nhà trường đã biết được khó khăn của bạn, có thể phiền bạn trước tiên phát một tuyên bố, sau đó nhà trường sẽ điều tra rõ ràng, cho bạn một công bằng.”

Thế nhưng, tôi đều không có tâm tư để quan tâm.

Vụ xét xử mới chỉ bắt đầu.

Tôi nhấp vào con chuột, một lần nữa gửi video mới.

Đó là đoạn video Tưởng Mộng Vân dẫn theo cha mẹ xông vào lớp học tát tôi, cũng như tin nhắn chụp màn hình của Hà Thành Dương quấy rối xúc phạm tôi.

Quả không sai.

Chẳng mấy chốc, nhiệt độ lại một lần nữa cuộn trào.

Video mới có sức thuyết phục mạnh mẽ hơn.

Các phương tiện truyền thông liên tục đăng tải bài báo, lượng tìm kiếm của trường học đột nhiên gia tăng mãnh liệt.

Lúc này bọn họ mới bắt đầu hoảng sợ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom