• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] THẨM PHÁN LÀ ÁC NỮ. (1 Viewer)

  • Phần II

5.

Buổi tối, tan học buổi tự học cuối cùng.

Tôi vừa thu dọn cặp sách, vừa nhìn thấy Tưởng Mộng Vân nhanh chóng nhét một tờ giấy vào trong túi, hai má ửng hồng.

“Mộng Vân, đi cùng không?”

Đám người La Hi cùng chào hỏi cô ta.

Cô ta lắc đầu: “Không cần, các cậu đi trước đi.”

Quay đầu lại nhìn thấy tôi đang thu dọn cặp sách, cô ta liếc mắt một cái, cố ý nhấc cặp sách lên, lúc đi qua bàn tôi đâm cho bàn học tôi xiêu xiêu vẹo vẹo.

Nhưng là cô ta dường như không nhìn thấy vậy, tiếp tục lấy gương ra chỉnh sửa lại tóc mai và mái tóc của mình.

Tôi cọ tới cọ lui đi theo phía sau đám người La Hi, cùng bọn họ ra khỏi lớp học rồi đến cổng trường.

Nhìn thấy bọn họ ở bên cạnh vui cười đùa giỡn, tôi chỉ liên tục nhìn vào chiếc điện thoại cũ trong tay, tính toán thời gian.

“Chán quá, chị Xuân cứ theo chúng ta mãi.”

La Hi nhíu mày, liếc mắt nhìn tôi một cái, giọng nói không lớn không nhỏ.

Bên cạnh có học sinh khác lái xe đi ngang qua, dường như còn thắc mắc vì cái gì tôi lại đi cùng bọn họ.

Tôi cúi đầu im lặng, bóng đen trên mặt đất đan xen vào nhau, tạo thành một mạng lưới đen tối khổng lồ.

Đèn giao thông phía trước nhấp nháy, tôi cố ý đi chậm một bước, rơi xuống phía sau đám người La Hi.

Nhìn thấy bọn họ biến mất trong đám đông, lúc này tôi mới nhanh chóng đi về hướng ngược lại.

Rẽ vào một con hẻm nhỏ, đối diện với bức tường cao phía trước, tôi hít một hơi thật sâu, đạp lên thùng sắt, một tay chống tường, nhẹ nhàng nhảy qua.

Một bức tường bên kia, đó là một mảnh rừng cây nhỏ rậm rạp.

Tối nay, Tưởng Mộng Vân sẽ đi hẹn hò với Hạ Thành Dương.

Hai người hẹn nhau gặp ở rừng cây nhỏ phía sau cổng trường phía nam.

Nơi đó rất bí ẩn, dựa gần vào công trường vứt đi, không có camera giám sát, dần dần trở thành nơi hẹn hò lý tưởng cho các cặp đôi nhỏ trong trường.

Chờ lúc tôi đến nơi, Tưởng Mộng Vân đã ở nơi đó đợi hơn mười phút rồi.

Tôi thấy cô ta không ngừng nhìn điện thoại, lại vừa lo lắng vừa mong đợi, trong lòng buồn cười.

Thời buổi này, còn có người sẽ tin vào thông tin hẹn hò được viết trên mảnh giấy nhỏ, cô ta vậy mà không dám trực tiếp đi hỏi người hẹn cô ta kia.

Chính xác, cuộc hẹn hò này, là do tôi sắp đặt.

Mà người hẹn cô ta ra ngoài, đương nhiên cũng là tôi.

Tôi bắt chước chữ viết của Hạ Thành Dương, lại bảo cô ta đừng nói cho bất luận kẻ nào biết.

Tưởng Mộng Vân đối với Hạ Thành Dương một lòng một dạ, những lời của đối phương, cô ta tin tưởng không nghi ngờ.

Vì thế hôm nay, cô ta đến hẹn một mình.

Tôi đến gần chút, nghe được tiếng bước chân, Tưởng Mộng Vân vội vàng quay đầu lại, thấy là tôi, cô ta nhíu mày:

“Mày đến làm gì?”

Tôi nở nụ cười, ngoắc ngoắc tay với cô ta: “Hạ Thành Dương nhờ tôi đưa một thứ.”

Tưởng Mộng Vân nửa tin nửa ngờ bước đến gần tôi: “Cái gì?”

Ánh trăng mờ ảo rọi xuống nửa khuôn mặt tôi, rõ ràng mê muội.

Trong khoảnh khắc cô ta đến gần, tôi nhếch môi cười, thấp giọng nói:

“Đồ ngốc, tất nhiên là đưa cậu xuống địa ngục rồi.”

6.

Khoảnh khắc Tưởng Mộng Vân còn chưa kịp phản ứng, tôi đã đá một cú vào đầu gối của cô ta.

Cô ta đau đớn quỳ xuống, phản xạ tự nhiên mà chửi bới: "Mạnh Xuân Sanh! Mày bị bệnh à ——"

Tôi lập tức tát cô ta hai cái thật mạnh.

Cô ta hoàn toàn ngớ ra, đứng sững lại:

"Mạnh Xuân Sanh, mày ——"

Tưởng Mộng Vân dường như không hiểu nổi, Mạnh Xuân Sanh vốn nhút nhát rụt rè, sao lại có thể tàn nhẫn như vậy.

Tôi dùng đầu gối kẹp chặt lưng cô ta, cô ta không thể cử động, chỉ có thể vung tay muốn đẩy tôi ra, tôi nắm lấy tóc cô ta, kéo mạnh về phía sau, buộc cô ta phải ngẩng đầu lên.

"Đau không?" Tôi cười tủm tỉm nói, "Còn muốn tiếp tục không?"

"Mạnh Xuân Sanh, mày là con đĩ! Mày mẹ nó dám đánh tao!" Tưởng Mộng Vân hai mắt đỏ bừng, mặt đầy bùn đất bụi bẩn, nghiến răng nghiến lợi nói, "Tao sẽ không tha cho mày! Mày đánh tao một cái nữa thử xem!"

"Được thôi," tôi tăng cường lực tay, lại tát cô ta hai cái thật mạnh, "Lần đầu tiên tôi nghe thấy có người chủ động xin bị đánh."

Chẳng mấy chốc, gương mặt Tưởng Mộng Vân sưng lên, đỏ rực.

Ban đầu cô ta còn thực kiên cường mà ngẩng cao đầu, đem tổ tông mười tám đời nhà tôi đều mắng một lần.

Cho đến khi tôi giẫm lên ngón tay cô ta, từng ngón một chậm rãi dùng sức.

Cô ta mới mơ hồ không rõ xin tha: "Cút đi —— đừng đánh nữa, đừng đánh nữa……"

"Xin lỗi, xin lỗi……"

Đau lắm không?

Tôi ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt cô ta khóc hoa cả mắt.

Không có đám đàn em, sức chiến đấu của Tưởng Mộng Vân gần như bằng không.

Vào mùa đông sâu thẳm, cô ta nhốt Mạnh Xuân Sanh trong nhà vệ sinh suốt năm tiếng đồng hồ, cầm vòi nước xịt vào bên trong, có từng nghĩ đến Mạnh Xuân Sanh không?

Lúc buổi tối tan học, cô ta dẫn theo đám người La Hi, "vô tình" đẩy Mạnh Xuân Sanh ngã xuống cầu thang, dẫn tới đùi phải bị gãy xương, có nghĩ đến Mạnh Xuân Sanh không?

Lúc ăn cơm, cố tình vứt thẻ cơm của Mạnh Xuân Sanh đi, khiến Mạnh Xuân Sanh nghèo túng quẫn bách chỉ có thể ăn một cái bánh mì trắng mỗi ngày, có nghĩ đến Mạnh Xuân Sanh không?

Ngón tay của Tưởng Mộng Vân sưng lên sáng bóng, đầu gối khuỷu tay cũng bị trầy xước, máu lẫn với cát, đồng phục toàn là những mảng đen loang lổ, cả người bẩn thỉu như một kẻ ăn mày.

"Tưởng Mộng Vân," tôi lấy gương ra cho cô ta xem, nhẹ giọng nói, "Cậu xem cậu bây giờ kìa, thật bẩn thỉu.”

“Nhưng chỉ có một mình tớ thấy thì thật không đáng giá.”

“Tương lai chúng ta còn dài."

...

Ngày hôm sau đi học.

Chỗ ngồi Tưởng Mộng Vân trống trơn.

Cô ta không đến lớp.

Tôi chán nản cầm bút bi trên tay, bôi bôi vẽ vẽ trên giấy nháp.

Trên bục giảng, giáo viên chủ nhiệm mới tới đang giới thiệu bản thân.

Cô ấy có lẽ cũng mới tốt nghiệp thạc sĩ, khuôn mặt tròn tròn vẫn còn chút non nớt: "Các bạn học sinh trong lớp, các bạn cán bộ lớp đều tự giới thiệu cho cô biết nhé."

"Sinh hoạt uỷ viên của chúng ta là ai?"

Cậu bạn ngồi ở phía bên kia lớp là Chu Hào giọng kéo dài, cợt nhả mà nói: "Chị Xuân chứ -- xuân phát tình đó --"

Giáo viên chủ nhiệm mới lập tức sững sốt, xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.

Tôi gấp lại sách giáo khoa, đứng dậy hơi hơi mỉm cười:

“Em tên Mạnh Xuân Sanh.”

“Là mùa xuân cháy không tàn, gió xuân thổi lại."

Vừa dứt lời, tôi liền nhìn thấy Tưởng Mộng Vân dẫn theo hiệu trưởng cùng với cha mẹ cô ta từ cửa lớp xông vào.

Nhìn thấy tôi, Tưởng Mộng Vân cười lạnh lên, bàn tay cô ta vẫn còn bọc băng gạc:

“Là Mạnh Xuân Sanh!”

“Là cậu ta đánh con thành ra thế này!"

7.

Mọi ánh mắt trong lớp đều đổ dồn về phía tôi.

Tôi như không hề hay biết, cúi đầu chỉnh lại đồng phục, thản nhiên ngồi xuống.

Tưởng Mộng Vân trực tiếp xông vào, chỉ thẳng vào mũi tôi mà mắng: "Mày đang giả vờ cái gì thế hả, Mạnh Xuân Sanh! Hôm nay sao không dám nói gì nữa?”

"Hôm qua không phải mày rất ngạo mạn sao?”

"Sao? Không dám báo thù nữa à? Thấy nhiều người thế này nên sợ rồi à?"

Tôi nhìn về phía hộp phấn trước bục giảng, có thể nhìn thấy một chiếc camera đang nhô ra.

"Trả thù gì..." Tôi nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói, "Tớ không biết cậu đang nói gì..."

"Mày còn giả vờ nữa!" Tưởng Mộng Vân giận sôi máu, ỷ vào cha mẹ mình đang ở bên cạnh, xông tới định đánh tôi.

Cha mẹ cô ta hiển nhiên thông minh hơn cô ta nhiều.

Còn cố gắng bình tĩnh nói: "Chắc là do hiểu lầm giữa các con thôi.”

"Cháu tên là Mạnh Xuân Sanh phải không?"

"Con gái chúng tôi bảo tối qua cháu đánh con bé?" Cha cô ta giọng điệu trầm xuống, "Đây là thật vậy chăng?"

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía cô ta, nhưng giọng nói lại hoảng loạn mà run rẩy: "Cháu... cháu không có...”

"Ngày hôm qua tan học cháu đã về nhà rồi."

Tưởng Mộng Vân tức giận đến mức nói năng lộn xộn: "Mày nói dối! Tối qua tan học, mày ở khu rừng nhỏ bên ngoài cổng trường đánh tao!"

Cô ta vung cánh tay phải quấn băng gạc: "Tay tao toàn là vết thương!"

Tôi lắc đầu, sắp khóc đến nơi: "Không phải... Tại sao tớ lại đánh cậu chứ? Từ trước đến nay tớ chưa từng đánh người, chẳng lẽ tối qua trời quá tối, cậu nhìn nhầm người rồi.”

"Cậu ngày thường thường xuyên qua lại với mấy kẻ ngoài trường, chẳng lẽ cậu đắc tội với bọn họ, bị bọn họ đánh, cậu lại nhận nhầm tớ thành bọn họ rồi à?"

Thấy tôi cố tình chọc giận cô ta như vậy, trong đầu Tưởng Mộng Vân đã hoàn toàn sụp đổ ranh giới tên gọi là lý trí.

Cha mẹ cô ta ngăn cản cũng không được, Tưởng Mộng Vân đã lao lên.

Cô ta vừa đánh tôi, vừa muốn giật tóc tôi, vừa chửi bới om sòm:

"Mày chính là muốn báo thù, đúng không!”

"Chẳng qua là bởi vì ngày thường tụi tao bắt nạt mày, đánh mày?”

"Tao nói cho mày biết, Mạnh Xuân Sanh, mày bị đánh là đáng đời!”

"Nhưng mày còn muốn đánh tao? Mày tính là cái gì, tao hôm nay phải đánh chết mày!"

Hiệu trưởng lạnh giọng hét lớn: "Dừng tay!"

Cha mẹ Tưởng Mộng Vân mới kéo cô ta lại.

Tôi cúi đầu không nói một tiếng, trái lại Tưởng Mộng Vân, tóc tai rối bời, hai mắt đỏ ngầu, trông như một kẻ điên.

Cha mẹ cô ta vẫn luôn kéo chặt cô ta, an ủi cô ta, khuyên nhủ cô ta.

Bạn học trong lớp đều sợ hãi đến mức choáng váng, ngơ ngác mà nhìn một màn này.

Hốc mắt tôi đỏ hoe, cố tỏ ra bình tĩnh mở miệng:

"Cậu nói là tớ đánh cậu, có bằng chứng gì?"

8.

Tưởng Mộng Vân sững sốt, sau đó thẹn quá hoá giận lắc lắc khuỷu tay miệng vết thương, gần như hét lớn: “Bằng chứng? Đây chính là bằng chứng!”

“Tao bị mày đánh thành thế này, đây đều là bằng chứng!”

“Còn đơn thuốc của tao nữa! Chi phí y tế, mày phải bồi thường toàn bộ cho tao! Còn phải bồi thường cho tao tiền tổn thất tinh thần!”

Tôi dùng khăn giấy lau nước mắt ở khóe mắt, lại lần nữa nhẹ giọng lặp lại:

“Ý tớ là, cậu làm thế nào để chứng minh, là tớ đánh cậu?”

Giáo viên chủ nhiệm lớp vẫn luôn không nói gì cuối cùng cũng lên tiếng, hắng giọng: “Đúng vậy, Mộng Vân, em nói là Mạnh Xuân Sanh đánh em, em chứng minh như thế nào?”

Vừa đúng lúc giờ ra chơi, học sinh của các lớp khác trong toàn cấp nghe nói lớp chúng tôi có chuyện ồn ào, tất cả đều chen lấn ở cửa lớp, dán mắt vào cửa sổ nhìn vào trong xem, chủ nhiệm lớp đuổi mãi cũng không đi.

Tưởng Mộng Vân há miệng thở dốc, lại không nói ra được một lời.

Cô ta sẽ có bằng chứng gì chứ.

Đường nhỏ và hẻm nhỏ mà tôi đi qua, không có camera giám sát hay người qua lại; giày tôi đi khi giẫm lên cô ta, cũng là tôi nhặt được từ đống rác của cha tôi, bây giờ đã sớm trở thành một đống rác sinh hoạt rồi; nếu cô ta nói trong móng tay của tôi có mảnh thịt của cô ta, thì thật xin lỗi, tôi về nhà cũng đã cắt móng tay sạch sẽ.

Ngoài ra, chắc hẳn vụ ẩu đả nhỏ này cũng không cần nhờ cảnh sát làm giám định DNA chuyên biệt đâu nhỉ.

Còn về tờ giấy ghi chú——

Lẽ nào tôi ngu đến mức để lại dấu vân tay sao.

“Nhưng tớ có bằng chứng!” Tôi đột nhiên cao giọng, nhưng giọng lại run rẩy.

Nhìn từ bên ngoài, chỉ cảm thấy tôi giống như đang chịu oan khuất to lớn, nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ.

“Hôm qua tớ và đám người La Hi cùng nhau tan học!”

La Hi đột nhiên bị tôi chỉ mặt, sững sờ luống cuống lên:“À....Tớ….”

Tưởng Mộng Vân kéo áo đồng phục của cô ta, lớn tiếng thúc giục: “Cậu nói đi, Hi Hi! Ngày hôm qua cậu và Mạnh Xuân Sanh có cùng nhau về không?

“Cậu hãy suy nghĩ kĩ lại đi!”

La Hi cầu cứu nhìn về phía chủ nhiệm lớp và hiệu trưởng, hiệu trưởng nhíu mày.

La Hi lúc này mới lắp bắp nói: “Là… là cùng đi.”

Tưởng Mộng Vân sửng sốt, tức muốn hộc máu: “Không thể nào! Các người toàn bộ quãng đường đều cùng nhau sao? Cậu có phải nhớ nhầm không!”

Lời này giống như nhắc nhở La Hi, cô ta vỗ đầu một cái: “Đúng… không cùng đi!”

“Hôm qua đi đến giữa đường, đã không thấy cô ta nữa rồi.”

Tưởng Mộng Vân mang theo nụ cười dạo dạt đắc ý: “Đây chính là bằng chứng, Mạnh Xuân Sanh?”

Tôi mím môi, ánh mắt ảm đạm: “Bởi vì chân của tớ bị gãy, còn chưa khỏi, bây giờ đi đường rất chậm, cho nên mới bị tụt lại phía sau.”

“Chắc hẳn cậu rất rõ ràng chứ,” Tôi nhìn về phía Tưởng Mộng Vân, từng chữ từng chữ nói, “Là cậu đẩy tớ xuống cầu thang, khiến cho tớ gãy chân.”

Tưởng Mộng Vân nắm chặt mép áo đồng phục, còn định nói gì đó, bị tôi ngắt lời.

“Vừa rồi tớ nghe cậu nói, cậu bị đánh ở khu rừng nhỏ cổng Nam, nhưng đường về nhà của tớ và La Hi rõ ràng là ngược hướng.”

“Nếu so sánh thời gian với đám người La Hi, thì sẽ rõ ràng tớ có thể chạy đến khu rừng ngược hướng rồi gặp cậu trong thời gian ngắn hay không.”

“Nhưng cậu cũng không cần hỏi, bởi vì ngoài La Hi, tớ còn có người khác có thể chứng minh.”

Tôi nhìn vào mắt cô ta, bình tĩnh nói:

“Trên đường về nhà của tớ có một ngã tư, bên đường có một bà lão bán trái cây mỗi tối.”

“Mỗi ngày tớ về nhà đều sẽ tiện tay giúp bà ấy dọn dẹp sạp trái cây, bà ấy hẳn là có ấn tượng.”

“Nếu các người không tin, có thể đi hỏi bà ấy.”

Bà lão đã cao tuổi, mắt kém trí nhớ cũng không được tốt.

Tối qua bà hỏi tôi mấy giờ, tôi cố tình đưa điện thoại đã được chỉnh thời gian sớm hơn cho bà xem, lại nhắc lại vài lần để bà ghi nhớ.

Bà lão là người tốt.

Nhưng lại bị tôi dùng để làm bằng chứng.

So với Tưởng Mộng Vân, tôi lại có tư cách gì để nói với cô ta đâu.

Nhất thời, cả lớp im lặng như tờ.

Tưởng Mộng Vân tức giận đến mức run cả người, cha mẹ cô ta vội vàng giữ chặt cô ta lại, sợ cô ta nói thêm một lời nào nữa.

Những gì cô ta nói lúc này, đã đủ để chứng minh cô ta đã từng bắt nạt tôi.

Cha mẹ cô ta đưa mắt ra hiệu cho lãnh đạo nhà trường, kéo bọn họ ra ngoài lớp học để bàn bạc.

Tưởng Mộng Vân hít một hơi thật sâu, nhưng mỗi chữ cô ta nói ra lại giống như từ kẽ răng nhảy tới.

Cô ta lạnh lùng cười rộ lên.

“Mạnh Xuân Sanh, tao sẽ không tha cho mày đâu.”

La Hi thấy thế, cũng trừng mắt liếc tôi một cái, đuổi theo ra ngoài.

Nhìn bóng lưng cô ta cùng với tiếng ồn ào của các bạn học, tôi vẫn điềm nhiên ngồi xuống thu dọn sách vở cho tiết học tiếp theo.

Có đôi lúc, tốt nhất đừng nói những lời cay độc quá sớm.

Bởi vì bạn căn bản không biết, vài giờ sau sẽ có chuyện gì đang chờ đợi bạn.

Tối hôm đó.

Một đoạn video đã lan truyền trên mạng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom