• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Sói mặt trắng (1 Viewer)

  • Phần 1

1.

Lúc tôi mở mắt, Trần Lãng đang giơ ly thủy tinh lên đập về phía tôi.

Sắc mặt hắn âm trầm nhìn chằm chằm tôi:
"Thẩm Minh Ý, mày có tin tao có thể trực tiếp lột một lớp da trên người mày hay không?"

“Mày chỉ là một con khốn dựa vào cơ thể mình để trèo lên cao. Mày thật sự nghĩ rằng mày có năng lực lớn lắm sao?"

Thư ký nghe thấy động tĩnh lớn trong phòng lập tức xông vào muốn khống chế Trần Lãng, lại bị Thẩm Minh Tâm ngăn lại: "Ai cho phép cậu vào!"

Em gái tôi đưa tay che trước mặt người trong lòng, quay đầu bất mãn trách cứ chị gái ruột đang bị thương của mình:

“Chị biết rõ A Lãng và mẹ anh ấy cũng chỉ còn lại cái nhà kia, chị còn thừa dịp bọn họ không có ở đây cưỡng chế phá hủy, thậm chí thiếu chút nữa làm hại dì Tống nằm viện!"

Nói đến phần sau, hốc mắt nó đỏ hoe, tỏ ra cực kỳ thất vọng đối với tôi: "Em biết chị mấy năm nay một lòng muốn kiếm tiền, nhưng em không nghĩ tới bây giờ chị lại máu lạnh đến mức ngay cả bánh bao m áu người cũng ăn!"

“Chị, chị nên xin lỗi A Lãng!”

Cảnh tượng này rất quen thuộc.

Tôi nhìn bộ dáng điềm đạm đáng yêu của Thẩm Minh Tâm, đột nhiên nở nụ cười.

Tôi nhớ tới Thẩm Minh Tâm kiếp trước, nó cũng lộ ra bộ dáng như bây giờ.

Sau đó ở trước giường bệnh vừa khóc, vừa thay tôi ký giấy ủy quyền an tử.

Nó nói: "Chị gái là người thân quan trọng nhất của tôi. Bây giờ chị ấy đang cảm thấy tuyệt vọng mỗi ngày vì phải điều trị, tôi không muốn thấy chị ấy đau khổ như vậy."

“Nếu bây giờ chị gái tỉnh táo, chị ấy nhất định có thể hiểu được nỗi đau lòng của tôi đối với chị.”

Nhưng trên thực tế, khi đó tôi vẫn còn khát vọng sống rất mãnh liệt.

Nhưng không ai tin điều đó.

Em trai ruột của tôi, người được tôi tự tay nuôi dưỡng, sau khi tôi nhập viện đã mua chuộc y tá mỗi ngày tiêm cho tôi một lượng nhỏ thuốc độc.

Còn em gái, người được tôi nuông chiều từ nhỏ đến lớn, lại là đồng lõa.

Vì bọn chúng, tôi phải chet trong hận thù.
Nhưng bây giờ, tôi đã được tái sinh.

2.

Cũng giống như kiếp trước, Thẩm Minh Tâm nhìn thấy vẻ mặt tức giận của tôi sau khi bị thương liền trở nên sợ hãi, nên quay lại cầu xin tôi tha cho Trần Lãng.

Mà Trần Lãng lại túm lấy Thẩm Minh Tâm: "Em cầu xin cái con đàn bà đê tiện này làm gì?”

Thẩm Minh Tâm vẫn còn khóc sướt mướt.

Nó lắc đầu: "A Lãng, em không cho phép anh nói chị gái của em như vậy. Tuy rằng chuyện này đúng là chị ấy làm sai, nhưng dù sao đó cũng là chị gái của em.”

Thái độ xoay chuyển rất nhanh.

Mà khi nhìn thấy một đám người đang xem náo nhiệt tụ tập ở ngoài cửa, tôi lập tức hiểu tại sao thái độ của Thẩm Minh Tâm lại đột nhiên dịu lại.

Đáng tiếc kiếp trước tôi một lòng chỉ muốn Thẩm Minh Tâm thấy rõ bản chất cặn bã của Trần Lãng, cũng không chú ý tới chút tâm cơ này của nó.

Vì thế tôi cười cười: "Nếu còn nhớ rõ chị là chị gái của em, vậy sao còn không đến giúp chị xử lý vết thương?"

Thẩm Minh Tâm ngừng khóc.

Tôi lại tiếp tục: "Khi em còn bé dù bị trầy xước một vết nhỏ, chị cũng đã sốt ruột ôm em đi tìm bác sĩ, bây giờ chị bị người ta đánh đến đầu rơi máu chảy, em chỉ đứng nhìn như vậy thôi sao?"

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của những người vốn đang có thiện cảm với Thẩm Minh Tâm đột nhiên thay đổi.

“Em, em không phải......”

Thẩm Minh Tâm hết đường chối cãi, vì thế cũng ủy khuất nhìn tôi như rất nhiều lần trước: "Chị, chị hiểu lầm em rồi.”

Nhưng lần này, tôi không để ý tới.

Chỉ rút ra một phần văn kiện nặng nề đập lên mặt bàn, cười lạnh: “Khu vực đó vốn sắp bị phá bỏ, công ty cũng đã thương lượng với bọn họ từ lâu. Văn bản phá dỡ đã được chính phủ phê duyệt và có hiệu lực, hiện tại chỉ còn lại gia đình Trần Lãng. Huống chi, Tống Lan đã sớm ký giấy rồi. Bà ta đã ký thỏa thuận phá dỡ nhưng vẫn lớn tiếng và đe dọa công ty không được di chuyển trừ khi công ty trả tiền”.

“Không thể nào!”

3.

Lời phản bác của Trần Lãng nằm trong dự liệu của tôi.

Tôi liếc mắt nhìn ánh sáng phản chiếu của con d ao trong túi hắn, lại nở nụ cười:

"Cậu cảm thấy văn kiện này của chính phủ không thể là thật, hay là cảm thấy mẹ cậu không thể tham lam vô đáy như vậy?"

Trần Lãng là một tên côn đồ không học vấn, không nghề nghiệp, tính tình nóng nảy.

Nhưng hắn rất yêu thương mẹ của mình, hai người bọn họ sống nương tựa lẫn nhau.

Cho nên sau khi nghe được lời "nói xấu" về mẹ hắn của tôi, trong cơn tức giận hắn lấy d ao trong túi ra muốn nhào về phía tôi.

Nhưng bị bảo vệ vẫn canh giữ ở cửa kịp thời ngăn lại.

Đám người vốn còn đang xem náo nhiệt cũng hoảng loạn.

Thư ký Trần hỏi tôi: "Thẩm tổng, có cần báo cảnh sát không?"

Vừa nghe đến "báo cảnh sát", Thẩm Minh Tâm lúc này mới thật sự luống cuống.

Nó cầu xin tôi: "Chị ơi, A Lãng không cố ý. Anh ấy không thật sự muốn tổn thương chị đâu! Tính tình của anh ấy nóng nảy, chỉ là muốn hù dọa dọa chị một chút thôi!”

Tôi nhìn Thẩm Minh Tâm khóc đến đáng thương.

Đời trước tôi vẫn luôn rất thương Thẩm Minh Tâm, mỗi khi nó rơi nước mắt tôi sẽ mềm lòng ngay.

Thậm chí khi biết nó đang yêu đương và muốn cùng một tên côn đồ bỏ trốn, tôi cũng chỉ dùng thủ đoạn ôn hòa nhất để khuyên nhủ nó.

Nhưng bây giờ tôi mới phát hiện mình sai đến mức nào.

Loại người như Thẩm Minh Tâm, căn bản là hết thuốc chữa rồi.

Vì thế tôi mỉm cười, rút khăn giấy ra lau nước mắt cho Thẩm Minh Tâm, giống như vô số lần an ủi trước đây.

“Chị đương nhiên biết hắn sẽ không làm tổn thương chị.”

"Em là em gái ruột của chị, nếu như hắn thật muốn làm tổn thương chị, em nhất định sẽ ngăn cản, đúng không?"

Toàn bộ quá trình Thẩm Minh Tâm chỉ ngăn cản mỗi thư ký Trần vì sợ làm tổn thương Trần Lãng, ánh mắt lóe lên, sau đó nó hoảng loạn ừ một tiếng: “Em, em đương nhiên sẽ ngăn cản!”

Nụ cười trên mặt tôi càng sâu hơn.

4.

Tôi không gọi cảnh sát.

Thậm chí còn đáp ứng không cản trở tình cảm của Thẩm Minh Tâm và Trần Lãng nữa.

“Có thể thấy được, cậu là người có lòng hiếu thảo.”

Tôi mỉm cười với Trần Lãng: "Tôi rất khâm phục cậu.”

Khâm phục hành vi không động não tìm đường chet này của hắn.

Thẩm Minh Tâm không hề nghi ngờ.

Nó vô cùng vui mừng vì tôi có thể chung sống hài hòa với Trần Lãng.

“Giải trừ được hiểu lầm là tốt rồi.”

Nó nín khóc mỉm cười, sau đó làm nũng tựa như oán giận: "Chị, lúc trước quả thật chị có hơi vô lý. Nhưng hiện tại chị đã thay đổi, em tha thứ cho chị!"

Thẩm Minh Tâm tỏ vẻ ta đây rất rộng lượng.

Ngay cả thư ký Trần cũng lộ ra biểu tình không đành lòng nhìn thẳng.

Biểu tình trên mặt tôi không thay đổi, thậm chí còn cảm thấy rất bình thường.

Dù sao em gái tốt của tôi chính là nữ chính đơn thuần thiện lương trong tiểu thuyết cứu rỗi.

Đó là những gì tôi biết sau này.

Mà Trần Lãng lại là nam chính của tiểu thuyết.

Điều này cũng giải thích vì sao dưới sự ngăn cản nhiều lần của tôi, hai người kia vẫn có thể ở cùng một chỗ.

Ngay cả cái cưa cũng không thể cưa hai đứa trẻ dính liền này.

Nam nữ chủ hòa hòa mỹ mỹ, mà tôi đây là nhân vật phản diện "tự ăn hậu quả xấu".

Nhưng hiện tại, tôi chỉ hy vọng nam nữ chính khóa chặt.

Tốt nhất cả đời cứ dây dưa như vậy.

“Đương nhiên, " Tôi cười, nhưng đáy mắt lạnh lẽo:" Chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi.”

5.

Sau khi Thẩm Minh Tâm đi không bao lâu, Thẩm Thành Nhược đã gọi điện thoại tới.

Có lẽ Thẩm Minh Tâm đã nói với hắn rằng hiện tại tôi rất dễ nói chuyện, cho nên lá gan của Thẩm Thành Nhược cũng lớn hơn.

"Chị, em không muốn đi học nữa!"

Vừa nhận điện thoại, Thẩm Thành Nhược đã hét lớn.

Kiếp trước Thẩm Thành Nhược cũng không muốn đi học như vậy, nhưng lại bị tôi áp chế.

Sau này tôi mới biết được, Thẩm Thành Nhược đã sớm trói định cùng hệ thống trao đổi.

Hắn dùng tình thân để đổi lấy cơ hội.

Thậm chí hắn còn nói với hệ thống: "Dù sao chỉ cần chị tôi đối xử tốt với tôi là được. Chị ấy có tiền như vậy, cũng không thèm để ý thái độ của người khác đối với chị ấy như thế nào đâu.”

Thẩm Thành Nhược vẫn cảm thấy là tôi cắt đứt cơ hội thành danh sớm của hắn.

Khi tôi nằm viện, hắn giả mạo di chúc để cướp công ty do một tay tôi sáng lập, lại đắc ý nói:
"Dù sao tài sản của chị sớm muộn gì cũng phải để lại cho em, vậy cho sớm một chút không phải tốt hơn sao? Phụ nữ thì nên có dáng vẻ của phụ nữ, nên ở nhà giúp chồng dạy con. Chị à, em cũng là vì muốn tốt cho chị. Chị xem bộ dáng nữ cường này của chị, thằng đàn ông nào muốn chứ?"

Tôi tức giận đến run rẩy.

Cuối cùng mang theo chán ghét cùng hận ý đối với hai tên sói mắt trắng này mà chet.

Nhưng cũng may, hiện tại mọi chuyện đều chưa phát sinh.

6.

Lý do của Thẩm Thành Nhược rất đơn giản.

Hắn cảm thấy mình đã trưởng thành, không thể để chị gái vất vả chăm sóc mình như vậy.

Lời nói đường hoàng, nhưng sau đó tôi mới biết Thẩm Thành Nhược vẫn cảm thấy tôi đang muốn cướp tài sản Thẩm gia với hắn.

Hắn là con trai duy nhất của Thẩm gia, tài sản của Thẩm gia nên do hắn kế thừa, mà không phải bị một người phụ nữ như tôi nắm trong tay.

Tôi không biết Thẩm Thành Nhược có ý nghĩ này từ khi nào.

Có thể liên quan đến hệ thống này, nhưng tôi không quan tâm.

Tôi chỉ cười khẽ: "Em có thể nghĩ như vậy, chị thấy rất vui vẻ.”

"Hơn nữa chị cảm thấy em hiện tại học những thứ này --"

Lời Thẩm Thành Nhược vốn định nói nhất thời dừng lại, sau đó mừng như điên: "Chị, chị đồng ý rồi?!”

“Đương nhiên, "Tôi nghiêm túc nói:"Em cũng sắp trưởng thành, chị chỉ hy vọng em vui vẻ là tốt rồi.”

Là người trưởng thành, vậy cũng nên chịu đựng nổi hậu quả của việc mình làm sai.

Nhưng Thẩm Thành Nhược rốt cuộc lớn mật hơn Thẩm Minh Tâm một chút.

Thế là hắn thử tôi: "Chị, em có thể vào công ty nhà chúng ta thực tập không?"

Tôi cười lạnh nhưng trên mặt không lộ ra một chút biểu tình nào, chỉ giọng nói là có chút khó xử.

Tôi nói cho hắn biết, hiện tại công ty không ít người muốn chen chúc tiến lên, nếu như trực tiếp an bài hắn vào có thể sẽ khiến cho người khác nhắm vào.

“Không sao đâu.”

Sau khi nghe tôi từ chối, Thẩm Thành Nhược ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

“Em cũng muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, như vậy sau này có thể giúp đỡ chị nhiều hơn! Nhưng chị ơi, em cần một chút vốn để có thể khởi nghiệp.”

"Đương nhiên có thể," tôi dừng một chút, giọng điệu trở nên nghiêm túc: "Nhưng A Nhược, chị chỉ giúp em lần này, con đường sau này cần em tự đi!"

Nghe được giọng nói này của tôi, Thẩm Thành Nhược càng yên tâm.

“Chị yên tâm!”

Hắn thề son sắt, khó nén kích động.

Nụ cười trên mặt tôi càng sâu hơn.

So với trực tiếp trả thù, tôi càng muốn nhìn thấy hai tên sói mắt trắng này sau khi đạt được hy vọng càng thêm tuyệt vọng!

7.

Bởi vì tôi buông tay, Thẩm Thành Nhược và Thẩm Minh Tâm liên tiếp mấy ngày cũng không tới tìm tôi.

Một người bận rộn yêu đương, một người bận rộn với cái gọi là gây dựng sự nghiệp.

Mà tôi vừa lúc thừa dịp này buông công việc trên tay xuống, đi bệnh viện kiểm tra thân thể.

Đời trước tôi vì có thể làm cho Thẩm Thành Nhược và Thẩm Minh Tâm có cuộc sống tốt hơn, cả ngày bận rộn lo công việc không quan tâm đến sức khỏe, cuối cùng mệt nhọc quá độ sinh bệnh nằm viện.

Điều này cũng cho Thẩm Thành Nhược cơ hội hạ đ ộc tôi.

Nhưng bây giờ tất cả đều còn kịp.

Kết quả kiểm tra sức khỏe có tốt hay không, nói xấu cũng không xấu.

Bác sĩ nói rằng cơ thể tôi không có vấn đề gì lớn nhưng có nhiều vấn đề nhỏ.

Nhưng nếu bạn không chú ý đến những vấn đề nhỏ, chúng có thể gây ra vấn đề lớn.

Tôi rất đồng ý.

Dù sao kiếp trước tôi cũng vì một cơn sốt nho nhỏ mà ngã bệnh, sau đó lại bị Thẩm Minh Tâm và Thẩm Thành Nhược đưa ra nước ngoài.

Chúng nó viện cớ là muốn dành điều kiện trị liệu tốt nhất cho tôi, nhưng trên thực tế lại nhắm chuẩn hiệp ước an tử hợp pháp của đất nước này.

Nghĩ đến đây tôi nhịn không được cười lạnh.

Đời này tôi không chỉ muốn sống thật tốt, tôi còn muốn cho hai con sói mắt trắng này sống không bằng chet!

Lúc từ bệnh viện đi ra, tôi còn đụng phải một người quen cũ - -Tống Thần.

Cái nhân vật phản diện vừa gặp đã yêu em gái tôi trong truyện, lại là chướng ngại vật trên con đường thành danh của em trai tôi.

Bởi vì Thẩm Minh Tâm và Thẩm Thành Nhược, tôi và Tống Thần đã gặp nhau vài lần.

Thành thật mà nói, tôi có ấn tượng tốt với cậu ấy.

Có đầu óc, có thủ đoạn, tác phong làm việc lão luyện tàn nhẫn, là một thương nhân rất ưu tú.

Nhưng mà hiện tại Tống Thần còn chưa phải là Tống tổng mạnh mẽ vang dội trên thương trường.

Hiện tại cậu ấy chỉ là một nhân viên y tế nhỏ trong bệnh viện.

Cậu ấy đi ngang qua chúng tôi không chớp mắt, bước chân vội vã.

Nếu không vì khuôn mặt kia của Tống Thần quá mức đẹp mắt, nếu không ngay cả tôi trong lúc nhất thời cũng khó có thể đem tiểu hộ lý mặt xám mày tro trước mắt này liên hệ với người đời trước mà mỗi người gọi một tiếng Tống tổng.

Ngược lại thư ký Trần đột nhiên "ồ" một tiếng.

“Làm sao vậy?”

Hắn xoay người nhìn bóng lưng Tống Thần, đột nhiên nói: "Thẩm tổng, người thanh niên vừa mới đi ngang qua kia nghiêng mặt có nét giống ngài!"

"Nhưng tôi cũng chỉ nhìn thoáng qua như vậy thôi, nói không chừng là bởi vì người đẹp đều có vài phần giống nhau?"

Chỉ là không đợi tôi mở miệng, thư ký Trần lại tự nói tiếp.

Tôi nở nụ cười, cũng không để chuyện này ở trong lòng.

Chờ sau khi trở lại công ty, tôi vội vàng điều chỉnh lượng công việc mỗi ngày của mình, trong lúc nhất thời liền vứt chuyện gặp Tống Thần qua một bên.

Cho đến khi chủ nhiệm lớp Thẩm Minh Tâm gọi điện thoại cho tôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom