• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Sói mặt trắng (3 Viewers)

  • Phần 2

8.

Trước khi gặp Trần Lãng, thành tích của Thẩm Minh Tâm luôn đứng top đầu.

Nhưng chỉ vì một tên côn đồ thường xuyên trốn học như vậy, Thẩm Minh Tâm có thành tích văn khoa tốt lại quyết tâm muốn đến lớp khoa học tự nhiên.

Lúc trước tôi đang bận rộn với dự án, chỉ có thể dành thời gian tâm sự với Thẩm Minh Tâm.

Nhưng còn chưa nói được vài câu, Thẩm Minh Tâm liền khóc sướt mướt, một bộ dáng tủi thân giống như bị người khác ép phải chet.

Chủ nhiệm lớp lần này gọi điện thoại tới, một là vì Thẩm Minh Tâm lựa chọn phân ban.

Hai là - - "Thẩm Minh Tâm đánh nhau với người khác, ngài đến trường một chuyến đi."

Thẩm Minh Tâm đánh nhau với người khác?

Tin tức này khiến tôi vốn muốn kiếm cớ để thư ký Trần thay tôi đi một chuyến nhất thời nghẹn ở cổ họng.

Tôi dừng một chút, rồi đáp ứng đến đó.

Dựa theo hào quang nữ chính trên người Thẩm Minh Tâm, tôi đoán chuyện này hẳn là có liên quan đến Trần Lãng.

Nhưng tôi không nghĩ tới, Tống Thần cũng ở đây.

Cậu ấy và Trần Lãng mỗi người đều được một cô bé bảo vệ ở phía sau.

Tình cảnh có chút quỷ dị nói không nên lời.

Lúc tôi đến, mẹ của Trần Lãng là Tống Lan đã ở đây, đang lôi kéo Trần Lãng đau lòng đánh giá từ trên xuống dưới.

Cha của Tống Thần cũng tới.

Người đàn ông dáng người thấp bé tráng kiện nhìn chủ nhiệm lớp mỉm cười nói xin lỗi, sau đó quay đầu hung tợn dùng lời ác đ ộc nhục mạ Tống Thần.

Tống Thần cúi đầu, trầm mặc không nói.

Mà Thẩm Minh Tâm sau khi nhìn thấy tôi xuất hiện, nhất thời tủi thân gọi tôi một tiếng "chị".

Sau đó một bộ dáng đáng thương muốn nói lại thôi.

Cha Tống Thần sau khi nhìn thấy tôi đến trong nháy mắt sắc mặt đại biến, không nói hai lời liền hung hăng đánh cậu ấy một cái: "Tiểu tạp chủng! Xem mày làm ra chuyện tốt gì này!"

Cái tát kia của ông ta dồn hết lực, Tống Thần bị đánh lui lại vài bước, cuối cùng được cô bé bên cạnh nhanh mắt đỡ lấy.

Tôi trong nháy mắt nhíu mày.

Mà Thẩm Minh Tâm cảm thấy tôi tới làm chỗ dựa cho nó, lập tức ôn nhu khuyên nhủ cha của Tống Thần: "Chú Tống, chú cũng không cần tức giận như vậy, chỉ cần Tống Thần thành tâm xin lỗi A Lãng là được. Chị gái của cháu tuy rằng bình thường tính tình hơi kém một chút, nhưng tuyệt đối không phải loại người không nói đạo lý.”

Tôi nhìn dấu bàn tay sưng đỏ trên mặt Tống Thần, chẳng biết vì sao trong lòng có chút nghẹn lại.

Cảm giác buồn bực nhưng không thể phát tiết ra.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Minh Tâm cho rằng tôi đang hỏi nó, lập tức mở miệng: "Thật ra cũng không phải..."

"Chị không hỏi em!" tôi lạnh nhạt cắt ngang lời Thẩm Minh Tâm, hỏi Tống Thần: "Cậu nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?"

Tống Thần không trả lời, ngược lại là tiểu cô nương chắn ở trước mặt cậu làm cho tôi cảm thấy rất quen mắt mở miệng trước, lời ít ý nhiều: "Trần Lãng nói xấu người, Tống Thần nhìn không được, liền đánh nhau. Em giúp Tống Thần, Thẩm Minh Tâm giúp Trần Lãng."

Cô bé ấy dừng một chút, lại không xác định nhìn mắt tôi, cường điệu: "Không phải Tống Thần cố ý gây sự, lời Trần Lãng nói thật sự khó nghe.”

Ngay khi giọng nói này phát ra, tôi nhớ ra tại sao tôi lại thấy cô bé này trông quen quen.

Đây không phải là tiểu thư ký phụ tá Triệu Ích sau này của Tống Thần sao?

Tôi nổi lên hứng thú: "Hắn nói xấu ai?", lời này vừa nói ra, Trần Lãng liền cười lạnh.

Mà Tống Lan vốn đang đau lòng Trần Lãng ngẩng đầu nhìn tôi, sắc mặt kích động.

Không đợi Triệu Ích trả lời, Thẩm Minh Tâm đột nhiên hô hấp dồn dập lên tiếng cắt ngang.

"Cùng lắm chỉ là vài câu không đau không ngứa.”

Nó cắn môi, hốc mắt đột nhiên đỏ bừng: "Nhưng hắn lại động thủ, A Lãng suýt chút nữa đã bị thương!"

“Chị ơi, A Lãng lúc trước bị thương. Chúng ta đưa anh ấy đi bệnh viện trước đã, được không?”

Khi nhìn về phía tôi, ánh mắt Thẩm Minh Tâm mang theo vài phần cầu xin.

Phản ứng này có chút không đúng.

“Tâm Tâm em đừng nóng vội, chị phải hỏi rõ ràng sự tình trước đã. "

Vì thế tôi qua loa an ủi Thẩm Minh Tâm, sau đó nghiêng đầu hỏi Triệu Ích:" Trần Lãng nói xấu ai? "

Triệu Ích nhìn Tống Thần vẫn cúi đầu trầm mặc, do dự một chút:" Chị."

9.

Câu trả lời này nằm trong dự liệu.

Nhưng ngoài ý muốn chính là Tống Thần lại ra mặt vì tôi.

Mà chủ nhiệm lớp vốn trầm mặc cũng nhíu mày: "Chuyện này vì sao trước đó các em không nói?"

"Có gì để nói?"

Lần này là Trần Lãng lên tiếng.

Hắn khinh thường nhìn tôi một cái, cười lạnh: "Cho dù ở trước mặt Thẩm Minh Ý, tôi cũng có thể mắng cô ta là một con tiện nữ không biết liêm sỉ! Hơn nữa, ai biết số tiền đó cô ta kiếm được như thế nào? Cmn mày... "

Trần Lãng cũng nháy mắt đỏ mắt, quay đầu đánh Tống Thần.

Hiện trường lập tức mất khống chế, bên ngoài văn phòng có không ít người vây quanh xem náo nhiệt.

“Được rồi."

Tôi quát lớn một tiếng, Tống Thần ngược lại là người đầu tiên ngừng tay.

Trần Lãng còn muốn xông lên, lại bị tôi tát một cái.

“Chị! "Thẩm Minh Tâm trong nháy mắt kinh hãi.

Tôi chú ý tới khi nó nhìn về phía tôi ánh mắt hiện lên một tia oán độc, rồi lại rất nhanh biến mất.

Nó chắn trước mặt Trần Lãng: "Sao chị có thể đánh A Lãng!"

Thấy Thẩm Minh Tâm vì Trần Lãng mà đối kháng với tôi, đáy mắt Tống Lan im lặng hiện lên một chút cảm xúc khác thường.

"Chuyện Trần Lãng nói xấu chị, em cũng biết phải không?"

Tôi lắc lắc bàn tay có chút đau vì đánh người, đột nhiên cười lớn.

Ánh mắt Thẩm Minh Tâm chớp chớp, nhưng nó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "A Lãng chỉ là tức giận cho nên mới nói những lời kia. Huống chi chị lúc bình thường cũng bị cấp dưới của mình cũng nói qua rất nhiều lời không dễ nghe, chẳng phải cũng không ảnh hưởng gì tới chị sao?"

Cho dù chủ nhiệm lớp đóng cửa lại cũng không ngăn được những lời nhảm nhí của những người này.

Tôi nhìn Thẩm Minh Tâm, giọng nói dần dần tràn ngập thất vọng: "Thẩm Minh Tâm, em cứ để mặc hắn ta nói xấu chị ruột của mình như vậy sao?"

“Còn nữa," tôi hơi đau khổ nhắm mắt lại, "Thẩm Minh Ý tôi luôn cư xử đúng mực, dám ngồi thẳng lưng, Trần Lãng dựa vào cái gì nói tôi dùng thủ đoạn thấp hèn đi kiếm tiền! Thẩm Minh Tâm, trong lòng em rốt cuộc chị là hạng người gì!"

Vừa nói, tôi vừa mở mắt ra, ánh mắt sắc bén của tôi khiến Thẩm Minh Tâm vô thức quay mặt đi.

“Chị, sao chị lại trở nên máu lạnh và keo kiệt như vậy?”

Nhưng nó rất nhanh lại đúng lý hợp tình đứng lên: "Chị cùng lắm chỉ là bị nói vài câu không đến nơi đến chốn, còn A Lãng lại bị đánh thành như vậy! A Lãng lúc trước nói cho em biết chị máu lạnh vô tình, em còn giúp chị nói chuyện. Nhưng bây giờ xem, chị thật sự thay đổi quá nhiều!”

“Huống chi người khác đều nói như vậy, lúc trước chẳng phải chị cũng nói với em sẽ không đem những thứ này để ở trong lòng sao? Như thế nào đến phiên A Lãng lại không được! Chị, chị thật sự quá đáng! Chị thậm chí còn giúp đỡ những người ngoài này, em mới là em gái ruột của chị!"

Nói đến phần sau, sắc mặt Thẩm Minh Tâm tràn ngập thất vọng.

Nó vừa nói ra những lời này, ngay cả cha của Tống Thần cũng có chút không chấp nhận được, huống chi là một người bình thường.

Cuối cùng Triệu Ích là người lên tiếng trước:” Cậu bị bệnh tâm thần à!”

Cô bé nhíu mày nhìn Thẩm Minh Tâm, ngữ khí khiếp sợ: "Cậu còn biết cậu là em gái ruột của người ta sao? Người hắn ta mắng chính là chị ruột đã nuôi lớn cậu! Người ngoài đều nghe không lọt tai, cậu còn muốn che chở cho hắn? Đầu óc có bệnh thì đi khám bác sĩ sớm một chút. Còn mấy câu không đau không ngứa nữa, nếu tôi là chị của cậu, tôi cũng không muốn nhận đứa em gái như cậu!"

“Cậu có tư cách gì nói tôi!”

Thẩm Minh Tâm đột nhiên tức giận, giọng nghẹn ngào: "Chị tôi cái gì cũng có, nhưng A Lãng chỉ có mình tôi! A Lãng đáng thương như vậy, tôi muốn bảo vệ anh ấy, tôi có gì sai! Cậu dựa vào cái gì mà chỉ trích tôi!"

Mà Trần Lãng cũng ôm lấy Thẩm Minh Tâm, vẻ mặt cảm động: "Tâm Tâm, cám ơn em. Nhưng em không cần phải giải thích với những người này, bọn họ chính là cá mè một lứa, căn bản không đáng để em để ý!”

“Em không làm gì sai cả.”

Ánh mắt tôi từ thất vọng ban đầu chuyển thành bình tĩnh: "Người sai là chị."

10.

Thẩm Minh Tâm xinh đẹp, tính tình cũng dịu dàng yếu đuối.

Cho nên bất kể là ở trường học hay là ở công ty, tất cả mọi người đều sẽ theo bản năng sinh ra ham muốn bảo vệ nó.

Kiếp trước tôi đã quen với việc mạnh mẽ, chỉ làm những gì mình cho là đúng và chưa bao giờ giải thích điều gì với người khác.

Kể cả lần Thẩm Minh Tâm mang theo Trần Lãng xông vào văn phòng của tôi, tôi cũng không giải thích nhiều.

Cho nên rất nhiều người đều tin lời của Thẩm Minh Tâm và Trần Lãng, cảm thấy tôi "máu lạnh vô tình", "ăn bánh bao m áu người".

Bọn họ đứng về phía Thẩm Minh Tâm, vì thế tôi dần dần mất đi lòng dân.

Nhưng lần này thì khác.

“Vì sao lại giúp tôi? "

Tôi nghiêng đầu nhìn Tống Thần, đột nhiên đưa tay xoa xoa tóc anh, nhẹ giọng:" Tôi muốn nghe lời nói thật.”

Thân thể Tống Thần cứng đờ, vành tai dần dần đỏ lên.

Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu: "Tập đoàn Thẩm thị tài trợ cho tôi."

Cậu ấy dừng một chút, dùng thái độ cứng nhắc an ủi tôi: "Chúng tôi đều biết chị là người tốt."

"Mỗi năm Thẩm thị đều tài trợ cho rất nhiều đứa trẻ đi học."

Tôi lại nhìn về phía Trần Lãng đứng sau Thẩm Minh Tâm: "Tôi nhớ, Trần Lãng cũng ở trong danh sách tài trợ."

Kỳ thật lúc ban đầu, nghĩ đến một số đứa trẻ có lòng tự trọng khá cao, tôi cũng không lựa chọn công khai danh sách tài trợ.

Trần Lãng cười lạnh: "Tôi cầu xin cô giúp đỡ tôi sao? Cùng lắm thì tôi sẽ nghỉ học, cô đừng nghĩ dùng cái này để uy hiếp tôi!"

“A Lãng! "Tống Lan lập tức hoảng hốt đi lên che miệng Trần Lãng.

Tôi không để ý đến những lời này của Trần Lãng, mà hỏi Thẩm Minh Tâm: "Em có nghe thấy không?"

"Cái gì?" Thẩm Minh Tâm nhất thời không có phản ứng.

"Một đứa trẻ chỉ được chị giúp đỡ một năm, sẽ vì bảo vệ chị mà đánh nhau với kẻ bịa đặt nhục mạ chị. Thẩm Minh Tâm, chị nuôi em mười năm, số tiền mỗi năm tiêu cho em cũng đủ để chị đi giúp đỡ mười mấy Tống Thần rồi. Nhưng bây giờ em lại vì một người bịa đặt nhục mạ chị, chỉ trích chị ruột của em máu lạnh vô tình."

Tôi nhếch môi nói: "Em không cảm thấy rất buồn cười sao?"

Đoạn ghi âm điện thoại di động trong túi vẫn còn tiếp tục.

11.

Chủ nhiệm lớp thấy tình huống không đúng, vội vàng lên tiếng khuyên can.

Ngay cả Tống Lan cũng dịu dàng khuyên tôi: "Thẩm tiểu thư, cô cần gì phải so đo với một đứa trẻ?", tôi cười lạnh không để ý, mà nói với chủ nhiệm lớp: "Cô cũng thấy rồi, không phải tôi không muốn quản con bé, mà là tôi thực sự không quản được."

Sau đó tôi lại bảo Thẩm Minh Tâm chọn một người giữa tôi và Trần Lãng.

Thẩm Minh Tâm chỉ khóc, nhưng đứng bên cạnh Trần Lãng cũng không nhúc nhích.

Thế nên ngay cả chủ nhiệm lớp cũng không thể nói gì để khuyên nhủ tôi.

Tôi cảm thấy chán ghét, sau khi nói với chủ nhiệm lớp liền định về công ty trước.

Chỉ là trước khi rời đi tôi để lại cho Tống Thần và Triệu Ích hai tấm danh thiếp của tôi.

“Bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi. "

Tôi lại nhìn cha Tống Thần, ngữ khí lạnh xuống:"Tôi cảm thấy bạn học Tống không làm sai, cũng không cần xin lỗi. Ngược lại, tôi còn muốn cảm tạ cậu ấy vì đã bảo vệ tôi. "

“Ngài nói đúng, ngài nói đúng."

Cha Tống Thần bật cười, khom lưng xuống.

Tôi nhìn ông ta, lại nhìn Tống Thần, nhịn không được nhíu mày.

Ngày đó thư ký Trần vô thức nói một câu Tống Thần giống tôi.

Tim tôi đột nhiên đập thình thịch, nhưng tôi nhanh chóng kìm nén lại.

Điều này là không thể nào.

12.

Sau ngày đó, Thẩm Minh Tâm cũng dứt khoát không về nhà.

Nó được Tống Lan trực tiếp đón trở về.

Tống Lan vô tình xúi giục Thẩm Minh Tâm bán đứng chị mình.

Nhưng bọn họ không biết, ngày đó ở trong trường học Thẩm Minh Tâm vì một tên côn đồ mà đ âm sau lưng chị ruột của mình đã sớm bị người ta truyền ra ngoài.

Mà tôi chỉ là đổ thêm dầu vào lửa một chút.

Một người là tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị, một người chỉ biết dựa dẫm vào chị gái mình, những người này lựa chọn như thế nào không cần nói cũng biết.

Còn có một số người vẫn đang quan sát.

Cho đến một lần ở tiệc rượu, tôi hời hợt nói ra: "Thẩm gia cũng không thiếu một Thẩm tiểu thư", những người này liền hiểu ngay lập tức.

Nghe nói chị em tốt của Thẩm Minh Tâm nhân lúc nó gặp xui xẻo không ngần ngại chế nhạo, khiến Thẩm Minh Tâm khóc ngay tại chỗ.

Thẩm Minh Tâm vẫn cho rằng mình có thể kết giao bằng hữu với những người đó là dựa vào nhân cách mị lực của mình.

Lại chưa từng nghĩ tới, rời khỏi Thẩm gia, nó cái gì cũng không phải.

Người trong trường cũng dùng ánh mắt khác thường nhìn Thẩm Minh Tâm, nhưng Thẩm Minh Tâm vẫn cảm thấy mình không sai.

Vì thế nó dứt khoát không học nữa, liền đi theo Trần Lãng.

Ngay từ đầu Tống Lan còn đối đãi với Thẩm Minh Tâm rất tốt, nhưng đợi đến khi Thẩm Minh Tâm không lấy được tiền, thái độ của người phụ nữ này liền thay đổi.

Thẩm Minh Tâm làm đại tiểu thư mười mấy năm, làm sao có thể nhịn được sự châm chọc trào phúng của người như Tống Lan?

Nhưng nó lại không chịu cúi đầu với tôi.

Vì thế Thẩm Minh Tâm liền giận dỗi tìm tới Thẩm Thành Nhược đã nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp.

Không lâu sau, Trần Lãng liên lạc với Thẩm Thành Nhược, nói là muốn cùng nhau hợp tác gây dựng sự nghiệp.

Lúc nghe được tin tức này, tôi thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng.

Hai người này ngược lại rất biết bớt việc cho tôi, tôi không cần phải phiền lòng mà đi tìm từng người một.

“Thẩm tổng, chuyện ngài bảo tôi điều tra tôi đã tra ra được.”

Thư ký Trần đi vào đưa cho tôi một tập tài liệu: "Gia đình Tống Đại Tráng chuyển đến vào bốn năm trước, bình thường cũng không trao đổi nhiều với hàng xóm xung quanh. Tống Đại Tráng say rượu đánh bạc, vợ vì không chịu nổi bạo lực gia đình mà bỏ trốn. Bình thường hàng xóm cũng thường xuyên nhìn thấy Tống Đại Tráng ngược đãi Tống Thần. Theo lý thuyết Tống Thần tuổi tác bằng Thẩm Thành Nhược, nên học đại học. Nhưng cũng bởi vì Tống Đại Tráng không cho phép, nên mới chậm trễ vài năm. Cho đến khi Thẩm tổng tài trợ, Tống Thần mới có thể tiếp tục đi học."

Tim tôi đập thình thịch, vội vàng hỏi: "Sinh nhật Tống Thần là khi nào?"

Thư ký Trần báo ra một ngày khác với sinh nhật Thẩm Thành Nhược.

“Nhưng có vài người không quá chú ý những thứ này, ngày sinh trên chứng minh thư của đứa nhỏ đều là thuận miệng nói. Dựa vào việc Tống Đại Tráng không quan tâm đến Tống Thần, ngày tháng này cũng không nhất định là đúng."Thư ký Trần bổ sung thêm.

Tôi nhìn những thông tin trên tài liệu này, khuôn mặt trầm mặc mang thương tích của Tống Thần trong nháy mắt hiện lên trước mắt tôi.

Trong lòng tôi dâng lên một sự tức giận khó tả.

“Đúng rồi. "Thư ký Trần như là đột nhiên nhớ tới cái gì:" Lại nói tiếp, dưới tay Thẩm tổng còn có người cùng Tống Đại Tráng là bà con xa đó.”

“Ai?”

“Quản lý Tống Khang.”

Tôi sững sờ khi nghe cái tên đó.

Tống Khang từng giúp đỡ cha tôi khi còn trẻ.

Cho nên sau khi ông ta gây dựng sự nghiệp thất bại, cha tôi dứt khoát để ông ta tới nhà tôi làm tài xế một thời gian để tìm hiểu nhân phẩm của ông ta.

Sau khi biết được Tống Khang đích xác có năng lực, cha tôi lại an bài Tống Khang vào công ty, để cho ông ta từng bước một làm tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị.

Cho dù là trước khi qua đời, cha cũng dặn dò tôi đối xử tử tế với Tống Khang.

Tống Khang từ nhỏ đối với mấy người chúng tôi đều rất tốt, cho nên tôi cũng nghe lời cha.

Cho dù sau khi cha tôi qua đời, Tống Khang thỉnh thoảng lộ ra tham vọng của mình vài lần, tôi cũng không truy cứu quá nhiều.

“Cậu chú ý nhiều một chút, nhìn xem gần đây Tống Khang thân thiết với ai."

Tôi gõ mặt bàn, trong lòng có một suy đoán táo bạo.

Khi còn bé cha thường xuyên đi công tác không ở nhà, cho nên Thẩm Thành Nhược và Thẩm Minh Tâm đối với Tống Khang thường xuyên ở nhà đùa giỡn với bọn chúng càng thân mật hơn.

Mà phần lớn tiền lương của Tống Khang đều dùng để mua đồ ăn vặt và đồ chơi cho bọn chúng.

Ngay cả lúc cha tôi thỉnh thoảng trách phạt hai đứa nó, cũng là Tống Khang chắn ở trước mặt thay bọn chúng nói tốt.

Tôi vẫn cho rằng là bởi vì Thẩm Thành Nhược và Thẩm Minh Tâm tuổi còn nhỏ, cho nên mới có nhiều thiên vị như vậy.

Nhưng hiện tại......

Không biết có phải là yếu tố tâm lý hay không, tôi càng nghĩ càng cảm thấy mặt mày Thẩm Thành Nhược, Thẩm Minh Tâm và Tống Khang càng giống nhau.

Cũng vào lúc này, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện.

13.

Thẩm Thành Nhược dùng tình thân đổi lấy khí vận.

So với những người khác, con đường gây dựng sự nghiệp của hắn có thể nói là thuận buồm xuôi gió.

Điều này cũng dẫn đến dã tâm càng lúc càng lớn, cũng không hề sợ hãi.

Hắn cảm thấy mình so với tôi không kém bao nhiêu, cho nên trong mấy lần liên lạc gần đây, thái độ của Thẩm Thành Nhược đối với tôi cũng càng không khách khí.

Nhất là sau khi hợp tác với Trần Lãng.

Hắn thậm chí còn bảo tôi cúi đầu xin lỗi Thẩm Minh Tâm trước, lời lẽ chính nghĩa:

"Chị là chị, chị nên nhường nhịn em trai em gái. Huống chi Trần Lãng còn trẻ, hiểu lầm chị cũng rất bình thường, nói xấu chị mấy câu cũng không phải chuyện gì ghê gớm, chị không thể rộng lượng một chút sao?"

Tôi mặc kệ, vừa định cúp điện thoại, Thẩm Thành Nhược lại hời hợt bảo tôi nhường mạng lưới quan hệ trên tay cho hắn.

“Chị lại không có ý định kết hôn, những thứ này nhất định sẽ để lại cho em, hơn nữa hiện tại em đang trong thời kỳ gây dựng sự nghiệp, đặc biệt cần mạng lưới quan hệ và tiền bạc!"

Lúc ấy tôi không nói hai lời liền từ chối, Thẩm Thành Nhược tức giận đến mức trực tiếp chửi ầm lên trong điện thoại.

Thậm chí còn uy hiếp tôi: "Tôi nhất định sẽ khiến chị hối hận!"

Thẩm Thành Nhược uy hiếp xong không bao lâu, một hạng mục của công ty liền xảy ra vấn đề.

Nhà đầu tư vốn hợp tác rất tốt đột nhiên rút vốn, không có bất kỳ lý do gì.

Lúc ấy tôi vội vàng xử lý hạng mục kia, cũng không để ý đến Thẩm Thành Nhược nhảy nhót lung tung.

Nhưng bây giờ nghĩ lại lại phát hiện không đúng.

Thẩm Thành Nhược không có gọi tôi đòi tiền, vậy sau đó hắn lấy đâu ra nhiều tài chính đầu tư như vậy?

Hơn nữa nếu tôi nhớ không lầm, người phụ trách hạng mục thất bại kia, hình như chính là Tống Khang.

Nếu như Tống Khang vẫn luôn âm thầm trợ giúp Thẩm Thành Nhược, vậy cũng có thể giải thích vì sao những lời đồn đãi về tôi kiếp trước có thể truyền bá nhanh như vậy ở công ty, mà Thẩm Thành Nhược vì sao lại thừa dịp tôi sinh bệnh mà đoạt quyền của tôi nhanh như vậy.

Nghĩ vậy, điểm mơ hồ lúc trước cũng dần dần rõ ràng.

Tôi cười lạnh.

Nếu quả thật là như vậy, tôi đây nhất định sẽ khiến cho mấy người này không được chet tử tế!

14.

Tôi sai người theo dõi Tống Khang, nhất là phương diện lưu thông tài chính.

Lần điều tra này, ngược lại thật sự khiến tôi tra được Tống Khang mấy năm nay vẫn luôn tham ô công quỹ.

Phần lớn tiền của ông ta đều chảy vào cùng một tài khoản.

Mà chủ nhân tài khoản kia, chính là Thẩm Thành Nhược.

Ngay cả một số mối quan hệ mà Thẩm Thành Nhược có được lúc mới gây dựng sự nghiệp đều là thông qua Tống Khang mà có.

Bây giờ thậm chí không cần làm giám định DNA, tôi cũng có thể chắc chắn quan hệ giữa Tống Khang và Thẩm Thành Nhược.

Nhưng chứng cứ mấu chốt vẫn phải có.

Tôi cho người đi điều tra chuyện xảy ra vào ngày Thẩm Thành Nhược sinh ra.

Chỉ là đây đều là chuyện mười mấy năm trước, điều tra cũng có chút phiền toái.

Vì thế tôi chuẩn bị giám định DNA của Tống Khang, Thẩm Thành Nhược, Thẩm Minh Tâm trước.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom