18.
Có người nói rằng, nếu đã nói dối thì phải cần vô số lời nói dối khác để che đậy.
Vốn dĩ thân phận của ta không đủ tư cách nhưng vì lời đồn đại trên phố rằng ta đã cứu mạng Thái tử, nên ta cũng chẳng hiểu chuyện gì cứ thế mà gả cho Thái tử. Thế lực bên nhà ngoại quá yếu, các hoàng tử khác hay tin thì vui mừng nên đã ra sức vun vén cuộc hôn nhân này.
Ta, một khuê nữ mù, con gái của một vị quan ngũ phẩm, lắc mình một cái trở thành Thái tử phi.
Đêm động phòng, ta đội mũ hỉ trên đầu, ngồi ngây ngốc ở trên giường.
Lúc trước cứ giả vờ thì không sao, nhưng bây giờ ta và Thái tử đã thành thân, ngày đêm ở cùng phòng, ta chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở. Đến lúc đó ta phải làm sao, hay là ta tìm cơ hội nói rằng mình đã hồi phục thị lực.
Bây giờ có phải ta nên tiếp tục giả vờ đúng không? Ừ, hay ta giả vờ thêm một tháng nữa, lúc đó ta sẽ nói là đã được thái y chữa khỏi, thế là xong.
Cho dù sau này hắn biết ta giả vờ thì chúng ta đã thành thân, có lẽ hắn sẽ không giết chết Thái tử phi đâu nhỉ.
Ta đang chìm trong suy nghĩ thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng quát nhỏ.
“Lôi hắn xuống đi.”
"Thái tử điện hạ xin ngài tha mạng. Nô tài đã hầu hạ người mười lăm năm, nô tài không phải cố ý tiết lộ chuyện này, xin người tha mạng."
"Hừ, bổn vương ghét nhất là kẻ nói dối phản bội, lôi hắn xuống đánh chết cho ta.”
Giọng nói lạnh lùng của Thái tử vang lên, ta sợ đến mức ôm chặt hỉ bào.
Má ôi, dọa chết ta rồi, người hầu hạ hắn mười lăm năm mà hắn còn giết.
Thì ta tính là cái gì.
Ta quyết định phải giả vờ mù cho đến hết đời.
Cánh cửa mở ra, Thái tử bước đến chỗ ta rồi vén khăn trùm đầu lên.
Hôm nay hắn cả người mặc hỉ bào đỏ, mặt như quan ngọc, đôi mắt như vì sao sáng, đẹp trai đến mức khiến ta phải nín thở.
Công bằng mà nói, Thái tử rất đẹp trai, vụ mua bán này tính ra cũng không lỗ.
"Thẩm Dao Dao."
Thái tử ghé sát vào tai ta.
"Vừa rồi nàng có nghe thấy không, kẻ nói dối thường sẽ không có kết cục tốt đẹp, nàng có chuyện gì giấu bổn vương không?"
Ta sợ tới mức trong lòng kinh hãi.
"Không, không có, không có, tiểu nữ từ nhỏ thành thật, sẽ không gạt người."
"Ừm."
Thái tử khẽ ậm ừ rồi mở rộng tay ra.
"Giúp bổn vương thay y phục."
Ta duỗi tay sờ soạng chạm vào thắt lưng của hắn, nhưng hắn lại lùi lại
“Xuống dưới một chút.”
Ta cứng người.
19.
Ta có thể làm gì bây giờ? Đương nhiên là chịu khuất phục rồi.
Ta không thể vì tự tôn của mình mà mạo hiểm mạng sống được, đúng không?
Người xưa có câu nếm mật nằm gia, nay có Thẩm Dao Dao ta, nhẫn nhục chịu đựng, ông trời sẽ không phụ lòng người chịu khổ cực.
Sáng hôm sau khi thức dậy, ta vẫn tưởng mình đang ở khuê phòng, dụi dụi mắt.
"Lưu Ly, ánh sáng chói quá, đem bức màn kéo lên đi."
Vừa dứt lời, ta cảm nhận được có một bàn tay đặt bên hông mình.
Ta nhìn xuống, lập tức hóa đá.
Cmn!
Ta bị dọa đến choáng váng, cơ thể căng cứng không dám thở mạnh. Thái tử xoay người quay sang bên kia ngủ, hơi thở đều đều, vừa nghe liền biết là vẫn đang ngủ.
Ta thở phào nhẹ nhõm, ông trời phù hộ. Mấy ngày tiếp theo, ta càng thêm cảnh giác hơn, nếu không phải nói thì ta chắc chắn sẽ không nói, để tránh bị lộ.
Không ngờ đến buổi tối, Thái tử lại bất ngờ ném cho ta một bộ xiêm y.
"Đây là bộ xiêm y mới may cho nàng, đợi lát nữa thay ra rồi cùng bổn vương đến thư phòng."
Ta nhìn tấm vải trong suốt trong tay, tay ta không ngừng run lên, ta hít một hơi thật sâu, lắp bắp: “Tấm vải này thiếp thấy rất mỏng, hiện tại bên ngoài gió lớn, rất lạnh đấy.”
Từ phòng ngủ đến thư phòng phải đi qua một hành lang, mặc dù ban đêm ngoài sân đều có hộ vệ canh gác, nhưng trong hành lang cứ cách vài bước lại có nha hoàn hầu hạ. Nếu ta mặc bộ đồ này ra ngoài, thì thà thắt cổ luôn cho xong.
Thái tử vẫn còn ép ta.
"Lạnh sao? Bây giờ đã là tháng sáu, ái phi đừng nói đùa."
"Thay."
Thái tử đem xiêm y nhét vào trong ngực ta, ta ngồi trên giường nhấc xiêm y lên, mấy mảnh vải rách này cũng có thể gọi là xiêm y á, sao hắn có thể không biết xấu hổ như vậy?
Ta tiếp tục cầu xin hắn.
"Nếu không thì mặc ở trong phòng được không? Thiếp không muốn đi thư phòng."
Thái tử gật đầu.
"Cũng được."
"Vậy thì mặc ở trong phòng đi."
20.
Thái tử nghiêng người tựa trên giường, khuỷu tay gác lên một bên áp kỷ, dáng người hắn cao lớn nên hơi chống khuỷu tay lên bàn, bát trà bên cạnh sắp lật nhào.
Tôi lập tức kêu lên.
"Cẩn thận--"
Động tác của Thái tử nhanh như chớp, hắn đưa tay đỡ bát trà, không hề có một giọt trà nào rơi ra.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nhìn ta đầy hưng phấn.
"Mau đổi xiêm y đi"
Ừm?
Ta cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Hai chúng ta nhìn nhau, ta thần sắc kinh hoàng, nơm nớp lo sợ nhưng Thái tử vẫn vậy làm như không có chuyện gì xảy ra.
"Dao Dao, mau đổi cho bổn vương nhìn xem."
Ta ngẩn người.
Ta chỉ vào bát trà với vẻ hoài nghi.
"Bát trà vừa rồi suýt đổ."
Thái tử không để bụng.
"Không phải là chưa đổ sao? Không có việc gì, nàng mau thay xiêm ý đi."
Ta mù chứ không phải kẻ ngốc. Ta không nhịn được nữa, giây tiếp theo, ta ném chiếc giẻ rách trong tay xuống đất, lao tới bóp cổ Thái tử.
“Sĩ khả sát bất khả nhục, ta liều mạng với chàng——”
*Sĩ khả sát bất khả nhục: Quân tử thà chết chứ không chịu nhục.
Thái tử cười lớn, vòng tay qua eo ta rồi ngã lên giường.
Ta chưa bao giờ thấy hắn cười vui vẻ như vậy, sợ hãi hóa thành giận dữ, ta đấm thật mạnh vào ngực hắn.
“Nói, chàng phát hiện ra từ lúc nào?”
Thái tử vẫn đang cười, lông mày sắc bén cong lên, đặc biệt ôn nhu, giống như một kẻ ngốc, bỗng nhiên ta không còn sợ hắn nữa.
"Hahaha, nàng muốn nghe lời nói thật hay nói dối?"
"Nói dối."
"Mới phát hiện ra."
"Lời nói thật thì sao?"
"Ngày đó ở rừng đào ta đã phát hiện ra rồi"
"Cái gì?"
Ta trừng lớn đôi mắt tức đến hộc máu.
"Chuyện này không có khả năng!"
"Ừ, là ta gạt nàng đó, ta vừa mới phát hiện ra."
Vẻ mặt ta bối rối.
“Không phải chàng ghét nhất là kẻ nói dối sao?”
"Chàng sẽ không giết ta chứ?"
Toàn bộ quá trình quen biết của chúng ta đều bắt đầu từ lời dối trá, hơn nữa ta cũng nắm được điểm yếu của Thái tử, nếu có một ngày hai ta trở mặt, làm sao hắn có thể giữ lại ta?
Hắn không nói gì mà cúi đầu hôn ta, ngoài cửa sổ hoa hải đường nở rộ, một cơn gió thổi qua, làm cánh hoa bay khắp mặt đất.
Thật lâu sau, hắn thì thầm vào tai ta: “Trước cứ giữ lại đi, rồi chờ một chút.”
Sau này,Thái tử lên ngôi hoàng đế, ta được phong hoàng hậu.
Nhược điểm ta nắm được hoàn toàn không có đất dụng võ.
Cả ta và hắn đều hiểu rõ ràng, chúng ta là phu thê nhất thể, nếu hắn ngã xuống thì người xui xẻo đầu tiên chính là ta.
Chỉ đến lúc đó ta mới thở phào nhẹ nhõm và nhận ra ý của hắn khi nói chờ một chút là chờ cái gì.
Ngoại truyện: Góc nhìn của Thái tử.
Thời điểm ta giết người, ta tình cờ phát hiện một tiểu cô nương ngồi dưới gốc cây cạnh mình.
Đôi mắt nàng mở to, biểu tình hoảng sợ giống như một con thỏ nhỏ.
Điều này thật phiền toái, tuy rằng ta rất hiếm khi sát hại phụ nữ và trẻ em vô tội, nhưng đây là đại sự, không thể mềm lòng. Ta rút kiếm ra, cau mày nhìn nàng.
Nhưng nàng chợt đứng dậy bám vào thân cây.
"Trời mưa sao? Lưu Ly - Trời đang mưa -"
Nàng đưa tay mò mẫm về phía trước, bước đi nhanh nhẹn, dứt khoát, không giống một người mù chút nào, ta gần như bật cười.
Hà, thật thú vị nha.
Sợ chết như vậy, chắc chắn sẽ không đám đem chuyện của ta lộ ra bên ngoài.
Đêm đó, ta trèo qua cửa sổ vào khuê phòng của tiểu cô nương, đúng lúc tiểu cô nương đang muốn đi tắm gội.
Ta thu hồi lời vừa nói, tôi không còn là một tiểu cô nương nữa.
Ta nhìn nàng giả vờ mù, lộ ra đầy sơ hở nên muốn lấy dao ra dọa nàng, quả nhiên nàng sợ đến mức bật khóc, giây tiếp theo, nàng nói những lời khiến ta càng ngạc nhiên hơn.
Ngưỡng mộ ta?
Chà, mọi chuyện có vẻ càng trở nên thú vị hơn rồi.
Ta trong quân đội, hung danh tiếng hiển hách,khuê tú trong kinh thành thấy ta mười người thì chín người là sợ ta rồi, ồ ngưỡng mộ ta sao, lần đầu tiên ta nghe thấy đấy.
Huống chi, ở kinh thành ta từng thấy rất nhiều người thông minh giả vờ ngu ngốc, hiếm thấy kẻ ngốc giả vờ thông minh, hành động tự cho mình là đúng như vậy.
Ta bắt đầu nổi chút tâm tư trêu chọc nàng, lúc đầu chỉ là trò vui nhưng dần dần mọi chuyện dường như không thích hợp.
Khi hai ta trốn trong sơn động, ta khó kìm lòng nổi.
Sau khi suy nghĩ kĩ, có vẻ như lựa chọn tốt nhất là nên thành thân với người biết được bí mật của ta rồi giữ nàng ở bên người cả đời.
- Hết -
Bình luận facebook