1.
Trên đường hồi Kinh, xe ngựa của ta bị hỏng.
Cỗ xe dừng ngay sát đường bên cạnh là một khu rừng rậm, lúc này đang là đầu tháng ba, hoa đào nở rộ, mây rơi hờ hững bám trên cành cây. Ta cảm thấy trong xe có hơi ngột ngạt nên đã xuống xe rồi đi dạo một mình trong rừng.
Ta trải một tấm khăn trên mặt đất rồi ngồi xuống, bỗng nhiên từ phía sau thân cây xuất hiện một kẻ lạ mặt.
Người đàn ông này mặc một chiếc áo bào màu xanh lam, trên áo có thêu hình cò trắng, đây là trang phục của quan lục phẩm. Sắc mặt hắn ta tái nhợt, hai tay che lại cổ, máu trên cổ tràn ra, phun khắp mặt ta.
Chất lỏng ấm ám và nhớp nháp chảy xuống mặt ta, ta như chết lặng.
Giây tiếp theo, một bóng người khác từ sau gốc cây đi ra, tay cầm trường kiếm, giẫm lên lưng gã quan lục phẩm này.
"Có thể chết dưới kiếm của bổn vương, là phúc khí của ngươi."
Hắn hừ lạnh một tiếng, bình tĩnh mà đâm trường kiếm vào sau lưng gã quan lục phẩm, phong thái ưu nhã, thoạt nhìn không có vẻ gì là đang giết người.
Ta nhìn chằm chằm vào chiếc trường bào của hắn, con ngươi ta run lên.
Con mẹ nó, Thái tử! Lần này ta chết chắc rồi!
Ta sững người tại chỗ, tim đập nhanh, đầu óc quay cuồng hồi lâu, chợt nảy ra một ý tưởng.
Ta đưa tay lên chạm vào má mình.
"Trời đang mưa sao? Lưu Ly - Trời mưa, mau đỡ ta lên xe Lưu Ly."
Ta một bên vừa gọi, một bên vừa chống tay vào thân cây từ từ đứng lên rồi vươn tay về phía trước mò mẫm tìm đường ra ngoài.
Thái tử đứng gần đó, nhìn chằm chằm ta với vẻ đầy nghi ngờ, lông mày nhíu lại.
"Tiểu thư, tiểu nữ ở chỗ này-"
Lưu Ly vén váy lên, vui vẻ từ xa chạy ta phía ta.
“Vận khí của chúng ta thật tốt gặp được Lục phu nhân. Ngài ấy nói sẽ đưa chúng ta về.”
Thái tử nghe vậy lập tức núp sau gốc cây, toàn thân ta cứng đờ, ta đưa tay ra giữ chặt cánh tay Lưu Ly, móng tay cắm vào tay nàng ấy.
"A, tiểu thư, sao trên mặt người lại có máu? Người bị thương sao?"
Ta dừng chân, do dự nói: "Máu gì? Vừa rồi không phải trời mưa sao?"
Vừa nói, ta vừa điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Lưu Ly, để nàng ấy nhìn vào khẩu hình miệng của ta.
“Ta là một người mù, một người mù——”
Lưu Ly Băng Tuyết thông minh, lập tức hiểu ra, nhẹ nhàng dỗ dành ta.
"Không có việc gì, chúng ta quay lại xe trước."
“Tiểu thư, vừa rồi Lục phu nhân nói, ngài ấy biết một vị danh y nổi tiếng chuyên chữa bệnh về mắt, đôi mắt của người có hy vọng rồi.”
Ta mở to mắt rồi giơ ngón tay cái lên với Lưu Ly
Làm tốt lắm!
2.
Trên đường trở về, ta nhỏ giọng giải thích tình huống vừa rồi, Lưu Ly nghe được hít một hơi.
"Thái tử Tiêu Viễn?"
Tiêu Viễn không phải người tốt, trước khi lên ngôi Thái tử từng là thống lĩnh quân đội ở biên quan, là một hoàng tử không được sủng ái. Nhưng mấy năm trước, Hoàng đế lâm bệnh nặng, Tiêu Viễn hồi kinh hầu bệnh, sau một thời gian thường xuyên lui ta chăm sóc, không hiểu vì lý do gì mà hoàng đế lại hạ chỉ phong hắn làm Thái tử.
Tiêu Viễn chỉ là thất hoàng tử, trên hắn có sáu vị huynh trưởng, những người khác sau khi nghe tin đương nhiên không phục, một đám hoàng tử bắt đầu tranh đấu kịch liệt, trong kinh thành không có một ngày bình yên.
Phụ thân ta chẳng qua chỉ là một vị quan ngũ phẩm, nếu tham gia vào trận tranh quyền đoạt vị này có khi chết lúc nào không hay.
Ta và Lưu Ly đều biết tình thế rất nghiêm trọng, nên chúng ta lập tức chuẩn bị đối sách để ứng phó.
Ta từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, thường xuyên đau ốm, gia đình ta có một biệt uyển suối nước nóng ở ngoại ô kinh thành, không khí ấm áp hơn nhiều, khi thời tiết trở lạnh, ta sẽ ở trong biệt uyển nghỉ dưỡng, đầu xuân mới trở lại Kinh thành.
Hiện tại coi như đây là ta đang lấy cớ có bệnh về mắt để đi đến thôn trang tĩnh dưỡng.
Ngay lập tức thì Thái tử vẫn chưa thể điều tra ra được thân phận của ta, vì vậy ta đã yêu cầu Lưu Ly nhanh chóng phái người đến thôn trang, dặn dò những người đã hầu hạ ta để khớp đúng khẩu cung tránh gây nghi ngờ, thậm chí ta còn hối lộ đại phụ trị bệnh cho ta.
Về đến nhà, mẫu thân biết hai mắt ta bị mù liền ôm ta khóc nức nở.
"Dao Dao yên tâm, mẫu thân nhất định sẽ tìm đại phu chữa khỏi bệnh cho con."
Sau khi đối phó xong với phụ mẫu, ta trở về phòng, kiệt sức dựa người vào khung cửa.
Bộ y phục dính đẫm máu vừa lên xe đã được thay ra, nhưng ta vẫn cảm thấy lưng nhớp nháp, người đầy mồ hôi, liền bảo Lưu Ly chuẩn bị nước để tắm gội.
Bồn tắm được đặt ở trong phòng ngủ, phía sau bức bình phong, đối diện với cửa sổ, ngoài cửa sổ là một cây mộc lan, từng làn hương thơm xuyên qua khe cửa sổ mà bay vào phòng.
Ta hít một hơi thật sâu, toàn thân thả lỏng, cởi bỏ đai lưng, cởi bỏ áo choàng.
Khi ta đang cởi đến trung y, ta thấy cửa sổ đột nhiên được mở từ bên ngoài, một người đàn ông mặc đồ đen rất nhanh nhảy vào, sau đó đưa tay đóng lại cửa sổ.
Ta bị dọa đến choáng váng, là Thái tử, hắn muốn giết ta để diệt khẩu?
Thái tử khoanh tay dựa vào tường, hiển nhiên không ngờ rằng ta sắp đi tắm, kinh ngạc nhướng mày, sau đó nhìn ta mà cười nhạt, như thể đang xem kịch hay.
Ta đứng hình tại chỗ, vẫn không nhúc nhích
Thái tử có vẻ như không phải đến đây để giết ta, vậy hắn đến là để thử ta sao?
3.
Mạng sống hay danh tiết? Cái này còn phải nghĩ sao?
Chỉ do dự một giây, ta liền dứt khoát cởi bỏ trung y, tiện tay ném bộ quần áo lên mặt Thái tử, vừa vặn che khuất tầm nhìn của hắn.
Ta bước vào bồn tắm, cả người ngâm mình trong làn nước ấm, hơi nước bốc lên mờ mịt, ta thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó trơ mắt nhìn thái tử sờ cằm, đột nhiên hắn rút con dao găm từ trong ống tay áo ra, cầm trên tay nghịch nghịch xoay hai vòng.
Cái gì vậy Tiểu Viễn, người sẽ không…
Là người…ta là người mù…
Như vậy mà vẫn có thể ra tay, lương tâm của ngươi bị chó gặm rồi sao?
Ta vừa giận vừa sợ chết khiếp, những vẫn phải làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Bên cạnh bồn tắm có một chiếc ghế, xiêm y của ta được treo ở lưng ghế, Thái tử thong thả ung dung mà bước đến chiếc ghế rồi ngồi xuống, bắt chéo chân, duỗi đôi tay dài lướt qua dòng nước.
Con dao găm nhắm ngay vào cổ ta, rồi dịch xuống ngực ta, như thể đang cân nhắc xem nên ra tay từ đâu.
Một tia sáng lóe lên từ chóp mũi, dọa ta sợ phát khóc.
Ta mở mắt ra, nước mắt từ từ lăn dài trên má, nhỏ xuống mặt nước tạo thành những gợn sóng nhỏ.
Thái tử nhướn mày và siết chặt con dao găm.
Ta vội lấy tay che lại mặt, thở dài một hơi, tựa lưng vào thành bồn tắm, hai mắt vô thần mà nhìn chằm chằm trần nhà.
"Tiêu Viễn - Tiểu nữ nghe nói chàng sắp thành thân."
Thái tử:?
"Tiểu nữ biết tiểu nữ không có tư cách thích người, người là thái tử, phụ thân của tiểu nữ cũng chỉ là quan ngũ phẩm, vốn là môn không đăng hộ không đối. Tiểu nữ không hy vọng xa vời có thể gả cho người, nhưng hiện tại hai mắt của tiểu nữ đã như vậy, sợ là sau này muốn nhìn thấy người cũng là điều xa xỉ.”
"Người mặc xiêm y đỏ, khẳng định sẽ rất đẹp."
"Huhuhuhu, Tiêu Viễn——"
Ta lẩm bẩm một lúc, buồn bã khóc thút thít, mặc sức ở trong nước mà phát tán, khóe mắt đỏ hoe, mang bốn chữ “Nhu nhược đáng thương” diễn cho thật giống.
Thái tử ngơ ngác, chợt rút tay lại, ngơ ngác nhìn ta.
Đối mặt với một nữ tử mù, không mảnh vải che thân, lại còn yêu thầm ngươi, nếu ngươi cmn nó vẫn ra tay được thì ta phục ngươi,.
Ta càng khóc thảm thương hơn.
“Ba năm trước, người dẫn binh hồi kinh, một thân áo giáp ngồi oai vệ trên lưng ngựa, ta vừa gặp đã yêu người, vĩnh viễn không thể quên.”
Dừng lại một lúc, ta lấy nước lau mặt, cau mày thở dài, cõi lòng đầy đau thương.
"Tiểu Viễn, không biết người chừng nào mới có thể để ý đến tiểu nữ đây.."
Thái tử sững người, con dao găm trên đầu ngón tay rơi xuống đất phát ra âm thanh giòn giã.
4.
Ta nhanh chóng quay đầu lại.
“Ai, ai ở đó vậy, Lưu Ly là em sao?”
"Tiểu thư, người muốn uống trà sao?"
Lưu Ly ở ngoài cửa hét lớn, Tiêu Viễn thấy vậy lập tức cầm dao găm lên, mở cửa sổ trèo ra ngoài.
Một cơn gió lạnh ùa vào phòng, ta cảm thấy thật nhẹ nhõm, cả người chìm xuống nước.
Trong đầu nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, ta vỗ ngực giơ ngón tay cái lên: Thẩm Dao Dao, ngươi thật thông minh.
Vừa rồi phản ứng rất thông minh, chắc sẽ không có sơ hở nào đâu nhỉ, hy vọng Tiểu Viễn đừng nhìn chằm chằm vào ta nữa, cứ coi như ta là rắm mà thả ra đi.
Ngày hôm sau khi phụ thân hạ triều trở về, ta nhận ra rằng mình đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
"Dao Dao, lát nữa Lục đại nhân của Đại Lý Tự sẽ đến tìm con hỏi chuyện, con mau đi đổi xiêm y rồi chuẩn bị một chút.”
Mẫu thân bị kinh hãi.
"Lão gia, Dao Dao thân thể không tốt và lại bị hoảng sợ. Tại sao còn phải gặp Lục đại nhân? Người từ chối không được sao."
Phụ thân trừng mắt, đem tách trà trong tay đặt mạnh lên bàn.
"Phu nhân thì biết cái gì? Hôm qua, trên đường về kinh Bùi Ngự sự đã bị chặn giết ở bìa rừng phía ngoại ô kinh thành. Thánh Thượng tức giận đến mức yêu cầu phải tìm bằng được hung thủ. Lục Vân Cảnh muốn ta cửa dò hỏi là đã rất khách khí rồi, nếu ta ra sức từ chối nhỡ đâu hắn chiếu lệnh đưa Dao Dao vào Đại Lý Tự, đến lúc đó mới thực sự là mất mặt.”
Sau khi thi thể của Bùi Ngự sử được phát hiện, một ngày trước khi chết tấu chương mà ông ta buộc tội ptam Hoàng tử cũng vừa vặn trình tới ngự tiền. Tấu chương vạch trần 10 tội lớn của tam Hoàng tử, tam Hoàng tử sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, quỳ xuống cầu xin tha, nói rằng Bùi Ngự sử vu oan hãm hại hắn.
Các triều thần bất mãn.
"Hừ, nếu thật sự là vu oan thì sao lại có người đứng ngồi không yên mà phái người đi ám sát hắn?"
Bùi Ngự sử đã lấy tính mạng của mình để chứng minh nội dung trong tấu chương là sự thật. Tam hoàng tử hết đường chối cãi, cùng ngày hắn ta bị Hoàng đế ra lệnh áp nhập Tông Nhân phủ.
Tông Nhân Phủ: Là cơ quan quản lý nội bộ Hoàng thất.
Gia đình mẫu thân của tam hoàng tử là thế gia, là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Thái tử Tiêu Viễn. Sau sự cố bất ngờ này, mẫu gia của hắn bắt đầu hành động, chỉ định thần thám nổi danh Đại Lý tự là Lục Vân Cảnh đích thân xử lý vụ án.
5.
"Dao Dao, ngày hôm qua lúc con tình cờ đi ngang qua rừng đào, nếu biết chuyện gì cứ thành thật nói với Lục đại nhân, ngài ấy sẽ không làm khó con."
Phụ thân ôn tồn an ủi ta vài câu khiến ta càng sợ hãi hơn.
Bùi Ngự sử là thủ hạ đắc lực nhất của nhị hoàng tử, ông ta vừa chết, mọi người liền nghi ngờ là do tam hoàng tử ra lệnh ám sát. Tam hoàng tử khẳng định đây là khổ nhục kế mà nhị hoàng tử giăng ra để lừa hắn, hai bên nổ ra xung đột đúng là trâu bò đánh nhau ngư ông đắc lợi, cuối cùng người hưởng lợi lại chính là Thái tử.
Thái tử là kẻ tâm cơ như vậy, ta thật sự có thể lừa được hắn sao?
Sau khi ăn xong, ta ngồi trong đình giữa hồ cho cá ăn, thì nha hoàn trong phủ bắt đầu xôn xao, lúc đó ta liền biết là Lục Vân Cảnh đã đến.
Lục Vân Cảnh nổi tiếng là người có tướng mạo đẹp trai, chi lan ngọc thụ, công tử như ngọc. Năm đó khi hắn ta thi đậu Trạng Nguyên thì quá nửa khuê tú ở kinh thành đã chen chúc ở trên đường Trường An chỉ để ném khăn tay cho hắn.
* Chi lan ngọc thụ: Chỉ người có phẩm chất ưu tú.
* Khuê tú: Chỉ những người phụ nữ đức hạnh và tài giỏi.
Ta một lần cũng thử đi ném, vì nghĩ khăn quá nhẹ không thể ném được xa nên đã nhét thêm một hòn đá vào, sau đó thì ném trúng lưng hắn ta, ta còn khoe với nhị tỷ rất nhiều lần.
“Thẩm cô nương, cá chép trong nhà nuôi rất tốt.”
Một giọng nói lạnh lùng và trang nghiêm vang lên từ phía sau, ta cảm thấy trong lòng ớn lạnh, làm rơi mẩu bánh bao trong tay rồi thở dài.
"Trước khi bị mù, ta rất thích xem chúng tranh giành thức ăn. Bây giờ không thể nhìn thấy chúng nữa, có thể nghe tiếng nước cũng rất thú vị rồi."
Lục Vận Cảnh mặc một bộ quan phục màu đỏ thẫm, dung mạo so với trước càng có phần trầm ổn hơn, ta quay đầu nhìn về phía hắn, nhân cơ hội giả vờ mù nhìn chằm chằm vào mặt hắn không nhúc nhích.
Lục Vân Cảnh bị ta nhìn đến xấu hổ, thấp giọng ho một tiếng sau đó duỗi tay vẫy vẫy trước mặt ta.
“Cô nương bị bệnh về mắt đã bao lâu rồi? "
"Khoảng hai tháng."
"Bản quan có biết một chút y thuật. Thẩm cô nương không phiền có thể đưa tay ra cho ta xem thử được không?”
Không nói quá chứ, cái gì mà y thuật cao siêu, chẳng lẽ chỉ cần xem tay là ngươi có thể biết được ta đang giả mù sao? Ta không tin nên thờ ơ duỗi tay ra đưa đến trước mặt Lục Vân Cảnh.
"Ngài xem đi."
Lục Vận Cảnh cúi đầu nhìn một lúc rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt như tia chớp, nhìn thẳng vào mắt ta.
"Người mù sẽ có thói quen với việc đưa tay để chạm vào những đồ vật xung quanh, vì thế lòng bàn tay chắc chắn sẽ có một vài vết thương nhỏ. Trong vòng hai tháng, những vết chai mỏng sẽ mọc lên trên đầu ngón tay, bàn tay của cô nương được bảo dưỡng rất tốt."
Mẹ kiếp, nói có lý, làm ta sợ muốn chết, hắn xứng đáng là Thiếu Khanh trẻ nhất của Đại Lý Tự.
* Thiếu khanh: Là chức phó quan, dưới chức Khanh, trong một cơ quan Cửu tự (sau là Ngũ tự)
Bình luận facebook