• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] QUÁI VẬT (1 Viewer)

  • Phần IV

16.

Buổi tối, Thái tử trở lại tẩm cung đã vô cùng nổi giận.

Tiếng chén đĩa vỡ vụn, bình hoa cổ vang lên trong tẩm cung hồi lâu.

Mảnh sứ vỡ đầy đất.

Tròng mắt hắn che kín tơ máu, lúc mí trên hơi co lại nhìn về phía Hàn Tự, đột nhiên rút kiếm!

Mũi kiếm đặt ở cổ họng Hàn Tự, đã động sát tâm.

Tình cảnh như vậy, ta quá quen thuộc.

Mỗi lần mọi chuyện vượt qua ngoài tầm kiểm soát của ta, ta lại muốn xé toạc thứ gì đó.

Ta muốn nhìn thấy dáng vẻ run rẩy đau đớn của con mồi, như vậy mới có chút an tâm.

Mới có một loại cảm giác "ta có thể kiểm soát tất cả" thỏa mãn.

“Nếu cái chết của thần có thể xoa dịu nỗi oán hận trong lòng điện hạ, thần nguyện vì điện hạ gánh vác nỗi buồn.”

Hàn Tự nhắm hai mắt, khóe môi hơi nhếch lên.

Nụ cười này, cùng nụ cười lúc ta muốn giết hắn lúc trước, lại giống nhau đến vậy!

Yên tĩnh, an lành, ấm áp.

Lý Thừa Minh do dự.

Chẳng nói đến việc Hàn Thám Hoa văn võ song toàn, là trụ cột tương lai của nước nhà. Chỉ nói diện mạo kia của hắn, cũng đủ khiến bọn quái vật như ta trước khi làm hại hắn phải do dự vài phần.

Lý Thừa Minh luyến tiếc gương mặt này.

17.

Lý Thừa Minh vẫn chưa hết giận, tâm tình hắn cần phải được giải tỏa, vì thế quay người bước ra khỏi cửa.

Lúc ra khỏi cửa, hắn khẽ gãi đầu.

À, hắn bắt đầu ngứa rồi.

Hắn sở dĩ tức giận đến mức này, là bởi vì có người đã vẽ cảnh bên ngoài tẩm điện của phủ thái tử thành một cuốn tranh, còn đặt tên là: Đông Cung Bí Tân Liên Tái.

Hôm nay hắn đang điều tra vụ án kiến, bỗng nhiên phát hiện ra trên bảng thông báo có dán nội dung mới nhất của bộ truyện.

Kỹ thuật vẽ của họa sư rất cao, vẽ đến sinh động như thật.

Mở đầu là một khối thi thể bị lột da được trói trên khung giá khiêng ra khỏi địa lao, lời văn nhìn thấy mà ghê người:

[Đông Cung là một nơi ăn thịt người.

Thái tử cấm luyến vô số, nhưng số người sống sót lại rất ít. Đầu năm nay, thái tử lại để ý đến tiểu ca của cửa hàng đèn lồng Trần Ký, lấy cớ sai hắn vào cung chuẩn bị đèn lồng cho tết Nguyên Tiêu.

Không ngờ lại đem hắn lột da, bôi mật lên đầu, dụ kiến đến, người sống sờ sờ lột xuống một tấm da, nói là muốn làm thành đèn lồng. Nguyên nhân là vì hắn bị Trần tiểu ca mắng chửi tàn bạo vô lương, không xứng làm quân chủ Chiêu Hoa Quốc…]

Tất cả nội dung đều trùng khớp với hành vi của Lý Thừa Minh, chỉ có điều đã đổi tên cửa hàng đèn lồng.

Nhưng nhóm láng giềng vẫn có thể nhìn ra cửa hàng đèn lồng Trần Ký chính là cửa hàng đèn lồng Bùi Ký.

Mười một năm qua, ngoại trừ năm đầu tiên mới đến Cẩm Đô, ba người chúng ta từng bị hàng xóm láng giềng cô lập bắt nạt.

Sau này cô cô và huynh trưởng dần dần ổn định, bởi vì rộng lượng và nhiệt tình nên chúng ta lại càng hòa thuận với hàng xóm hơn.

Cho nên lúc nội dung bộ truyện này được dán lên, đã bị một số hàng xóm truyền tai nhau.

Thái tử luôn luôn giỏi giả vờ, trong lòng dân là một thái tử chăm lo cho bá tánh.

Lúc đó hắn vẫn như gió xuân ấm áp, chỉ mỉm cười ra lệnh cho thuộc hạ xé bỏ tranh ảnh. Lại yêu dân như con ân cần dạy bảo: “Không biết là họa sư nào lại có trí tưởng tượng phong phú như vậy?”

“Đông Cung sao lại như thế chứ?”

“Nếu cô có thể gặp được họa sư, nhất định sẽ dẫn hắn đến Đông Cung xem thử. Tốt nhất là ở lại vài ngày.”

Sau hai chuyện này, hắn vốn tưởng rằng mình đã đủ xuân phong thượng vũ, tự mình đến hiện trường điều tra, ra lệnh điều tra hung thủ, đã xây dựng được hình tượng rộng lượng và chăm lo cho dân trong lòng bá tánh.

Nào ngờ, lúc trời tối trở về Đông Cung lại đột nhiên nghe tin họa sư nổi tiếng nhất Đông Thành, Ninh Tuấn chết thảm trong nhà!

Thi thể máu me be bét, hắn bị lột da!

Càng bức cho Lý Thừa Minh gần như phát điên là:

Trên bảng thông báo của Đông Thành, chỗ tranh ảnh bị xé bỏ ban ngày, xuất hiện một hàng chữ:

[Ta bị thái tử nhắm đến, chắc chắn sẽ chết thảm. Nhưng câu chuyện sẽ không dừng lại, đệ tử của ta sẽ tiếp tục vẽ.]

18.

Hoạ sư Ninh Tuấn dùng cái chết của mình để ám chỉ cho mọi người…Bởi vì vạch trần sự thật, thái tử mới thẹn quá hoá giận giết người diệt khẩu.

Bá tánh vốn chỉ coi "Bí Tân" như một câu chuyện, nhưng thái độ hiện giờ cũng càng ngày càng hoài nghi nhiều hơn.

Lý do Lý Thừa Minh tức giận là ở chỗ, Ninh Tuấn căn bản không phải do hắn giết!

Hắn là tứ hoàng tử được nha hoàn rửa chân sinh hạ, từng bước một đi đến ngôi vị thái tử, tâm tư cẩn mật, thủ đoạn tàn độc. Sao hắn có thể giết họa sư vào lúc này?

Bởi vậy, tình thế vượt quá tầm kiểm soát này, khiến hắn tức giận, khiến hắn bực bội, hắn muốn trút giận.

Quả nhiên, rất mau liền có tin truyền đến: "Tối nay điện hạ không về, Hàn đại nhân, Bùi tiểu công tử, hai người về sân riêng nghỉ ngơi trước đi."

Tôn công công cúi gập người như một cây cung đã kéo căng.

Lúc ông đưa ta trở lại phòng, đi ngang qua địa lao, vài hạt tuyết rơi xuống dưới.

"Tuyết đầu mùa năm nay rồi."

Dưới ánh đèn lồng vàng vọt, những hạt tuyết rơi từng hạt một, ngày càng nhiều, rơi vào trên mặt khiến người ta đau nhói.

Giữa tiếng tuyết rơi lộp độp, ta dường như nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ dưới lòng đất.

Ông ta dừng chân, buồn bã nhìn lên bầu trời đêm một mảnh tối đen: "Hắn cũng chết như vậy, không một tiếng kêu. Nương hắn ..."

Nước mắt đục ngầu chảy ra từ khóe mắt đầy nếp nhăn của ông.

Ta cúi đầu, móng tay cào vào vết thương ở lòng bàn tay.

Vết thương này là do lúc vừa nãy Lý Thừa Minh nổi điên đập đồ sứ, mảnh sứ bắn vào mu bàn tay ta.

Lúc ấy tay ta lặng lẽ thu vào ống tay áo, sâu xà kiến trong ống tay áo cực kỳ vui mừng.

Máu của ta là thuốc tốt để thuần hóa chúng, cũng là thức ăn yêu thích nhất của chúng.

Mà bây giờ, dường như chỉ cần khiến vết thương đau đớn hơn một chút, ta mới có thể giải tỏa cảm giác kỳ lạ hít thở không thông, muốn từng đợt từng đợt thở dốc.

19.

Đông Cung rất rộng.

Nơi ở ngoài tẩm điện Đông Cung luôn là một nơi yên bình.

Bởi vì sợ người ta phát hiện ra sở thích kỳ quái của mình, Thái tử cố ý sai người nâng cao tường rào ngoài tẩm điện.

Bình dân áo vải, người không liên quan đều không được phép đến gần.

Chỉ có người của mình, hoặc là những người biết giữ bí mật, hoặc là người chết mới được ra vào tẩm điện.

Thái tử cho rằng chính mình một tay che trời liền có thể muốn làm gì thì làm.

Nhưng không nghĩ tới trên đời không có bức tường nào không có lỗ hổng.

Tối hôm đó, "Bí Tân" lại có thêm nội dung mới:

[Dưới ánh sáng của đèn lồng da người trong Đông Cung, những cái đầu người hoặc là bị khoét mất hộp sọ, hoặc chỉ còn lại da, trông vừa kỳ dị vừa âm u.

Thái tử trong ánh sáng mờ ảo giống như một ác quỷ.

Hắn cho rằng trong Đông Cung có gián điệp, giết chết không ít cung nữ thái giám.]

Nếu như nội dung của chương đầu khiến người ta phải rùng mình, thì cảnh tượng của chương hai lại khiến người ta cảm thấy kinh hoàng không thể tả.

Cung nữ thái giám khi bị rạch da đầu run bần bật, lúc co quắp giãy giụa vì bị kiến chui vào vết thương, từng chi tiết đều vô cùng rõ ràng.

Cứ như thể hoạ sư chính mắt nhìn thấy.

Mà những nội dung này lại vừa lúc diễn ra vào đêm nay!

Ngày hôm sau, Lý Thừa Minh lăn lộn cả một đêm, đầu ngứa không chịu được.

Huy động tất cả thái y của Thái Y Viện.

Đang lúc chẩn trị lại có người báo tin, nói là thị vệ trưởng mới đã chết!

Còn nói tối hôm qua có ai đó dán nội dung mới của "Bí Tân Đông Cung" lên cột thông báo ở phía Tây thành.

Thái giám nơm nớp lo sợ trình nội dung lên.

Lý Thừa Minh chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt liền thay đổi!

Một chân đá vào ngực thái giám, khiến tiểu thái giám lập tức phun ra một ngụm máu.

Ánh mắt u ám của hắn quét qua từng người có mặt ở đây, cuối cùng dừng lại trên người ta.

"Bùi Xán, nếu cô không đoán sai, hai thị vệ trưởng đều đã từng đến tiệm đèn lồng của nhà ngươi."

20.

Ta cung kính quỳ rạp xuống đất: "Thưa điện hạ, đúng vậy."

Chiếc giày da sáp lục hợp xuất hiện trước mặt ta, tiếng kiếm rút khỏi vỏ vang lên trên đỉnh đầu ta.

Liền biết bọn họ sẽ hoài nghi ta.

Nhưng đã không kịp nữa rồi...

"Một, hai, ba..."

Ta âm thầm đếm, chỉ nghe thấy leng keng một tiếng, thanh kiếm rơi xuống trên mặt đất.

Ha, cuộc so tài giữa quái vật với quái vật, ai là kẻ mạnh, chỉ trong tích tắc này mà thôi.

Tiếng thét kìm nén của Lý Thừa Minh vang lên.

Ta từ từ ngẩng đầu, chỉ thấy hắn hai tay ôm đầu, móng tay không thể kiểm soát được mà cạy vào da đầu.

"Thái y! Thái y!! A——"

Lúc này hắn căn bản không thèm quan tâm đến việc giết ta.

Hắn ngứa đến mức bắt đầu lăn lộn trên mặt đất, hai chân đá loạn xạ, tách trà sứ mới thay lại một lần nữa bị đập tan nát.

Các thái y tất bật, chính là không một ai có cách chữa trị.

"Chưa từng nghe nói, chưa từng thấy bao giờ." Một ông thái y đứng bên ngoài nơm nớp lo sợ lau mồ hôi lạnh.

Bọn họ kinh hoàng nhìn Lý Thừa Minh cào da đầu mình đến mức máu thịt be bét.

Ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ bay lả tả tuyết lớn, thầm nghĩ: Cô cô, huynh trưởng, sắp được minh oan rồi...

"Aaaaa! Giết! Aaaaa! Giết hết đi!!"

Lý Thừa Minh mặt mũi dữ tợn, mắt trợn to.

Ta nhẹ nhàng vuốt ve sâu xà kiến trong ống tay áo, trầm giọng nói: "Điện hạ, nô tài có một phương thuốc gia truyền..."

Câu nói của ta giống như một cọng rơm cứu mạng trước khi Lý Thừa Minh chết đuối, hắn biết rõ ta không thể tin tưởng được, nhưng dưới sự đau đớn vô cùng, hắn cũng buộc phải thử.

Người uống rượu độc cũng giống như hắn vậy chăng?

Ta đứng dậy đi đến trước mặt hắn, vạch mái tóc rối bù của hắn ra, khẽ thở dài:

"Da đầu lở loét có mụn nước, sợ là bị con gì đó cắn rồi. Điện hạ, không sao, nô tài sẽ châm cho ngài thử xem."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom