• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] QUÁI VẬT (2 Viewers)

  • Phần III

11.

Huynh trưởng cả đời lương thiện, chắc chắn không biết người bị lột da thì linh hồn sẽ bị giam cầm, vĩnh viễn không thể đầu thai.

Huynh trưởng như gió mát trăng thanh của ta, không bao giờ có thể chuyển kiếp được nữa.

Ta là chân chân chính chính mà mất đi hắn.

Bất giác, khóe mắt có chút chua xót.

Phải chăng, đây chính là cảm giác muốn khóc?

Cha mẹ từng nói ta ngỗ nghịch, u ám, tàn nhẫn, ngay cả rơi nước mắt cũng không, là một con quái vật.

Ta trước năm tuổi, đã có vài lần muốn đem ta đi cho, đều là được huynh trưởng mạnh mẽ giữ ta lại.

Hắn kéo ta về phía sau, giống như gà mái bảo vệ gà con:

“Xán Xán ở, con ở. Xán Xán đi, con đi!”

Lúc đó, ta nhìn bóng lưng hắn, đang nghĩ gì nhỉ? Ồ, ta cảm thấy hắn ngu không ai bằng.

Ta sờ vào thân rắn lạnh lẽo trong tay áo, muốn quấn nó quanh cổ hắn, bóp thật chặt.

Bóp chết hắn!

Hắn không biết ta ngày nào cũng muốn phá hủy một thứ gì đó hay sao?

Từ nhỏ đến lớn, Bùi Thước luôn luôn ngu ngốc.

Lần này hắn bị thái tử gọi đến Đông Cung làm đèn lồng, ta dặn dò rất rõ ràng, bảo hắn trở về nhà sớm chút, lúc trở về thì đi ngang qua chợ mua cho ta mấy con vịt con.

Con rắn ta nuôi, không cho ăn liền sẽ chết đói.

Nhưng hắn, đi mười ngày.

Làm hại ta mất đi cô cô, còn đánh mất da của chính mình...

Mà kẻ đầu sỏ khiến hắn không thể đầu thai, lại đang ở trước mặt ta!!

Con rắn trong tay áo ta ngo ngoe rục rịch...

12.

Lúc ta định ra tay giết chết tên chó thái tử, một chiếc gối mềm lông vàng chợt bay tới.

“Điện hạ! Ngài là chê tay nghề của thần kém à?!”

Hàn Tự đỏ mắt, một bộ như ghen ăn tức ở.

Thái tử mới vừa quay đầu âm u nhìn hắn một cái, còn chưa kịp răn dạy, liền nghe được tiếng Tôn công công ở ngoài cửa cao giọng bẩm báo:

“Điện hạ! Không hay rồi! Có chuyện lớn rồi!!”

Thái tử rút kiếm ra, dùng sức ném ra ngoài cửa sổ.

Động tác đó, giống hệt với động tác ném kiếm của thị vệ trưởng lúc đâm chết thi thể cô cô!

Chỉ nghe thấy Tôn công công thét chói tai một tiếng:

“Điện hạ, không ổn rồi! Ở cửa Đông thành xuất hiện một thi thể đẫm máu, bị lột da!”

“Xung quanh thi thể còn có... còn có chữ 『Thừa Minh vương, Chiêu Hoa』...!”

Tôn công công không dám nói, nhưng ta biết, xung quanh thi thể sáu chữ đó được ghép bởi hàng vạn con kiến.

Trên tường thành, chữ “Thừa Minh vương, Chiêu Hoa diệt” nhất định rất chói mắt.

“Điện hạ, ngài mau đi xem một chút đi.”

Thái tử lúc này mới vội vàng đi ra ngoài.

Ta nhìn bóng lưng hắn biến mất ở cửa, nhìn chằm chằm đầu ngón tay chính mình trắng như ngọc, nghiêng đầu một cái.

Cô cô, huynh trưởng, Lý Thừa Minh sắp đến xin lỗi các người rồi.

13.

Lý Thừa Minh là một con quái vật.

Từ nhỏ đã vậy.

Nhưng, hắn không dám bộc lộ nửa phần.

Hắn giả vờ ôn hòa nhã nhặn, giả vờ chăm chỉ học hành, giả vờ có chí lớn…

Nhưng lại làm hết thảy những chuyện tàn sát huynh đệ.

Ba vị huynh trưởng của hắn, đại ca chết trong tay tân nương trong đêm động phòng hoa chúc.

Nhị ca bị thích khách giết chết trên đường đi tuần tra ở Bắc Cương.

Sau khi nhị ca chết, hoàng đế hoài nghi thích khách và nữ nhân đều là do Lý Thừa Minh sắp đặt.

Lý Thừa Minh biết được nếu hoàng đế điều tra rõ ràng thì nhất định sẽ ra tay với mình, bèn đi cầu xin lão tam.

Lão tam là một vương gia lười biếng, sau khi đạt được chiến công liền nhanh chóng từ giã sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, cùng với thê nữ ở ẩn, sớm đã không quan tâm đến chuyện triều đình.

Không ngờ Lý Thừa Minh quỳ cả đêm trước cửa nhà hắn, lại làm lão tam cảm nhận được tình huynh đệ.

Lão tam trở lại trong cung, trò chuyện với hoàng đế, cầu xin hoàng đế cho phép mình điều tra kẻ chủ mưu đứng sau cái chết của đại ca và nhị ca.

Hai người phụ tử hồi tưởng lại quá khứ, lòng đau như cắt.

Cũng chính lúc đó, hoàng đế đã bày tỏ ý định muốn trao ngôi vị thái tử cho lão tam.

Chỉ tiếc, lão tam tham gia việc này không bao lâu, thế nhưng hoàn toàn biến mất.

Sau đó, mấy bức thư qua lại bán nước thông đồng với địch của lão tam trong thư phòng bị hạ nhân phát hiện.

Trước nhữ ng “sự thật” sắt đá, thê tử lão tam bị liên lụy.

Một đám cháy thiêu rụi sạch nhà của lão tam.

Hơn ba trăm người trên dưới già trẻ trong phủ, đều bị thiêu chết trong đám cháy đó…

Lý Thừa Minh trở thành nhi tử duy nhất còn sót lại của hoàng đế.

Nhưng hoàng đế vẫn chậm chạp không chịu lập hắn làm thái tử.

Mười một năm qua, thế lực của Lý Thừa Minh đã dần dần thâm nhập vào triều đình, rắc rối khó gỡ, dần dần phát triển trở thành đại thụ che trời.

Cuối cùng, đủ để chống lại hoàng quyền.

Hoàng đế tuy chưa đến tuổi lục tuần, nhưng mười một năm qua, sức khỏe lại ngày càng suy giảm.

Tháng Chạp năm ngoái thân thể suy yếu càng thêm trầm trọng, đến mức chỉ có thể nằm trên giường dưỡng bệnh.

Lý Thừa Minh nhân cơ hội đó lên ngôi thái tử.

Sau đêm giao thừa, hoàng đế rơi vào hôn mê trong thời gian dài.

Lý Thừa Minh nắm quyền triều đình có thể coi là thuận lý thành chương.

Trước khi độc tài quyền lực cũng không dám bộc lộ bản chất như hiện giờ, bởi vì che giấu rất tốt, cho nên dân chúng không biết cụ thể về thủ đoạn tàn nhẫn, điên cuồng bạo ngược của hắn.

Cho đến ngày nay, hắn vẫn là một vị thái tử chăm lo cho dân chúng trong lòng bá lánh, là vị vua tiếp theo được mong đợi của mọi người.

14.

Nhưng đã mười một năm rồi, báo ứng của Lý Thừa Minh cũng sắp đến.

Sau khi hắn đi, Hàn Tự ngồi xuống đối diện ta, dùng ngón tay chấm trà, ở trên bàn viết xuống mấy chữ:

【Tiểu Bất Nhẫn Tắc Loạn Đại Mưu!】

Đúng vậy, muốn Thái tử chết cũng không khó.

Nhưng mục đích cuối cùng của chúng ta không chỉ là khiến hắn chết.

Chúng ta không chỉ muốn cả thiên hạ đều biết tội ác của hắn, mà còn muốn minh oan cho những oan hồn uổng mạng!

Mà Hàn Tự, hắn vì thế mà hy sinh quá nhiều.

Ta nhìn chằm chằm vào mu bàn tay thon trắng của Hàn Tự, đặt tay lên trên.

Mỗi lần ta phát điên, ta khổ sở, cô cô đều an ủi ta như vậy.

Nắm chặt tay ta, nói với ta: “Xán Xán, đừng sợ, có cô cô ở đây.”

Giờ đây, ta cũng muốn an ủi Hàn Tự như vậy.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc da thịt chạm nhau, hắn giống như bị lửa đốt, nhanh chóng né tránh ta đụng vào.

Nhanh chóng, trên bàn xuất hiện vệt nước rõ ràng——

【Ta đã bẩn rồi.】

15.

Ta bỗng nhớ lại lần ta trèo lên giường hắn, lúc ta rạch một vết máu trên cổ hắn, hắn nhắm mắt bình thản, khoé miệng mỉm cười.

Tựa như đối mặt không phải là một con quái vật, mà là cô nương hắn ngày nhớ đêm mong.

Lúc ấy, ta đem hết bực tức đổ lên khóe môi đang nhếch lên của hắn, liền hung hăng bóp chặt đôi môi hắn.

Đó là lần đầu tiên ta chạm vào môi nam tử, cảm giác mềm mại khiến ta ngạc nhiên vô cùng.

Chỉ trong giây lát hoảng hốt, eo ta bỗng thắt lại.

Như thế rất tốt, không chỉ là đầu ngón tay, môi ta cũng nếm được hương vị mềm mại ấy.

Còn khá tốt.

Vì thế liền dùng chút sức, nắm lấy thế chủ động.

Lúc hắn che lại vết thương ở khóe miệng, vừa tức vừa buồn cười nhìn ta nói:

“Xán Xán, lần sau, có thể không chảy máu không? Động tác nành nhẹ nhàng chút, ta ngoan ngoãn để nàng hôn, tuyệt đối không chống cự!”

Ta liếm liếm khoé môi, máu Hàn Tự ngọt ngào.

Ném cho hắn một mảnh khăn lụa trắng, bỏ lại một câu “sau này tính”, liền trèo cửa sổ rời đi.

Về nhà, ta hối hận mấy ngày trời, không hiểu vì sao mình không rạch cổ họng hắn.

Cũng âm thầm thề, lần sau gặp lại hắn, nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết.

Trên đời này, không ai có thể trói buộc ta.

Càng đừng nghĩ đến việc làm phu quân ta!

Từng là hắn, vừa thấy mặt liền cười, giống như ánh dương mùa xuân.

Giờ đây, khóe mắt đuôi lông mày hắn đều như thêm vài phần chán ghét, như những cỏ cây phủ sương giá ngày thu, thiếu đi sinh khí.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom