• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Phong bao đỏ minh hôn (2 Viewers)

  • Chương 2

5.

Ngay khi tôi đang cảm thấy hoảng loạn, tôi nghe thấy tiếng cửa sân bị đập mạnh, ai đó đang đập cửa như điên.

Ngay lập tức tôi đã hiểu ra, mọi người đập cửa để trói chú rể bắt về kết hôn âm dương.

Tôi hét vọng ra cửa: "Ai đấy! Không nói gì là tôi báo cảnh sát đó!"

Ngoài cổng có người hét lên: "Anh Tiểu Phi, là em, Cẩu Tử! Anh đừng báo cảnh sát, em vừa cắt điện trạm cơ sở!"

Đúng là Cẩu Tử!

Tên khốn kiếp này sẽ chôn tôi và Hoàng Tiểu Liên cùng nhau!

"Cẩu Tử, cậu định làm gì? Tôi đâu có gây thù gì với cậu.”

"Không làm gì cả, chỉ là cầu xin anh giúp em cái này. Anh mau ra ngoài cùng em đi rước dâu.”

Tôi hét lên: "Cho dù không báo cảnh sát thì trong làng không còn ai khác sao?"

Cẩu Tử ở bên ngoài cười lớn: "Anh đó, anh Tiểu Phi, anh mới lên thành phố làm ăn có mấy năm rồi mà đã quên mất cội nguồn rồi, trong làng có phong tục gì mà cậu còn không biết sao?"

Cậu ta nói không sai.

Chuyện ép người ta â.m h.ôn mặc dù hiếm khi xảy ra nhưng không phải là chưa từng thấy. Cho dù là do người hay m.a làm thì vẫn thường xuyên có tin đồn về việc có người ch.ết. Mà những người ở lại trong làng đều là người lớn tuổi, ai mà không sợ, ai lại dám nhúng tay vào việc này?

Hơn nữa, người trong làng căn bản đều có quan hệ họ hàng với nhau, cho nên càng ít người sẵn sàng đứng lên làm ầm ĩ.

Bất lực, tôi chỉ có thể nói lý do: "Cẩu Tử, bây giờ cậu rời đi vẫn chưa muộn, nếu cậu thực sự phạm sai lầm lớn thì cuộc sống của cậu sẽ bị hủy hoại! Cậu nghe lời tôi khuyên, bây giờ trở về đi ngủ rồi sáng sớm mai tiễn em gái cậu đi, chuyện này sẽ qua, tôi cũng sẽ không truy cứu!"

"Anh không truy cứu? Nói vớ vẩn cái gì đấy!Nếu hôm nay em không đón anh, vậy thì em đi đâu cưới vợ đây! Anh rể của em, anh ra đây đi!"

Vương Tiểu Phi hét lớn: "Chơi nhạc, phá cửa cho tôi!"

Xong rồi.

Tên này đúng là tên kh.ốn n.ạn, cậu ta quyết tâm bắt tôi đi.

Cậu ta vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng kèn xô-na, chiêng trống, vừa có khèn vừa có tiêu, cũng không thể nói đó là động tĩnh của một đá.m m.a hay đám cưới.

Cửa lớn kêu ầm ầm, không cần nhìn tôi cũng có thể nghe thấy, cánh cửa cũ này sẽ không trụ được lâu nữa. Cửa sân trụ không nổi, cánh cửa gỗ vụn của phòng khách này lại càng vô dụng hơn.

Không được, tôi phải mau chạy đi!

6.

Tôi nhặt cây chổi lớn trong hành lang, giẫm lên đầu chổi, rồi đạp mạnh một phát vào cán chổi. Tôi giẫm lên lưng ghế sofa, dùng hết sức lực của mình bắt đầu đập vỡ các cửa sổ - Ngôi nhà cũ này không có người ở nên các cửa sổ đã được niêm phong bằng ván gỗ từ lâu.

Nhưng càng vội vàng, tôi càng không thể mở nó ra được.

“Ầm ầm!”

Tôi nghe thấy tiếng cửa sân đập xuống đất, tôi càng lúc càng lo lắng hơn. Dưới sự tiết ra điên cuồng của adrenaline, tôi bùng nổ sức mạnh chưa từng có, dùng cán chổi chọc một lỗ trên tấm gỗ, sau đó cạy mạnh, ngay cả tấm kính và toàn bộ ván gỗ đều trực tiếp bị cạy ra.

Cảm tạ trời đất, tôi hoàn toàn không phải là một tên phế vật!

Tôi nắm lấy mép cửa sổ, dùng cả hai tay tạo lực rồi lao thẳng ra ngoài, cả người gần như rơi sang một bên trong con hẻm phía sau nhà.

Đến lúc tôi tỉnh lại, cả người tôi lạnh ngắt.

Tôi nhìn thấy Hoàng Tiểu Liên.

Cô ấy mặc một chiếc váy trắng, tóc dài ngang vai, trên cổ quấn một chiếc khăn choàng đỏ.

Về việc cô ấy đang lơ lửng hay đứng thì tôi không thể nói, tôi không dám nhìn, nhưng có một điều tôi chắc chắn là cô ấy không còn sống.

Cô ấy thè lưỡi ra, một dải lớn màu đỏ thẫm bao phủ gần như che kín toàn bộ cằm của cô ấy, cả đầu cô ấy nghiêng sang một bên, như thể đang bị tr.eo cổ.

Ngay cả nốt ruồi giọt lệ trên khuôn mặt cô ấy, thứ tôi đặc biệt mê mẩn khi còn là một thiếu niên, bây giờ trông thật g.ớm gh.iếc.

Cả người tôi cứng đờ!

Không thể di chuyển được!

Nhưng may mắn thay, lưỡi tôi không bị tê li.ệt, tôi vẫn có thể run rẩy nói: "Tiểu Liên? Là em à, Tiểu Phi đây, em không nhớ sao? Hồi trước chúng ta là bạn thân đó.”

Miệng cô ấy gần như không cử động, nhưng tôi nghe thấy giọng nói của cô ấy, "Em nhớ. Tiểu Phi, bây giờ anh còn vẽ nữa không?"

Con mẹ nó tôi vẽ cái gì chứ!

Tất cả bọn họ có vấn đề gì sao, hỏi vẽ làm cái gì!

Cô ấy lặng lẽ đến gần, ngây người nhìn tôi bằng đôi mắt trắng dã. Tôi có thể cảm thấy tai mình dựng thẳng lên như mèo và chó, lông toàn thân đều dựng lên.

"Vẽ, vẽ, anh vẫn luôn vẽ tranh! Hồi đó trong lớp chúng ta anh là người duy nhất có thể vẽ, vẽ cái gì cũng giống? Em muốn anh vẽ chân dung cho em không? Em về nhà chờ anh đi, anh sẽ đi tìm bảng vẽ rồi vẽ cho em."

Tất nhiên tôi đang nói dối con ma.

Nhưng vấn đề là cô ấy tin!

Nghe thấy động tĩnh, cô ấy giống như cười khúc khích: "Vậy em sẽ về nhà chờ anh."

Phù…

7.

Tôi cảm thấy rất may mắn vì đã lừa cô ấy rời đi, nhưng chân tôi vẫn mềm nhũn ra, tiếng thổi kèn, đập cửa trước nhà tôi vẫn chưa dừng lại.

Tôi miễn cưỡng bám vào tường để đứng dậy, kéo lê đôi chân khập khiễng của mình, chạy hết sức có thể.

Bất kể ta.ng lễ của cậu ta, đương nhiên bây giờ điều quan trọng là phải nhanh chóng chạy ra khỏi làng. Chỉ cần tôi có thể lên đường cái, nếu có một chiếc xe dừng lại là tôi có thể trốn thoát!

Nhưng khi chạy đi tôi mới nhận ra rằng mình đã chạy một vòng tròn quay trở lại chỗ cửa sổ phía sau nhà.

Tôi chạy thêm một vòng nữa lại quay trở lại cửa sổ phía sau nhà.

Cẩu Tử mang theo đội ta.ng lễ vẫn đang đập cửa trước nhà tôi không ngừng, tiếng ầm ầm đập cửa không ngừng.

Qu.ỷ đập tường! (*Những điều không thể hiểu được xảy ra, chẳng hạn như bị lạc và luôn đi đến cùng một nơi)

Đây là Hoàng Tiểu Liên không muốn tôi đi, chính là cô ấy đập tường ngăn cản tôi!

Tôi toát mồ hôi lạnh.

Phải làm gì đây!

Cẩu Tử đang canh cửa trước, rất có thể vì cậu ta biết rằng tôi không thể chạy thoát, nên cũng không vội vàng trói tôi lại, ngoại trừ đợi "giờ lành" ngày mười lăm ra thì không còn lời giải thích nào khác.

"Vương Tiểu Phi, đi theo em!"

Khi tôi đang cảm thấy bất lực, thì tôi thấy một cái đầu thò ra từ trong góc.

Đó là Trương Linh Linh, cô ấy đang vẫy tay với tôi.

Chiếc khăn quàng quanh cổ cô tung bay trong gió lạnh đặc biệt bắt mắt.

Tôi sải chân nhảy qua, túm lấy cổ áo cắn hai phát vào mặt cô ấy: "Giống như gặp lại người thân vật! Linh Linh, em nói đúng, co.n m.ẹ n.ó anh là một th.ằng ng.ốc!"

Trương Linh Linh trừng mắt nhìn tôi: "Anh hối hận vì đã vứt bỏ em sao? Thật đáng tiếc đã quá muộn rồi!"

Tôi nắm lấy tay cô ấy lắc lắc: "Anh xúc động quá, chuyện vẫn có thể tha thứ được. Bây giờ đừng nói chuyện đó nữa, mau đưa anh đi đi, anh sắp phát đi.ên rồi!"

"Được!"

8.

Có Trương Linh Linh dẫn đi, quả nhiên tôi đã không quay trở lại cửa sổ phía sau nhà mình.

Tôi không khỏi ngưỡng mộ nhìn cô ấy: "Không ngờ rằng em còn đỉnh như vậy.”

Trương Linh Linh vừa đi vừa liếc mắt nhìn tôi: "Lúc đầu là anh mù quáng coi thường em!”

"Sao anh lại xem thường em chứ, rõ ràng người đòi chia tay là em.”

"Này, tôi chỉ nói em đọc sách đọc đến ng.ốc thôi đúng không? Em nghĩ lại xem, cuối cùng là ai đề nghị chia tay?!"

Cái này tôi còn có thể nhớ sai sao?

Tôi nhớ rõ ràng lúc đó là đầu tháng Năm, hoa nở đầy núi.

Vào thời điểm đó, cô ấy bảo tôi vẽ cho cô ấy một bức tranh, cùng lúc đó cô ấy cũng đồng ý sẽ đợi tôi đi học về.

Nhưng không ngờ rằng, sau khi tôi vẽ xong, cô ấy bình tĩnh nói chia tay với tôi.

Tôi chắc chắn 100% rằng lúc đó tôi đã vẽ chân dung của cô ấy trên một nửa giấy A4 bằng màu nước.

Tôi không thể hiểu tại sao cô ấy phải nói rằng chính tôi là người đã chia tay. Nhưng đã bảy, tám năm rồi, cứ để tâm đến chuyện này cũng vô nghĩa, điều quan trọng nhất lúc này chính là nhanh chóng chạy trốn.

Tôi nói với Trương Linh Linh: "Người trong làng đi.ên rồi, em đi cùng anh đi, anh sợ em ở lại sẽ không an toàn."

Cô lắc đầu: "Đi cái gì mà đi, em đã ở đây nhiều năm như vậy, không thể đi được.”

"Không thể đi? Là sao?"

"Không có ý gì khác. Nhà Tiểu Liên đã đến rồi, không phải anh đến đón dâu sao, mau vào cửa đi!"

Đón dâu?!

Đừng mà…

Mắt tôi mở to, quay đầu nhìn Trương Linh Linh bên cạnh.

Khuôn mặt cô ảm đạm nhợt nhạt, đôi mắt trắng trợn lên, đầu nghiêng sang, chiếc lưỡi đỏ tươi thõng xuống cằm.

Tôi ngã qu.ỵ trên mặt đất.

Tôi nghĩ cô ấy là cọng rơm cứu mạng, nhưng tôi không ngờ cô ấy lại là cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà!

Sau lưng, tiếng thổi đánh vang lên.

Tôi quay đầu lại, Cẩu Tử cách đó không xa, khuôn mặt cậu ta tối sầm, đôi mắt u á.m.

Điều tồi tệ hơn nữa là những người chơi kèn xô-na, khèn, tiêu đi theo sau cậu ta. Những người đó khiêng theo 1 cái kiệu, tất cả bọn họ đi đứng cứng đờ. Quần áo sặc sỡ bọn họ đang mặc vẫn cứng đờ trong gió, trông giống như… Người giấy đốt cho người ch.ết.

Tôi nhìn lên lần nữa, thấy hai chiếc đèn lồng trắng treo trên hai cánh cửa màu đen, ngọn lửa xanh lam nhảy lên dữ dội trong tờ giấy trắng, muốn có bao nhiêu u á.m có bấy nhiêu u á.m.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom