• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Phong bao đỏ minh hôn (2 Viewers)

  • Chương 3

9.

Cẩu Tử đi đến gần tôi, đặt tay lên cánh tay tôi, không nói một lời nào - Vài giờ trước cậu ta còn nói rất nhiều, bây giờ bộ dạng trông như người ch.ết.

Tôi cũng chả hơn gì cậu ta.

Cẩu Tử đẩy mở cổng lớn dẫn tôi vòng qua bức bình phong đi ra sân.

Nhà Hoàng Tiểu Liên có ba phòng chính, hai phòng phụ ở bên trái và bên phải, một hàng xác ch.ết treo trên xà nhà của phòng chính, tất cả đều được quấn băng đỏ quanh cổ.

Tôi biết tất cả những người này.

Ông nội, bà nội của Hoàng Tiểu Liên, ba mẹ của Hoàng Tiểu Liên, không thiếu một người nào.

Từng người một, lưỡi của họ thè ra, mắt họ trợn tròn nhìn thẳng vào tôi.

L.ệ qu.ỷ khát mạng, có thù báo thù có oán báo oán, người đầu tiên phải chịu đựng là người gia đình.

Về phần vì sao Cẩu Tử còn sống, rõ ràng là cậu ta muốn trói tôi làm người sống để hoàn thành cuộc hôn nhân âm dương này, bởi vì tôi không nợ những h.ồn m.a đã ch.ết này, càng không làm gì có lỗi với bọn họ, bọn họ không thể cản trở tôi.

Hoàng Tiểu Liên đứng ở cửa, mặc một chiếc sườn xám màu đỏ tươi, vẫn mang dáng vẻ http://xn--1ca9g.ng/ s.ợ kia.

Nếu tôi không t.ê dạ.i đi, tôi đã tiểu ra rồi.

Cẩu Tử nghiêng người, vô hồn nói: "Chị, giờ lành đã đến, anh rể đến đón chị này. Lên kiệu đi.”

Tôi thấy đôi mắt trắng dã của Hoàng Tiểu Liên chuyển động, như thể cô ấy đang nhìn Trương Linh Linh bên cạnh tôi.

Cô ấy quay người lại đứng trước mặt tôi, duỗi tay ra: "Phong bao đỏ đâu, tay không đến đón người là không được, vẫn còn chưa qua cửa phù dâu của tôi nữa!"

Hóa ra cô ấy là phù dâu.

Tôi quay đầu lại, không dám nhìn khuôn mặt http://xn--1ca9g.ng/ s.ợ của cô ấy. Tôi lặng lẽ lấy ra chiếc phong bì màu đỏ tôi nhặt được từ trong túi ra rồi đặt vào tay cô ấy.

Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận số phận của mình.

Trương Linh Linh cười toe toét: "Chỉ vậy thôi sao? Như vậy không được, muốn kết hôn với Tiểu Liên chúng ta đâu có dễ dàng như vậy?"

"Hết rồi.”

Tôi thực sự không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc này là gì, vừa sợ hãi, vừa tức giận, lại vừa bất lực.

Đám kh.ốn các người thật sự cho rằng bản thân là người sống sao?

Nếu không vừa ý thì để ông đây đi!

Trương Linh Linh nói: "Không phải anh biết vẽ sao? Vẽ cũng được.”

Lại là vẽ tranh!

Tôi sẽ vẽ cho cô một con m.a!

"Được, vẽ! Hoàng Tiểu Liên cô lên kiệu đi, trở về nhà tôi sẽ vẽ cho cô! Vẽ đủ cho cô! Màu nước ở nhà có thể đã khô từ lâu rồi, nhưng chắc chắn có bút chì, ông đây sẽ vẽ chân dung cho cô!"

Tiếng trống nhạc đồng thanh vang lên, Hoàng Tiểu Liên vén rèm rồi lên kiệu, cùng với tiếng thét to của Cẩu Tử, người đàn ông khiêng kiệu trông như x.ác ch.ết biết đi, khiêng chiếc kiệu ra khỏi cổng lớn.

Con đường im lặng đến mức ch.ết ch.óc, như thể chỉ có những con m.a này và một người sống là tôi trên thế giới này.

10.

Gia đình tôi…

Ôi.

Cửa lớn nhà tôi mở ra, trong sân có một cái bàn dài, trên đó có một trái cây và đồ ăn nhẹ, còn có một lư hương.

Bên trái bàn là ông bà của Hoàng Tiểu Liên, bên phải là cha mẹ cô, tất cả đều giống như những h.ồn m.a bị tr.eo cổ.

Không cần nghĩ cũng biết, tất cả đều là h.ồn m.a của bọn họ.

Người khiêng kiệu ở sân hạ kiệu xuống.

Trương Linh Linh cười nói: "Sao tân lang còn đứng ngơ ở đó vậy, mau bế tân nương xuống kiệu đi.”

Lời nói của cô ấy dường như có m.a pháp đặc biệt, cho dù bất đắc dĩ, cho dù sợ hãi như nào khi đối mặt với khuôn mặt http://xn--1ca9g.ng/ s.ợ của Hoàng Tiểu Liên, tôi vẫn ngoan ngoãn đi đến bên kiệu, nghiêng người, đỡ lấy cổ Hoàng Tiểu Liên, bế cô ấy như công chúa xuống kiệu.

Tôi quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào mặt cô ấy.

Cẩu Tử nhanh chóng đặt lò than ở cổng sân, lẩm bẩm một cách máy móc: "Một bước qua cửa lớn hạnh phúc hòa thuận, trước cửa dựng nhà đầy đủ màu sắc. Hai bước vào cửa, bước thứ ba mở cửa, bước lên bậc thang tử kim. Ba bước vào cửa…”

Trương Linh Linh đẩy tôi: "Nhanh lên, bước qua lò than.”

Rõ ràng u á.m như vậy, nhưng lại muốn tôi bắt chước dáng vẻ của người dương. Muốn có bao nhiêu kỳ lạ thì có bấy nhiêu kỳ lạ, đến mức khiến da đầu tôi t.ê dạ.i.

"Linh Linh, không cần biết em còn chút ý thức nào không. Nếu hôm nay anh ch.ết ở đây, làm phiền em bá.o http://xn--m-8xm.ng/ cho ba mẹ anh nói rằng anh ổn, không phải chịu khổ, để họ yên tâm.”

"Vậy anh đang nghĩ quá nhiều rồi. Nếu anh ch.ết, chẳng lẽ anh không thể tự mình bá.o http://xn--m-8xm.ng/ sao, còn cần em làm gì?"

Ngay khi cô ấy nói điều này, tôi chợt nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

Những con m.a kia từng con một hoặc im lặng, hoặc là nói năng mơ hồ như Hoàng Tiểu Liên.

Tại sao cô ấy nói nhiều như vậy, rất trôi chảy logic giống như một người sống?

Lẽ nào cô ấy thực sự còn sống?

Tôi lấy hết can đảm nhìn thẳng vào cô ấy.

Quả nhiên!

Cô ấy không còn là con m.a bị tr.eo cổ nữa, cô ấy giống hệt như lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy tối qua, đầy sức sống, có tinh thần.

11.

Tôi sửng sốt đầy vui mừng: "Linh Linh, anh biết em còn sống!"

"Cái gì mà còn sống hay đã ch.ết, anh mau làm xong việc còn lại đi.” Trương Linh Linh cau mày: "Nếu anh không làm xong â.m hôn, không thoát khỏi chấp niệm của Hoàng Tiểu Liên, vậy thì tất cả mọi người đều không ổn!"

Nghe cô ấy nói, tôi vẫn còn cơ hội.

Cho nên tôi cũng không còn sợ hãi nữa, tôi ôm Hoàng Tiểu Liên đi tới trước bàn.

Cẩu Tử hét lên: "Giờ lành tới! Tấu nhạc!”

Tiếng kèn xô-na, khèn, tiêu lại vang lên, hai người đàn ông mạnh mẽ ăn mặc như những người giấy đến bên cạnh tôi, ấn đầu tôi quỳ trên mặt đất.

"Bái thiên địa…"

“Phu thê giao bái…”

"Hoàn thành lễ… Đưa vào động phòng…”.

Không có bái cao đường?

Tôi đang thắc mắc thì cảm thấy Trương Linh Linh ở phía sau lại đẩy tôi: "Mau vào đi tân lang.”

Tôi tuyệt vọng quay đầu lại: "Anh nên làm gì?"

"Hãy đối phó với cô ấy như anh làm với em. Trong phòng tân hôn có cọ vẽ và bảng vẽ!" Giọng nói của Trương Linh Linh truyền thẳng vào tai tôi: "Suy nghĩ kỹ đi, ai là người đề nghị chia tay?!

Tôi đang chuẩn bị đi đến phòng tân hôn thì Hoàng Tiểu Liên đột nhiên nắm lấy tay tôi, cô ấy nói: "Chờ một chút.”

Chờ một chút?

Lại muốn làm cái qu.ái gì vậy?!

Hoàng Tiểu Liên lơ lửng trước mặt Cẩu Tử, nói: "Em hết tác dụng rồi, em có thể đi cùng ông bà và ba mẹ rồi.”

Cẩu Tử lập tức quỳ xuống đất, nước mắt chảy dài trên mặt.

"Chị, chuyện này thật sự không phải là lỗi của em! Chị nói nếu gia đình chúng tôi không nhận sính lễ của nhà Trần Nhị Cương, làm sao chúng ta có tiền để đưa cho nhà Thúy Hoa? Chúng ta không đưa sính lễ, em sẽ không có cách nào để rước dâu, không phải nhà họ Hoàng chúng ta sẽ tuyệt hậu sao?”

Trương Linh Linh khịt mũi lạnh lùng: "Có chuyện gì, vậy các người sẽ đẩy Tiểu Liên vào hố lửa? Đúng, nhà Trần Nhị Cương có chút tiền, nhưng ông ta lớn hơn ba cậu tận hai tuổi, lại còn là một người què! Ai mà không biết ông ta ăn uống, đánh bạc tất cả đủ thể loại, cậu gả chị gái cậu qua đó không nghĩ đến cô ấy sao?"

Cẩu Tử giống như bị dọa sợ, nói trôi chảy hơn nhiều: "Nếu kết hôn rồi thì vẫn có thể ly hôn, ly hôn không được thì vẫn có thể chạy, tốt xấu gì thì để tôi kết hôn trước rồi hẵng nói! Ai có thể nghĩ rằng chị tôi lại ng.u ng.ốc như vậy, sau nhiều năm như vậy sao cứ phải lo lắng cho Vương Tiểu Phi! Người ta học đại học ở Bắc Kinh, còn có thể trở về cưới chị một đứa con gái không được học hành đến từ một ngôi làng ở miền núi sao?!"

12.

Ở đây còn việc của tôi nữa à?!

Tôi ngơ ra.

Cẩu Tử tiếp tục ở đó nhắc mãi: "Do chị ng.u ng.ốc tự tr.eo cổ t.ự t.ử! Hà cớ gì còn muốn kéo tôi vào!”

Tôi không nhịn được, tức giận mắng: "Kéo cậu vào sao?! Co.n m.ẹ n.ó rõ ràng là cậu kéo tôi vào! Tiểu Liên sinh ra cứ coi như là ngày â.m giờ â.m thì làm sao? Cứ coi như là t.ự t.ử? Ai nói là cô ấy biến thành l.ệ qu.ỷ! Cô ấy thật sự là một cô gái tốt bụng, còn các người đã đối xử với cô ấy như thế nào! Chỉ coi cô ấy như một món hàng? Tại sao cô ấy phải thay cậu kiếm vợ cho cậu, co.n m.ẹ n.ó cậu rõ ràng là một thằng đàn ông bình thường, không thể tự mình làm việc chăm chỉ sao?"

Cẩu Tử cũng tức giận, cậu ta nhảy dựng lên mắng tôi: "Anh là một thằng đàn ông đầy đủ sẽ không biết thằng người đàn ông đói kém là như nào! Cả làng chỉ có nhà ông Vương các người là có một ít tiền, cả trường học cũng là anh đứng đầu! Anh thì vẽ cái gì? Khoe khoang tài năng gì? Là anh đã trì hoãn chị gái tôi và Trương Linh Linh anh có biết không? Đúng, Cẩu Tử tôi không đủ năng lực, vậy thì làm sao, tôi xứng đáng độc thân suốt quãng đời còn lại sao? Hoàng Tiểu Liên là chị gái ruột của tôi, chị ta hy sinh vì tôi không phải là chính đáng sao? Chị ta có thể nối dõi tông đường cho nhà họ Hoàng sao?!"

Cậu ta càng nói, càng tức giận, giọng cũng càng lúc càng lớn: "Chị ta đã làm gì, chị ta tự sát! Người nhà Trần Nhị Cương có thể không đến đòi tiền sao? Tôi đã đưa tất cả tiền cho gia đình Thúy Hoa rồi! Tôi đi đâu lấy lại được! Nếu các trưởng bối không làm âm hôn, Trần Nhị Cương sẽ không sợ liên lụy đến bản thân ông ta sao? Ông ta có thể từ bỏ sao? Chúng tôi cũng chỉ là một gia đình nhỏ, sao có đủ khả năng để khiêu khích ông ta!"

Hoàng Tiểu Liên trong nháy mắt xuất hiện trước mặt, khăn gạc đỏ trong tay cô ấy trực tiếp quấn quanh cổ cậu ta.

"Đủ rồi, em có thể câ.m miệng rồi.”

Cẩu Tử lập tức thở hổn hển, trợn mắt lên, tay chân khua loạn xạ.

Nhưng vô dụng, cậu ta căn bản không thể thoát ra được.

Tôi nhìn chiếc khăn gạc đỏ quấn quanh cổ Cẩu Tử, kéo cậu ta lên treo trên xà nhà dưới mái hiên.

Mọi thứ đều đã sáng tỏ.

Lòng thương hại vô hạn dâng lên trong lòng tôi.

Hoàng Tiểu Liên quả thực là một người đáng thương, cô ấy không làm gì sai, nhưng lại bị đối xử bất công nhất, và cô ấy đã lựa chọn chiến đấu đến ch.ết.

Bây giờ cô ấy đã biến thành l.ệ qu.ỷ, chấp niệm của cô ấy từ lâu đã không còn là trả thù, mà là toàn tâm toàn ý đối với tôi. Ngay từ lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy tôi, hỏi tôi có còn vẽ không, tôi nên đoán ra đầu mối.

Tôi thở dài: "Tiểu Liên, anh đã thay đổi ý định rồi, anh sẵn sàng hoàn thành hôn lễ với em.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom