-
Chương 1
1.
Hôm đó, Cẩu Tử gọi cho tôi nói rằng em gái cậu ấy Hoàng Tiểu Liên đã tr.eo cổ t.ự t.ử.
Hoàng Tiểu Liên và tôi quen nhau từ khi học mẫu giáo đến cấp ba. Đến năm ba trung học, tôi cũng ba mẹ chuyển đến thành phố. Sau đó tôi được nhận vào Bắc Kinh để học tập và làm việc.
Đã bảy tám năm rồi chúng tôi không liên lạc, không ngờ rằng sau nhiều năm như vậy lại nhận được tin tức về cái ch.ết của cô ấy.
Trên chuyến tàu cao tốc trở về làng, tôi mơ thấy Tiểu Liên.
Cô ấy hỏi tôi, nếu tôi không thân với Trương Linh Linh cùng làng thì liệu tôi có chọn cô ấy không? Tôi sẽ cưới cô ấy chứ?
Tôi không thể trả lời câu hỏi đó.
Lúc lên đến núi thì trời đã tối, tôi không nghĩ ngợi nhiều mà xuống xe buýt, nhặt một phong bao màu đỏ trong một hố cỏ bên đường.
Bên trong có một vạn tệ, một lọn tóc và một tờ giấy.
Trên tờ giấy viết: Hoàng Tiểu Liên, ngày mười lăm tháng tháng bảy năm Canh Thìn.
Cho dù là ai đánh rơi phong bì màu đỏ thì làm sao có thể có chuyện như vậy? Tang lễ phong bao đỏ? Có nghĩa là gì?
Mà số tiền vẫn lại còn là một con số chẵn - Trong làng có quy tắc của làng, phong bao trắng đều là số lẻ, điều đó có nghĩa là người ch.ết không thành đôi.
Đang suy nghĩ thì tôi nghe thấy tiếng Cẩu Tử gọi tôi từ xa.
Cậu ấy đến đón tôi.
Tôi muốn đưa cho anh ấy phong bao màu đỏ, dù sao thì tên chị gái cậu ấy cũng được viết trên đó. Không ngờ Cẩu Tử lại không nhận phong bao màu đỏ mà tôi đưa cho, cậu ấy nói tang lễ mà nhận phong bao đỏ là x.úi qu.ẩy. Chi bằng để tôi làm người phụ giúp chuyện tang lễ, vậy coi như là gia đình gửi cho tôi một phong bao đỏ.
Thật ra tôi khá ngạc nhiên, Cẩu Từ là một người rất yêu tiền, từ khi nào mà cậu ấy trở nên hào phóng như vậy? Nhưng thấy cậu ấy khăng khăng như vậy, tôi cũng không nói nhiều bỏ phong bì đỏ vào túi rồi đi theo Cẩu Tử vào làng.
Tôi không ngờ tới sau này sẽ có chuyện xảy ra.
Theo tục lệ cũ thì bây giờ gia đình Cẩu Tử đã bắt đầu bày đồ ăn rồi, nhưng gia đình họ yên tĩnh đến lạ thường, thậm chí họ còn không dựng rạp đá.m m.a, rõ ràng là muốn làm mọi thứ đơn giản.
2.
Cẩu Tử nói rằng nhà tôi đã bảy tám năm không có người ở, không bằng đến nhà họ ở một đêm. Tôi từ chối. Bảy tám năm không về quê rồi, tôi cũng muốn quay lại xem xem nơi tôi đã lớn lên.
Đồ đạc bị hỏng và những thứ khác trong ngôi nhà cũ của tôi vẫn còn đó, nhưng nó phủ đầy bụi, hơi bẩn, nhưng vẫn ở được. Điều bất tiện duy nhất là nước và điện đã bị cắt từ lâu.
May mắn thay, vẫn còn một vài mẩu sáp cũ ở nhà, vì vậy tôi lấy bật lửa ở trong túi ra thắp nến.
Nhưng ngọn lửa có màu xanh lam, nhảy lên liên tục, trông giống như có thể tắt bất cứ lúc nào.
Ngay khi tôi vừa ngẩng đầu lên, cả người run lên vì sợ hãi: có một người phụ nữ đang ngồi trên chiếc ghế sofa bị hỏng trong phòng khách.
Cô ấy có mái tóc dài đến vai, mặc một chiếc váy đen, trên cổ choàng chiếc khăn gạc màu đỏ.
Ánh nến mờ ảo khiến tôi phải mất hơn mười giây mới nhận ra đó là Trương Linh Linh.
Tôi thở phào nhẹ nhõm: "Linh Linh, sao em lại ở đây? Đêm khuya em lại im lặng như này làm người ta sợ ch.ết kh.iếp!"
Trương Linh Linh ngồi yên, đôi mắt ngấn nước nhìn qua tôi, phải mất một lúc sau mới lên tiếng: "Em nhớ anh, còn có thể vì cái gì nữa."
Dù chúng tôi đã hẹn hò được một thời gian, nhưng khi tôi tốt nghiệp cấp ba thì đã bị cô ấy đá. Sau bảy tám năm, tôi đã sớm không còn nhớ đến cô ấy nữa. Tất nhiên là tôi thấy xấu hổ khi cô ấy nhắc lại chuyện đó sau khi chúng tôi vừa mới gặp lại.
Tôi mỉm cười không nói gì.
Cô ấy đứng dậy đi đến trước mặt tôi: "Chính vì anh vẽ giỏi nên em bị tài năng của anh thu hút. Bây giờ anh còn vẽ không?"
Tôi lắc đầu: “Không vẽ nữa. Chẳng phải vì thế mà em chia tay anh sao, sau đó anh cũng không bao giờ vẽ nữa.”
Nụ cười trên khuôn mặt cô ấy trông ấm áp, quen thuộc lạ thường.
Cứ như thể cô ấy vẫn là cô gái trước đây.
Trương Linh Linh giơ tay vòng qua cổ tôi, giống như lần đầu tiên chúng tôi yêu nhau: "Anh nói xem, ba người chúng ta rất tốt với Tiểu Liên, nếu anh chọn ở bên cô ấy, có phải cô ấy sẽ không ch.ết không?"
Tại sao cô ấy cũng hỏi điều này?
Tôi gạt cánh tay cô ấy ra: "Mọi chuyện đã qua rồi, giả thiết này có ý gì? Em và Hoàng Tiểu Liên là những kỷ niệm đẹp nhất thời niên thiếu của anh.”
3.
Trương Linh Linh rõ ràng có chút không vui khi nghe tôi nói như vậy: "Hoàng Tiểu Liên không phải là một cái ch.ết tốt. Coi như hai chúng ta đã có khoảng thời gian vui vẻ, em dặn anh cái này, tối nay, bất kể bên ngoài có động tĩnh gì, anh cũng phải khóa cửa lại cho em."
Tôi sững sờ hỏi: "Ý em là gì?"
"Em đã nhìn thấy anh nhặt được phong bao màu đỏ rồi.” Vẻ mặt Trương Linh Linh rất thành thật: "Trong đó có sinh thần bát tự của Hoàng Tiểu Liên, còn có một lọn tóc đúng không?"
"Đúng vậy.” Tôi càng ngạc nhiên hơn: "Làm sao mà em biết?"
"Anh đừng quan tâm làm sao em biết được.” Vẻ mặt Trương Linh Linh trở nên nghiêm trọng: "Cô ấy sinh vào ngày mười lăm tháng bảy, vốn dĩ là thời điểm nặng â.m khí nhất trong năm, cộng thêm cô ấy chưa lập gia đình mà đã tr.eo cổ t.ự t.ử. Vì vậy cô ấy đã biến thành l.ệ qu.ỷ. Xem lại chúng ta đã có khoảng thời gian tốt đẹp, em nhắc cho anh biết, ngàn vạn lần không được mở cửa cho bất kỳ ai. Anh không làm chuyện gì sai thì không phải sợ ma gõ cửa, mà sợ người gõ cửa.”
Hóa ra Hoàng Tiểu Liên tr.eo cổ t.ự t.ử?!
Nhưng tại sao?
Nói xong những lời này, Trương Linh Linh xoay người rời đi. Tôi muốn giữ cô ấy lại hỏi cho rõ, nhưng không ngờ cô ấy lại rời đi nhanh như vậy. Tôi đi vài bước ra khỏi cửa thì đã không thấy bóng dáng cô ấy đâu nữa.
Ngôi nhà cũ bị dột, trời bây giờ lại đang vào cuối thu, gió lạnh ban đêm thổi qua như dao đâm xuyên qua kẽ nứt. Cánh cửa gỗ mục nát của ngôi nhà cũ đã quá cũ, trục cửa cứ kêu ọp ẹp, khiến tôi càng buồn bực hơn.
Tôi nằm dài trên chiếc ghế sofa bị hỏng bắt đầu suy ngẫm: Cô ấy nói rằng Hoàng Tiểu Liên nhất định sẽ biến thành l.ệ qu.ỷ.
Phong bì đỏ, chưa kết hôn, t.ự s.át, sinh ra vào ngày 15 của tháng cô hồn.
Không lẽ nào…
Ngay lập tức tôi cảm thấy sống lưng mình ớn lạnh: Là â.m h.ôn*! Cũng chính là mi.nh h.ôn!
*â.m h.ôn: hay mi.nh h.ôn, hôn lễ được thực hiện giữa hai người ch.ết hoặc một người còn sống và một người đã ch.ết
Tương truyền rằng sau khi một cô gái nhà nọ qua đời khi chưa kết hôn thì sẽ tràn đầy sự oán hận, phải â.m h.ôn thì mới giải quyết được, nếu không h.ồn m.a của cô gái sẽ biến thành một l.ệ qu.ỷ, và người đầu tiên gặp tai ương chính là những người trong gia đình.
4.
Người già trong nhà có một ít tiền trong gia đình sẽ tìm một người mai mối, nghiêm túc đến tận cửa cầu hôn chàng trai, sau khi hoàn thành xong mọi việc thì mới tính là giải quyết xong mọi chuyện.
Còn những người không có nhiều tiền, họ thường bỏ tóc hoặc móng tay, tiền và sinh thần bát tự của cô gái vào một phong bao màu đỏ, ném nó vào lề đường rồi cử người bảo vệ. Nếu ai th.am l.am mà nhặt nó lên, họ sẽ theo người đó về nhà rồi buộc họ phải hoàn thành nghi lễ â.m h.ôn.
Phong bao lì xì đỏ này là của hồi môn do gia đình nhà gái trả, số tiền không nhất định là nhiều hay ít nhưng cũng là thành ý của họ. Nếu bạn lấy tiền mà không chịu kết hôn vậy thì sẽ bị m.a bắt đi.
Cô gái nhà đó lúc còn sống o.án kh.í nặng, sinh thần bát tự cũng nặng â.m khí, chàng trai kia không những phải hoàn thành lễ cưới, mà còn phải ngủ với th.i th.ể của cô gái trong bảy ngày. Sau khi hoàn thành bảy ngày đó thì ch.ôn cấ.t - việc ch.ôn cấ.t này không phải để ch.ôn cấ.t cô gái một mình, mà là ch.ôn cấ.t chàng trai trẻ và cô gái cùng nhau!
Rất rõ ràng, sinh nhật của Hoàng Tiểu Liên vào ngày mười lăm tháng cô h.ồn năm Canh Thìn, cũng chính là ngày tồi tệ nhất.
Điều tồi tệ hơn là tôi chính là thằng ng.ốc ch.ết tiệt nhặt phong bao đỏ!