• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Nước Sôi Để Nguội (1 Viewer)

  • Chương 1

01
Thời gian làm việc vào buổi sáng, giống như là đánh giặc.
Tôi vừa thức dậy lấy quần áo cho con gái, thuận tiện duỗi cổ thấy Thịnh Cảnh ngồi xổm trong WC lướt video ngắn.
“Một hồi làm nóng hai bánh mì.”
Hắn mơ hồ nói cái gì vậy.
Chờ tôi với con mở phòng bếp ra.
Bánh mì rỗng tuếch.
Bồn nước, tối hôm qua không rửa chén đũa.
Trời nóng, mùi lên men xông thẳng vào chóp mũi.
Tôi gọi cho hắn.
“Chén anh không rửa, bánh mì cũng không nướng.”
Tôi nấu cơm, hắn rửa chén, đã sớm trở thành quy củ.
“Ngày hôm qua trở về quá mệt mỏi, em đợi anh buổi tối trở về rửa.”
“Hôm nay anh không kịp nướng bánh mì, em ra ngoài mua chút gì cho con đi.”
Không có thời gian nướng bánh mì, lại có thể ngồi xổm trên bồn cầu hơn mười phút.
Chỉ là tôi còn chưa kịp nói, điện thoại đã bị cắt đứt.
Đưa con đi xong, tôi bắt đầu viết bản thảo.
Bà tôi năm nay gần 80 nên thân thể không tốt, không muốn rời xa quê hương.
Mẹ tôi phải chăm sóc bà.
Ba năm trước đây, tôi bất đắc dĩ ở nhà toàn thời gian.
Viết bản thảo cũng là một năm gần đây mới bắt đầu.
Một bản thảo cả ngàn chữ, có khi phải sửa đi sửa lại nhiều lần.
Thịnh Cảnh còn từng chê cười tôi: “Lăn lộn đến mười một mười hai giờ đêm, chỉ vì bấy nhiêu tiền, hà tất phải thế?”
Hắn không hiểu.
Mỗi tháng khi xin hắn phí sinh hoạt, hắn luôn khinh thường nói“Lần trước cho một vạn đã xài hết?” Có bao nhiêu đả thương người.
Lấy tiền từ trong tay nam nhân, cảm thấy quá phụ thuộc, không nổi eo.
Một tháng hai ba ngàn tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng là giá trị cùng tự tin của tôi.
Tôi……
Vốn dĩ cũng là sinh viên 211 đứng đắn.
Tôi, trước kia lương tháng cũng cả vạn.
Giữa trưa gửi tin nhắn WeChat cho Thịnh Cảnh.
Hỏi hắn buổi tối có tăng ca hay không, “Lưu lạc địa cầu 2” vừa công chiếu.
Thật lâu tôi đã không có hứng thú với đề tài này, tôi bị vướng víu bởi con gái, vẫn luôn chưa kịp đi xem.
Bốn giờ hắn trả lời tôi: “Khoảng 7 giờ, anh có thể về đến nhà.”
Tôi mua hai vé lúc 7 giờ hơn.
Rạp chiếu phim cách hai km, cũng không xa.
Nhưng tính toán, ba năm tới, số lần tôi có thể đi chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nhớ rõ khi yêu đương lúc đi học, thích nhất cùng hắn tiết kiệm tiền xem phim.
Khi đó không có tiền, thời gian lại có rất nhiều.
Có khi từ rạp chiếu phim đi ra đã là một hai giờ sáng.
Chúng tôi hưng phấn mà thảo luận tình tiết trong phim.
Trên đường người đi đường ít ỏi, chỉ có ánh trăng buông xuống đỉnh đầu, một đường làm bạn.
Tôi làm cơm chiều thật sớm, lại tắm rửa rồi trang điểm.
Cùng chồng đi xem phim, ngẫm lại liền rất chờ mong.
Nhưng mà 6 giờ rưỡi, Thịnh Cảnh nhắn WeChat cho tôi.
“Tiểu Sắt, Giáp Phương kêu anh đi ăn cơm, không cần chờ anh.”
02
“Em đã mua vé xong hết rồi.”
“Xin lỗi, nhưng Giáp Phương thật sự rất quan trọng, không đắc tội nổi, em thông cảm một chút. Ngày mai, ngày mai anh nhất định về sớm một chút.”
“Hôm nay là ngày cuối cùng, ngày mai chúng ta đi.”
“Ở nhà xem hay ra rạp cũng giống nhau mà.”
Sao giống nhau được?
Nhưng tôi cũng không muốn nói thêm nữa.
Cất di động, tôi vào toilet tháo trang sức.
Lau sạch lớp trang điểm với son môi.
Con gái tôi thật lâu sau thò đầu qua, chớp mắt to: “Mẹ, mẹ không đi xem phim à?”
“Không đi, ba con tăng ca chưa về.”
“Yeah! Vậy mẹ có thể chỉ con làm bài tập.”
Tôi thay quần áo, ánh đèn trong phòng khách soi vào gương mặt trắng bệch của tôi.
Như là quỷ.
Con tôi làm bài tập cũng không an phận, một hồi thì kể chuyện bạn bè, một hồi thì đi uống nước, một hồi thì đi WC, một hồi kêu eo đau mông đau.
Chỉ làm phép cộng trừ, nói mười lần như một lần.
Mắt thấy 9 giờ hơn, nên đi ngủ.
Ta tính tình dần dần đi lên, âm điệu cũng cao.
“Mẹ đã nói bao nhiêu lần với con rồi, con có học đàng hoàng không vậy……”
Cửa đúng lúc này được mở.
Gió lùa thổi qua mắt cá chân tôi, cẳng chân nổi lên một tầng da gà.
Thịnh Cảnh dựa vào cạnh cửa, xoa xoa huyệt Thái Dương, hít vào một hơi thật dài, mới bước vào cửa.
Dường như, nơi này không phải là nhà.
Mà là chiến trường làm hắn ứng phó mệt mỏi.
Con gái tôi chạy qua: “Ba, cuối cùng ba đã về.”
“Ba dạy con làm đề này đi.”
Thịnh Cảnh ngồi trước bàn học mười phút, tươi cười dần biến mất.
Sau đó hắn đứng dậy: “Ba một thân mùi rượu, đi tắm đã.”
Hắn ngồi xổm trên bồn cầu thật lâu, lại tắm thêm nửa giờ, chờ hắn từ WC đi ra, con gái đã ngủ rồi.
Áo tắm dài màu nâu bao lấy bụng nhỏ hơi nhô lên của hắn, đèn vàng ấm áp ở hành lang dừng ở đỉnh đầu hắn.
Không biết từ khi nào, mái tóc đen rậm rạp của hắn trở nên thưa thớt.
Hắn chau mày: “Ngày thường em dạy con kiểu gì, sao đề đơn giản như vậy mà con bé cũng không biết làm?”
“Chúng ta vẫn phải chú ý phương pháp, không nên dữ với con.”
03
Tôi tức cười: “Anh muốn tôi đừng dữ với con, nhưng mười phút anh còn không nhịn nổi, anh có nghĩ tới mỗi ngày tôi phải làm mấy việc này hàng giờ thậm chí là mười mấy giờ không?”
“Anh cảm thấy tôi không được, vậy tự anh đi mà dạy!”
Thịnh Cảnh nắm áo tắm dài thật chặt: “Anh làm sao mà có thời giờ, công việc của anh bận rộn như vậy.”
Tôi cất cao âm điệu: “Thịnh Cảnh, tôi cũng có công việc.”
“Lúc trước khi anh muốn tôi sinh con, anh đã nói sẽ cùng tôi gánh vác.”
“Khi anh muốn tôi nghỉ việc, cũng hứa hẹn sẽ làm tròn trách nhiệm của một người ba, vì cái gì hiện tại chuyện gì cũng đè ở trên người tôi?”
“Chẳng lẽ đứa nhỏ này là của mình tôi sao!”
Thịnh Cảnh nhìn phòng ngủ phụ: “Được rồi, không ồn, đừng doạ con bé tỉnh.”
“Chờ tháng sau hạng mục đi vào quỹ đạo, anh sẽ nhẹ nhàng hơn. Đến lúc đó anh nhất định phụ em nhiều hơn.”
“Tôi mệt rồi, đi ngủ đây!”
Trong phòng khách còn lộn xộn.
Phòng bếp cũng không đóng.
Tôi cũng không muốn quản, vào phòng tắm tắm rửa.
Kết quả Thịnh Cảnh lại không khóa chặt vòi sen trong phòng tắm, nước chảy tràn lan, tôi không cẩn thận trượt ngã, đầu gối đập vào ngạch cửa trong phòng tắm.
Trong chớp mắt, đau đớn như muốn xé nát tôi.
Tôi theo bản năng “A……” Một tiếng.
Ngồi dưới đất, hoãn hơn nửa ngày, tôi mới mở nổi cửa kính đi ra.
Tùy tiện tắm rửa, trở lại phòng, Thịnh Cảnh đang đeo tai nghe, đưa lưng về phía tôi chơi trò chơi.
“Lần sau tắm rửa nhớ đóng cửa, tôi vừa rồi té ngã một cái.”
Đôi mắt hắn cũng không rời màn hình, trả lời có lệ: “Đã biết đã biết, em không sao chứ?”
Tôi không trả lời.
Hắn cũng không hỏi lại.
Tôi cầm lấy di động ở đầu giường sạc pin, em trai ở dưới lầu nhắn tin WeChat.
“Chị, em mới vừa vào WC nghe một tiếng bùm, còn có tiếng chị kêu, có phải chị bị ngã không? Không sao chứ?”
Năm trước ở Thượng Hải, dưới lầu mấy người trẻ tuổi thuê nhà người trẻ tuổi cái gì cũng chưa chuẩn bị.
Tôi xưa nay có thói quen chia sẻ, phân bọn họ một ít gạo và mì.
Bởi vậy thêm WeChat lẫn nhau, cho tiện nhắn tin thăm hỏi.
Từ đó về sau dần quen thuộc.
Bên tai truyền đến tiếng ngáy của Thịnh Cảnh, tôi trả lời: “Không sao.”
Sáng hôm sau, đầu gối vẫn còn ẩn ẩn đau.
Dẫn tới việc tôi đi đường không nhanh nhẹn.
Thịnh Cảnh phát hiện.
“Chân em sao lại thế này?”
04
“Ngày hôm qua tắm rửa bị ngã.”
“Nghiêm trọng lắm sao, nhanh đi bệnh viện khám xem.” Hắn nhìn đồng hồ treo tường, “Nếu không giờ anh đưa con đi học?”
Tôi gõ trứng gà vào nồi: “Tiểu học 7 giờ rưỡi mới mở cửa, hiện tại anh đưa con bé đi, để nó đứng ở cửa chờ sao?”
Thịnh Cảnh cầm lấy chìa khóa xe: “Anh đi trước. Em có việc gì thì gọi cho anh.”
Cửa “Phanh” một tiếng.
Huyệt Thái Dương của tôi nhảy thình thịch.
Từng nói vô số lần, đóng cửa mở cửa nhẹ một chút, nhưng hắn luôn quên.
Con gái súc miệng đi ra, khom lưng nhẹ nhàng vòng lấy chân tôi.
“Mẹ, mẹ đau chỗ nào? Con thi triển ma pháp, chuyển cái đau đến trên người con, như vậy mẹ có thể đi nhanh hơn.”
Đôi mắt nho nhỏ của con gái đựng đầy lo lắng.
Làm tôi nhớ tới năm ấy vừa tới Thượng Hải.
Khi đó tôi cùng Thịnh Cảnh thuê phòng.
Phòng ở cách trạm tàu điện ngầm khá xa, giao thông công cộng không ổn định.
Tôi muốn học chạy xe đạp điện, như vậy đi làm xong tan tầm đến trạm tàu điện ngầm bớt đi nhiều thời gian.
Khi đó rất ít người đến thuê phòng, nên ban đêm trong sân cũng chẳng có mấy chiếc xe, rất thích hợp học chạy xe.
Xe điện của Thịnh Cảnh khá to, cách mặt đất cũng rất cao.
Tôi quá mức khẩn trương, đụng vào lan can ven đường, xước một miếng da rõ to trên mu bàn chân.
Đêm đó tắm xong, mu bàn chân sưng như màn thầu.
Thịnh Cảnh khuyên tôi đi bệnh viện.
Tôi không chịu.
Tôi chán ghét mùi sát trùng trong bệnh viện.
Ngày đó ban đêm, ánh trăng rất sáng.
Hắn từ sau lưng ôm lấy tôi, thanh âm hơi phát run: “Đi bệnh viện một chuyến đi, vạn nhất uốn ván sẽ toi đời đấy.”
“Nếu không có em, anh…… Anh cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.”
Người đã từng quan tâm tôi như vậy, đặt tôi ở đầu quả tim, giờ ở đâu?
Thịnh Cảnh lại nuốt lời.
5 giờ nói với tôi buổi tối có liên hoan, nói tôi không cần chờ hắn ăn cơm.
Lời nói ngày hôm qua, hắn căn bản không để trong lòng.
Lúc trước cũng từng cãi nhau.
Hắn sẽ thu liễm mười ngày nửa tháng, sau đó khôi phục như lúc ban đầu.
Lặp đi lặp lại, tôi đều đã mệt mỏi.
Thậm chí lười phải đáp trả.
Hắn cũng không để bụng.
Đến nỗi tôi có quan tâm hay không, cũng không quan trọng.
8 giờ hơn, tôi dạy con học, di động vang lên.
Là Thịnh Cảnh gọi tới, bắt máy lại là trợ lý Lâm Linh của hắn.
“Chị dâu, giám đốc Thịnh uống say đi không nổi, luôn kêu tên chị, chị mau tới đón anh ấy đi.”
05
Tôi vội vàng gửi con gái cho mẹ, đổi đôi giày lái xe ra cửa.
Một đường không ngừng đẩy nhanh tốc độ tới nhà ăn, đẩy ghế lô ra, Thịnh Cảnh êm đẹp mà ngồi ở vị trí chủ tọa.
Các cấp dưới ồn ào một trận.
“Chưa tới một giờ đã chạy tới, chị dâu thật là quan tâm anh a!”
Thịnh Cảnh uống xong rượu, sắc mặt ửng hồng, mỉm cười kêu: “Vợ……”
Lâm Linh ở phía bên phải hắn đứng lên: “Chị dâu, tới chỗ này ngồi đi!”
Trên ghế, hình như cô ta vừa đắp áo khoác của Thịnh Cảnh.
Lâm Linh dường như giận Thịnh Cảnh: “Giám đốc Thịnh, anh không nên chọn đại mạo hiểm. Anh xem chị dâu gấp đến độ quần áo cũng chưa thay.”
Mọi người trong bàn đều chú ý tới trang phục của tôi.
Tới vội vàng, tôi còn mặc quần áo ở nhà, trên chân còn mang giày đế bằng.
Tóc lộn xộn, dùng một dây thun đen tùy ý búi ở phía sau đầu.
So với Lâm Linh mà nói, cô ta mặc váy dài, mang giày cao gót, tóc được chải chuốt kỹ lưỡng, ngay cả son môi, cũng mới vừa được thoa.
Thịnh Cảnh đảo mắt qua dầu mỡ trước ngực áo của tôi, khẽ nhíu mày.
Tôi đi qua, cầm lấy tây trang trên ghế, rũ mắt hỏi hắn: “Về nhà chưa?”
Lâm Linh há mồm toát ra vị trà xanh: “Tẩu tử chị có phải tức giận hay không? Chị đừng trách giám đốc Thịnh, trò đại mạo hiểm này là do em bày.”
“Thời gian còn sớm, nếu chị dâu đã tới, liền cùng nhau chơi đi.”
Tôi liếc mắt nhìn cô ta, nhàn nhạt: “Giờ này con nhỏ muốn ngủ, nếu không cô trở về giúp tôi dỗ con, tôi ở lại uống hai ly?”
Mọi người trong bàn đều nhìn ra cảm xúc của tôi không tốt.
Trương ca có chút lớn tuổi dẫn đầu đứng lên: “Kỳ thật vợ của tôi có thúc giục vài lần, chúng ta hôm nay đến đây thôi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom