• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Nước Sôi Để Nguội (2 Viewers)

  • Chương 4

Tôi đến trước nửa giờ.
Công ty tổng bộ của bọn họ ở Bắc Kinh, hiện tại muốn ở Thượng Hải tiến hành một hạng mục, hình thức kinh doanh của công ty này với công ty mà tôi từ chức khi trước không khác biệt lắm.
Sau khi nhân sự bàn với tôi xong, giám đốc hạng mục gặp tôi.
Chúng tôi trò chuyện rất nhiều tri thức trong nghề.
Bất tri bất giác trò chuyện một giờ.
Trước khi đi, cô ấy đứng lên bắt tay với tôi: “Tôi không ngại cô từng bỏ trống ba năm, đãi ngộ cũng có thể ngang hàng với những người đi trước.”
“Nhưng hạng mục này của chúng tôi rất gấp, cho nên giai đoạn đầu ít nhất cần nửa năm thường xuyên tăng ca, thậm chí phải đi công tác ở Bắc Kinh.”
“Cô cần cân bằng tốt quan hệ gia đình và công việc.”
“Nếu cô không thành vấn đề, ngày mai cô có thể đi làm.”
Tôi rất kích động.
Đây là cơ hội tốt.
Cô ấy không ngại quá khứ của tôi, cái hạng mục này lại đang giai đoạn đầu, một khi tôi làm tốt, về sau có thể ở Thượng Hải dần thăng tiến.
Việc này sẽ là nét bút nồng đậm rực rỡ vào lý lịch của tôi, đủ để đền bù ba năm trống trải đó.
Ra văn phòng, tôi gấp không chờ nổi gọi điện thoại cho mẹ tôi, xin bà lại đây giúp tôi trông con mấy tháng.
Bà ấy vừa nghe liền tức giận.
“Cái gì, con muốn ly hôn?”
“Con điên rồi sao? Thịnh Cảnh kiếm được không ít, đối với con và con gái cũng không tồi, nó lại không phải thật sự nuôi tiểu tam, con ly hôn cái gì?”
16
Tôi hốc mắt đỏ: “Chính là con rất khó chịu, mẹ, con mỗi một ngày đều rất khổ sở, ta nhìn không tới hy vọng.”
“Này có lẽ là cơ hội duy nhất của con, mẹ, xin mẹ giúp con một phen.”
Mẹ tôi rống tôi: “Tao nào có rảnh thế, hai con trai của anh mày tao còn lo chưa xong.”
“Tao thấy mày ăn đến quá no rồi, mày đã hơn 30, mày nếu tái hôn cũng tìm không thấy người như nó đâu.”
“Mày đừng nghĩ ly hôn, tao vạn lần không đồng ý……”
Trời chạng vạng, u trầm.
Tâm tôi, tấc tấc ngã vào đáy cốc.
Tôi sớm nên biết, tôi không phải đứa con mà bà yêu nhất, bà thậm chí lúc trước tìm vô số lý do, bất đắc dĩ mới tới chiếu cố tôi ở cữ.
Tôi năm nay 33 tuổi.
Tương lai tôi có lẽ còn có 40 năm.
14600 ngày đêm.
Nếu mỗi một ngày đều giống như bây giờ, tôi nên sống như thế nào đây?
Hơn nữa, mặc kệ tôi tự khuyên bản thân như thế nào, ý niệm ly hôn ở trong đầu tôi cứ phun trào như núi lửa, áp như thế nào cũng áp không được.
Tôi còn chưa kịp nghĩ đối sách, điện thoại đã reo.
Là chủ nhiệm lớp con gái.
Sau khi bắt máy, bên kia điện thoại con gái khóc không thành tiếng.
“Mẹ, sao mẹ không tới đón con, có phải mẹ không cần con nữa không? Ô ô ô……”
Chủ nhiệm lớp cũng chỉ trích, nói chúng tôi làm cha mẹ quá không trách nhiệm.
Tôi vừa đau lòng vừa áy náy, liên tục xin lỗi.
Sau khi tắt điện thoại, phát hiện Thịnh Cảnh gửi tin WeChat cho tôi.
“Sếp tới, hôm nay tôi không thể đón con.”
“Em nghĩ cách đi đón con gái đi.”
Khi đó tôi đang phỏng vấn, di động cài im lặng, căn bản không thấy được.
Giờ cao điểm buổi chiều, náo nhiệt thật sự.
Tôi chỉ có thể nhẫn nại ngồi tàu điện ngầm.
Ra tàu điện ngầm, trời mưa.
Tôi không mang dù, sợ con gái chờ, cứ như vậy dầm mưa chạy đến trường học.
Con gái ngồi ở trên ghế dài sau cửa sắt, đầu chôn thật sâu, bả vai rất nhỏ mà kích thích.
Tôi gọi con bé, nó quay đầu nhìn tôi, trên mặt tràn đầy nước mắt.
Bảo an mở cửa lớn ra, con bé nhào vào trong lòng ngực tôi.
Nhỏ giọng nói:
“Mẹ, mẹ đừng không cần con, mẹ và ba không cần ly hôn, con rất sợ hãi, con rất sợ hãi……”
Tất cả con bé đều biết.
Tôi dùng quần áo bao lấy con gái, mưa to nện ở trên đầu trên mặt tôi.
Tôi ôm con gái gào khóc, phân không rõ trên mặt là nước mưa hay là nước mắt.
Mỗi người đều nói tôi không nên ly hôn, tôi như ở cùng thế giới với địch.
Không ly hôn, tôi nên sống như thế nào.
Ly hôn, tôi lại nên như thế nào nuôi con, cân bằng gia đình cùng công việc?
Ngõ cụt.
Chuyện này như ngõ cụt không lối thoát.
17
Khóc một hồi lâu, một chiếc xe dừng lại ở trước mặt chúng tôi.
Cửa sổ xe hạ xuống, Thịnh Cảnh duỗi cổ: “Em điên rồi sao, mang theo con gái ở đây dầm mưa, mau lên xe.”
Hắn mở điều hòa.
Nóng lạnh luân phiên, tôi run rẩy.
“Hôm nay sếp lớn tới, tôi không thể ở dưới mí mắt ông ấy lén về.”
“Tôi đã gửi tin WeChat cho em, em không thấy được sao?”
“Sau tôi báo cáo hạng mục với ông ấy, di động cài im lặng, giáo viên gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng không nhận được.”
……
Toàn bộ hành trình, hắn không hỏi tôi phỏng vấn như thế nào.
Về nhà tôi tắm rửa cho con gái, sau khi con bé sạch sẽ, tôi lại giặt sạch quần áo.
Đang suy xét một bảo mẫu toàn thời gian.
Con gái hiện tại tuy rằng miễn cưỡng đi theo học tiểu học, chính là con bé các mặt vẫn còn lạc hậu so với bạn học một chút, cần chuẩn bị kỹ càng.
Nếu tôi thường xuyên đi công tác, có thể phó thác con bé cho bảo mẫu, hoặc là Thịnh Cảnh sao?
Thịnh Cảnh gõ cửa hai lần.
“Còn chưa giặt xong sao? Cơm dọn ra rồi.”
Hắn nấu đồ ăn, rất khó ăn.
Tôi vốn dĩ không ăn uống, ăn hai miếng liền buông đũa.
Hắn rốt cuộc hỏi phỏng vấn.
Biết được tiền lương cơ bản của tôi còn có thể có một vạn, hắn rõ ràng sửng sốt.
“Bọn họ không ngại em nghỉ ba năm sao?”
Lại nghe nói phải đi công tác tăng ca, hắn lập tức trầm mặt: “Chuyện này không được, em đi công tác tăng ca, con gái làm sao bây giờ?”
Con gái đi ra: “Mẹ, hôm nay cô giáo ngữ văn giao bài tập về nhà, về nhà ngẫm lại ba mẹ thích làm cái gì, ngày mai đi học cô ấy muốn hỏi.”
Tôi nhẫn nại: “Con gái, con cảm thấy ba mẹ thích làm cái gì?”
“Ba thích đi làm kiếm tiền,” nó nhìn về phía tôi, chần chờ nói, “Mẹ thích làm việc nhà, chơi máy tính.”
Tôi nháy mắt đỏ hốc mắt.
Thịnh Cảnh sửa đúng: “Mẹ cũng không thích làm việc nhà, cho nên trong nhà luôn lộn xộn.”
Con gái nghiêng đầu: “Vậy mẹ, mẹ thích làm cái gì?”
“Mẹ cũng thích đi làm.”
“Vậy mẹ vì cái gì không đi làm?”
Thịnh Cảnh đi qua sờ đầu con bé: “Con gái, con nên ngủ.”
Hắn dẫn con bé vào phòng ngủ phụ, con gái lại tránh thoát hắn chạy tới: “Mẹ, hôm nay con có thể ngủ với mẹ không?”
Bức màn kéo đến gắt gao.
Nho nhỏ trong phòng ngủ, chỉ có một chút ánh sáng ít ỏi từ đèn ngủ nhỏ.
Con gái rúc vào trong lòng ngực tôi, hỏi: “Mẹ, hôm nay cô giáo còn hỏi ước mơ của chúng con là gì.”
“Vậy con ước cái gì?”
“Con muốn làm công chúa.”
“Vậy con đã thực hiện được rồi, con vẫn luôn là tiểu công chúa của ba mẹ.”
“Là công chúa chân chính, sẽ có rất nhiều người cảm thấy con thật là lợi hại.” Con gái dựa vào ngực tôi, “Mẹ, mẹ ước gì?”
“Mẹ muốn làm một con chim.”
“Là giống chim anh vũ nhà Tương Tương sao?”
Tôi nói: “Không! Là loài như chim nhạn ở trên bầu trời không có trói buộc, tự do tự tại.”
Con gái trầm mặc thật lâu.
Nhẹ giọng mà nói: “Mẹ, mẹ không đứng dậy, là con vây khốn mẹ sao?”
18
Tôi nghẹn ngào, hơn nửa ngày mới nhẹ giọng đáp: “Không, là tự mẹ vây khốn chính mình.”
Tôi không thể lại đi xuống như thế.
Bằng không không chỉ là Thịnh Cảnh, ngay cả trong mắt con, tôi cũng không có giá trị tồn tại.
Dỗ con gái ngủ, di động có rất nhiều người gọi.
Mẹ tôi ba tôi anh tôi, cô tôi.
Thay phiên tới khuyên tôi ngàn vạn không thể ly hôn, nắm chặt sinh hoạt Thịnh Cảnh cho tốt.
Thịnh Cảnh ở phòng khách chờ tôi, mày nhíu lại.
“Chuyện chúng ta cãi nhau, em không cần để cho mọi người đều biết, ba mẹ vừa rồi đều gọi điện thoại cho tôi.”
“Công việc mà hôm nay em phỏng vấn không thể làm được, em đi, con gái làm sao bây giờ?”
“Anh đã liên hệ cửa hàng xong rồi, em tùy thời có thể đi làm.”
Tôi ngước mắt nhìn hắn.
“Chẳng lẽ con gái không có ba? Anh có thể tăng ca có thể đi công tác, tôi vì cái gì liền không thể?”
“Tôi cùng em không giống nhau.”
“Có cái gì không giống nhau, chúng ta học cùng chuyên ngành, bằng cấp cũng giống nhau, lúc trước tiền lương chúng ta khác biệt cũng không lớn.”
“Tôi là nam em là nữ.”
Tôi cười nhạo: “Cho nên tôi trời sinh nên hy sinh sao?”
“Công việc này tôi nhất định phải đi, trước mắt tìm bảo mẫu là vừa.”
Thịnh Cảnh cơ hồ muốn xốc cái bàn: “Cô chính là làm mẹ như vậy?”
“Vậy anh đang làm ba kiểu gì, tôi sẽ làm mẹ kiểu đó. Con cái là của chung, về sau anh đừng mơ dùng con bé làm lợi thế, bức tôi lần nữa nhượng bộ.”
Một đêm này, mây đen che trăng.
Nhưng tâm tôi, lại sáng như ánh trăng.
Sẽ tốt.
Chịu đựng đi, hết thảy đều sẽ tốt.
Chính là hiện thực lại hung hăng kích cho tôi một cái.
Sáng sớm hôm sau, tôi gọi điện thoại cho công ty.
Nhưng sau khi giám đốc nhận được điện thoại của tôi, trầm mặc thật lâu, nói: “Rất xin lỗi, chỉ sợ cô không thể tới đi làm.”
“Tôi…… Không phụ trách hạng mục Thượng Hải. Cho nên việc tôi chọn cô, cũng không thể giữ lời.”
Tôi cất cao âm điệu: “Vì cái gì?”
Giám đốc cười khổ: “Công ty mẹ phát hiện tôi mang thai, cho dù tôi lần nữa bảo đảm sẽ không ảnh hưởng công việc, bọn họ vẫn muốn điều tôi về tổng bộ.”
Địa vị, chưa bao giờ sẽ có nam nữ công bằng.
Buổi tối, sau khi Thịnh Cảnh tan tầm trở về biết được chuyện này, nói: “Tôi sớm nói với em, muốn có công việc không dễ dàng như vậy.”
“Có lẽ người ta chỉ là một giấc ngủ dậy cảm thấy không thích hợp, cho nên tìm cái lấy cớ.”
Tôi không mong đợi hắn an ủi hay giải thích.
Ít nhất không nên lại cho tôi một đao thế này.
Mà di động, Lâm Linh gửi tin WeChat cho tôi.
“Chị dâu, nghe nói gần đây chị tìm công việc không thuận lợi, tôi có bạn mở một tiệm cà phê đang tìm người phục vụ, chị thử một chút sao?”
“Mỗi ngày năm giờ, một tháng có 3500, đối với chị mà nói, đã rất không tồi.”
19
Tôi tức giận tới đỉnh điểm.
Cầm di động ném trước mặt Thịnh Cảnh, cuồng loạn: “Chúng ta còn chưa ly hôn, anh liền như vậy dung túng cấp dưới nhục nhã vợ mình sao?”
Thịnh Cảnh nhíu mày: “Cô ấy cũng là có ý tốt. Hơn nữa cô ấy nói công việc này, kỳ thật cũng không tệ lắm.”
“Hiện tại em rơi vào tình huống này, còn có thể tìm được công việc nào tốt hơn sao?”
Tôi tức giận đến cả người phát run, hung hăng tát Thịnh Cảnh một cái.
Mắt đỏ tươi: “Thịnh Cảnh, anh đừng có mà xem thường người khác, tôi nhất định sẽ tìm được công việc thích hợp.”
Thịnh Cảnh cũng tức đỏ mặt: “ u Dương Sắt, sao cô không nhận rõ sự thật.”
“Cô cư nhiên còn động thủ đánh người, cô cần xin lỗi tôi, bằng không về sau tôi sẽ không cho cô phí sinh hoạt.”
Hắn cư nhiên dùng cái này tới uy hiếp tôi.
Tôi khó thở, trở tay lại là một cái tát.
Rất tốt.
Mặt hắn sưng phù.
Tròng mắt hắn sung huyết, nâng tay lên muốn đánh tôi.
Tôi gắt gao trừng mắt hắn, vài giây sau, hắn rũ tay xuống: “Tôi không so đo với cô.”
Tôi đi toilet rửa mặt.
Nữ nhân trong gương kia, hai mắt đỏ tươi, sắc mặt dữ tợn.
Nhìn xem, mặt mày cô khả ố cỡ nào.
Cô như ngôi sao ảm đạm, như hoa hồng mốc meo, như dã thú nổi điên.
Nhưng rõ ràng khi tân hôn, cô là một thiếu nữ với hai mắt sáng lấp lánh.
Tôi che miệng, khóc không thành tiếng.
Cũng không biết khóc bao lâu, di động trong túi vang lên.
Dãy số xa lạ.
Sau khi nhận, là một giọng nam ôn hòa: “Là u Dương Sắt phải không?”
“Tôi không mua nhà không mua bảo hiểm……”
“Tôi là Triều Ca, biên tập của cô. Tôi ở trên WeChat tìm cô, cô không trả lời.” Anh ấy dừng một chút, “Cô…… Gặp chuyện gì sao?”
Có lẽ là do cảm xúc kiềm nén quá lâu.
Tôi nghẹn ngào cùng một người cũng không tính là quen thuộc, nói lên tình cảnh của bản thân.
“Cũng không phải chuyện lớn gì.” Hắn cười, “Tôi có thể cung cấp một phần công việc cho cô.”
Triều Ca là một nhà văn tại công ty truyền thông, đăng tải rất nhiều video ngắn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom