Tôi dạy cô ấy tất cả mọi thứ, tôi muốn cô ấy biết, thế giới vì tình yêu mà tồn tại.
Hạnh phúc vui vẻ đan xen, cho dù là loại thế giới này, cũng muốn cô ấy hiểu được, chúng ta làm điều đó vì tình yêu, chứ không phải vì những thiết lập kinh tởm, vì ham muốn của con người.
Thực ra thì ở lại thế giới kinh tởm đó cũng không sao, có cô ấy là đủ rồi.
Tôi đột nhiên xuyên trở về.
Thế giới này, không có một chút manh mối nào về cô ấy, tôi chỉ có thể ngày ngày ở trong giấc mộng gặp cô ấy.
Hôm đó, đột nhiên có người gõ cửa nhà tôi.
Cô ấy 16 tuổi, đứng ở cửa, cười ngọt ngào, cô ấy nói: "Anh, em là Thẩm Tang, em gái của anh!"
Cô ấy mất trí nhớ, quên tất cả mọi thứ về tôi, thậm chí luôn coi tôi là anh trai.
Không sao, như vậy tôi mới có thể quang minh chính đại ngăn cản cô ấy yêu đương, mới có thể quang minh chính đại mà ở chung với cô ấy.
Tôi hối hận vì đã dạy cô ấy quá nhiều trong thế giới đó.
Những gã đàn ông đó, tôi như thế nào đều phòng ngừa không được.
Tôi lại nhìn thấy một đống ghi chú về mấy gã đàn ông trên điện thoại của cô ấy, suốt hai ngày tôi không quan tâm đến cô ấy.
Tôi muốn thuyết phục bản thân, chỉ cần cô ấy yêu tôi nhất, vị trí của tôi cao nhất là được.
Những người khác... tôi cũng có thể chấp nhận.
Tối hôm đó, cô ấy nói rõ tình cảm của mình, tôi chưa bao giờ vui như vậy, tôi nghĩ dù cô ấy có lừa tôi cũng được.
Tôi không nghĩ tới Thẩm Tang thực sự một lòng một dạ, chỉ có tôi trong mắt.
Từ khi yêu nhau đến khi kết hôn, tôi vẫn luôn là duy nhất của cô ấy.
Những điều chỉ dám nghĩ trong giấc mơ, tôi đều tỉ mỉ thực hiện.