5.
Lúc này mới vừa buổi chiều, tắm xong cũng không muốn ra ngoài, tôi mở máy tính ra bắt đầu chọn lựa trường đại học xa nhà lại có nhiều nam chất lượng tốt.
Còn chưa lật được hai trang, cửa phòng "răng rắc" một tiếng bị đẩy ra.
Tôi lập tức vội vàng đóng máy tính lại giấu ở sau lưng.
Như một chú thỏ con bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu.
"Tang Tang đang làm gì thế?"
"Học bài!"
Tôi vừa thốt ra, chợt nhớ ra mình đã thi xong, vừa định nói gì đó bù đắp, Thẩm Úc lại đỏ mặt bắt đầu ho khan.
"Tang Tang, em không cần như vậy đâu."
Tôi nhìn lại, mới phát hiện ra máy tính lộ ra một miếng không giấu vào, trên đó đúng lúc viết: Làm thế nào để dỗ dành đàn ông vui vẻ.
Chắc là vừa rồi lúc cất máy tính vô tình chạm vào đâu đó.
Tôi lúc này mới kịp phản ứng, hắn hiểu lầm rồi.
Vậy thì không có việc gì.
Tôi ngẩng đầu lên mỉm cười ngọt ngào thuộc về em gái, giống như trước đây giả vờ làm nũng với hắn: “Không sao đâu anh, dù sao em cũng thích anh mà."
Ánh mắt Thẩm Úc nặng nề, đi đến mép giường ngồi xuống, vẻ mặt rối rắm mà dường như muốn nói điều gì đó khó nói.
Cuối cùng chỉ rút chiếc máy tính mà tôi đặt dưới gối ra, vuốt ve đầu tôi, giọng điệu mang theo lời nói thấm thía: "Tang Tang, em không cần phải học cách lấy lòng anh, ở đây, em cứ là chính mình là được."
Tôi nào có nghe lọt lời hắn nói, tôi chớp thời cơ, dứt khoát giật lấy máy tính, gắt gao ôm chặt vào lòng.
"Anh không thể lấy đi, bên trong đều là tài liệu quý giá!"
Thẩm Úc có lẽ không ngờ tôi lại phản ứng như vậy, hắn giơ tay rồi lại hạ xuống, đúng lúc tôi cho rằng hắn sẽ giật lấy máy tính, hắn lại chỉ thở dài, bế cả người tôi đặt lên ghế.
"Anh giúp em sấy tóc."
Không biết vì cái gì, hôm nay Thẩm Úc lại có chút ngượng ngùng.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Thẩm Úc lộ ra vẻ mặt bối rối như vậy, như thế nào một người đàn ông lớn tuổi lại không thể nghe được những lời này?
Sấy tóc xong, Thẩm Úc quỳ xuống trước mặt tôi, thành kính hôn nhẹ lên mu bàn tay tôi: "Tang Tang cứ làm những gì em muốn, bất cứ hình dáng nào của em, anh đều thích."
Hắn lại định giật lấy chiếc máy tính trên tay tôi.
Nếu lịch sử tìm kiếm trên trình duyệt của tôi bị hắn thấy được, 100.000 lần quy tắc cũng không đủ tôi sao chép.
Tôi đành phải sử dụng kỹ năng của nữ chính truyện pỏn: vừa khóc vừa lao vào.
Tôi đặt máy tính lên ghế, trực tiếp nhào vào trong lòng ngực hắn.
Thẩm Úc vốn là đang quỳ, để đỡ tôi, cả người ngồi dưới đất, một tay đỡ tôi, một tay chống đất.
"Ô ô ô, anh chính là không thích em ô ô ô..."
Tôi khóc lóc thảm thiết, trông thật đáng thương.
Thẩm Úc vội vàng lau nước mắt cho tôi, lại vội vàng giải thích: "Anh thích nhất chính là Tang Tang."
……
Thẩm Úc dỗ dành tôi suốt nửa tiếng đồng hồ, mãi cho đến khi tôi khóc mệt bắt đầu nức nở, mới bế tôi đặt lên giường.
Lúc Thẩm Úc đắp chăn cho tôi, tôi nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo hắn, như một con vật nhỏ thiếu cảm giác an toàn, yên lặng nhìn hắn: "Anh, em thực sự rất thích anh."
Thẩm Úc quả nhiên không rảnh lo đến máy tính nữa, khẽ "ừ" một tiếng, tai đỏ bừng để lại một câu "Ngủ ngon", rồi nhanh chóng ra ngoài.
Thế nhưng trước đây Thẩm Úc không mấy mặn mà với mấy điều này, mấy cái quy tắc này, chưa có cái nào mà tôi chưa sao chép.
Giáo viên nói, có những lời nhất định phải nói trên giường, đàn ông mới có thể mềm lòng.
Tiếc là lúc đó tôi không để tâm lời thầy nói, quả nhiên, địa điểm nói chuyện thật sự rất quan trọng.
6.
Lúc hắn đi ra ngoài, tôi mở máy tính ra xóa sạch lịch sử trình duyệt, cuối cùng mới có thể thả lỏng tâm trạng.
Các chị em trong nhóm trao đổi nữ chính truyện pỏn từng nói, mỗi lần dùng hết tuyệt chiêu đều rất mệt, chỉ muốn nằm trên giường ngủ ba ngày ba đêm, trước đây tôi còn không hiểu, nhưng hóa ra thật sự rất mệt.
Các tiền bối nói không sai.
Tôi buộc mình khóc hơn nửa tiếng đồng hồ!
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi liền ngủ thiếp đi.
Lúc tôi tỉnh dậy, mặt trời sớm đã lên cao.
Vừa mở mắt nhìn điện thoại, đập vào mi mắt chính là hàng chục cuộc gọi thêm hàng chục tin nhắn của Vương Sở Sở.
Chỉ có thể nói may mắn là tôi ngủ bật chế độ im lặng.
Tôi đứng dậy vươn vai một cái, vừa trả lời điện thoại của Vương Sở Sở, vừa đi xuống lầu.
Điện thoại được kết nối, giọng nói hào hứng của Vương Sở Sở vang lên từ đầu dây bên kia: "Tang Tang của tớ ơi! Cậu không phải mới thức dậy chứ? Người mẫu nam hôm qua thế nào, nhìn có vẻ không tệ, cậu thế nhưng lúc này mới trả lời điện thoại của tớ..."
Cô ấy nói nhiều đến mức tôi không có chỗ chen vào, trong khoảnh khắc tôi cầm điện thoại lên cao, tôi bắt gặp ánh mắt của Thẩm Úc ở trên ghế sofa.
Bởi vì tôi bật loa ngoài, giọng nói của Vương Sở Sở vang khắp căn phòng:
"Bé Tang Tang? Sao cậu không nói gì? Chẳng lẽ là giọng nói bị khàn đến mức không nói được? Thẩm Xuyên như vậy cũng..."
Tôi vội vàng cúp điện thoại.
Thẩm Úc bởi vì không chải chuốt mà mái tóc có chút hỗn độn rũ ở trên trán, hai cúc áo trên cùng của áo sơ mi không cài, vẻ ngoài lười biếng lại gợi cảm tự nhiên.
Ánh mắt như hồ sâu, tay gõ nhẹ vào lưng ghế sofa.
Tôi ngoan ngoãn giấu tay sau lưng, nở nụ cười: "Anh, buổi sáng tốt lành."
Thẩm Úc vẫn nhìn chằm chằm tôi như vậy, không nói gì.
Trong lòng tôi run rẩy, hoàn toàn không biết tiếp theo mình nên làm sao.
Tôi đành phải căng da đầu tiếp tục mở miệng: "Hôm nay không cần đến công ty sao?"
"Đến công ty thì làm sao kiểm tra kết quả học tập của Tang Tang được?”
Lúc này tôi mới nhìn thấy, trên đùi hắn đang đặt máy tính của tôi.
Xong đời rồi.
Tôi lập tức suy nghĩ nhanh, giả vờ thực tức giận mà hét lên: "Em ghét nhất người khác tùy tiện động vào đồ của em! Em..."
Vừa hét vừa nhanh chóng đi lên lầu.
"Người khác?"
Hai chữ lạnh lùng cắt đứt bước chân của tôi.
"Này không phải trọng điểm!"
"3——"
"Anh nghĩ em là đứa trẻ con à?"
"2——"
"Anh nghĩ anh đếm mấy con số ở đây thì em sẽ không tức giận rồi khuất phục anh sao?"
"1——"
Tôi thở hổn hển, trước khi hắn đếm xong đã ngoan ngoãn nắm chặt tay áo đứng bên cạnh hắn.
7.
Tôi chậm rãi duỗi tay ra muốn lấy lại máy tính.
"Anh, em còn chưa học xong đâu, em..."
Tôi còn chưa chạm vào, Thẩm Úc đã nắm lấy bàn tay tôi đang vươn ra, một tay đặt máy tính sang một bên, nhẹ nhàng kéo một cái, tôi liền ngã vào trong lòng ngực hắn.
Lực kéo thực sự rất nhẹ, Thẩm Úc có lẽ cũng không ngờ tôi lại dễ kéo đến vậy, ánh mắt lạnh lùng cũng dừng lại một giây.
Nhưng nữ chính trong truyện pỏn thì phải yếu đuối dễ đẩy ngã chứ...
Thẩm Úc nhẹ nhàng buông tay tôi ra, ánh mắt hoàn toàn nhìn không ra hắn đang nghĩ gì.
Tôi thuận thế ôm lấy cổ hắn, nũng nịu nói với hắn: "Anh, đang nghĩ gì thế?"
"Anh đang nghĩ... làm sao mới có thể để cho Tang Tang ngoan ngoãn nghe lời."
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, giọng điệu có chút uất ức: "Anh cảm thấy em không đủ ngoan ngoãn ư?"
"Vậy Tang Tang nói xem, hai vạn cho một nam người mẫu, là để làm gì?"
Thân thể tôi chấn động, sợ đến mức trợn tròn mắt.
"Anh... anh hai..."
“Căng thẳng như vậy? Có phải nói trúng tâm tư của Tang Tang rồi không?"
Tay Thẩm Úc ôm lấy eo tôi, siết chặt từng chút một, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, tôi đành phải áp trán lên trán anh.
"Không phải đâu, em chỉ là thích anh quá thôi, anh không thấy sao, anh ta rất giống anh, em chỉ sợ anh không thích em nên mới dùng kế này thôi..."
Tôi càng nói, giọng càng nhỏ, thậm chí giọng nói đều mang theo tiếng khóc nức nở: "Anh hai..."
Tầm mắt Thẩm Úc dời đi, nhìn chằm chằm vào đôi môi tôi, ánh mắt bệnh hoạn điên cuồng mà tôi chưa từng thấy trong mắt hắn.
"Tang Tang, đêm nay, để anh xem tình cảm của em dành cho anh, không cần dùng thế thân, chỉ cần... anh."
Thẩm Úc nói xong liền bế tôi lên, tôi còn tưởng ban ngày ban mặt muốn bắt đầu rồi, nhưng hắn lại chỉ ôm tôi ngồi lên ghế, cầm một bát cháo trắng đút cho tôi ăn.
Tôi cảm động không? Tôi không dám di chuyển.
Cứ kéo căng thần kinh như vậy, hắn cho tôi ăn gì tôi ăn nấy, cho đến khi tất cả thứ trên bàn đều vào bụng tôi, tôi mới phát hiện ra mình đã no không thể chịu nổi.
Thẩm Úc thập phần hài lòng, vẻ mặt u ám đã vơi đi rất nhiều.
"Mỗi lần ăn cơm ăn ít như vậy, nên ăn như thế này, không thì trên người cũng không có mấy lạng thịt."
Nói rồi, Thẩm Úc còn nhéo nhéo cánh tay mảnh khảnh của tôi.
"Em có thịt!"
Tôi kiêu ngạo ưỡn ngực, chỉ là không ngờ, hắn thế nhưng thật sự dám...
"Ừ."
Hắn thậm chí còn gật đầu đồng ý.
Tôi trợn tròn mắt nhìn, truyện Thanh Thuỷ Văn đều thế này rồi sao?
Truyện pỏn còn có đường ra không?!
Tôi nhìn biểu tình trêu chọc của hắn, không nói nên lời, nửa ngày mới nghẹn ra một câu "biến thái" rồi vội vàng nhảy từ trên người hắn xuống đi về phòng.
8.
Mãi cho đến tận 8 giờ tối, Thẩm Úc cũng chưa lên lầu một lần nào.
Tôi rón ra rón rén bước ra khỏi phòng, không còn bóng dáng của Thẩm Úc nữa.
Tôi thở ra một hơi, tôi đã nói rồi mà, nam chính truyện Thanh Thuỷ Văn sao có thể làm chuyện đó thật được.
Tôi vui vẻ mở tủ quần áo, lấy ra món quà sinh nhật 18 tuổi mình đã chuẩn bị.
Mình nhất định không thể thân là nữ chính truyện pỏn mà biến thành kéo chân sau!
Tôi khóa trái cửa, thay quần áo xong, lúc ngẩng đầu bỗng nhiên nhìn thấy lời mời kết bạn trên màn hình điện thoại.
Ảnh đại diện là một khuôn mặt tươi cười màu trắng giản dị, nội dung cũng rất ngắn gọn rõ ràng: Tôi là Thẩm Xuyên.
Hắn thêm tôi làm gì? Có phải nhận 2 vạn nhưng không làm gì hết, thấy ngại nên muốn trả lại tiền cho tôi ư?
Tôi vừa chấp nhận lời mời kết bạn, bên kia liền gửi tới mấy tin nhắn:
[Em có khoẻ không?]
[Nếu em ở nhà một mình thì anh có thể đến chăm sóc em.]
[Anh rất nhớ em.]
[Có thể gọi video không?]
Tôi còn chưa kịp trả lời thì hắn đã gọi video đến.
Tôi cúi xuống nhìn bộ quần áo của mình, cuối cùng chọn chuyển sang cuộc gọi thoại.
Hắn dường như có chút thất vọng, giọng điệu không còn lạnh lùng như ngày hôm qua: "Không tiện gọi video sao?"
"Không…tiện lắm.”
"Không sao, chỉ cần nghe thấy giọng của em, anh cũng rất mãn nguyện rồi."
Hôm qua hắn còn tỏ ra bộ dáng bảo vệ trinh tiết, hôm nay đột nhiên lại tỏ tình với tôi?
Tôi có chút kỳ quái, bèn lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Bên kia im lặng vài giây, sau đó bất ngờ mở lời: "Tối nay được không?"
Nói xong dường như sợ tôi từ chối, hắn lại thêm một câu: "Có thể làm gì cũng được."
Tiếp theo là một phút im lặng kéo dài.
Nhưng đó chỉ là Thẩm Xuyên im lặng, trong phút chốc đó, tôi đã điều tra rõ ràng, Thẩm Úc tối nay sẽ không về.
"Vậy thì tối nay, anh đến nhà tôi nhé."
Tôi chuyển tay gửi định vị cho hắn.
Đây là thứ tôi mua với giá 2 vạn, dù sao cũng không thể lãng phí được.
Cuộc gọi của chúng ta vẫn chưa ngắt, tôi có thể nghe thấy tiếng đối phương đang thay quần áo, tôi nghĩ trong lòng, có nên thay quần áo không.
Thanh Thuỷ Văn sẽ bị coi là biến thái nhỉ?
Nhưng đây không phải nghề của hắn sao?
Nghĩ đến đây, do dự một lúc, vẫn nên thay quần áo đi thôi.
Vừa kéo áo lên, đột nhiên nghe thấy tiếng chìa khóa cắm vào ổ khoá mở cửa.
Tôi không có bất kỳ phòng bị nào mà đối mặt với Thẩm Úc đối diện ở cửa.
"Anh, anh không phải đang ở công ty à?"
Hắn lúc đầu có chút ngạc nhiên, sau đó thu lại biểu cảm, nhướng mày, không chút để ý đánh giá tôi.
"Anh lúc nào nói anh ở công ty?"
Tôi vội vàng kéo chăn dưới người che mình lại, nhưng vì động tác quá gấp, một bên dây vai rơi xuống.
Nằm la liệt trên mặt đất.
Thẩm Úc đóng cửa rồi sau đó khóa lại, ánh mắt nghiền ngẫm: "Hôm nay..."
Tôi còn chưa kịp nói gì, điện thoại lại vang lên tiếng thở hổn hển của người đàn ông: "Em nói cái gì? Anh vừa mới thu dọn đồ đạc nên không nghe rõ, ngoan ngoãn đợi anh, 20 phút nữa sẽ tới."
"Anh không cần đến đâu!"
Nói rồi tôi vội vàng đưa tay muốn cúp điện thoại, Thẩm Úc lại nhanh hơn tôi một bước bắt được điện thoại.
Không khí đột ngột hạ xuống âm độ.
Tôi run rẩy nhỏ giọng kêu hắn: "Anh ..."
Thẩm Úc chỉ nhìn chằm chằm màn hình vài giây, nhưng không cúp máy, chỉ ném nó sang một bên.
Hắn tiến lại gần tôi: "Đừng gọi anh, gọi tên của anh."
"Thẩm Úc ..."
"Ngoan."
Hắn dùng một tay vuốt tóc tôi, dường như không tức giận, ngược lại cười đến dịu dàng quyến luyến.
"Tang Tang, chuyện này không công bằng, là anh dạy em thế nào là yêu, cho nên những chiêu trò này, dùng để đối phó với anh là đủ rồi."
Tôi liên tục lùi về sau, cho đến khi bị ép đến đầu giường.
"Cái, cái gì?"
"Tang Tang chắc có lẽ không hiểu."
Tiếng điện thoại vẫn tiếp tục vang lên: "Bên cạnh em có người sao? Hay đang dọn dẹp đồ đạc?"
Thẩm Úc cúi xuống hôn lên môi tôi, tôi thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng được cơn giận của hắn.
Tôi sợ đến mức vội vàng đẩy hắn ra, nghẹn ngào nói không rõ ràng: "Có thể tắt điện thoại trước được không..."
"Trực tiếp tắt điện thoại là rất bất lịch sự, Tang Tang mau trả lời người ta đi."
Nói rồi, Thẩm Úc trực tiếp đặt điện thoại bên tai tôi.
"Xin lỗi, tôi bây giờ, có chút việc gấp..."
"Nhưng mà..."
Bên kia dường như gấp gáp muốn nói gì đó, Thẩm Úc bỗng nhiên hung hăng cắn tôi một ngụm.
Tôi không nhịn được kêu ra tiếng.
Im lặng vài giây, bên kia cúp máy.
Thẩm Úc xoa nhẹ vành tai tôi, giọng điệu ái muội lại mang theo mê hoặc: "Tang Tang, sao lại không ngoan thế này, việc chính chủ có thể làm, vì cái gì phải tìm thế thân?"
"Thẩm Úc..."
...
Nam chính truyện Thanh Thuỷ Văn, thật đáng sợ.
Bình luận facebook