9.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, toàn thân tôi như muốn rời ra từng mảnh, người đàn ông trên giường không thấy đâu nữa.
Tôi nghiêm túc hoài nghi, thực ra tôi là nữ chính truyện Thanh Thuỷ Văn, mà hắn mới là nam chính trong truyện pỏn.
Không nên như vậy chứ...
Tôi xoa xoa cái eo đau nhức, run rẩy đứng dậy lấy quần áo từ trong tủ.
Tôi lấy một chiếc váy ngủ rộng thùng thình, cúi xuống, phát hiện Thẩm Úc thế nhưng thu dọn tất cả quần áo của tôi, bày trong tủ quần áo.
Nhớ lại một số hình ảnh không hay, tôi đóng sầm cánh tủ lại.
Thay quần áo xong bước ra khỏi cửa phòng, đúng lúc gặp Thẩm Úc đang mang cơm lên.
Tôi không biết vì sao, nhìn thấy hắn lại vô cớ bắt đầu căng thẳng đỏ mặt.
Muốn mở miệng chào hỏi, nhưng lại không biết nên gọi là anh trai hay tên.
Tôi thậm chí không thể phân biệt được tình cảm của mình đối với hắn nữa.
"Hôm nay có việc ra ngoài không?”
"Không có! Ngày mai cũng không có, ngày sau cũng không có!"
Tôi không dám có việc gì nữa.
Như thế nào cũng muốn ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày.
Tâm trạng Thẩm Úc rất tốt, nhanh chóng đặt cơm vào trong, quay đầu nhìn tôi vẫn đứng nguyên ở đó, có chút khó hiểu: "Không vào ăn cơm à?"
Tôi lại run rẩy đi về phòng.
Lông mày Thẩm Úc càng nhăn càng sâu, nhìn thấy vẻ mặt tôi mang theo ảo não, thậm chí có thể nghe ra trong giọng nói của hắn, hắn thực sự suy ngẫm lại.
"Thực xin lỗi, sau này nhất định sẽ kiềm chế hơn."
Nói rồi, lại bước tới cúi người bế tôi vào trong.
Tôi đánh giá là: Cảm ơn anh...
Cơm nước xong xuôi, Thẩm Úc nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, thành kính giống như đang đối xử với báu vật vô thượng.
Mấy ngày sau đều như vậy, cả ngày hắn không đến công ty, tối nào cũng ôm tôi chìm vào giấc ngủ, cùng tôi xem phim tôi muốn xem, tôi tuỳ tiện nói gì đó cũng sẽ đáp ứng tôi.
Thậm chí còn thỉnh thoảng trêu chọc một câu tình cảm.
Hôn ôm, như là một cặp tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt.
Tôi đáng xấu hổ động lòng, thậm chí nảy sinh ý định ở bên hắn mãi mãi như vậy.
Vừa hạnh phúc, vừa khó xử.
10.
Tôi bắt đầu trốn hắn.
Sáng sớm tôi dậy rất sớm, để lại cho hắn một tờ giấy nhắn, nói với hắn tôi muốn đến nhà Vương Sở Sở ở vài ngày.
Tôi cho một ít thuốc ngủ vào sữa của hắn trước khi đi ngủ, nửa đêm tôi đi thu dọn đồ đạc chính mình.
Sáng sớm chưa đầy 6 giờ, tôi đã đến nhà Vương Sở Sở.
”Nói! Mấy ngày nay phát sinh chuyện gì! Mọi thứ xảy ra từng giây từng phút! Một năm một mười đều nói cho tớ biết!".
Tôi đỡ trán, chọn ra những gì có thể kể, tất cả đều nói cho cô ấy nghe.
“A a a a a a a a a, anh trai cậu loại đàn ông hoàn mỹ bông hoa cao lãnh, bỗng nhiên thật sự sẽ bị kéo xuống thần đàn!"
Vương Sở Sở hưng phấn như khỉ lớn, thậm chí còn nằm rạp trên sàn nhà quằn quại gào rú.
Rồi sau đó lại đứng dậy nắm lấy tay tôi, đột nhiên nghiêm túc lạ lùng: "Vậy nên, Tang Tang, cậu đối với anh ấy là loại tình cảm gì?"
Trong mắt tôi toát ra mờ mịt, không ai nói cho tôi biết, tôi nên có tình cảm gì.
Trong thế giới quan của tôi, không cần phải suy nghĩ về mấy thứ này.
Vương Sở Sở thấy tôi ngẩn người, lập tức có vẻ như hiểu mọi chuyện.
"Tôi hỏi cậu như thế này nhé, nếu anh trai cậu làm những gì đã làm với cậu với những cô gái khác, cậu nghĩ như thế nào?"
Nếu Thẩm Úc ôm hôn, nói những lời ngọt ngào với người khác, thậm chí là...
Càng nghĩ sâu, trong lòng tôi như bị tảng đá đè nặng đến thở không ra hơi.
"Càng nghĩ càng khó chịu đúng không!"
Tôi ngơ ngác gật đầu.
Vương Sở Sở vô cùng phấn khích nhảy lên, như đang thuyết trình: "Tang Tang! Cậu thích anh ấy rồi!"
Đầu óc tôi rối tung, chưa kịp hiểu ra thì cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Vương Sở Sở đứng dậy mở cửa, tôi đi theo, liền nhìn thấy Thẩm Úc mệt mỏi chạy đến, hơi thở dồn dập, hốc mắt ửng đỏ.
"Sao anh lại đến đây?"
Thẩm Úc ôm chặt lấy tôi, như muốn ép tôi nhập vào xương cốt.
“Em vứt bỏ anh."
"Em để lại cho anh một mảnh giấy rồi."
"Vì cái gì em không muốn ở bên anh chứ, anh không đủ tốt sao? Hay là vì đêm đó..."
Tôi lập tức bịt miệng hắn lại.
Hình ảnh của Thẩm Úc bây giờ khác xa so với trước đây, uất ức như một chú chó lớn không được cho xương.
"Không phải vậy, chỉ là, anh đối xử với em quá tốt rồi... Em không biết phải làm sao..."
"Bạn trai đối xử tốt với bạn gái không phải là điều đương nhiên sao?"
Tôi nháy mắt kinh ngạc, chúng ta khi nào trở thành mối quan hệ nam nữ?
Thẩm Úc nổi giận đùng đùng quay người rời đi, tôi lập tức đuổi theo.
11.
Bạn trai tôi đang giận, là loại không thể dỗ dành.
Chỉ vì tôi không nhớ chúng tôi đã ở bên nhau.
Thẩm Úc cho rằng tôi nói thích hắn, hắn cũng nói yêu tôi, cộng thêm chúng tôi đều đã...
Cho nên chúng tôi chắc chắn là mối quan hệ nam nữ, mà bây giờ tình huống này, tôi giống như một kẻ phụ lòng đàn ông.
Suốt hai ngày, Thẩm Úc không nói chuyện với tôi lần nào.
Tôi dùng hết mọi cách, làm nũng bán manh, nhưng hắn vẫn không chịu nguôi giận.
Cuối cùng, tôi chỉ có thể lấy ra bộ giáp, gõ cửa phòng Thẩm Úc.
Hắn quả nhiên không thèm để ý đến tôi.
Tôi đẩy cửa bước vào, Thẩm Úc ngồi ở trước bàn, nhìn chằm chằm vào máy tính, dường như đang xử lý công việc.
Tôi khẽ cắn môi, trực tiếp đi tới chỗ hắn, cởi áo khoác ra, ngồi lên người hắn ôm lấy cổ hắn.
Tôi mặc chiếc váy ngủ lụa đen hai dây, như ẩn như hiện, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể, phác hoạ ra đường cong hoàn hảo.
Cơ hồ là trong nháy mắt, Thẩm Úc một tay ôm lấy tôi, một tay khác mười phần tức giận mà đập mạnh lên máy tính, giọng điệu cực kỳ khó chịu:
"Ai cho em vào đây?"
Tôi lập tức uất ức mà bật khóc, lại bỗng nhiên nhìn thấy tai trái hắn đeo tai nghe bluetooth.
"Anh đang họp à?"
Thẩm Úc xoa trán: "Ừ."
Tiếp theo hắn nói một câu: "Hội nghị kết thúc." Rồi rút tai nghe bluetooth ra, bế tôi đặt lên giường.
"Anh còn giận à?"
"Em nói xem?"
"Em chưa từng yêu đương, anh cũng chưa từng tỏ tình với em, anh lại còn..."
"Em nghĩ anh đang giận chuyện này à?"
Còn chuyện gì nữa?
Thẩm Úc xoa xoa trán, bỏ mặc tôi một mình trong phòng, rồi tự mình đi ra ngoài.
Một mình tôi không biết làm sao.
Chẳng bao lâu, hắn lại đi vào, cầm theo điện thoại của tôi.
Tôi chợt sinh ra một dự cảm không lành.
Hắn dễ dàng mở khóa điện thoại, mở danh bạ WeChat:
[182, cao thủ lạnh lùng] [190, vận động viên cơ bắp sáu múi] [187, học sinh năm nhất đáng yêu]...
Hắn càng nói, đầu tôi càng cúi thấp.
Hắn đọc xong danh sách, thở ra một hơi, có chút nghiến răng nghiến lợi: "Không giải thích gì à?"
Tôi không biết phải giải thích thế nào, tôi với họ chẳng có quan hệ gì cả, thậm chí bởi vì muốn học hành, tôi còn chưa nói chuyện với họ lấy một câu, mấy lời ghi chú này, hoàn toàn là do xuất phát từ thói quen...
Tôi vắt hết óc, nếu không được thì tôi trực tiếp thừa nhận thôi?
Ngay lúc tôi đang suy nghĩ, Thẩm Úc đột nhiên nhỏ giọng, giọng nói run rẩy, hắn thật sự, đã khóc.
"Anh đẹp trai hơn họ, thân hình và tiền bạc cũng hơn họ, em đối xử với anh thế nào cũng được, nhưng có thể đừng đi tìm họ nữa được không?"
Chết tiệt, ai mà chịu nổi chứ.
Tôi cuống cuồng lau nước mắt cho hắn, lấy điện thoại ra xóa hết những người hắn nhắc đến, tiếp theo nâng mặt hắn lên, nghiêm túc nói: "Em không biết yêu là gì, nhưng, hai ngày nay anh không quan tâm đến em, em lo lắng đến nỗi không ngủ được, em không dám nghĩ đến ngày anh thật sự rời xa em..."
Chờ một lúc, tôi tiếp tục: "Em thích anh."
Không phải cân nhắc lợi hại, không phải không có lý do, mà là nghĩ đến anh, em sẽ cảm thấy cuộc đời đáng sống.
Tôi ngẩng đầu hôn lên môi hắn, không mang theo bất kỳ tạp niệm nào, thành kính lại mang theo tình yêu cuồng nhiệt.
Chúng tôi tì trán vào nhau thở hổn hển, hắn nói: "Tang Tang, anh yêu em còn hơn yêu bản thân."
Hắn vươn tay, nắm tay tôi đan vào nhau đặt trên giường.
Một đêm không ngủ.
12
Thực ra, vừa mới bắt đầu Thẩm Úc đã dạy tôi cách trở thành một "con người", hắn luôn dạy tôi thế nào mới là yêu.
Yêu không chỉ giới hạn ở bề ngoài, không phải là vì bất cứ điều gì.
Hắn nói, yêu người trước yêu bản thân, thân thể của tôi, chưa bao giờ là vì cái gì mà tồn tại.
Tôi mới nhận ra, hoá ra những người ở thế giới cũ của tôi, thật đáng thương biết bao.
May mắn thay, để cho tôi gặp được Thẩm Úc.
Bốn năm sau chúng tôi kết hôn, ngày hôm đó, hắn thành kính cẩn thận đeo nhẫn cưới cho tôi, nâng mặt tôi lên. Tất cả mọi người chứng kiến tình yêu của chúng tôi.
Khoảnh khắc này, là hạnh phúc và tình yêu đang lấp đầy chúng tôi.
Bình luận facebook