11.
Hai ta bốn mắt nhìn nhau, căn phòng chìm vào yên tĩnh.
Triệu ma ma là người sành đời, hiểu ý lặng lẽ lùi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Giang Dung Cẩn đánh giá ta:
“Tại hạ vẫn luôn muốn gặp cô nương có thể viết ra những câu thơ tuyệt mỹ, vẫn luôn tò mò không biết dáng vẻ của cô nương như thế nào, bây giờ gặp rồi mới biết, quả nhiên thơ giống như người, dung mạo của Như Ý cô nương thật sự khiến người khác kinh diễm.”
Hắn không nhận ra ta.
Dung mạo ta thay đổi rất nhiều, khí chất hiển nhiên càng khác xưa, rất khó để liên tưởng ta với nha hoàn béo nọ.
Phóng mắt khắp kinh thành, hiếm có nữ tử nào không đỏ mặt khi nghe những lời khen ngợi của Giang Dung Cẩn.
Nhưng ta bình thản như nước, bình tĩnh nói:
“Hầu gia đến tìm ta, không biết đã biết quy tắc của ta chưa?”
Giang Dung Cẩn đã quen với sự ái mộ của các nữ tử, phản ứng lạnh nhạt của ta nằm ngoài dự kiến, khiến hắn không khỏi kinh ngạc.
Ta nói:
“Ta chỉ bán nghệ không bán thân, ai thấy mặt ta chính là phá vỡ quy tắc.”
Giọng điệu của Giang Dung Cẩn có chút nóng vội:
“Ta nói rồi, bao nhiêu bạc đều được.”
“Bạc?”
Ta cười lạnh:
“Ta không quan tâm đến bạc.”
“Hầu gia, đời này chỉ có duy nhất một người có tư cách nhìn mặt ta… Đó chính là phu quân tương lai của ta.”
12.
Thật ra, ta biết trước Giang Dung Cẩn sẽ đến, ta đã chờ hắn ở đây từ lâu.
Là thanh mai trúc mã bao nhiêu năm, ta nắm rõ những thứ Giang Cẩn Du thích trong lòng bàn tay.
Những câu thơ viết trên giấy hoa đào kia, giống như viết cho văn nhân khắp thiên hạ, nhưng thật ra chỉ viết cho một mình hắn.
Hắn thích tuyết, ta lập tức viết mười tám bài ngâm tuyết.
Hắn dị ứng phấn hoa, ghét mùa xuân, ta viết thơ chán ghét cả vườn xuân, cần hương thơm thô tục như vậy làm gì chứ?
Cứ thế, Giang Dung Cẩn phát hiện ra, trong một góc nào đó trên thế gian này tồn tại một Như Ý cô nương hoàn toàn giống với hắn, hắn thích nàng cũng thích, hắn ghét nàng sẽ ghét.
Đúng là tri kỷ từ trên trời ban xuống.
Hắn không biết, tất cả chỉ là thiên la địa võng mà ta bày ra, chờ đợi hắn rơi vào cạm bẫy mà thôi.
Nghe ta nói xong, sắc mặt Giang Dung Cẩn lập tức tái đi.
Hắn vừa thành thân với đại tiểu thư Tạ gia.
Nếu như bây giờ nạp thiếp, chẳng những đánh vào mặt Tạ gia mà còn bị chỉ trích.
Thấy sắc mặt khó coi của Giang Dung Cẩn, ta nở nụ cười:
“Ta đùa Hầu gia thôi, là quý khách thì đương nhiên sẽ có đãi ngộ khác với người ngoài rồi… Ngài nói đi, ngài muốn nghe gì?”
“Tình cảm nam nữ giống như dây đàn vậy, kéo càng căng, buộc càng chặt thì càng dễ đứt.”
Ta vừa dứt lời, sắc mặt Giang Dung Cẩn lại thay đổi.
Hai ta từng có rất nhiều kỉ niệm, ta đánh đàn, hắn múa kiếm dưới ánh trăng trong đình viện.
Khúc ta hay đàn nhất chính là Quan San Nguyệt.
“Vừng trăng ra núi Thiên San,
Mênh mang nước bể mây ngàn sáng soi.” (*)
Tiếng đàn vang lên, ta cất giọng hát:
“Gió đâu muôn dặm chạy dài,
Thổi đưa trăng sáng ra ngoài Ngọc Môn.
Bạch Đăng quân Hán đóng đồn,
Vùng kia Thanh Hải dòm luôn mắt Hồ.
Từ xưa bao kẻ chinh phu,
Đã ra đất chiến, về ru mấy người?”
(*) trích bản dịch thơ “Quan San Nguyệt” - Lý Bạch của Tản Đà.
Ta nhìn sắc mặt Giang Dung Cẩn thay đổi từng chút từng chút một, đầu tiên là giật mình lo lắng, sau đó là mơ màng, cuối cùng hai mắt hắn đỏ bừng.
Khúc nhạc đã đàn xong từ lâu, thế nhưng Giang Dung Cẩn mãi chưa tỉnh táo lại.
Ta gọi hắn:
“Hầu gia.”
“Hầu gia.”
“Hầu gia.”
Cuối cùng Giang Dung Cẩn mới tỉnh táo lại, ánh mắt hắn nhìn về phía ta, dường như xúc động định nói gì đó.
Nhưng ngay khi hắn muốn lên tiếng, ta đứng lên:
“Đã đến giờ rồi, ta còn phải đánh đàn cho vị khách khác, Hầu gia đi thong thả, thứ lỗi cho ta không tiễn.”
13.
Chạng vạng tối, khi ta đang dạy Tiểu Nhị và những cô nương khác luyện đàn thì Triệu ma ma đi đến.
Bà ta kéo ta sang một bên, nhỏ giọng nói:
“Hầu gia muốn mua đứt ngươi.”
“Mua đứt ta? Ta đâu phải tơ lụa của thợ may, mua hết mười thớt thì không còn hàng.”
“Đừng giả ngốc nữa, Hầu gia nói hắn có tiền, sau này ngươi đừng tiếp khách khác nữa.”
Ta cười thầm trong lòng.
Ta biết mà, Giang Dung Cẩn chính là kiểu người này.
Hắn là tiểu công tử được nuông chiều nhất Hầu phủ, xưa nay chưa bao giờ chia sẻ đồ mà mình đã ưng ý với người khác.
Đường đệ của hắn mới chỉ sờ vào con ngựa mà hắn thích nhất là hắn lập tức nổi trận lôi đình, không cho đường đệ kia bước vào viện của mình nửa bước.
Hắn càng muốn, ta càng không để hắn toại nguyện.
Ta bình thản nói với Triệu ma ma:
“Bà nói với hắn, không được.”
Triệu ma ma bị dọa cho hồn bay phách lạc:
“Ngươi dám từ chối Hầu gia?”
“Có gì mà không dám? Ta một thân một mình, cùng lắm thì tìm sợi dây treo cổ trên xà nhà là được, hắn còn có thể ép ta được sao?”
Triệu ma ma tức đến mức nói năng lộn xộn.
Ta nhìn khuôn mặt hoảng loạn đến đỏ bừng của bà ta mà cười:
“Triệu ma ma, ta sẽ dạy cho ngươi một cách buôn bán. Thứ quý nhất trên đời là gì? Chính là đồ vật không bán.”
“Cho nên, muốn bán một vật với giá cao nhất, cách tốt nhất là tuyên bố với bên ngoài rằng thứ đó không bán.”
Triệu ma ma suy nghĩ rất lâu, ánh mắt bà ta sáng lên:
“Ý ngươi là…”
Ta mỉm cười gật đầu:
“Giá hắn đưa ra bây giờ quá thấp, không để hắn trả giá đắt thì sao hắn có thể trân quý cho được?”
14.
Triệu ma ma là người trong giới, mồm mép trơn tru.
Đầu tiên, bà ta nói với Giang Dung Cẩn rằng việc này không hợp với quy tắc của Hồng Tụ lâu, cho nên tuyệt đối không thể.
Sau khi thấy sắc mặt Giang Dung Cẩn trầm xuống, thái độ bà ta dịu lại, ý nói nếu ra giá cao hơn thì có thể suy xét thêm.
Thậm chí, bà ta còn nói với Giang Dung Cẩn rằng, có một khách quý khác đang muốn mua Như Ý cô nương khiến hắn càng thêm khẩn trương.
Cuối cùng, sau khi Giang Dung Cẩn nâng giá lên cao gấp 5 lần so với giá gốc, Triệu ma ma mới đồng ý.
Bà ta rơi nước mắt, hai hàng nước mắt làm lớp phấn dày trên mặt trôi đi không ít, vô cùng chân thành nói:
“Hầu gia, thật ra không phải vì ngài cho nhiều tiền, mà do ta thấy được sự chân thành của ngài đối với Như Ý cô nương thôi.”
Sau khi Triệu ma ma tiễn Giang Dung Cẩn rời đi, bà ta cầm ngân phiếu chạy vào trong phòng, sai tiểu nhị đem chúng đổi hết thành bạc, đêm nay bà ta muốn nằm ngủ trên số bạc này.
Ta cũng rất vui vẻ.
Triệu ma ma vui vì bà ta kiếm được một số tiền lớn.
Còn ta vui vì Hầu phủ chi ra số tiền lớn nhường ấy, chắc chắn sẽ khiến kinh động không ít người.
15.
Quả nhiên, đêm nay người người nhà nhà trong kinh thành đều biết đến chuyện này.
Chủ mẫu Hầu phủ, Tạ Yên dẫn người lao vào Hồng Tụ lâu.
“Không xong rồi cô nương, người mau tránh…”
Tiểu Nhị xông vào mật báo cho ta, nhưng chỉ một giây sau nàng ấy đã bị người ta đá bay ra ngoài.
Kẻ đá là một bà vú già mập mạp, đeo vàng đeo bạc đầy người, khuôn mặt to mập tràn ngập sự giận dữ.
Ta ngước mắt lên nhìn.
Chà! Ra là người quen cũ!
Người này không phải Trương thị thì là ai nữa đây?
Hẳn là sau khi Trương Yên Nhi gả vào Hầu phủ, nàng ta đã tuyên bố với bên ngoài, dẫn theo Trương thị với thân phận nhũ mẫu gả tới Hầu phủ.
Trương thị đi đầu, đằng sau là một đám vú già.
Họ vây quanh chủ mẫu Hầu phủ, cũng là đại tiểu thư Tạ gia, Tạ Yên.
Hiển nhiên, thân phận thật của nàng ta là Trương Yên Nhi.
Có thể thấy được, khi vừa trở thành ta, Trương Yên Nhi rất cố gắng đóng giả ta, thế nhưng sau một thời gian ngắn, nàng ta lại trở về kiểu ăn mặc và thẩm mỹ vốn có của bản thân.
Nàng ta mặc một chiếc váy màu đỏ đào, khoác ngoài một chiếc áo màu đỏ mận.
Áo khoác thêu hoa hải đường, trên đầu cài trâm hoa mẫu đơn, trên cổ và cổ tay đeo vòng vàng, cộng với kim tuyến thêu trên y phục, hễ cử động thôi là đủ thấy người nàng ta đang nhấp nháy…
Ta nhìn một cái, không nhịn được mà rời mắt sang chỗ khác.
Quá quê mùa rồi!
Chỉ thiếu nước viết năm chữ “chị đây không thiếu tiền” lên trán nữa thôi!
Trương Yên Nhi không biết ta đang xấu hổ thay, nàng ta tưởng rằng ta chuyển mắt đi chỗ khác là biểu hiện của sự chột dạ, đi đến dùng tay chỉ vào mũi ta mà mắng:
“Đồ tiện nhân không biết xấu hổ! Hầu gia là người mà ngươi có thể quyến rũ hay sao?”
Ta lại bắt đầu mắc bệnh xấu hổ thay người khác rồi.
Phải biết rằng, quý phụ trong kinh thành không ai muốn nạp thiếp cho trượng phu cả.
Nhưng tất cả mọi người đều đeo chiếc mặt nạ hiền lương rộng lượng lên mặt, dù là sau lưng đánh người ta đến c/h/ết đi sống lại, dùng đủ các thủ đoạn giày vò thì ngoài mặt vẫn phải tỏ ra hòa hợp êm ấm.
Dẫu sao, đối với những gia tộc giàu có mà nói, thể diện mới là thứ quan trọng nhất.
Trương Yên Nhi trực tiếp dẫn người lao vào Hồng Tụ lâu thế này, chẳng khác nào làm mất mặt Hầu phủ và người của Tạ gia.
Nhưng như vậy thì sao chứ?
Đây chính là điều ta muốn.
Ta mỉm cười nhìn Trương Yên Nhi, từ tốn nói:
“Phu nhân, không có chứng cớ thì không thể nói lung tung đâu! Ta và Hầu gia trong sạch, quan hệ của ta và ngài ấy chỉ là kẻ đàn người nghe mà thôi, bây giờ phu nhân nói ta quyến rũ ngài ấy khác nào sỉ nhục ta, cũng là sỉ nhục Hầu gia chứ.”
Trương Yên Nhi thấy ta không kiêu ngạo không tự ti thì càng tức hơn.
“Mồm miệng trơn tru gớm, ta thấy ngươi thiếu đánh mới đúng. Người đâu, vả miệng ả cho ta!”
Hai bà vú già lập tức lao đến ấn ta xuống.
Ta giãy giụa:
“Phu nhân, người muốn đánh người giữa thanh thiên bạch nhật cũng cần có lí do chứ!”
Trương Yên Nhi cười ha hả như nghe thấy trò khôi hài nhất trên đời:
“Ta đánh ngươi còn cần lí do sao?”
Nhìn đi, rất nhiều người khi vào thế yếu thì đều kêu la bất công.
Nhưng khi họ có cơ hội thượng vị, họ lại chọn bắt nạt kẻ yếu hơn mình.
Ta bị mấy bà vú già ấn xuống, Trương thị tiến lên chuẩn bị cho ta một bạt tai.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên:
“Dừng lại!”
Giang Dung Cẩn bước ra từ phía sau tấm bình phong.
Khóe miệng của ta hiện lên ý cười.
Ta sớm đoán trước rằng Trương Yên Nhi sẽ đến tìm mình gây chuyện, sao có thể ngồi yên đợi nàng ta cơ chứ?
Đám Tiểu Nhị vẫn luôn theo dõi Trương Yên Nhi giúp ta, nàng ta vừa cho người chuẩn bị xe ngựa thì các nàng ấy lập tức mời Giang Dung Cẩn đến, nói Như Ý cô nương mới soạn lại một khúc nhạc cổ, muốn mời Hầu gia đến nghe.
Đương nhiên Giang Dung Cẩn sẽ đến.
Hiện giờ đông đủ cả rồi, vở kịch này có thể bắt đầu ngay!
Trương Yên Nhi nhìn Giang Dung Cẩn, nghẹn ngào nói:
“A Đàn ca ca…”
Gọi như vậy cũng không sai, từ nhỏ ta đã gọi Giang Dung Cẩn như thế, Trương Yên Nhi đi theo ta, đương nhiên nàng ta sẽ biết mà bắt chước cách gọi của ta.
Nghe Trương Yên Nhi gọi mình như thế, ánh mắt Giang Dung Cẩn trở nên mềm mại hơn, nhưng hắn vẫn tức giận nói:
“Yên Nhi, rốt cuộc có chuyện gì với nàng vậy?”
“Ta và Như Ý cô nương không có bất kỳ hành động nào vượt khuôn phép, nàng không phân biệt đúng sai đã đến đây gây khó dễ cho người ta, còn muốn ra tay đánh người. Sau khi thành thân, tính cách của nàng hoàn toàn thay đổi, ta tưởng rằng là do nàng chưa quen với cuộc sống xa nhà. Nhưng tại sao nàng lại trở thành thế này?”
Trương Yên Nhi vốn có tật giật mình, nghe Giang Dung Cẩn nói xong thì nàng ta càng khẩn trương hơn, nàng ta vội bước đến nắm tay áo Giang Dung Cẩn.
Sắc mặt Giang Dung Cẩn dịu đi.
Ta lập tức nói:
“Nếu đã là hiểu lầm thì chi bằng hôm nay phu nhân và Hầu gia cùng nhau nghe ta đàn đi?”
Trương Yên Nhi hiển nhiên không muốn.
Nhưng Giang Dung Cẩn vừa mới nguôi giận, nàng ta phải ép mình tỏ ra rộng lượng thôi.
Nàng ta nói:
“Ngươi đàn đi.”
Ta ngồi xuống trước cây đàn.
Khác với mọi lần, hôm nay ta đàn sai mấy âm.
Cho dù là Tiểu Nhị mới học đàn chưa được bao lâu đứng bên cạnh cũng không khỏi lo lắng, nàng ấy không hiểu vì sao sư phụ lại phạm phải sai lầm sơ cấp như vậy.
Ánh mắt Giang Dung Cẩn lộ rõ sự thất vọng.
Đàn xong khúc này, ta lên tiếng hỏi Trương Yên Nhi trước mặt tất cả mọi người:
“Phu nhân thấy khúc này thế nào?”
Trương Yên Nhi không ngờ ta lại đột nhiên hỏi nàng ta như vậy, nàng ta lập tức ngồi thẳng lên rồi lắp bắp nói:
“Rất tốt.”
Lời này vừa thốt ra, ta lập tức thấy Giang Dung Cẩn siết chặt chén trà trong tay.
Trước đây, Trương Yên Nhi đóng giả ta chắc chắn sẽ để lại sơ hở.
Nhưng xem chừng nàng ta đã tự tìm lý do để biện hộ cho bản thân, Giang Dung Cẩn cũng cho rằng tính cách nữ tử khi còn là khuê nữ và khi đã xuất giá sẽ thay đổi.
Nhưng luôn có một số thứ không thể khác biệt.
“Nghe nói phu nhân trước khi xuất giá là người vô cùng am hiểu cầm kĩ, phu nhân thấy ta đàn khúc vừa rồi có sai ở đâu không?”
Trên trán Trương Yên Nhi bắt đầu xuất hiện mồ hôi hột.
Đương nhiên nàng ta không chỉ ra được, qua loa nói:
“Không có chỗ nào sai cả.”
Ta cười, đứng dậy thi lễ rồi nhẹ nhàng nói:
“Hôm nay cơ thể Như Ý khó chịu, phát huy không được tốt, không thể tiễn Hầu gia và phu nhân được.”
Bình luận facebook