• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Như Ý (1 Viewer)

  • Phần 2

6.

Nửa tháng sau, bách tính khắp kinh thành đều biết Hồng Tụ Lâu có một cô nương tên là Như Ý.

Đây chính là tên mới mà ta tự đặt cho bản thân mình.

Khác biệt với những hoa khôi diêm dúa trước đây, Như Ý chưa từng lộ mặt, nàng chỉ ngồi sau tầng tầng lớp lớp màn che và đánh đàn.

Tiếng đàn của nàng vừa trong trẻo vừa chân thành, người hiểu âm luật đều nói:

“Từ khi lão tiên sinh đứng đầu trong số các nhạc công cung đình qua đời, ta chưa từng nghe thấy tiếng đàn nào hay như vậy nữa.”

“Như Ý cô nương rất giỏi thi thư, dẫu là nói chuyện thơ ca hay chuyện phong nguyệt thì nàng đều có thể đối đáp trôi chảy.”

Không những vậy, việc từ đầu đến cuối không hề lộ mặt càng tô điểm thêm cho sự thần bí của Như Ý.

Cứ thế, các công tử trong kinh thành đều xem việc có thể đến Hồng Tụ lâu gặp Như Ý cô nương một lần là chuyện rất đỗi tự hào.

Triệu ma ma không ngừng thu bạc, sướng rơn cả người.

Bà ta không chỉ vui vẻ vì kiếm được tiền, mà càng vui hơn vì địa vị của Hồng Tụ lâu dần tăng lên.

Phải biết rằng, dù là chốn lầu xanh có thân phận thấp kém thì cũng phân chia cao thấp.

Mặc dù Hồng Tụ lâu có một cái nhã nhặn, thế nhưng trước đó nơi đây chỉ tiếp đón những người buôn bán nhỏ lẻ, hoặc là thương nhân không ra gì.

Hiện giờ xuất hiện một quan nhi (*) nổi danh như ta, các quan lại quyền quý ùn ùn kéo đến, sau lưng Triệu ma ma đã có chỗ dựa, tâm trạng hiển nhiên tốt hơn rất nhiều.

(*) kỹ nữ bán nghệ không bán thân.

Để bồi thường, bà ta cho ta không ít châu báu vàng bạc, ta âm thầm mang đi bán để đổi thành ngân phiếu.

Cùng lúc đó. ta tranh thủ khoảng thời gian này để giảm béo.

Triệu ma ma đối xử với cây hái tiền là ta rất tốt, dặn đầu bếp chuẩn bị cho ta đồ ăn khuya cho ta hàng đêm.

Gà quay bóng loáng, thơm nức mũi được nướng giòn rụm, chân giò chưng đường phèn và các loại bánh ngọt như bánh táo đỏ, bánh hạt dẻ.

Ta thèm ăn đến chảy nước miếng, nhưng vẫn kìm nén, chỉ lấy phần đùi và ức gà đã lột da để ăn.

Nguyên nhân rất đơn giản, thân thể của Trương Yên Nhi quá béo.

Nàng ta giống mẫu thân Trương thị của mình, thích ăn đồ ngọt và đồ nhiều dầu mỡ, khi ăn còn không khống chế lượng thức ăn.

Trương thị bắt đầu đau nhức chân tay rồi, tuy Trương Yên Nhi vẫn còn trẻ, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì việc mắc bệnh giống mẫu thân nàng ta chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Người sở hữu cơ thể này đã là ta, ta chắc chắn phải điều dưỡng nó thật cẩn thận.

Nói đến dưỡng sinh, việc ăn uống điều độ là chuyện vô cùng quan trọng.

Nhưng muốn điều độ rất khó, ngày thường Trương Yên Nhi ăn uống thoải mái thành quen, dạ dày bị giãn ra hết cả.

Cơ thể này quen với việc bị đồ ăn dầu mỡ thu hút, một khi dừng lại sẽ trở nên cáu kỉnh và chán ăn.

Ta cắn răng điều chỉnh từng chút một, bắt đầu từ việc quen ăn no chín phần giảm xuống tám phần, bảy phần, từ từ thu nhỏ dung tích của dạ dày.

Đồng thời, ta luyện kiếm mỗi sáng sau khi khi thức dậy…

Luyện những chiêu thức mà Giang Dung Cẩn từng tự mình cầm tay ta chỉ dạy.

Mới đầu, cơ thể của Trương Yên Nhi đến cả chuôi kiếm sắt cũng không nâng nổi, dần dần bắt đầu có thể cầm kiếm múa một bài hoàn chỉnh.

Chỉ cần nỗ lực thì ắt sẽ được hồi đáp, sau tám tháng chật vật, cuối cùng thân hình của ta đã khôi phục về lại dáng vẻ không thua kém khi vẫn là đại tiểu thư là bao.

Hơn nữa, ta phát hiện, sau khi ăn uống thanh đạm, những nốt mụn sưng đỏ trên mặt ta biến mất hết, tóc không còn dầu như trước nữa.

Khi ta soi gương, dần nhận thấy khuôn mặt có đường nét xinh đẹp.

Thật ra Trương Yên Nhi không xấu, nàng ta và mẫu thân Trương Thị của mình có đôi mắt to và chiếc mũi cao.

Do trước đây quá mập nên thịt trên mặt che mất ưu điểm của ngũ quan, chắc hẳn Trương Yên Nhi mập từ nhỏ nên chưa từng nghĩ đến, bản thân nàng ta vốn dĩ cũng là một mỹ nhân.

Ta ngắm nghía vẻ ngoài mỹ mạo của mình chưa được bao lâu thì tin dữ bất ngờ ập đến.

Triệu ma ma tìm ta, nói với ta rằng bà ta muốn ta tiếp khách.

7.

“Như Ý, ngươi biết đêm đầu tiên của ngươi được ra giá bao nhiêu không? Ba ngàn lượng vàng ròng đó!”

“Lý đại nhân nguyện ý chi ba ngàn lượng vàng để ngủ một đêm với ngươi, ngươi còn chưa thấy đủ hả?”

Đối mặt với sự chất vấn của ta, Triệu ma ma rất kích động.

Trước đây, bà ta đồng ý với ta chỉ bán nghệ không bán thân là vì dung mạo của ta xấu xí, không thể để khách nhìn thấy mặt.

Nhưng hiện giờ ta đã lột xác, trở thành một mỹ nhân.

Triệu ma ma là người làm ăn, sao bà ta có thể bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền này cơ chứ?

Quan nhi bán nghệ không thể rao được giá cao, nhưng ta đang trong đà nổi tiếng nên đêm đầu hẵng còn được giá.

Đám công tử trong kinh thành vì muốn giành được đêm đầu của Như Ý cô nương mà không ngừng nâng giá, cuối cùng bị Lý đại nhân dùng ba ngàn lượng vàng đè xuống.

Lý đại nhân năm nay gần sáu mươi tuổi, thường xuyên ra vào thanh lâu, cả đời tìm hoa vấn liễu, nổi danh là kẻ phóng đãng.

Khi ta còn là đại tiểu thư của Tạ gia, ông ta đến xách giày cho ta còn chẳng xứng nữa là!

Ta nhìn khuôn mặt trát phấn trắng bệch của Triệu ma ma, trong lòng cười lạnh.

May mà ta đã chuẩn bị cho chuyện này từ trước.

8.

Nữ hài tên Tiểu Nhị mới mười một tuổi đã bị cha ruột bán vào thanh lâu, nàng được ta cứu sau nhiều lần tìm cách tự vẫn.

Nàng ấy rất nhanh nhẹn, nhanh chóng mang bàn tính đến cho ta.

Mẹ dạy ta cách quản lý sổ sách từ năm tám tuổi, bàn tính đối với ta mà nói vô cùng thân thiết.

Ta mỉm cười nhìn về phía Triệu ma ma, bắt đầu gảy bàn tính:

“Triệu ma ma để ta đi tiếp khách, ba ngàn lượng vàng đúng là một con số kinh người, nhưng sau này thì sao? Đêm thứ hai đêm thứ ba có quý hơn đêm đầu không? Đương nhiên là không. Vật hiếm thì càng quý, càng về sau giá sẽ càng thấp.”

Triệu ma ma không quan tâm.

Những điều ta vừa nói hiển nhiên bà ta đều biết.

Bà ta khinh thường nói:

“Có lẽ ba ngàn lượng chỉ có thể kiếm được một lần, nhưng hai ngàn lượng, một ngàn lượng, thậm chí là mấy trăm lượng thì có thể kiếm được nhiều lần.”

Ta ngắt lời bà ta:

“Không sai, nhưng số tiền đó có thể kiếm được trong bao lâu? Bà làm nghề này đã lâu, hiểu rõ kiếp sống của một hoa khôi ngắn như thế nào. Một hai năm sau, dung mạo ta sa sút, ba bốn năm sau ta sẽ mắc bệnh nằm liệt trên giường, đến lúc đó chỉ sợ không thể mang đến bất kì lợi ích gì cho Hồng Tụ lâu.”

Triệu ma ma nói:

“Hoa khôi thời nào mà không vậy…”

“Nhưng chuyện này rõ ràng có thể thay đổi!”

Ta lớn tiếng nói:

“Triệu ma ma, bà nghĩ mà xem, bây giờ không kẻ nào biết Như Ý là ai, vậy nên ai cũng có thể trở thành Như Ý!”

Nghe thế, Triệu ma ma ngẩn người.

“Bà để ta tiếp khách, giá trị của ta sẽ ngày càng rẻ mạt, nhưng bà không cho ta lộ mặt thì Như Ý sẽ ngày càng thần bí, giá càng ngày càng cao.”

“Ta có thể dạy thi thư và cầm kỹ cho các cô nương như Tiểu Nhị, các nàng sẽ trở thành Như Ý mới.”

“Như vậy thì dù cho ta có già, có bệnh, hay thậm chí là chạy trốn thì bạc của Triệu ma ma ngươi vẫn kiếm được như thường.”

“Như Ý sẽ trở thành chiêu bài của Hồng Tụ lâu, nàng sẽ luôn tồn tại, chỉ cần nàng không ngã thì Hồng Tụ lâu sẽ không đổ.”

9.

Sáng hôm sau, Tiểu Nhị giúp ta trang điểm.

Vành mắt nàng ấy đột nhiên đỏ lên.

Ta hỏi nàng ấy:

“Sao vậy?”

Nàng ấy đột nhiên quỳ bịch một tiếng xuống trước mặt ta:

“Như Ý tỷ tỷ, đại ân đại đức của tỷ, mấy tỷ muội chúng ta sẽ vĩnh viễn khắc ghi.”

Tiểu Nhị và các cô nương mới tới sẽ theo ta học đàn, tương lai các nàng sẽ trở thành Như Ý mới.

Mà Như Ý thì vĩnh viễn không cần tiếp khách.

Nàng chỉ cần nép mình phía sau tấm rèm, thanh cao gảy đàn, mãi mãi là bóng dáng mờ ảo trong tâm tưởng của mỗi người.

Ai dám công khai để Như Ý tiếp khách, chính là đang phá hủy kim bài kiếm tiền, là người đập biển vàng của Hồng Tụ lâu.

Ta cười một tiếng, đỡ Tiểu Nhị dậy:

“Nói những lời này làm gì, được rồi, đi xem canh nấm tuyết đã nấu xong chưa đi.”

Tiểu Nhi ra ngoài, sau đó lập tức chạy về như một cơn gió:

“Như Ý tỷ tỷ, tỷ mau ra đây, Triệu ma ma gọi tỷ tới.”

10.

Khi ta đến phòng chờ, Triệu ma ma đang đứng sau tấm bình phong chờ ta.

Một tấm bình phong ngăn cách hai bên, phía sau chính là vị khách quý khó lường kia.

Triệu ma ma căng thẳng đến mức khuôn mặt đỏ bừng, lớp phần trắng dày cộp kia cũng không che nổi.

Đời này của bà ta chưa từng gặp người nào có thân phận tôn quý nhường ấy:

“Như Ý, ngươi còn nhớ câu thơ ngươi viết trên giấy hoa đào lúc trước không?”

Đây là hoạt động mới nổi của ta mấy ngày trước.

Ta làm thơ trong đình, sau đó viết thơ lên giấy hoa đào, gấp thành thuyền rồi thả xuống nước.

Thuyền giấy lênh đênh theo dòng nước, văn nhân thi sĩ xuôi dòng nhặt thuyền giấy lên rồi bình phẩm thơ ca của ta.

Danh tiếng của Như Ý lại lần nữa tăng cao chỉ trong nháy mắt.

“Vị khách kia đọc thơ ngươi viết nên cố ý đến tìm chúng ta, y nói bao nhiêu tiền cũng được, chỉ muốn gặp mặt ngươi một lần thôi.”

“Y là tiểu Hầu gia chưa từng vào thanh lâu bao giờ…”

Ta cắt lời Triệu ma ma:

“Bà nói hắn là ai?”

Lời còn chưa dứt, bình phong đã bị người kia đẩy ra.

Giang Dung Cẩn mặc y phục trắng đứng bên ngoài.

Một năm nay xảy ra rất nhiều chuyện, hắn thành thân, kế thừa tước vị của Hầu phủ.

Ánh mắt hắn nặng nề nhìn ta.

“Tại hạ là Giang Dung Cẩn, gặp qua Như Ý cô nương.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom