• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Người gác rừng (1 Viewer)

  • Phần 3

7.

Hai ngón tay của Tiểu Vương bị cắn đứt.

Nghe nói, trong vùng núi Đại Hưng An này, cây cổ thụ đó là tiên rừng, còn bao đất kia là thần núi.

Miếng ngọc bội này là tín vật đính ước của tiên rừng và thần núi.

Chỉ cần giữ miếng ngọc bội này, sơn tinh dã thú trong rừng sẽ kính nể.

Không lâu sau khi sự việc của ông Bá Đầu và Ngô Chí xảy ra, ông ấy gặp được một cụ già đang thoi thóp trong rừng.

Ông lão là người gác rừng đời trước nên kể lại câu chuyện này và đưa miếng ngọc bội cho ông Bá Đầu.

Ông Bá Đầu nói, thực ra miếng ngọc bội này không có gì đặc biệt, dù sao thì ông ấy cũng chưa nghiên cứu kỹ càng.

Tôi và ông Bá Đầu đang nói chuyện thì có tin nhắn từ đài tới:

“Cán bộ kiểm lâm, cán bộ kiểm lâm, nếu nghe rõ, xin hãy hồi âm.”

Chúng tôi lập tức lấy lại tinh thần, đài radio này thường không có tin nhắn trừ khi xảy ra chuyện lớn.

Ông Bá Đầu đáp lại, bên kia có lệnh:

“Hiện giờ có một nhóm săn trộm xâm nhập vào khu rừng, sĩ số rất đông.”

“Mong cán bộ kiểm lâm phối hợp truy bắt, còn cụ thể xử lý thế nào thì sẽ có quân đội can thiệp.”

“Xin lưu ý: Đối phương trang bị nhiều vũ khí. Nhất định phải bảo vệ sự an toàn của mình!”

Ông Bá Đầu hỏi:

“Có khoảng bao nhiêu người? Mục tiêu ở đâu?”

Đài chỉ huy bên kia trả lời:

“Một nhóm khoảng ba mươi người, mang theo số lượng lớn s/ú/n/g an thần và s/ú/n/g ngắn nòng to.”

“Điểm đến của bọn chúng chắc chắn là ngọn núi phía Đông.”

Ông Bá Đầu cúp điện thoại, tức giận đập mạnh lên bàn:

“Mẹ kiếp, một lũ liều mạng vì tiền!”

8.

Ông Bá Đầu đưa tôi đến ngọn núi phía Đông.

Nhịp điệu hỏi đường lần này khác trước, ba dài hai ngắn.

Ông Bá Đầu nói với tôi:

“Những người sống trong rừng đều có ám hiệu riêng, ám hiệu ba dài hai ngắn là của nhóm Sâm.”

“Trong rừng, ngoài người gác rừng ra thì phải kể đến những người của nhóm Sâm, bọn họ có rất nhiều thủ đoạn.”

“Nếu chúng ta gặp được nhóm Sâm thì sẽ dễ tìm ra kẻ săn trộm hơn.”

Ngoài ba dài hai ngắn, còn có ba ngắn một dài, đó là ám hiệu của nhóm Mộc.

Thông thường, ngoại trừ người gác rừng, người khác không thể gõ hỏi đường, nếu không sẽ bị bắt và xảy ra chuyện.

Nhưng người gác rừng thì khác, những người kiếm sống trong rừng già và những loài sơn tinh dã thú kia giống nhau, đều rất kính trọng người gác rừng.

Những người từ băng nhóm khác đến núi Ma Đạt thường gõ ám hiệu năm dài.

Lúc nghe được, người gác rừng sẽ giúp dẫn đường, được gọi là Bồ Tát sống của rừng già.

Dù không có cùng lợi ích, nhưng những người sống trong rừng đều chán ghét những kẻ săn trộm.

Những kẻ này không kiếm ăn mà chỉ cường đạo cướp đoạt thiên nhiên.

Thường thường, khi dã thú không còn thì bảo vật trên núi cũng mất theo.

Sau chặng đường gần bảy tám dặm, chúng tôi mới gặp được nhóm Sâm.

Một ông già râu trắng, nhiều tuổi hơn ông Bá Đầu, chắp tay chào ông ấy.

Ông Bá Đầu giới thiệu, người này là ông râu, cũng là một nhân vật nổi danh.

Sau khi thoát c/h/ế/t trên núi trong gang tấc, ông ấy lấy được một món hàng lớn, rồi đổi lấy năm thỏi vàng.

Vì thế, có người gọi ông ấy là Năm Thỏi Vàng.

Nghe tin bọn săn trộm đã vào núi, ông râu lập tức bày tỏ, đây cũng là nghĩa vụ của nhóm Sâm, họ cũng sẽ giúp một tay.

Tôi hỏi ông Bá Đầu:

“Thủ đoạn của nhóm Sâm là gì?”

Ông ấy lắc đầu:

“Tôi cũng chưa hỏi nên không biết, nhưng nghe nói là thuốc. Khi gặp dã thú, họ sẽ dùng thuốc mê để thoát nạn.”

“Trong thuốc có độc hay không thì tôi không biết.”

Tôi lại hỏi:

“Còn nhóm Mộc thì sao?”

Ông Bá Đầu cười nói:

“Bẫy và các thứ, nhóm Mộc là nhóm kém nhất trong các băng nhóm.”

“Được rồi, xử lý chính sự trước đã! Nếu cậu sẵn lòng nghe, tôi sẽ kể sau.”

Chúng tôi đi bộ hơn chục dặm nữa nhưng không thấy dấu vết của bọn săn trộm.

Tuy nhiên, ông Bá Đầu nhìn vào dấu chân của dã thú trên mặt đất, đoán chắc
đang đi đúng hướng.

Những dấu chân tán loạn này thể hiện rõ ràng dã thú đang sợ hãi và bỏ chạy.

Ông Bá Đầu vuốt ve miếng ngọc bội trước ngực, tay cắm cây gậy vào thân cây.

Chỉ trong vòng vài phút, ông ấy đã ướt đẫm mồ hôi.

Ông ấy đặt tay lên vai tôi:

“Đi, chúng ta tiếp tục, bây giờ thì dễ tìm rồi.”

Ban đầu, tôi không tin vào truyền thuyết về tiên rừng và thần núi.

Nhưng càng đi, chúng tôi càng cảm thấy quả thực người gác rừng rất thần kỳ.

Cây cối phía trước bỗng trở nên rậm rạp hơn, các nhánh cây đều trải rộng ra, hoàn toàn không thể phân biệt được phương hướng, vậy mà luôn có một con đường nhỏ không ngờ tới vô cùng bằng phẳng, cho phép chúng tôi vượt qua một cách an toàn.

Điều này như thể khu rừng đã mở ra một lối đi đặc biệt cho chúng tôi.

Dựa vào kinh nghiệm lâu năm trong rừng già, tôi gần như có thể chắc chắn rằng: Nếu không có người dẫn đường xuất sắc, chắc chắn lũ săn trộm sẽ đi đến núi Ma Đạt.

Quả nhiên, sau khi chúng tôi đi bộ được gần hai tiếng đồng hồ thì phía trước có tiếng s/ú/n/g vang lên.

Tôi và ông Bá Đầu bốn mắt sáng ngời, chính là ở phía trước, khoảng cách cũng không quá xa.

Vừa đi được khoảng năm trăm mét, chúng tôi đã nhìn thấy các bộ phận cơ thể nằm trên mặt đất.

Ít nhất có hai người thiệt mạng.

Ông Bá Đầu chỉ nhìn thoáng qua hình dạng của những bộ phận cơ thể kia đã nhận ra, bọn săn trộm vừa chạm trán chồn sói.

Tôi nuốt khan:

“Chúng ta còn đi tiếp không?”

Sắc mặt của ông Bá Đầu âm trầm, ông ấy gật gù:

“Đi! Không thể để bọn chúng tiếp tục tàn sát như vậy được!”

9.

Trong khi chúng tôi đuổi theo, đội săn trộm đang nghỉ ngơi.

Hơn hai mươi con chồn sói bị bọn chúng lột da treo lên cành cây, phơi khô trong gió một lúc rồi gói lại.

Bọn chúng nướng thịt chồn sói lên ăn, chặt bỏ và vứt đi phần đuôi có mùi hôi.

Ông Bá Đầu có vẻ u ám. Mặc dù chồn sói từng mang lại trải nghiệm đau đớn cho ông ấy, nhưng dã thú vẫn là dã thú, chỉ là quy luật sinh tồn mà thôi, không có gì đáng thù hận.

Kẻ cầm đầu nhóm săn trộm là một tên mặt sẹo.

Ông Bá Đầu nhìn thoáng qua đã nhận ra tên này, nói:

“Trước đây gã từng đến ngọn núi phía Đông, vết sẹo trên mặt là do hổ cào.”

“Có lẽ lần này gã đến để trả thù.”

Chúng tôi qua đêm trong một hốc cây gần đó, ông Bá Đầu lấy đài ra truyền tin báo cáo vị trí cho chỉ huy.

Sáng hôm sau, đám săn trộm dậy rất sớm.

Mục tiêu của bọn chúng rất rõ ràng, chính là đàn hổ ở ngọn núi phía Đông.

Mặc dù con đường phía trước rất khó đi, nhưng chiếc rìu mở đường của tên mặt sẹo rất sắc bén, đủ để chặt đổ tất cả những cây chắn đường.

Ngay cả những cành cây dày chi chít cũng nhanh chóng bị những chiếc máy cưa mà bọn chúng mang theo dọn sạch.

Mãi đến bốn, năm tiếng sau, tên mặt sẹo mới gặp phải mối nguy hiểm đầu tiên.

Sau khi bọn chúng rẽ một nhánh cây, hai người đang dò đường ở phía trước bất ngờ rơi thẳng vào bẫy của nhóm Mộc.

Cọc gỗ phía dưới đâm xuyên qua hai người họ, đầu gỗ còn có độc.

Tên mặt sẹo không thèm nhìn, bắn hai phát s/ú/n/g liên tiếp vào bọn họ.

Cả đội săn trộm bắt đầu cảnh giác xung quanh, nhanh chóng giao đấu với nhóm Mộc cách đó một kilomet.

Phi tiêu của nhóm Mộc rất thô sơ, sức sát thương hạn chế, nên có vài người c/h/ế/t dưới tay bọn săn trộm trước khi vội vàng rút lui.

Tên mặt sẹo vô cùng bực bội.

Chúng tôi đều biết rằng khi cuộc đấu s/ú/n/g này xảy ra, con mồi xung quanh sẽ nhanh chóng bỏ đi.

Thu nhập của đội săn trộm sẽ sụt giảm rất nhiều, huống hồ còn mất hai người.

Nhưng ông Bá Đầu lại nói không phải chỉ vì lý do này.

Hổ vương của ngọn núi phía Đông rất ghét con người, nghe thấy tiếng s/ú/n/g là biết rằng con người đang đến.

Vì vậy, sau đây chúng tôi sẽ có thể gặp hổ bất cứ lúc nào.

Nếu gặp phải hổ ở ngọn núi phía Đông, chúng tôi có thể thấy nó từ xa nên đề phòng được.

Nhưng nếu gặp nó trong rừng rậm thì khác.

Hổ là một loài mèo, cũng có thể trèo cây và có đệm chân để đi lại nhẹ nhàng.

Hổ Siberia luôn là vua của khu rừng rậm này.

Ngay cả những con gấu nâu ở phía Bắc nhiều nhất cũng chỉ ngăn chặn không cho hổ Siberia xâm chiếm lãnh thổ của chúng.

Tên mặt sẹo nghỉ ngơi tại chỗ, cho nhiều người canh gác trong đêm.

Mỗi lần có ít nhất một phần ba số người luôn trong tình trạng cảnh giác.

Mặc dù cách này sẽ giảm tốc độ di chuyển nhưng lại an toàn hơn.

Nhưng đến nửa đêm vẫn xảy ra chuyện.

Một người gác đêm ra ngoài đi tiểu đột nhiên lặng lẽ biến mất.

Khi tất cả mọi người đều đang tìm anh ta, một nửa cơ thể rơi từ trên cây xuống.

Cái đầu đầy m/á/u lăn hai vòng trên mặt đất, ngay cả tôi ở cách đó không xa cũng giật mình.

Tôi quay lại nhìn ông Bá Đầu, hỏi:

“Hổ sao?”

Ông Bá Đầu lắc đầu:

“Cậu nhìn cái cây trên kia kìa, cao ít nhất hai mươi mét, hổ không trèo lên nổi.”

Tôi sửng sốt:

“Thế thì là cái gì?”

Ông Bá Đầu nheo mắt:

“Mèo rừng! Chúng ta chạy đi! Con vật đó phát điên rồi, thứ gì cũng ăn được.”

Chúng tôi lùi lại một đoạn, ném con thỏ rừng vốn định ăn đi, sợ mùi m/á/u sẽ dẫn mèo rừng đến.

Không lâu sau, tiếng hổ gầm vang vọng trong rừng, kéo theo tiếng hú của sói và tiếng kêu của các loài dã thú khác.

Toàn bộ khu rừng già chìm trong hỗn loạn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom