4.
Khi đưa tôi lên núi, ông Bá Đầu bẻ gãy vài cành cây.
Bốn người chúng tôi, mỗi người cầm một cành, vừa đi vừa gõ vào những thân cây gần đó.
Đây gọi là hỏi đường, hỏi người, cũng là hỏi quỷ thần. Người sống trên núi đều tin vào điều này.
Nếu cành cây gãy ở thân cây nào thì phải tránh ra. Đây là lời cảnh báo của thần núi.
Nhưng tôi tin vào hiệu quả thực tế nhiều hơn.
Thứ nhất, cành cây có thể dùng làm gậy để chống, rất hữu ích khi vượt qua những đoạn đường núi xấu.
Thứ hai, nó có thể khiến những người xung quanh nghe thấy tiếng động, nếu có người đi lạc thì có thể ứng cứu.
Thứ ba, giữa ban ngày ban mặt, dã thú cũng sợ con người, tiếng gõ vào thân cây có thể xua đuổi dã thú rất tốt.
Chặng đường của chúng tôi rất suôn sẻ, không ai có thể nhìn ra khu rừng già ở dãy núi Đại Hưng An này có điều gì thần bí.
Tuy nhiên, việc đầu tiên ông Bá Đầu làm sau khi lên núi là cúng thần núi.
Ông Bá Đầu cắm ba nén nhang lên bao đất, sau đó đặt một đầu lợn to và vài chiếc màn thầu trước nhang hương.
Ông Bá Đầu bảo chúng tôi quỳ xuống, trong miệng bắt đầu lẩm bẩm:
“Thổ địa thần núi thập phương, cậu bé này vừa lên núi, cũng là một người kế nhiệm tốt bụng bảo vệ gia đình đất nước. Hy vọng các vị phù hộ thằng bé!”
“Ông Bá Đầu, cảm ơn ông.”
Nói xong, ông Bá Đầu cùng chúng tôi cúi lạy mấy cái trước khi đứng dậy.
Thực ra thì cuộc sống trong núi cũng không khó khăn như tưởng tượng.
Ngày thường, kiểm lâm chỉ cần trông coi rừng, không để xảy ra hỏa hoạn là tốt.
Nếu có cháy rừng, chúng tôi sẽ gọi cho đội cứu hỏa.
Ngoài ra, kiểm lâm chủ yếu cần ngăn chặn lâm tặc, thỉnh thoảng phải đi tuần.
Nhưng ông Bá Đầu lại nói:
“Không cần để ý đến khu phía Bắc và đỉnh núi phía Đông.”
“Ai mà không thận trọng thì sẽ c/h/ế/t!”
Ông Bá Đầu không giải thích lý do, nhưng Đại Vương và Tiểu Vương đã nói, trong khu rừng phía bắc có một con gấu nâu, không phải gấu nâu bình thường mà là gấu chúa.
Một con gấu nâu bình thường chỉ nặng một nghìn cân và cao từ hai đến ba mét.
Nhưng con gấu này thì khác, nó nặng ít nhất từ một nghìn rưỡi đến hai nghìn cân, cao từ bốn đến năm mét.
Trước kia có bảy, tám kẻ săn trộm mang theo s/ú/n/g trường nòng to tới đây.
Đạn bắn trúng nó không gây ra sát thương gì cả.
Con người không thể mang vũ khí hạng nặng vào núi sâu rừng già, thế nên thứ to lớn này chính là bá chủ nơi đây.
Về sau, có người phát hiện cả nhóm săn trộm bỏ mạng trong rừng, xương cốt bị gấu nâu nhai nát.
Còn đỉnh núi phía Đông kia vừa là thiên đường vừa là ác mộng với tất cả những kẻ săn trộm.
Người ta thường nói, loài thú có giá trị nhất ở vùng Đông Bắc là hổ Siberia, lãnh địa nằm ở đỉnh núi phía Đông.
Không chỉ có một con mà là một bầy.
Những kẻ phát hiện ra nơi này sớm nhất đã mang một con hổ Siberia đi.
Do đó, nhiều kẻ săn trộm bắt đầu thử vào ngọn núi phía Đông để tìm kiếm dấu vết của hổ Siberia.
Tuy nhiên, con hổ Siberia đó lại là con của hổ vương, vì thế nó vô cùng thù hận con người.
Có nhiều nhất bảy, tám đội săn trộm cùng nhau tiến vào ngọn núi phía Đông, cuối cùng hơn ba mươi người bị hổ ăn thịt.
Những kẻ còn lại trốn thoát được và không bao giờ dám bước vào khu rừng già của núi Đại Hưng An một lần nào nữa.
Cho nên căn bản là kiểm lâm không cần để ý tới hai nơi này, kẻ nào đến đó đều sẽ phải c/h/ế/t, dù sao bên ngoài cũng có rào chắn.
Trích lời Ông Bá Đầu nói:
“Khó mà tử tế thuyết phục được con quỷ c/h/ế/t tiệt đó.”
An nhàn như vậy được khoảng nửa năm, tôi thậm chí còn nghĩ những câu chuyện này là giả, cho đến cái đêm tôi, Đại Vương và Tiểu Vương lần đầu gặp phải mối nguy lúc tuần tra trên núi.
Lần đó, chúng tôi suýt thì mất mạng.
5.
Mật độ cây cối trong rừng núi Đại Hưng An rất cao, nên vào đêm khuya khi ánh trăng chiếu xuống, bóng cây phủ đầy mặt đất.
Tôi, Đại Vương và Tiểu Vương vừa đi vừa trêu nhau.
Đại Vương và Tiểu Vương nói, đám thỏ quanh đây bị chúng tôi ăn gần hết rồi, lần sau xuống núi phải đi mua mấy cái cần câu cá.
Chúng tôi ăn cá trước để đợi thỏ lớn lên và to béo hơn, nhất là sau khi tuyết rơi.
Ba người chúng tôi trò chuyện câu được câu chăng, tiến thẳng về phía trước.
Tuần tra được nửa đường thì Tiểu Vương đột nhiên nói:
“Anh, Tiểu Trương, em vừa nhìn thấy một bóng người.”
Tôi và Đại Vương gia đều giật mình. Nhìn thấy người trong rừng sâu núi già này không phải chuyện tốt.
Đặc biệt là nếu thật sự gặp phải những kẻ săn trộm thì phải liều mạng rồi.
Ba người chúng tôi dừng lại một lúc, cẩn thận quan sát xung quanh nhưng không phát hiện ra thứ gì.
Dựa vào sự am hiểu của chúng tôi đối với rừng già, những kẻ săn trộm thông thường sẽ bị phát hiện trong khoảng cách gần thế này.
Nhưng chúng tôi lại không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào xung quanh khu rừng. Đại Vương thở phào nhẹ nhõm, nói:
“Chắc là em nhìn nhầm rồi, bóng cây quá nhiều, hoa mắt là bình thường.”
Tiểu Vương và tôi cũng nghĩ có thể là vậy.
Tuy nhiên, một tình huống bất ngờ xảy ra khiến mấy người chúng tôi sợ hãi.
Nhưng nguyên tắc thứ hai khi đi tuần tra trong rừng là gặp phải tình huống gì cũng không được bỏ chạy.
Trong rừng có rất nhiều dã thú, nửa đêm là lúc chúng săn mồi.
Một khi chúng tôi chạy thì sẽ khiến dã thú tưởng rằng chúng tôi đang trốn, nên dễ trở thành con mồi của chúng hơn.
Trong khu rừng già này, con người hoàn toàn không thể chạy thoát khỏi dã thú.
Nếu chúng tôi không bỏ chạy, ngược lại sẽ khiến dã thú sợ hãi, ít nhất chúng sẽ cảnh giác, xác suất sống sót sẽ cao hơn rất nhiều.
Vì vậy, ba người chúng tôi tăng tốc.
Chúng tôi đang bước nhanh thì đột nhiên có tiếng xào xạc phía sau.
Tiểu Vương nuốt khan, nói:
“Xong rồi, lẽ nào chúng ta gặp phải chồn sói sao?”
Tôi và Đại Vương đều rụt cổ.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ câu chuyện về rượu xuyên ruột của ông Bá Đầu.
Đến tận bây giờ, thỉnh thoảng nhắc đến chồn sói, chúng tôi đều sởn cả da gà.
Nhưng ngay sau đó, Đại Vương phủ nhận:
“Chắc là không phải đâu, thứ đó đi theo bầy đàn, chúng ta chỉ có ba người thì đáng lẽ bọn chúng phải ra tay từ lâu rồi.”
Ba người chúng tôi không dám quay đầu lại nhìn, cứ tiếp tục đi về phía trước, hy vọng nhanh đến căn căn cứ thì sẽ được cứu.
Đi thêm vài bước, chúng tôi chắc chắn rằng đang bị thứ gì đó theo dõi.
Có lẽ số lượng không nhiều, có thể bằng sĩ số của chúng tôi.
Đoán chừng là thứ đó nhìn thấy chúng tôi trông rất to lớn khi đứng lên bước đi, nên mới không dám hành động hấp tấp.
Trong nháy mắt, đủ loại truyền thuyết liên quan đến rừng già núi Đại Hưng An hiện lên trong đầu chúng tôi.
Cho dù bây giờ có người nói, sau lưng chúng tôi là ma, thì chúng tôi cũng tin.
Chúng tôi đi vài bước nữa, những thứ phía sau đột nhiên di chuyển chậm lại, tuy nhiên số bước bắt đầu giống với chúng tôi.
Cái bóng do ánh trăng chiếu xuống trông giống như con người.
Đại Vương nghĩ tới thứ đằng sau là gì, anh ấy đến đây sớm hơn nên đương nhiên nghe được nhiều truyền thuyết hơn.
Đại Vương không quay người lại mà nói với chúng tôi:
“Nhất định không được quay người hay quay đầu lại! Nếu không, chắc chắn chúng ta sẽ c/h/ế/t.”
Tiểu Vương sợ đến mức hai chân run rẩy, vội vàng hỏi:
“Anh ơi, đằng sau là thứ gì thế?”
Tôi từng đi lính nên đương nhiên rất gan dạ, chạm vào con d/a/o găm ở thắt lưng, nói:
“Anh Đại Vương, không được thì cứ chiến đấu với bọn chúng, các anh cũng mang theo d/a/o đúng không?”
Đại Vương bảo tôi đừng xốc nổi, rồi hỏi:
“Hai đứa nghe đến người sói bao giờ chưa?”
6.
Người sói không phải sinh vật nửa người nửa sói như trong truyện phương Tây.
Sói không chỉ sống theo bầy từ ba đến năm con hoặc nhiều hơn, mà còn có những con sói đơn độc.
Những con sói đơn độc hoặc theo nhóm nhỏ sẽ không lập tức vồ lấy người.
Trong mắt loài sói, con người trông cao hơn khi đứng và đi, thậm chí có thể bị nhận nhầm là gấu.
Lúc này, con sói sẽ đi theo phía sau, hai chân sau đặt trên mặt đất và hai chân trước nâng lên mặt đất.
Dưới ánh trăng, trông nó giống như một con người.
Con sói sẽ ở phía sau, liên tục đo khoảng cách giữa hai bên, đánh giá xem có thể g/i/ế/t thứ trước mắt hay không.
Một khi con sói quyết định săn mồi, nó sẽ đặt chân lên vai mục tiêu từ phía sau.
Khi vai bị ai đó vỗ vào, hầu hết mọi người sẽ vô thức quay lại.
Lúc này, con sói sẽ cắn vào cổ, khiến nạn nhân mất mạng.
Loài sói đứng lên đo lường con mồi này được gọi là người sói.
Tôi liếc nhìn cái bóng bên cạnh, thấy đúng là dáng vẻ của một loài mèo hay loài chó nào đó đang đứng lên.
Ông Bá Đầu từng nói, đặc trưng lớn nhất của loài sói là trí thông minh, bọn chúng rất thận trọng.
Nhưng đồng thời điều này là do chúng thường là những thành viên yếu hoặc lớn tuổi hơn trong đàn.
Chúng bị đuổi ra khỏi đàn, không thể không vận dụng trí khôn của mình để săn mồi.
Nếu số lượng người sói áp đảo số lượng con người, thì về cơ bản là không ai có thể chạy thoát.
Nhưng nếu số lượng người sói bằng hoặc ít hơn thì dễ đối phó hơn nhiều.
Ba người chúng tôi đi chậm lại, người sói càng đến gần hơn.
Ngay cả hơi thở của tôi cũng trở nên nặng nề.
Sau nhiều năm đi lính, đương nhiên tôi vẫn căng thẳng trước một con thú như vậy.
Đại Vương ổn hơn tôi một chút, dù sao thì anh ấy ở trong rừng già lâu năm, cũng từng chứng kiến vài chuyện lớn.
Hai chân của Tiểu Vương thì run như cầy sấy.
Tôi nhẩm số bước đi của người sói, đến khi rất gần nhau thì bị nó vỗ vào vai.
Hai bàn chân đầy lông vắt lên vai tôi, những móng vuốt sắc nhọn còn mang theo mùi tanh của dã thú.
Đại Vương và Tiểu Vương ở bên cạnh cũng gặp phải tình huống tương tự.
Đại Vương liếc nhìn ra hiệu cho chúng tôi, chúng tôi ngay lập tức hành động.
Hai tay tôi nắm chặt móng vuốt của nó, cố gắng địch lại con sói đằng sau.
Người sói giống như một con lợn bị trói vào cọc, không thể cử động được.
Nó lập tức tru lên, tứ chi liên tục vùng vẫy.
Dù con vật này chỉ nặng vài chục cân nhưng nó vẫn vùng vẫy rất khỏe.
Tôi kiên cường giữ chặt móng vuốt của nó, biết rõ rằng một khi buông tay ra, tôi sẽ phải đối mặt trực diện với người sói, đến lúc đó thì chẳng biết ai thắng ai thua.
Đại Vương và Tiểu Vương cũng làm tương tự, ba người chúng tôi mỗi người cõng một con trên lưng, nhanh chóng di chuyển về phía căn cứ.
Người sói không ngừng vùng vẫy, sức lực của hai phe liên tục tiêu hao, ai mất sức trước sẽ c/h/ế/t.
Chúng bắt đầu trở nên thô bạo, ngay cả răng cũng sắp chạm vào đầu tôi.
Những chiếc răng nanh rạch vài vết trên da đầu của tôi, m/á/u tươi nhớp nháp chảy ra liên tục.
Đại Vương gọi chúng tôi:
“Đi mau, nếu không chúng ta sẽ gặp rắc rối khi mùi m/á/u tanh thu hút những thứ khác.”
Khi chúng tôi đến gần căn cứ, ông Bá Đầu cũng nghe thấy tiếng sói hú, vội vàng cầm s/ú/n/g ra ngoài.
Thấy ba người chúng tôi mỗi người đang cõng một con sói trên lưng, ông Bá Đầu lập tức định lên tiếng, nhưng Đại Vương nói:
“Ông Bá Đầu, ông Bá Đầu, chúng tôi vẫn còn chút sức lực, dùng d/a/o đi, nếu có lỗ đạn, da sói sẽ vô giá trị.”
Ông Bá Đầu rút một con d/a/o găm sắc bén từ trong ủng ra, chém ba nhát liên tiếp, cắt cổ ba con sói.
Ba người chúng tôi cõng sói trên lưng, không thả bọn chúng xuống đất.
M/á/u bắn tung tóe khắp người chúng tôi. Lúc m/á/u khô, chúng tôi mới buông tay.
Lần đó, tôi đã mệt đến mức ngã gục xuống đất.
Ông Bá Đầu rít một hơi thuốc, nói:
“Mấy tên nhóc các cậu mạng lớn đấy, còn biết không được quay đầu lại.”
Chúng tôi đang nói chuyện thì đột nhiên con sói đáng lẽ đã c/h/ế/t nhảy lên, cắn vào tay Tiểu Vương, sau đó mới c/h/ế/t hẳn, nhưng vẫn không chịu nhả ra.
Hai ngón tay của Tiểu Vương bị cắn đứt, m/á/u thịt lẫn lộn, không nối lại được.
Bình luận facebook