-
Chương 3 END
7
Hai ngày sau tôi chủ động gọi điện cho Lưu Khoát, nói muốn hẹn anh ta ăn cơm.
Vốn là hẹn buổi tối, tôi cố tình bỏ lỡ thời gian đã hẹn, gọi lại cho anh ta nói rằng tôi có việc phải làm.
Tôi cho anh ta leo cây ba lần liên tiếp, anh ta dần dần mất kiên nhẫn.
"Cô Tư, việc giữ lời rất quan trọng, lần nào em cũng có chuyện đặc biệt, em có ý gì?"
Trong điện thoại, Lưu Khoát rõ ràng là đang tức giận.
“Anh Lưu, đừng tức giận, chúng tôi làm việc ở lĩnh vực truyền thông, thường xuyên có sự thay đổi công việc. Thực xin lỗi, hay là thế này đi, em sẽ đãi anh một món tráng miệng để đền bù. Ngay tối nay luôn, em hứa sẽ không cho anh leo cây nữa!”
Khi dắt chó đi xa, bạn phải kéo dây cho thích hợp và cho nó một cục xương, nó sẽ tự nhiên quay lại.
“Tôi thậm chí còn không biết có nên tin em hay không.” Lưu Khoát thử thăm dò thành ý của tôi.
“Ôi, anh Lưu, anh nói vậy em đau lòng quá.” Tôi giả vờ tủi thân: “Lần này nếu em lại cho ạn leo cây thì anh muốn làm gì thì làm.”
Dù sao cũng không có hại gì, Lưu Khoát đồng ý, tôi hứa hẹn sẽ đến đúng giờ.
Ngồi trong tiệm tráng miệng, anh ta không ngừng trò chuyện với tôi,tay như có như không tiếp xúc với tôi.
“Hôm nay ra ngoài anh nói với chị dâu thế nào?"
Tôi nhìn bóng người đang dần đến gần, từ xa vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận của cô ta.
"Tôi còn có thể nói gì nữa đây? Gần đây tôi bận công việc, phải tăng ca." Anh ta nhấp một ngụm cà phê, chép miệng: "Tôi chưa bao giờ thấy một người vợ nào kết hôn lại quản nhiều như vậy. Suốt ngày ở nhà không có gì làm, muốn dáng người không có dáng người, nhan sắc cũng không có, làm sao so sánh được với em…”
Lưu Khoát vừa nói xong, một tách cà phê đã được đổ lên đầu anh ta.
Gần đây anh ta thường xuyên kiếm cớ tăng ca, trước đây giờ làm việc luôn cố định, Lâm Na khó tránh không nghi ngờ.
Hôm nay khi tôi đi ra ngoài tình cờ gặp cô ta, vô tình kể cho cô ta nghe việc Lưu Khoát đãi tôi món tráng miệng.
Lâm Na cuồng loạn gầm lên: "Lưu Khoát, anh dám làm như vậy sau lưng tôi sao? Anh có xứng đáng với những vất vả của tôi không?
Đàn ông muốn thể diện bên ngoài, Lưu Khoát thậm chí còn hơn thế.
Anh ta vung tay tát Lâm Na, khiến cô ta quay vòng vòng và cuối cùng ngã xuống đất.
“Ông đây cho cô thể diện mà không muốn à! So vất vả, cô có vất vả bằng tôi không? Ngày nào tôi cũng bận rộn ở chỗ làm, còn cô thì chỉ ở nhà nhàn rỗi, giặt quần áo, quét dọn thì có gì mệt mỏi?”
Lâm Na rưng rưng: “Trước đây anh không đối xử với tôi như vậy, con khốn này nói gì với anh không?” Cô ta chỉ tay vào tôi, trong mắt tràn đầy hận ý.
Cô ta càng cắn tôi không buông, Lưu Khoát càng muốn thể hiện vẻ nam tính của mình.
"Không liên quan đến cô ấy. Tự nhìn vào gương xem bây giờ mình trông như thế nào, người đàn bà chanh chua.”
Anh ta đưa tay ra bảo vệ tôi, chặn ánh mắt sắc bén như một con dao của Lâm Na.
Đạo lý giống như trên, Lưu Khoát càng bênh vực tôi thì Lâm Na lại càng không cam tâm.
Tình hình đã rơi vào một vòng luẩn quẩn.
Cô ta cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất, cố gắng vươn tay qua Lưu Khoát và kéo tóc tôi, nhưng lại bị chồng đá xuống đất, cô ta nhắm mắt ngất xỉu tại chỗ.
Sự việc vẫn chưa kết thúc, kế hoạch của tôi vẫn đang được thực hiện.
8
Khi Lâm Na tỉnh lại ở bệnh viện, việc đầu tiên cô ta làm là gọi điện chửi bới tôi.
"Con khốn vô liêm sỉ này, cô dám dụ dỗ chồng tôi, nếu không có cô sao anh ấy có thể đối xử với tôi như vậy? Cô ra ngoài tốt nhất nên cẩn thận, đừng để bị xe tông."
Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng vấn đề ở cô ta và Lưu Khoát, ngoan cố tin rằng sự rạn nứt trong mối quan hệ giữa hai người là do người thứ ba gây ra.
Sự tồn tại của tôi là để giúp cô ta sớm nhận ra hiện thực và thôi sống ảo tưởng suốt ngày gây rắc rối cho người khác.
Tôi không để tâm đến những lời mắng mỏ của cô ta mà còn trêu chọc: “Có tinh thần quá nhỉ, nghỉ ngơi xong thì về nhà quản chồng mình cho tốt, đừng để anh ta lần nào cũng mua đồ ăn cho tôi.”
Trong thời gian cô ta nằm viện, Lưu Khoát cũng không hề nhàn rỗi.
Anh ta nói với mẹ vợ dạo này công việc bận rộn, không có thời gian chăm sóc Lâm Na, nhưng mỗi ngày tan làm đều tặng đồ cho tôi.
Cà phê, trà sữa, hoa đã lần lượt được đưa tới, bây giờ bắt đầu đưa cơm.
Đây chính là điều tôi muốn, mọi chuyện đang dần phát triển thành hiện thực theo câu chuyện bịa đặt của Lâm Na.
Đầu tiên tôi gặp Lưu Khoát trong bộ đồ ngủ, sau đó dụ dỗ anh ta, cuối cùng khiến anh ta tiêu tiền cho tôi.
Mọi người luôn phải trả giá cho những gì họ đã nói.
“Sao cô dám khiêu khích tôi!” Với sự giúp đỡ của tôi, Lâm Na nhanh chóng hồi phục.
Vừa tỉnh dậy đã có thể xuống giường, còn có sức chạy bộ.
Khi cô ta đạp cửa chống trộm nhà tôi, Lưu Khoát đang ngồi trong phòng khách phục vụ đồ ăn cho tôi, vẻ mặt nịnh nọt như một con chó được cưng chiều xin ăn.
Cách đối xử này Lâm Na chưa bao giờ được hưởng.
Bình thường đều là cô ta nỗ lực, cô ta nịnh nọt, Lưu Khoát chỉ đưa tay nhận, ngồi mát ăn bát vàng.
Tận mắt nhìn thấy người cô ta từng rất quý trọng giờ lại xun xoe trước một người phụ nữ khác, Lâm Na tức muốn nổ phổi.
Một chiếc giày bất ngờ bay tới và đập mạnh vào một bên mặt của Lưu Khoát.
Người ném chiếc giày dùng rất nhiều sức, vùng da bị thương đột nhiên đỏ tấy, khóe miệng của Lưu Khoát chảy máu.
“Đôi nam nữ chó má!”
Lần này Lâm Na mắng cả tôi và Lưu Khoát.
"Tôi ở bệnh viện chịu khổ, còn anh lại ở đây anh anh em em với hồ ly tinh. Anh còn coi tôi là vợ không?"
Tôi lặng lẽ nép vào một góc để tránh vô tình bị thương, đồng thời cố gắng đổ thêm dầu vào lửa.
Nếu mâu thuẫn này không gay gắt hơn, tôi sẽ trở thành nạn nhân duy nhất trong cuộc hôn nhân của họ.
"Anh Lưu, anh không sao chứ? Có muốn em chườm đá cho anh không? Chảy máu rồi, mặt anh bị thương thì làm sao ngày mai đi làm được?"
Lưu Khoát rất để ý thể diện, bị một người phụ nữ đánh chắc chắn sẽ không nuốt trôi.
"Ly hôn, ngày mai ly hôn đi!"
Lâm Na không thể chấp nhận kết quả này.
Theo quan điểm của cô ta, trái tim cô ta gắn liền với Lưu Khoát cô ta từ bỏ công việc của mình vì anh ta, vì anh ta làm nội trợ, vì anh ta rửa tay nấu canh.
Không có công lao cũng có khổ lao, làm sao Lưu Khoát nói ly hôn là ly hôn?
Vì thế trong mấy ngày tiếp theo, tôi có thể nghe thấy tiếng cãi vã của nhà bên kia, hoặc tiếng cầu khẩn của Lâm Na.
Cuối cùng Lâm Na đã giao toàn bộ của hồi môn cho Lưu Khoát, anh ta mới không nhắc đến chuyện ly hôn nữa.
Để lấy lòng tôi, Lưu Khoát còn yêu cầu Lâm Na viết tay một lá thư xin lỗi và dán lên bảng thông báo của chung cư, nếu cô ta không làm sẽ đến Cục Dân chính ly hôn.
Nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ không thể chịu nổi kiểu nhục nhã này nhưng Lâm Na lại hoàn toàn chấp nhận.
Cô ta không thể sống thiếu Lưu Khoát.
Sau khi làm xong, Lưu Khoát gửi cho tôi một tin nhắn tranh công, từng lời nói đều tràn đầy tự hào.
[Con hổ cái này cuối cùng cũng chịu cúi đầu trước tôi, cô Tư đừng tức giận, tôi đã khiến cô ta nhận ra sai lầm của mình, sau này cô ta nhất định sẽ không làm phiền tôi và em nữa.]
Anh ta khiến tôi phát ốm khi coi thường vợ và cố gắng lấy lòng người khác giới.
Tội nghiệp Lâm Na vẫn giữ im lặng, tưởng mình đã thắng nên khoe với tôi niềm vui chiến thắng.
“Cô xem, vợ chồng là một, cãi nhau chỉ là nhất thời. Một khi anh ấy đã hết hứng thú với cô, anh ấy sẽ quay về nha.”
Gương vỡ không thể lành, Lưu Khoát có thể thích người khác, thích tiền của cô ta nhưng sẽ không yêu cô ta, thậm chí sẽ coi sự nhượng bộ của cô ta là đương nhiên.
Tôn nghiêm còn không có nói gì đến tình yêu.
Tôi chợt thấy hơi buồn.
Sự tồn tại của phụ nữ phải có ý nghĩa độc lập. Ngay cả khi bóng tối trên đầu cũng phải trưởng thành, nỗ lực nở những bông hoa đẹp nhất. Nhưng bông hoa này tuyệt đối không để người khác hái và giẫm đạp.
Tôi vẫn muốn nhắc nhở Lâm Na lần cuối.
9
Sau khi Lưu Khoát và Lâm Na bề ngoài làm hòa, họ vẫn không cắt đứt liên lạc với tôi.
Anh ta luôn lén lút nhắn tin cho tôi vào lúc nửa đêm, bảo tôi đợi thêm một thời gian nữa, khi thời cơ đến và có đủ tiền trong tay, anh ta sẽ bỏ Lâm Na và công khai ở bên tôi.
Tôi cũng không thật lòng muốn chen chân vào, kế hoạch này đã hoàn thành từ khi Lưu Khoát đệ đơn ly hôn nên tôi chưa bao giờ phản hồi.
Nhưng lần này tôi đặc biệt chọn thời điểm Lâm Na dậy làm bữa sáng, chỉnh sửa tin nhắn rồi gửi đi.
Trong vòng năm phút, trước cửa nhà tôi có tiếng động.
Lâm Na tay cầm xẻng nấu ăn, giơ điện thoại di động của Lưu Khoát lên với vẻ mặt tức giận: “Cô có ý gì?”
Trên giao diện chỉ có tin nhắn tôi vừa gửi, có vẻ như Lưu Khoát đã trở nên thận trọng và xóa tất cả tin nhắn mình đã gửi.
“Tranh cãi không giải quyết được vấn đề.” Tôi né qua một bên, chưa một đường nhỏ: “Vào đi, tôi có thứ này muốn cho cô xem.”
Đoạn ghi âm và tin nhắn đều ở đây, Lâm Na nghe đi đọc lại nhiều lần, không khỏi rơi nước mắt.
"Tôi không có chút ý gì với Lưu Khoát, cô yên tâm đi, nếu không phải cô đến làm phiền tôi trước thì sau này sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy."
Lâm Na hơi giật mình: "Sao cô lại nói với tôi chuyện này?"
"Bởi vì chúng ta đều là phụ nữ." Tôi ngẩng đầu, nhìn vào mắt cô ta: "Cho dù trước đó có hiểu lầm, tôi cũng không muốn nhìn thấy cô, một người phụ nữ dành cả đời quanh quẩn bên một người đàn ông. Nếu là người tốt thì hoàn toàn xứng đáng, nhưng Lưu Khoát tuyệt đối không phải là lựa chọn cô có thể dựa vào.”
Tôi không giả vờ Thánh Mẫu giúp đỡ cô ta, tôi hy vọng nếu sau này tôi rơi vào hoàn cảnh vô tri vô thức, cũng sẽ có sức mạnh kéo tôi trở lại.
Lâm Na im lặng hồi lâu, khịt mũi rồi trả điện thoại lại cho tôi.
"Cô không cần làm giả chứng cứ châm ngòi ly gián. Tôi tin anh ấy."
Lời nói tốt không thể thuyết phục được ma quỷ, đây là điều Lâm Na nên chịu.
Nhưng cô ta không nên kéo tôi xuống nước, đi tìm Lưu Khoát tranh công lấy lòng.
Lưu Khoát đến gặp tôi, gõ cửa không được nên ở hành lang bắt đầu la hét.
Anh ta biết mình không thể lấy được thứ gì tốt từ tôi nên đã chủ động về chung mặt trận với Lâm Na.
"Mỗi ngày đều mặc đồ quyến rũ như vậy, không chừng muốn cùng tôi xảy ra chuyện gì đó, uổng cho lòng tốt của tôi, nghĩ cô là phụ nữ sống một mình không dễ dàng, có thể giúp được gì thì giúp. Không ngờ cô lại châm ngòi tình cảm vợ chồng tôi.”
"Mở cửa, tôi biết cô ở nhà. Nếu hôm nay cô không cho tôi một lời giải thích hợp lý, trả lại số tiền tôi đã tiêu cho cô, tôi sẽ ở đây không đi."
Anh ta nghĩ dựa vào da mặt dày tôi sẽ không có cách trị anh ta.
"Được rồi, anh tốt nhất đừng đi. Trước cửa nhà tôi có camera, mọi việc anh làm sẽ được ghi lại rõ ràng. Dữ liệu sẽ được lưu trữ trong vòng ba tháng, đến lúc đó đừng trách tôi gọi cảnh sát."
Trong đó có việc anh ta lén lút phá cửa vào lúc nửa đêm, hoặc làm điều gì đó cay mắt trước cửa nhà tôi.
Trong đoạn phim giám sát, Lưu Khoát không thể tin ngẩng đầu lên, phát hiện quả thực có camera.
Anh ta mặt mũi xám xịt rời đi, rồi chọn cách làm giống như Lâm Na, đăng “việc làm vẻ vang” của tôi lên bảng thông báo của chung cư.
10
Anh ta bất nhân, tôi bất nghĩa, không phải chỉ có vợ chồng bọn họ có thể dán bảng thông báo.
Những thứ trên tay tôi, chỉ cần chọn một vài thứ cũng đủ gây bùng nổ, nhưng hai người họ lại chỉ tung tin đồn bằng miệng.
Chỉ in dán thôi chưa đủ để mọi người mở mang tầm mắt, nên tôi thuê một đứa trẻ đứng cạnh bảng thông báo và giúp tôi cầm loa.
[Nhìn một chút, nhìn một chút, mấy chị gái tìm đối tượng nên tránh bốn điều sau: Hèn mọn bỉ ổi háo sắc, trong ngoài không giống nhau, ham tiền, không tôn trọng.]
Mỗi khi nói một câu, đứa trẻ chỉ vào chứng cứ tương ứng.
[Phụ nữ sau khi kết hôn không nên làm bốn điều sau: không dựa dẫm vào đàn ông, không từ bỏ sự phát triển, không tự mình cảm động, không ghen tuông tùy tiện.]
Trong khu chubg cư cũ chỉ có bấy nhiêu hộ gia đình, chuyện này đã xảy ra nhiều lần và mọi người đều quen thuộc.
Lần này tất cả họ đều đứng về phía tôi.
“Người đàn ông đó thoạt nhìn không tốt chút nào, đã có gia đình rồi còn cặp kè với những cô gái xinh đẹp. Anh ta như vậy thì không ai thèm lấy, cho rằng mình đẹp trai lắm sao, nếu không có tiền mua một tấm gương, sao không tiểu một bãi rồi tự soi lại mình thế nào.”
“Người phụ nữ cũng thật khó hiểu, suy nghĩ của chồng mình không đứng đắn, không dạy dỗ anh ta mà chỉ trách người khác. Não yêu đương nên vào núi đào rau rừng để bình tĩnh lại."
Không chỉ vậy, tôi còn gửi một bản cho công ty của Lưu Khoát.
Công ty sa thải Lưu Khoát với lý do làm xấu hình ảnh công ty, hai người không còn chút mặt mũi nào gặp người trong khu chung cư nên ngày nào cũng chỉ có thể ở nhà, không dám ra cửa gây rắc rối với tôi.
Rãnh rỗi không có tiền, nhìn nhau mãi cũng chán.
Lưu Khoát bị mất việc, lòng đầy oán hận.
Anh ta cho rằng tất cả đều là lỗi của Lâm Na, nếu cô ta không ghen tuông thì đã không đắc tội tôi, cũng sẽ không xảy ra hàng loạt hiệu ứng bươm bướm sau đó.
Lama Na cảm thấy tủi thân, chồng không những không thấy sự tận tâm và chân thành của cô ta mà còn phải hứng chịu những lời buộc tội vô căn cứ từ chồng.
Tần suất cãi vã của nhà đối diện ngày càng thường xuyên, lúc đập phá đồ đạc, cả tầng lầu cũng rung chuyển.
Người dân trong cùng một tầng đã phàn nàn không chỉ một hai lần, im lặng nhiều nhất là hai ngày lại trở về trạng thái ban đầu.
Cho đến hôm nay, tiếng động lớn đột nhiên im bặt, thay vào đó là tiếng la hét, than khóc của phụ nữ.
Lâm Na không biết mình có thai, bị Lưu Khoát đánh đến sảy thai, chiếc đũa bay loạn thậm chí còn khiến cô ta bị mù một bên mắt.
Người ta nói mắt mù thì tâm sáng tỏ nhưng điều này không đúng với Lâm Na.
Nếu như mẹ cô ta không nhất quyết bắt ly hôn, cô ta tự nguyện bị ràng buộc với Lưu Khoát cả đời.
Cánh cửa đối diện cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, nhưng sự yên tĩnh không kéo dài được lâu.
Lưu Khoát gióng trống khua chiêng tái hôn.
Người vợ hiện tại của anh ta trông xinh xắn, dễ thương nhưng đến lúc đánh người thì hai người đàn ông to lớn cũng không cản được, tính tình rất hung dữ.
Tôi xui xẻo, mua nhà cũng không thể sống yên ổn được.
Trước đây là Lưu Khoát đánh Lâm Na, bây giờ lại là người bị đánh.
Cuộc sống chán nản, Lưu Khoát bắt đầu nhớ đến sự tốt đẹp của Lâm Na, sau lưng người vợ hiện tại, anh ta bí mật đưa Lâm Na về nhà để gặp riêng.
Thật không may, bị bắt ngay tại trận.
Lâm Na sợ hãi vội vàng bỏ chạy, vô tình trượt chân ngã vào một chậu cây cảnh lớn, một cành cây chọc vào mắt còn lại của cô ta.
Lưu Khoát cũng không khá hơn là bao. Anh ta sợ đến mức quỳ xuống, ôm lấy chân người vợ hiện tại không chịu buông ra, đổ hết lỗi lầm cho Lâm Na.
"Vợ ơi, nghe anh nói đi, cô ta dụ dỗ anh trước. Cô ta nói nhớ anh đến không ngủ được, nhất quyết đến nhà tìm anh, anh không liên quan gì đến cô ta!"
Người vợ hiện tại không nghe anh ta nói xạo, quay người đi tìm tôi.
Cô ấy là một người hiểu lý lẽ và tốt bụng, khi gặp mặt sẽ gọi tôi là chị.
"Nghe nói trước cửa nhà chị có camera, có thể gửi cho tôi đoạn phim anh ta đưa người về không?" Sau đó cô ấy ghé vào tai tôi, nhỏ giọng giải thích: "Chị ơi, chị cũng không dễ dàng gì, ở đây lâu như vậy còn chưa được yên tĩnh ngày nào. Chị giúp em một chút, em cũng giúp chị.”
Tôi đã bị thuyết phục, vui vẻ chép lại video cho cô ấy.
Khoảng nửa tháng sau, Cảnh Lan, người đã trở thành vợ cũ của Lưu Khoát, nhiệt tình mời tôi đến thăm nhà cô ấy.
Mọi thứ về Lưu Khoát và Lâm Na đều bị loại bỏ và thay vào đó là phong cách mới mẻ.
"Chị ơi, người nhà gả em cho Lưu Khoát để lấy tiền cho anh trai cưới vợ. Em không muốn nhưng cũng không còn cách nào khác."
“Sau này nghe được lùm xùm trước đây của anh ta, em nghĩ giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nên mới cố ý làm khó anh ta để tự anh ta lộ ra sơ hở, cộng thêm video của chị.”
“Anh ta vốn đã bị em dọa sợ rồi, em còn có chứng cứ anh ta ngoại tình. Để thoát khỏi cảnh khốn cùng càng sớm càng tốt, anh ta đã tự nguyện giao tài sản và cầu xin em ly hôn. Giờ em vừa có nhà vừa có tự do, tiếp theo em muốn tập trung xây dựng sự nghiệp.”
Tôi vỗ lưng cô ấy tán thành: “Cảnh Lan của chúng ta giỏi thật đấy!”
Cô ấy lắc đầu: “Em đã đổi tên rồi, thủy tinh lan chỉ có thể sống trong bóng tối. Bây giờ em tên là Cảnh Hướng Dương.”
“Rất tốt.”
Bông hoa mọc trong bóng tối, nở hoa hướng ánh mặt trời.
Tôi nắm tay cô ấy xúc động, đây chính là điều tôi mong muốn, sức mạnh độc lập của phụ nữ.
Đừng phụ thuộc vào người khác, đừng coi thường bản thân, dù bạn muốn cuộc sống như thế nào hãy tự mình đạt được.
[Từ bây giờ chúng ta hãy cùng nhau cố gắng nhé.]
Hai ngày sau tôi chủ động gọi điện cho Lưu Khoát, nói muốn hẹn anh ta ăn cơm.
Vốn là hẹn buổi tối, tôi cố tình bỏ lỡ thời gian đã hẹn, gọi lại cho anh ta nói rằng tôi có việc phải làm.
Tôi cho anh ta leo cây ba lần liên tiếp, anh ta dần dần mất kiên nhẫn.
"Cô Tư, việc giữ lời rất quan trọng, lần nào em cũng có chuyện đặc biệt, em có ý gì?"
Trong điện thoại, Lưu Khoát rõ ràng là đang tức giận.
“Anh Lưu, đừng tức giận, chúng tôi làm việc ở lĩnh vực truyền thông, thường xuyên có sự thay đổi công việc. Thực xin lỗi, hay là thế này đi, em sẽ đãi anh một món tráng miệng để đền bù. Ngay tối nay luôn, em hứa sẽ không cho anh leo cây nữa!”
Khi dắt chó đi xa, bạn phải kéo dây cho thích hợp và cho nó một cục xương, nó sẽ tự nhiên quay lại.
“Tôi thậm chí còn không biết có nên tin em hay không.” Lưu Khoát thử thăm dò thành ý của tôi.
“Ôi, anh Lưu, anh nói vậy em đau lòng quá.” Tôi giả vờ tủi thân: “Lần này nếu em lại cho ạn leo cây thì anh muốn làm gì thì làm.”
Dù sao cũng không có hại gì, Lưu Khoát đồng ý, tôi hứa hẹn sẽ đến đúng giờ.
Ngồi trong tiệm tráng miệng, anh ta không ngừng trò chuyện với tôi,tay như có như không tiếp xúc với tôi.
“Hôm nay ra ngoài anh nói với chị dâu thế nào?"
Tôi nhìn bóng người đang dần đến gần, từ xa vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận của cô ta.
"Tôi còn có thể nói gì nữa đây? Gần đây tôi bận công việc, phải tăng ca." Anh ta nhấp một ngụm cà phê, chép miệng: "Tôi chưa bao giờ thấy một người vợ nào kết hôn lại quản nhiều như vậy. Suốt ngày ở nhà không có gì làm, muốn dáng người không có dáng người, nhan sắc cũng không có, làm sao so sánh được với em…”
Lưu Khoát vừa nói xong, một tách cà phê đã được đổ lên đầu anh ta.
Gần đây anh ta thường xuyên kiếm cớ tăng ca, trước đây giờ làm việc luôn cố định, Lâm Na khó tránh không nghi ngờ.
Hôm nay khi tôi đi ra ngoài tình cờ gặp cô ta, vô tình kể cho cô ta nghe việc Lưu Khoát đãi tôi món tráng miệng.
Lâm Na cuồng loạn gầm lên: "Lưu Khoát, anh dám làm như vậy sau lưng tôi sao? Anh có xứng đáng với những vất vả của tôi không?
Đàn ông muốn thể diện bên ngoài, Lưu Khoát thậm chí còn hơn thế.
Anh ta vung tay tát Lâm Na, khiến cô ta quay vòng vòng và cuối cùng ngã xuống đất.
“Ông đây cho cô thể diện mà không muốn à! So vất vả, cô có vất vả bằng tôi không? Ngày nào tôi cũng bận rộn ở chỗ làm, còn cô thì chỉ ở nhà nhàn rỗi, giặt quần áo, quét dọn thì có gì mệt mỏi?”
Lâm Na rưng rưng: “Trước đây anh không đối xử với tôi như vậy, con khốn này nói gì với anh không?” Cô ta chỉ tay vào tôi, trong mắt tràn đầy hận ý.
Cô ta càng cắn tôi không buông, Lưu Khoát càng muốn thể hiện vẻ nam tính của mình.
"Không liên quan đến cô ấy. Tự nhìn vào gương xem bây giờ mình trông như thế nào, người đàn bà chanh chua.”
Anh ta đưa tay ra bảo vệ tôi, chặn ánh mắt sắc bén như một con dao của Lâm Na.
Đạo lý giống như trên, Lưu Khoát càng bênh vực tôi thì Lâm Na lại càng không cam tâm.
Tình hình đã rơi vào một vòng luẩn quẩn.
Cô ta cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất, cố gắng vươn tay qua Lưu Khoát và kéo tóc tôi, nhưng lại bị chồng đá xuống đất, cô ta nhắm mắt ngất xỉu tại chỗ.
Sự việc vẫn chưa kết thúc, kế hoạch của tôi vẫn đang được thực hiện.
8
Khi Lâm Na tỉnh lại ở bệnh viện, việc đầu tiên cô ta làm là gọi điện chửi bới tôi.
"Con khốn vô liêm sỉ này, cô dám dụ dỗ chồng tôi, nếu không có cô sao anh ấy có thể đối xử với tôi như vậy? Cô ra ngoài tốt nhất nên cẩn thận, đừng để bị xe tông."
Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng vấn đề ở cô ta và Lưu Khoát, ngoan cố tin rằng sự rạn nứt trong mối quan hệ giữa hai người là do người thứ ba gây ra.
Sự tồn tại của tôi là để giúp cô ta sớm nhận ra hiện thực và thôi sống ảo tưởng suốt ngày gây rắc rối cho người khác.
Tôi không để tâm đến những lời mắng mỏ của cô ta mà còn trêu chọc: “Có tinh thần quá nhỉ, nghỉ ngơi xong thì về nhà quản chồng mình cho tốt, đừng để anh ta lần nào cũng mua đồ ăn cho tôi.”
Trong thời gian cô ta nằm viện, Lưu Khoát cũng không hề nhàn rỗi.
Anh ta nói với mẹ vợ dạo này công việc bận rộn, không có thời gian chăm sóc Lâm Na, nhưng mỗi ngày tan làm đều tặng đồ cho tôi.
Cà phê, trà sữa, hoa đã lần lượt được đưa tới, bây giờ bắt đầu đưa cơm.
Đây chính là điều tôi muốn, mọi chuyện đang dần phát triển thành hiện thực theo câu chuyện bịa đặt của Lâm Na.
Đầu tiên tôi gặp Lưu Khoát trong bộ đồ ngủ, sau đó dụ dỗ anh ta, cuối cùng khiến anh ta tiêu tiền cho tôi.
Mọi người luôn phải trả giá cho những gì họ đã nói.
“Sao cô dám khiêu khích tôi!” Với sự giúp đỡ của tôi, Lâm Na nhanh chóng hồi phục.
Vừa tỉnh dậy đã có thể xuống giường, còn có sức chạy bộ.
Khi cô ta đạp cửa chống trộm nhà tôi, Lưu Khoát đang ngồi trong phòng khách phục vụ đồ ăn cho tôi, vẻ mặt nịnh nọt như một con chó được cưng chiều xin ăn.
Cách đối xử này Lâm Na chưa bao giờ được hưởng.
Bình thường đều là cô ta nỗ lực, cô ta nịnh nọt, Lưu Khoát chỉ đưa tay nhận, ngồi mát ăn bát vàng.
Tận mắt nhìn thấy người cô ta từng rất quý trọng giờ lại xun xoe trước một người phụ nữ khác, Lâm Na tức muốn nổ phổi.
Một chiếc giày bất ngờ bay tới và đập mạnh vào một bên mặt của Lưu Khoát.
Người ném chiếc giày dùng rất nhiều sức, vùng da bị thương đột nhiên đỏ tấy, khóe miệng của Lưu Khoát chảy máu.
“Đôi nam nữ chó má!”
Lần này Lâm Na mắng cả tôi và Lưu Khoát.
"Tôi ở bệnh viện chịu khổ, còn anh lại ở đây anh anh em em với hồ ly tinh. Anh còn coi tôi là vợ không?"
Tôi lặng lẽ nép vào một góc để tránh vô tình bị thương, đồng thời cố gắng đổ thêm dầu vào lửa.
Nếu mâu thuẫn này không gay gắt hơn, tôi sẽ trở thành nạn nhân duy nhất trong cuộc hôn nhân của họ.
"Anh Lưu, anh không sao chứ? Có muốn em chườm đá cho anh không? Chảy máu rồi, mặt anh bị thương thì làm sao ngày mai đi làm được?"
Lưu Khoát rất để ý thể diện, bị một người phụ nữ đánh chắc chắn sẽ không nuốt trôi.
"Ly hôn, ngày mai ly hôn đi!"
Lâm Na không thể chấp nhận kết quả này.
Theo quan điểm của cô ta, trái tim cô ta gắn liền với Lưu Khoát cô ta từ bỏ công việc của mình vì anh ta, vì anh ta làm nội trợ, vì anh ta rửa tay nấu canh.
Không có công lao cũng có khổ lao, làm sao Lưu Khoát nói ly hôn là ly hôn?
Vì thế trong mấy ngày tiếp theo, tôi có thể nghe thấy tiếng cãi vã của nhà bên kia, hoặc tiếng cầu khẩn của Lâm Na.
Cuối cùng Lâm Na đã giao toàn bộ của hồi môn cho Lưu Khoát, anh ta mới không nhắc đến chuyện ly hôn nữa.
Để lấy lòng tôi, Lưu Khoát còn yêu cầu Lâm Na viết tay một lá thư xin lỗi và dán lên bảng thông báo của chung cư, nếu cô ta không làm sẽ đến Cục Dân chính ly hôn.
Nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ không thể chịu nổi kiểu nhục nhã này nhưng Lâm Na lại hoàn toàn chấp nhận.
Cô ta không thể sống thiếu Lưu Khoát.
Sau khi làm xong, Lưu Khoát gửi cho tôi một tin nhắn tranh công, từng lời nói đều tràn đầy tự hào.
[Con hổ cái này cuối cùng cũng chịu cúi đầu trước tôi, cô Tư đừng tức giận, tôi đã khiến cô ta nhận ra sai lầm của mình, sau này cô ta nhất định sẽ không làm phiền tôi và em nữa.]
Anh ta khiến tôi phát ốm khi coi thường vợ và cố gắng lấy lòng người khác giới.
Tội nghiệp Lâm Na vẫn giữ im lặng, tưởng mình đã thắng nên khoe với tôi niềm vui chiến thắng.
“Cô xem, vợ chồng là một, cãi nhau chỉ là nhất thời. Một khi anh ấy đã hết hứng thú với cô, anh ấy sẽ quay về nha.”
Gương vỡ không thể lành, Lưu Khoát có thể thích người khác, thích tiền của cô ta nhưng sẽ không yêu cô ta, thậm chí sẽ coi sự nhượng bộ của cô ta là đương nhiên.
Tôn nghiêm còn không có nói gì đến tình yêu.
Tôi chợt thấy hơi buồn.
Sự tồn tại của phụ nữ phải có ý nghĩa độc lập. Ngay cả khi bóng tối trên đầu cũng phải trưởng thành, nỗ lực nở những bông hoa đẹp nhất. Nhưng bông hoa này tuyệt đối không để người khác hái và giẫm đạp.
Tôi vẫn muốn nhắc nhở Lâm Na lần cuối.
9
Sau khi Lưu Khoát và Lâm Na bề ngoài làm hòa, họ vẫn không cắt đứt liên lạc với tôi.
Anh ta luôn lén lút nhắn tin cho tôi vào lúc nửa đêm, bảo tôi đợi thêm một thời gian nữa, khi thời cơ đến và có đủ tiền trong tay, anh ta sẽ bỏ Lâm Na và công khai ở bên tôi.
Tôi cũng không thật lòng muốn chen chân vào, kế hoạch này đã hoàn thành từ khi Lưu Khoát đệ đơn ly hôn nên tôi chưa bao giờ phản hồi.
Nhưng lần này tôi đặc biệt chọn thời điểm Lâm Na dậy làm bữa sáng, chỉnh sửa tin nhắn rồi gửi đi.
Trong vòng năm phút, trước cửa nhà tôi có tiếng động.
Lâm Na tay cầm xẻng nấu ăn, giơ điện thoại di động của Lưu Khoát lên với vẻ mặt tức giận: “Cô có ý gì?”
Trên giao diện chỉ có tin nhắn tôi vừa gửi, có vẻ như Lưu Khoát đã trở nên thận trọng và xóa tất cả tin nhắn mình đã gửi.
“Tranh cãi không giải quyết được vấn đề.” Tôi né qua một bên, chưa một đường nhỏ: “Vào đi, tôi có thứ này muốn cho cô xem.”
Đoạn ghi âm và tin nhắn đều ở đây, Lâm Na nghe đi đọc lại nhiều lần, không khỏi rơi nước mắt.
"Tôi không có chút ý gì với Lưu Khoát, cô yên tâm đi, nếu không phải cô đến làm phiền tôi trước thì sau này sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy."
Lâm Na hơi giật mình: "Sao cô lại nói với tôi chuyện này?"
"Bởi vì chúng ta đều là phụ nữ." Tôi ngẩng đầu, nhìn vào mắt cô ta: "Cho dù trước đó có hiểu lầm, tôi cũng không muốn nhìn thấy cô, một người phụ nữ dành cả đời quanh quẩn bên một người đàn ông. Nếu là người tốt thì hoàn toàn xứng đáng, nhưng Lưu Khoát tuyệt đối không phải là lựa chọn cô có thể dựa vào.”
Tôi không giả vờ Thánh Mẫu giúp đỡ cô ta, tôi hy vọng nếu sau này tôi rơi vào hoàn cảnh vô tri vô thức, cũng sẽ có sức mạnh kéo tôi trở lại.
Lâm Na im lặng hồi lâu, khịt mũi rồi trả điện thoại lại cho tôi.
"Cô không cần làm giả chứng cứ châm ngòi ly gián. Tôi tin anh ấy."
Lời nói tốt không thể thuyết phục được ma quỷ, đây là điều Lâm Na nên chịu.
Nhưng cô ta không nên kéo tôi xuống nước, đi tìm Lưu Khoát tranh công lấy lòng.
Lưu Khoát đến gặp tôi, gõ cửa không được nên ở hành lang bắt đầu la hét.
Anh ta biết mình không thể lấy được thứ gì tốt từ tôi nên đã chủ động về chung mặt trận với Lâm Na.
"Mỗi ngày đều mặc đồ quyến rũ như vậy, không chừng muốn cùng tôi xảy ra chuyện gì đó, uổng cho lòng tốt của tôi, nghĩ cô là phụ nữ sống một mình không dễ dàng, có thể giúp được gì thì giúp. Không ngờ cô lại châm ngòi tình cảm vợ chồng tôi.”
"Mở cửa, tôi biết cô ở nhà. Nếu hôm nay cô không cho tôi một lời giải thích hợp lý, trả lại số tiền tôi đã tiêu cho cô, tôi sẽ ở đây không đi."
Anh ta nghĩ dựa vào da mặt dày tôi sẽ không có cách trị anh ta.
"Được rồi, anh tốt nhất đừng đi. Trước cửa nhà tôi có camera, mọi việc anh làm sẽ được ghi lại rõ ràng. Dữ liệu sẽ được lưu trữ trong vòng ba tháng, đến lúc đó đừng trách tôi gọi cảnh sát."
Trong đó có việc anh ta lén lút phá cửa vào lúc nửa đêm, hoặc làm điều gì đó cay mắt trước cửa nhà tôi.
Trong đoạn phim giám sát, Lưu Khoát không thể tin ngẩng đầu lên, phát hiện quả thực có camera.
Anh ta mặt mũi xám xịt rời đi, rồi chọn cách làm giống như Lâm Na, đăng “việc làm vẻ vang” của tôi lên bảng thông báo của chung cư.
10
Anh ta bất nhân, tôi bất nghĩa, không phải chỉ có vợ chồng bọn họ có thể dán bảng thông báo.
Những thứ trên tay tôi, chỉ cần chọn một vài thứ cũng đủ gây bùng nổ, nhưng hai người họ lại chỉ tung tin đồn bằng miệng.
Chỉ in dán thôi chưa đủ để mọi người mở mang tầm mắt, nên tôi thuê một đứa trẻ đứng cạnh bảng thông báo và giúp tôi cầm loa.
[Nhìn một chút, nhìn một chút, mấy chị gái tìm đối tượng nên tránh bốn điều sau: Hèn mọn bỉ ổi háo sắc, trong ngoài không giống nhau, ham tiền, không tôn trọng.]
Mỗi khi nói một câu, đứa trẻ chỉ vào chứng cứ tương ứng.
[Phụ nữ sau khi kết hôn không nên làm bốn điều sau: không dựa dẫm vào đàn ông, không từ bỏ sự phát triển, không tự mình cảm động, không ghen tuông tùy tiện.]
Trong khu chubg cư cũ chỉ có bấy nhiêu hộ gia đình, chuyện này đã xảy ra nhiều lần và mọi người đều quen thuộc.
Lần này tất cả họ đều đứng về phía tôi.
“Người đàn ông đó thoạt nhìn không tốt chút nào, đã có gia đình rồi còn cặp kè với những cô gái xinh đẹp. Anh ta như vậy thì không ai thèm lấy, cho rằng mình đẹp trai lắm sao, nếu không có tiền mua một tấm gương, sao không tiểu một bãi rồi tự soi lại mình thế nào.”
“Người phụ nữ cũng thật khó hiểu, suy nghĩ của chồng mình không đứng đắn, không dạy dỗ anh ta mà chỉ trách người khác. Não yêu đương nên vào núi đào rau rừng để bình tĩnh lại."
Không chỉ vậy, tôi còn gửi một bản cho công ty của Lưu Khoát.
Công ty sa thải Lưu Khoát với lý do làm xấu hình ảnh công ty, hai người không còn chút mặt mũi nào gặp người trong khu chung cư nên ngày nào cũng chỉ có thể ở nhà, không dám ra cửa gây rắc rối với tôi.
Rãnh rỗi không có tiền, nhìn nhau mãi cũng chán.
Lưu Khoát bị mất việc, lòng đầy oán hận.
Anh ta cho rằng tất cả đều là lỗi của Lâm Na, nếu cô ta không ghen tuông thì đã không đắc tội tôi, cũng sẽ không xảy ra hàng loạt hiệu ứng bươm bướm sau đó.
Lama Na cảm thấy tủi thân, chồng không những không thấy sự tận tâm và chân thành của cô ta mà còn phải hứng chịu những lời buộc tội vô căn cứ từ chồng.
Tần suất cãi vã của nhà đối diện ngày càng thường xuyên, lúc đập phá đồ đạc, cả tầng lầu cũng rung chuyển.
Người dân trong cùng một tầng đã phàn nàn không chỉ một hai lần, im lặng nhiều nhất là hai ngày lại trở về trạng thái ban đầu.
Cho đến hôm nay, tiếng động lớn đột nhiên im bặt, thay vào đó là tiếng la hét, than khóc của phụ nữ.
Lâm Na không biết mình có thai, bị Lưu Khoát đánh đến sảy thai, chiếc đũa bay loạn thậm chí còn khiến cô ta bị mù một bên mắt.
Người ta nói mắt mù thì tâm sáng tỏ nhưng điều này không đúng với Lâm Na.
Nếu như mẹ cô ta không nhất quyết bắt ly hôn, cô ta tự nguyện bị ràng buộc với Lưu Khoát cả đời.
Cánh cửa đối diện cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, nhưng sự yên tĩnh không kéo dài được lâu.
Lưu Khoát gióng trống khua chiêng tái hôn.
Người vợ hiện tại của anh ta trông xinh xắn, dễ thương nhưng đến lúc đánh người thì hai người đàn ông to lớn cũng không cản được, tính tình rất hung dữ.
Tôi xui xẻo, mua nhà cũng không thể sống yên ổn được.
Trước đây là Lưu Khoát đánh Lâm Na, bây giờ lại là người bị đánh.
Cuộc sống chán nản, Lưu Khoát bắt đầu nhớ đến sự tốt đẹp của Lâm Na, sau lưng người vợ hiện tại, anh ta bí mật đưa Lâm Na về nhà để gặp riêng.
Thật không may, bị bắt ngay tại trận.
Lâm Na sợ hãi vội vàng bỏ chạy, vô tình trượt chân ngã vào một chậu cây cảnh lớn, một cành cây chọc vào mắt còn lại của cô ta.
Lưu Khoát cũng không khá hơn là bao. Anh ta sợ đến mức quỳ xuống, ôm lấy chân người vợ hiện tại không chịu buông ra, đổ hết lỗi lầm cho Lâm Na.
"Vợ ơi, nghe anh nói đi, cô ta dụ dỗ anh trước. Cô ta nói nhớ anh đến không ngủ được, nhất quyết đến nhà tìm anh, anh không liên quan gì đến cô ta!"
Người vợ hiện tại không nghe anh ta nói xạo, quay người đi tìm tôi.
Cô ấy là một người hiểu lý lẽ và tốt bụng, khi gặp mặt sẽ gọi tôi là chị.
"Nghe nói trước cửa nhà chị có camera, có thể gửi cho tôi đoạn phim anh ta đưa người về không?" Sau đó cô ấy ghé vào tai tôi, nhỏ giọng giải thích: "Chị ơi, chị cũng không dễ dàng gì, ở đây lâu như vậy còn chưa được yên tĩnh ngày nào. Chị giúp em một chút, em cũng giúp chị.”
Tôi đã bị thuyết phục, vui vẻ chép lại video cho cô ấy.
Khoảng nửa tháng sau, Cảnh Lan, người đã trở thành vợ cũ của Lưu Khoát, nhiệt tình mời tôi đến thăm nhà cô ấy.
Mọi thứ về Lưu Khoát và Lâm Na đều bị loại bỏ và thay vào đó là phong cách mới mẻ.
"Chị ơi, người nhà gả em cho Lưu Khoát để lấy tiền cho anh trai cưới vợ. Em không muốn nhưng cũng không còn cách nào khác."
“Sau này nghe được lùm xùm trước đây của anh ta, em nghĩ giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nên mới cố ý làm khó anh ta để tự anh ta lộ ra sơ hở, cộng thêm video của chị.”
“Anh ta vốn đã bị em dọa sợ rồi, em còn có chứng cứ anh ta ngoại tình. Để thoát khỏi cảnh khốn cùng càng sớm càng tốt, anh ta đã tự nguyện giao tài sản và cầu xin em ly hôn. Giờ em vừa có nhà vừa có tự do, tiếp theo em muốn tập trung xây dựng sự nghiệp.”
Tôi vỗ lưng cô ấy tán thành: “Cảnh Lan của chúng ta giỏi thật đấy!”
Cô ấy lắc đầu: “Em đã đổi tên rồi, thủy tinh lan chỉ có thể sống trong bóng tối. Bây giờ em tên là Cảnh Hướng Dương.”
“Rất tốt.”
Bông hoa mọc trong bóng tối, nở hoa hướng ánh mặt trời.
Tôi nắm tay cô ấy xúc động, đây chính là điều tôi mong muốn, sức mạnh độc lập của phụ nữ.
Đừng phụ thuộc vào người khác, đừng coi thường bản thân, dù bạn muốn cuộc sống như thế nào hãy tự mình đạt được.
[Từ bây giờ chúng ta hãy cùng nhau cố gắng nhé.]
Bình luận facebook