-
Chương 2
4
Đến đêm, nhà bên cạnh nổ ra một cuộc cãi vã nảy lửa, kèm theo tiếng ném đồ vật và tiếng phụ nữ la hét.
Trải qua chuyện này, Lâm Na hẳn là đã hiểu được bộ mặt thật của Lưu Khoát.
Không ngờ hai người này một người thích đánh, một người thích chịu đựng, Lâm Na đắm chìm trong mối quan hệ bệnh hoạn này, không thể tự thoát ra được.
Vậy oán hận bị đánh nên ghi vào đầu ai? Đương nhiên, người bị oan lớn nhất là tôi.
Rút kinh nghiệm từ trước, lần này cô ta chọn chiến thuật vòng vo để tránh đối đầu trực tiếp với tôi, tránh sai sót.
Cô ta có mặt ở mọi nơi buôn chuyện để nói về tôi.
"Anh có biết nhà bên cạnh tôi không? Ngày nào cô ta cũng ăn mặc lòe loẹt, rất hở hang, cũng không thấy làm việc nghiêm túc, vậy cô ta lấy tiền từ đâu?"
Mọi người chỉ là trong lúc rảnh rỗi tìm niềm vui, có cô ta gợi chuyện, những người khác cũng tiếp lời.
"Không phải được người ta bao nuôi chứ? Tôi gặp cô ta ở tiêu khu mấy lần, trang điểm rất đậm, trông không giống người đứng đắn."
Lâm Na nghe tôi bị nói xấu cảm thấy rất vui vẻ: “Mọi người không biết, cô ta còn lén lút nói xấu tôi với chồng của tôi, sau đó lại nói với tôi chồng tôi nói bậy, đây không phải châm ngòi ly gián thì là gì?”
Người bên cạnh phụ họa: “Vậy thì cô phải cẩn thận, đừng để cô ta lợi dụng chen chân vào, trông chừng người đàn ông của cô thật cẩn thận.”
Lâm Na tự hào nói: "May mắn là chồng tôi đủ yêu tôi. Chút thủ đoạn này của cô ta cần phải rèn luyện thêm.”
Ngay sau đó, cô ta bắt đầu khoe khoang việc Lưu Khoát đã đối xử tốt với cô như thế nào.
Sợ cô ta nhiễm lạnh cho nên để cô ta rửa chén bằng nước nóng.
Lo lắng cô ta lau nhà đau thắt lưng nên tăng độ dài của cây lau nhà.
Đến tháng sẽ quan tâm nhắc cô ta uống nhiều nước ấm.
“Người đàn ông tốt như vậy, khó trách người ở nhà đối diện lại nhớ thương.” Cô ta hết lời khen ngợi Lưu Khoát, cuối cùng còn không quên nói xấu tôi.
Tôi chụp ảnh ở chỗ bức tường hoa tường vi phía sau cô ta, nội dung cuộc trò chuyện lọt vào tai tôi không sót một chữ
"Này, vậy thì chồng cô thật biết cách quan tâm đến người khác."
Tôi vừa cất tiếng, cô ta giật mình ôm lấy trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch của mình rồi bất ngờ ngã xuống ghế.
“Mọi người quan tâm đến công việc của tôi vậy à?" Tôi mỉm cười với mọi người: "Không cần lo lắng, tôi là một blogger nhỏ. Kiếm được không nhiều, chỉ 30.000 đến 50.000 nhân dân tệ một tháng. Nếu mọi người có việc làm tốt thì giới thiệu cho tôi nhé, đừng để tôi ngày nào cũng không có việc gì làm.”
Chính họ mới là người đáng bị chê cười.
Tuổi tác không lớn nhưng mỗi ngày chỉ ngồi dưới nhà nói chuyện vớ vẩn, không làm điều gì nghiêm túc.
Đem chút sức lực này làm việc gì đó không được sao, cứ phải bắt chước các cô chú trong làng làm phiền mọi người.
Thấy tôi không dễ nói chuyện, họ đều im lặng, sợ chuyện sẽ liên lụy đến mình.
Lâm Na chột dạ nhưng vẫn bướng bỉnh nói: “Sao cô lại nghe lén người khác nói chuyện? Không có tố chất.”
"Cô dám nói, tôi dám nghe thì làm sao?" Tôi bước đến gần cô ta, có chút đồng tình nhìn cô ta: "Không nghe không biết, phong cách của cô Lâm không thể so sánh với người bình thường được, kết hôn là để nếm trải đau khổ khi độc thân chưa từng trải qua sao? Không cần phải phiền phức như vậy, công viên nhỏ phía sau có rất nhiều rau dại, không ai cướp với cô."
Lâm Na lạnh lùng nói: “Cô chỉ ghen tị vì chồng tôi đối xử tốt với tôi mà thôi.”
“Ừ, ừ, ừ.” Tôi đáp ba lần liền: “Chồng cô tốt với cô quá… Không giống tôi, không muốn làm việc nhà còn phải tốn tiền mua đồ dùng, cơ thể không khỏe phải uống thuốc bổ, như cô tiết kiệm được nhiều tiền hơn.”
Những kẻ ngốc không thể phân biệt được sự khác biệt giữa tình yêu đích thực và PUA*.
*PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán gái".
Cuối cùng, tôi cường điệu nói: “Ngày hôm qua tôi nghe bên nhà cô rất náo nhiệt. Tổ chức party sao? Lần sau im lặng một chút nhé, gào thét thảm thiết như vậy, tôi còn tưởng ma nữ đến đòi mạng đấy. "
Những người tham gia cuộc vui có thể không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng họ chắc chắn không nghĩ theo chiều hướng tốt.
Lâm Na đứng dậy, quên phủi bụi trên mông: “Cô chờ đó cho tôi!”
5
Kết quả của sự chờ đợi là Lâm Na đã đăng “việc làm vẻ vang” của tôi lên bảng thông báo chung cư.
Dưới góc nhìn của một người vợ tội nghiệp, cô ta đã khóc và giải thích “việc ác” của tôi với mọi người.
“Tôi hiểu sự cuộc sống độc thân không có ai chăm sóc rất khó khăn nhưng không phải lúc nào cô ấy cũng có thể quấy rầy chồng tôi phải không?”
Lâm Na đã học được tinh túy của trà xanh, bề ngoài cô ta có vẻ ân cần nhưng thực chất lại dùng cách cư xử của tôi để làm nổi bật lòng tốt của mình.
“Cô ấy công khai quyến rũ chồng tôi, nhưng chồng tôi không mắc bẫy, mắng cô ấy không biết xấu hổ, tôi còn nói đỡ cho cô ấy.”
"Chúng ta đều là hàng xóm, nếu có thể hòa hợp, ai lại muốn cãi vã với nhau? Tôi đành phải nghĩ đến việc dùng biện pháp này để vạch ra ranh giới rõ ràng với hàng xóm của mình, hy vọng cô ấy sẽ không quấy rầy cuộc sống của vợ chồng tôi nữa.”
Bên cạnh còn có người chứng kiến bổ sung giải thích, tôi xem xét kỹ hơn thì thấy đó chính là một trong những người mà tôi đã chỉ trích ngày hôm đó.
“Đừng khóc nữa.” Cô nàng giúp cô ta lau nước mắt, tức giận mắng: “Có người sinh ra đã hèn hạ, cuộc sống của chính mình là một mớ hỗn độn, không bằng lòng nhìn người khác sống tốt.”
“Nói hay lắm!” Tôi đứng giữa đám đông vỗ tay.
Hôm qua tình cờ nhìn thấy cô nàng và mẹ chồng túm tóc đánh nhau, người con trai cô nàng vất vả nuôi lớn còn ở bên cạnh reo hò.
Vào thời khắc quan trọng, người đàn ông của cô nàng lựa chọn trốn tránh, im lặng ở hành lang.
Loại cảnh tượng này hầu như cứ hai ngày xảy ra một lần, muốn không chú ý cũng khó.
Tôi chen vào chỗ ngồi, mỉm cười chào bạn tốt của Lâm Na: “Cô đã làm hòa với mẹ chồng chưa? Dù có cãi vã hay đánh đập bạo lực đến mấy cũng là một gia đình, đàn ông thì vô dụng, con trai thì coi như xong rồi, phải nén giận bỏ qua chịu khó sống qua ngày, cô nói có phải không?”
Có người biết chuyện không nhịn được cười lớn.
“Chuyện trong nhà còn chưa lo xong, đừng ở đây nhiều chuyện.”
Trong một cuộc cãi vã, ai nổi giận trước là người thua.
Bạn tốt của Lâm Na bị đánh bại và bỏ chạy trong nhục nhã, để lại Lâm Na đứng đó nhìn chằm chằm, quên cả khóc.
“Chị gái, tôi gọi cô là chị, ngày ngày canh chừng tôi mà không quan tâm đến người đàn ông của mình thì có ích gì? Anh ta còn không giải thích tôi đã mua cà phê cho chị. Nếu mất cừu thì tìm sói, chứ sao lại đổ lỗi cho cừu dài chân, tại sao chị không đi đào rau dại ở công viên nhỏ phía sau cho bình tĩnh lại.”
Cô ta bị tôi nói đến mức tức giận, giơ tay muốn tát tôi nhưng bị tôi ngăn lại.
Quanh năm tập thể dục cũng có ích.
Lâm Na tức giận không nói nên lời.
Trước đây trong câu chuyện của cô ta có một nguyên mẫu có thể dùng làm tài liệu tham khảo, nhưng bây giờ nghĩ ra ngay tại chỗ.
Đưa cho cô ta một bàn phím, cô ta có thể trở thành một tác giả máu chó.
"Cô không biết xấu hổ, ngày nào cũng mặc đồ ngủ để dụ dỗ chồng tôi, bắt anh ấy tiêu tiền cho cô, cô muốn tôi vạch trần tất cả những chuyện xấu xa này sao?”
Tôi chợt nhận ra rằng những người mà suy nghĩ của họ đã đến điểm cuối cùng sẽ không tỉnh ngộ cho đến khi họ va vào tường.
"Nếu tôi thật sự làm những chuyện đó, e rằng cô không còn tâm trạng ở đây tung tin đồn nữa."
“Không phải lời đồn, mà là sự thật." Lâm Na hét lên với đám đông: "Nói dối có ích lợi gì với tôi? Tư Nam, chỉ cần cô chuyển đi, đừng can thiệp vào mối quan hệ giữa tôi và chồng tôi, tôi có thể bỏ qua mọi chuyện, tha thứ cho cô.”
Tôi không làm gì sai và tôi không cần sự tha thứ của cô ta. Nhà là tôi dùng tiền mua, dựa vào cái gì cô ta kêu tôi chuyển thì thôi phải chuyển?
Tôi hắng giọng: “Chuyển đi thì không thể, nhưng tôi có thể giúp cô nhận ra sự thật.”
6
Tối hôm đó, tôi thay đồ ngủ theo câu chuyện mà Lâm Na bịa ra, còn đặc biệt xịt nước hoa và làm ướt tóc.
Khi Lưu Khoát mở cửa, đôi mắt anh ta mở to khi nhìn thấy tôi.
Anh ta xoa tay đầy phấn khích, không ngừng nuốt nước bọt.
"Sao vậy cô Tư, tìm tôi có việc gì sao?"
Tôi nịnh nọt tiến lên một bước, giả giọng dễ thương dễ như trở bàn tay: "Đúng là có việc, bây giờ anh Lưu có rảnh không?”
“Rảnh, đương nhiên là rảnh!”
“Ống nước nhà em hỏng rồi, em là con gái, không sửa được. Làm phiền anh Lưu sửa giúp tôi, tôi mời anh ăn cơm.”
Không một kẻ háo sắc nào có thể từ chối phụ nữ yêu thương nhung nhớ, cho dù đối phương có ngoại hình tầm thường cũng sẽ không buông chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.
Hơn nữa tâm tư của Lưu Khoát đối với tôi đã rõ ràng ngay từ lần gặp đầu tiên.
"Được rồi, tôi thay quần áo rồi qua ngay."
Khi Lưu Khoát đến, anh ta không chỉ thay quần áo sạch sẽ mà còn tạo kiểu tóc.
Trong lúc làm việc anh ta cứ nhìn tôi và hầu hết những câu hỏi của anh ta đều mang tính chất riêng tư.
“Cô Tư xinh đẹp như vậy nhưng lại chưa có bạn trai, em có yêu cầu quá cao đối với nửa kia của mình sao? Nhân cơ hội bây giờ vẫn có thể lựa chọn em nên hạ thấp yêu cầu của mình cho phù hợp. Nếu em yêu cầu quá cao sẽ không tìm được đối tượng đấy, đàn ông thấy em sẽ chạy trốn hết.”
Anh Ta rất giỏi PUA, giỏi dùng những từ ngữ hoa mỹ để coi thường phụ nữ.
Tôi không chấp nhận điều này, nhưng mục đích của tôi không phải là gây tranh cãi với anh ta.
Tôi lắng nghe những gì anh ta nói, thỉnh thoảng khen ngợi kỹ năng tuyệt vời của anh ta.
"Xong rồi." Anh ta vui vẻ cất dụng cụ: "Nếu ở nhà có thứ gì bị hỏng hoặc chuyện tôi có thể giúp được gì thì cứ nói."
Anh ta để lại cho tôi số điện thoại di động và nói: "Sau này đừng gõ cửa nữa. Chị dâu của em lúc nào cũng đa nghi như một kẻ tâm thần. Hôm nay suýt chút nữa tôi không đến được.”
Tôi giả vờ che miệng: "A? Chị dâu biết có tức giận không?"
"Không sao, không sao đâu." Lưu Khoát thấy tôi như vậy thì vui mừng, đưa tay ra vỗ nhẹ vào eo tôi hai cái: "Đừng lo lắng, mọi chuyện đều có anh trai lo."
“Được rồi, anh Lưu, anh về nghỉ ngơi sớm nhé, sau này liên hệ qua điện thoại” Tôi chộp lấy điện thoại, tinh nghịch nháy mắt với anh ta.
Sau khi anh ta rời đi, tôi nhanh chóng lưu lại đoạn ghi âm.
Không phải Lâm Na đã tung tin đồn tôi cặp kè với Lưu Khoát sao? Nếu không làm thật, chẳng phải phụ tấm lòng cô ta tuyên truyền sao?
Đến đêm, nhà bên cạnh nổ ra một cuộc cãi vã nảy lửa, kèm theo tiếng ném đồ vật và tiếng phụ nữ la hét.
Trải qua chuyện này, Lâm Na hẳn là đã hiểu được bộ mặt thật của Lưu Khoát.
Không ngờ hai người này một người thích đánh, một người thích chịu đựng, Lâm Na đắm chìm trong mối quan hệ bệnh hoạn này, không thể tự thoát ra được.
Vậy oán hận bị đánh nên ghi vào đầu ai? Đương nhiên, người bị oan lớn nhất là tôi.
Rút kinh nghiệm từ trước, lần này cô ta chọn chiến thuật vòng vo để tránh đối đầu trực tiếp với tôi, tránh sai sót.
Cô ta có mặt ở mọi nơi buôn chuyện để nói về tôi.
"Anh có biết nhà bên cạnh tôi không? Ngày nào cô ta cũng ăn mặc lòe loẹt, rất hở hang, cũng không thấy làm việc nghiêm túc, vậy cô ta lấy tiền từ đâu?"
Mọi người chỉ là trong lúc rảnh rỗi tìm niềm vui, có cô ta gợi chuyện, những người khác cũng tiếp lời.
"Không phải được người ta bao nuôi chứ? Tôi gặp cô ta ở tiêu khu mấy lần, trang điểm rất đậm, trông không giống người đứng đắn."
Lâm Na nghe tôi bị nói xấu cảm thấy rất vui vẻ: “Mọi người không biết, cô ta còn lén lút nói xấu tôi với chồng của tôi, sau đó lại nói với tôi chồng tôi nói bậy, đây không phải châm ngòi ly gián thì là gì?”
Người bên cạnh phụ họa: “Vậy thì cô phải cẩn thận, đừng để cô ta lợi dụng chen chân vào, trông chừng người đàn ông của cô thật cẩn thận.”
Lâm Na tự hào nói: "May mắn là chồng tôi đủ yêu tôi. Chút thủ đoạn này của cô ta cần phải rèn luyện thêm.”
Ngay sau đó, cô ta bắt đầu khoe khoang việc Lưu Khoát đã đối xử tốt với cô như thế nào.
Sợ cô ta nhiễm lạnh cho nên để cô ta rửa chén bằng nước nóng.
Lo lắng cô ta lau nhà đau thắt lưng nên tăng độ dài của cây lau nhà.
Đến tháng sẽ quan tâm nhắc cô ta uống nhiều nước ấm.
“Người đàn ông tốt như vậy, khó trách người ở nhà đối diện lại nhớ thương.” Cô ta hết lời khen ngợi Lưu Khoát, cuối cùng còn không quên nói xấu tôi.
Tôi chụp ảnh ở chỗ bức tường hoa tường vi phía sau cô ta, nội dung cuộc trò chuyện lọt vào tai tôi không sót một chữ
"Này, vậy thì chồng cô thật biết cách quan tâm đến người khác."
Tôi vừa cất tiếng, cô ta giật mình ôm lấy trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch của mình rồi bất ngờ ngã xuống ghế.
“Mọi người quan tâm đến công việc của tôi vậy à?" Tôi mỉm cười với mọi người: "Không cần lo lắng, tôi là một blogger nhỏ. Kiếm được không nhiều, chỉ 30.000 đến 50.000 nhân dân tệ một tháng. Nếu mọi người có việc làm tốt thì giới thiệu cho tôi nhé, đừng để tôi ngày nào cũng không có việc gì làm.”
Chính họ mới là người đáng bị chê cười.
Tuổi tác không lớn nhưng mỗi ngày chỉ ngồi dưới nhà nói chuyện vớ vẩn, không làm điều gì nghiêm túc.
Đem chút sức lực này làm việc gì đó không được sao, cứ phải bắt chước các cô chú trong làng làm phiền mọi người.
Thấy tôi không dễ nói chuyện, họ đều im lặng, sợ chuyện sẽ liên lụy đến mình.
Lâm Na chột dạ nhưng vẫn bướng bỉnh nói: “Sao cô lại nghe lén người khác nói chuyện? Không có tố chất.”
"Cô dám nói, tôi dám nghe thì làm sao?" Tôi bước đến gần cô ta, có chút đồng tình nhìn cô ta: "Không nghe không biết, phong cách của cô Lâm không thể so sánh với người bình thường được, kết hôn là để nếm trải đau khổ khi độc thân chưa từng trải qua sao? Không cần phải phiền phức như vậy, công viên nhỏ phía sau có rất nhiều rau dại, không ai cướp với cô."
Lâm Na lạnh lùng nói: “Cô chỉ ghen tị vì chồng tôi đối xử tốt với tôi mà thôi.”
“Ừ, ừ, ừ.” Tôi đáp ba lần liền: “Chồng cô tốt với cô quá… Không giống tôi, không muốn làm việc nhà còn phải tốn tiền mua đồ dùng, cơ thể không khỏe phải uống thuốc bổ, như cô tiết kiệm được nhiều tiền hơn.”
Những kẻ ngốc không thể phân biệt được sự khác biệt giữa tình yêu đích thực và PUA*.
*PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán gái".
Cuối cùng, tôi cường điệu nói: “Ngày hôm qua tôi nghe bên nhà cô rất náo nhiệt. Tổ chức party sao? Lần sau im lặng một chút nhé, gào thét thảm thiết như vậy, tôi còn tưởng ma nữ đến đòi mạng đấy. "
Những người tham gia cuộc vui có thể không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng họ chắc chắn không nghĩ theo chiều hướng tốt.
Lâm Na đứng dậy, quên phủi bụi trên mông: “Cô chờ đó cho tôi!”
5
Kết quả của sự chờ đợi là Lâm Na đã đăng “việc làm vẻ vang” của tôi lên bảng thông báo chung cư.
Dưới góc nhìn của một người vợ tội nghiệp, cô ta đã khóc và giải thích “việc ác” của tôi với mọi người.
“Tôi hiểu sự cuộc sống độc thân không có ai chăm sóc rất khó khăn nhưng không phải lúc nào cô ấy cũng có thể quấy rầy chồng tôi phải không?”
Lâm Na đã học được tinh túy của trà xanh, bề ngoài cô ta có vẻ ân cần nhưng thực chất lại dùng cách cư xử của tôi để làm nổi bật lòng tốt của mình.
“Cô ấy công khai quyến rũ chồng tôi, nhưng chồng tôi không mắc bẫy, mắng cô ấy không biết xấu hổ, tôi còn nói đỡ cho cô ấy.”
"Chúng ta đều là hàng xóm, nếu có thể hòa hợp, ai lại muốn cãi vã với nhau? Tôi đành phải nghĩ đến việc dùng biện pháp này để vạch ra ranh giới rõ ràng với hàng xóm của mình, hy vọng cô ấy sẽ không quấy rầy cuộc sống của vợ chồng tôi nữa.”
Bên cạnh còn có người chứng kiến bổ sung giải thích, tôi xem xét kỹ hơn thì thấy đó chính là một trong những người mà tôi đã chỉ trích ngày hôm đó.
“Đừng khóc nữa.” Cô nàng giúp cô ta lau nước mắt, tức giận mắng: “Có người sinh ra đã hèn hạ, cuộc sống của chính mình là một mớ hỗn độn, không bằng lòng nhìn người khác sống tốt.”
“Nói hay lắm!” Tôi đứng giữa đám đông vỗ tay.
Hôm qua tình cờ nhìn thấy cô nàng và mẹ chồng túm tóc đánh nhau, người con trai cô nàng vất vả nuôi lớn còn ở bên cạnh reo hò.
Vào thời khắc quan trọng, người đàn ông của cô nàng lựa chọn trốn tránh, im lặng ở hành lang.
Loại cảnh tượng này hầu như cứ hai ngày xảy ra một lần, muốn không chú ý cũng khó.
Tôi chen vào chỗ ngồi, mỉm cười chào bạn tốt của Lâm Na: “Cô đã làm hòa với mẹ chồng chưa? Dù có cãi vã hay đánh đập bạo lực đến mấy cũng là một gia đình, đàn ông thì vô dụng, con trai thì coi như xong rồi, phải nén giận bỏ qua chịu khó sống qua ngày, cô nói có phải không?”
Có người biết chuyện không nhịn được cười lớn.
“Chuyện trong nhà còn chưa lo xong, đừng ở đây nhiều chuyện.”
Trong một cuộc cãi vã, ai nổi giận trước là người thua.
Bạn tốt của Lâm Na bị đánh bại và bỏ chạy trong nhục nhã, để lại Lâm Na đứng đó nhìn chằm chằm, quên cả khóc.
“Chị gái, tôi gọi cô là chị, ngày ngày canh chừng tôi mà không quan tâm đến người đàn ông của mình thì có ích gì? Anh ta còn không giải thích tôi đã mua cà phê cho chị. Nếu mất cừu thì tìm sói, chứ sao lại đổ lỗi cho cừu dài chân, tại sao chị không đi đào rau dại ở công viên nhỏ phía sau cho bình tĩnh lại.”
Cô ta bị tôi nói đến mức tức giận, giơ tay muốn tát tôi nhưng bị tôi ngăn lại.
Quanh năm tập thể dục cũng có ích.
Lâm Na tức giận không nói nên lời.
Trước đây trong câu chuyện của cô ta có một nguyên mẫu có thể dùng làm tài liệu tham khảo, nhưng bây giờ nghĩ ra ngay tại chỗ.
Đưa cho cô ta một bàn phím, cô ta có thể trở thành một tác giả máu chó.
"Cô không biết xấu hổ, ngày nào cũng mặc đồ ngủ để dụ dỗ chồng tôi, bắt anh ấy tiêu tiền cho cô, cô muốn tôi vạch trần tất cả những chuyện xấu xa này sao?”
Tôi chợt nhận ra rằng những người mà suy nghĩ của họ đã đến điểm cuối cùng sẽ không tỉnh ngộ cho đến khi họ va vào tường.
"Nếu tôi thật sự làm những chuyện đó, e rằng cô không còn tâm trạng ở đây tung tin đồn nữa."
“Không phải lời đồn, mà là sự thật." Lâm Na hét lên với đám đông: "Nói dối có ích lợi gì với tôi? Tư Nam, chỉ cần cô chuyển đi, đừng can thiệp vào mối quan hệ giữa tôi và chồng tôi, tôi có thể bỏ qua mọi chuyện, tha thứ cho cô.”
Tôi không làm gì sai và tôi không cần sự tha thứ của cô ta. Nhà là tôi dùng tiền mua, dựa vào cái gì cô ta kêu tôi chuyển thì thôi phải chuyển?
Tôi hắng giọng: “Chuyển đi thì không thể, nhưng tôi có thể giúp cô nhận ra sự thật.”
6
Tối hôm đó, tôi thay đồ ngủ theo câu chuyện mà Lâm Na bịa ra, còn đặc biệt xịt nước hoa và làm ướt tóc.
Khi Lưu Khoát mở cửa, đôi mắt anh ta mở to khi nhìn thấy tôi.
Anh ta xoa tay đầy phấn khích, không ngừng nuốt nước bọt.
"Sao vậy cô Tư, tìm tôi có việc gì sao?"
Tôi nịnh nọt tiến lên một bước, giả giọng dễ thương dễ như trở bàn tay: "Đúng là có việc, bây giờ anh Lưu có rảnh không?”
“Rảnh, đương nhiên là rảnh!”
“Ống nước nhà em hỏng rồi, em là con gái, không sửa được. Làm phiền anh Lưu sửa giúp tôi, tôi mời anh ăn cơm.”
Không một kẻ háo sắc nào có thể từ chối phụ nữ yêu thương nhung nhớ, cho dù đối phương có ngoại hình tầm thường cũng sẽ không buông chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.
Hơn nữa tâm tư của Lưu Khoát đối với tôi đã rõ ràng ngay từ lần gặp đầu tiên.
"Được rồi, tôi thay quần áo rồi qua ngay."
Khi Lưu Khoát đến, anh ta không chỉ thay quần áo sạch sẽ mà còn tạo kiểu tóc.
Trong lúc làm việc anh ta cứ nhìn tôi và hầu hết những câu hỏi của anh ta đều mang tính chất riêng tư.
“Cô Tư xinh đẹp như vậy nhưng lại chưa có bạn trai, em có yêu cầu quá cao đối với nửa kia của mình sao? Nhân cơ hội bây giờ vẫn có thể lựa chọn em nên hạ thấp yêu cầu của mình cho phù hợp. Nếu em yêu cầu quá cao sẽ không tìm được đối tượng đấy, đàn ông thấy em sẽ chạy trốn hết.”
Anh Ta rất giỏi PUA, giỏi dùng những từ ngữ hoa mỹ để coi thường phụ nữ.
Tôi không chấp nhận điều này, nhưng mục đích của tôi không phải là gây tranh cãi với anh ta.
Tôi lắng nghe những gì anh ta nói, thỉnh thoảng khen ngợi kỹ năng tuyệt vời của anh ta.
"Xong rồi." Anh ta vui vẻ cất dụng cụ: "Nếu ở nhà có thứ gì bị hỏng hoặc chuyện tôi có thể giúp được gì thì cứ nói."
Anh ta để lại cho tôi số điện thoại di động và nói: "Sau này đừng gõ cửa nữa. Chị dâu của em lúc nào cũng đa nghi như một kẻ tâm thần. Hôm nay suýt chút nữa tôi không đến được.”
Tôi giả vờ che miệng: "A? Chị dâu biết có tức giận không?"
"Không sao, không sao đâu." Lưu Khoát thấy tôi như vậy thì vui mừng, đưa tay ra vỗ nhẹ vào eo tôi hai cái: "Đừng lo lắng, mọi chuyện đều có anh trai lo."
“Được rồi, anh Lưu, anh về nghỉ ngơi sớm nhé, sau này liên hệ qua điện thoại” Tôi chộp lấy điện thoại, tinh nghịch nháy mắt với anh ta.
Sau khi anh ta rời đi, tôi nhanh chóng lưu lại đoạn ghi âm.
Không phải Lâm Na đã tung tin đồn tôi cặp kè với Lưu Khoát sao? Nếu không làm thật, chẳng phải phụ tấm lòng cô ta tuyên truyền sao?
Bình luận facebook