• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Mối quan hệ gia đình hết hạn cũng có thể loại bỏ! (3 Viewers)

  • Chương 6 END

11.

Mạnh Vãn bị túm tóc lôi ra khỏi nhà tôi.

Tôi nghe tiếng la thảm thiết từ nhà bên cạnh suốt nửa giờ, tiếng chửi bới kéo dài đến chạng vạng tối mới dừng lại.

Không cần phải chăm sóc hay chu cấp sinh hoạt phí cho con bé, cuộc sống của tôi lập tức trở nên dễ chịu hơn.

Sau khi nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, tôi lại ra ngoài theo giờ làm việc bình thường trước đây.

Nhà tôi không an toàn.

Ở bên ngoài tôi còn có cảm giác ít nhiều an toàn hơn.

Với lại tôi không đi làm mà là đi khắp nơi để tìm môi giới bán nhà.

Tôi đã liều mạng làm việc chăm chỉ và dành dụm tiền mua căn chung cư cũ kỹ này, nhưng bây giờ không dễ bán lắm.

Nếu bán nó với mức giá thấp thì sẽ luôn có người muốn mua lại.

Tôi đi loanh quanh bên ngoài một lúc, đến giờ tan tầm như thường lệ mới trở về nhà.

Không ngờ rằng, khi tôi đang vặn chìa khóa thì cánh cửa bên cạnh đã mở ra.

Gã say rượu nhe răng nhìn tôi: “Chị dâu, chị về rồi à?”

“Báo cho chị một tin tốt, Mạnh Vãn mang thai rồi!”

“Cô ấy muốn ăn sủi cảo, chị làm cho cô ấy ăn được không?”

Tôi kinh ngạc nhướng mày. Nhanh vậy sao!

Buổi tối tôi làm món sủi cảo luộc với bánh mì.

Lão già sâu rượu ăn xong thì về nhà ngủ, Mạnh Vãn từ tốn ăn hai miếng rồi chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa.

Khuôn mặt tôi nhăn nhó:

“Ốm nghén nghiêm trọng đến vậy à?”

Mạnh Vãn dùng mu bàn tay sờ lên miệng, sau đó nhìn thẳng vào tôi, hỏi: “Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao chị lại đối xử như vậy với tôi?”

“Nhưng giờ thì tôi biết rồi, chị ghen tị vì tôi vào được đại học phải không?”

Tôi cười một tiếng, sau đó ngồi xuống ghế mỉm cười nhìn con bé:

“Sau khi ba mẹ mất, chị đã cho em tất cả những gì chị có, lúc trước vì muốn em được đi học mà chị đã tự nguyện bỏ học đại học. Sao chị phải ghen tị với em?”

Mạnh Vãn bước nhanh đến trước mặt tôi, khuôn mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn:

“Chị đầu tắt mặt tối vất vả nuôi tôi như vậy, tại sao lại tự tay hủy hoại tôi?”

Bởi vì em là một con sói mắt trắng.

Tôi nhìn con bé một lúc lâu, cuối cùng mỉm cười đem những lời này nuốt xuống bụng:

“Em nói gì cơ? Tại sao chị lại muốn hủy hoại em?”

“Xảy ra chuyện như vậy chị không ngờ tới, dù sao cũng đã xảy ra rồi, thân là chị gái cũng không thể trơ mắt nhìn em bị mất danh dự, bị chỉ trích sau lưng được.”

“Chị chưa từng đi học, đây là giải pháp tốt nhất chị có thể nghĩ ra. Em không ghét bỏ người chị ngốc nghếch này chứ?”

Nước mắt Mạnh Vãn rơi xuống mặt bàn.

Tôi giả vờ thở dài, nhưng thực ra đang xát muối vào vết thương: “Em nhìn xem, đã làm mẹ rồi. Sau này đứa bé ra đời, một nhà ba người các em có thể sống một cuộc sống tốt đẹp.”

Mạnh Vãn suy sụp ngã xuống, ngồi xổm trên mặt đất túm lấy tóc của mình.

Tôi lạnh lùng nhìn con bé không nói gì.

Đây không phải là duyên trời định mà kiếp trước con bé luôn miệng nói với tôi sao?

Giờ vai trò mới hoán đổi một chút, sao con bé nói tôi hủy hoại nó rồi?

12.

Hai tuần sau, hộ chiếu của tôi cuối cùng cũng có.

Chỉ cần đợi đến khi bán được căn nhà này là tôi có thể rời đi.

Nhưng không ngờ lúc tôi dẫn người ta về xem nhà thì đúng lúc đụng phải Mạnh Vãn.

Con bé nhìn tôi, nở một nụ cười giả tạo: “Chị ơi, chị muốn chuyển đi à?”

“Sao em lại không biết chuyện này nhỉ?”

Tôi giật mình nhưng bên ngoài vẫn giả vờ bình tĩnh:

“À, chị chuẩn bị bắt đầu tự mình kinh doanh nên cần vốn khởi nghiệp.”

“Hiện tại em có một mái ấm tốt rồi, về sau chị không cần phải lo lắng nữa.”

Suốt quá trình dẫn người ta đi xem nhà, Mạnh Vãn đều đi theo tôi.

Liếc thấy nụ cười trên khóe môi của con bé trong gương, cả người tôi nổi hết da gà.

Nó giống hệt nụ cười khi con bé đẩy tôi từ trên lầu xuống.

Tôi biết con bê lại nảy ra ý đồ xấu rồi.

Sau khi tiễn người mua đi, Mạnh Vãn kéo tay tôi, ra vẻ thân mật hỏi:

“Chị, chị muốn kinh doanh ở lĩnh vực gì?”

“Sau này chị làm ăn phát đạt, đừng quên đứa bé trong bụng em đấy.”

Thấy biểu cảm mỉm cười không có trong ánh mắt của con bé, tôi nắm tay con bé và nói:

“Tiểu Vãn, em nghĩ thông suốt như thế chị cũng thấy an tâm phần nào.”

“Em sẽ có một tương lai tốt đẹp. Sớm sinh con, ba mẹ chúng ta dưới suối vàng cũng cảm thấy yên lòng.”

“Gần đây em rể không đánh em chứ?”

Nhắc đến lão già sâu rượu kia, sắc mặt Mạnh Vãn lại trở nên khó coi.

“Ồ, ông ấy chỉ hơi nóng tính một chút thôi, thực ra đối xử với em cũng khá tốt. Bây giờ có con thì ổn hơn rồi.”

Sau khi tiễn Mạnh Vãn đi, tôi lập tức quay lại phòng ngủ kiểm tra chứng minh thư và hộ chiếu.

Dựa theo tính tình của Mạnh Vãn, con bé chắc chắn sẽ nghi ngờ.

Nhưng hiện tại tôi vẫn chưa sẵn sàng để rời đi.

Tôi vẫn chưa thấy báo ứng mà Mạnh Vãn và lão sâu rượu kia phải hứng chịu.

13.

Chiều hôm sau, Mạnh Vãn nhắn tin mời tôi đến nhà bọn họ ăn tối.

Khi nhìn thấy dòng tin nhắn này, mí mắt phải của tôi giật giật.

Mạnh Vãn, tâm cao hơn trời.

Con bé tiếp nhận chuyện mang thai nhanh như vậy, rồi sống với lão già nghiện ngập hơn năm mươi tuổi?

Khả năng duy nhất là con bé muốn kéo tôi xuống nước. Do dự một lát, tôi quyết định vẫn đi.

Lần này lão già kia đang trong trạng thái tỉnh táo:

“He he he, chị dâu tới rồi.”

Nhìn hàm răng vàng khè lộ ra của hắn, tôi không dám nghĩ Mạnh Vãn phải chịu đựng như thế nào.

Tôi bình tĩnh gật đầu rồi nhìn quanh phòng bếp:

“Tiểu Vãn thật lợi hại nha, mới gả cho ông được mấy hôm mà giờ đã biết nấu cơm rồi?”

Động tác xào rau của Mạnh Vãn dừng lại, lão già sâu rượu ngẩng đầu kiêu hãnh.

Trong lúc ăn, Mạnh Vãn không hề cử động.

“Sao em không ăn? Vẫn còn ốm nghén à?”

Lão già say rượu ánh mắt dính chặt vào tôi, đánh giá từ trên xuống dưới, còn sờ vào tay tôi:

“Mặc kệ cô ấy, Tiểu Mạnh, cô uống chút rượu với tôi đi.”

“Nhờ có sự giúp đỡ của cô mà chúng tôi mới có thể nên duyên. Có thể nói, cô chính là bà mối của chúng tôi.”

Nhìn tâm tư của hắn ta viết hết trên mặt, tôi uống một chút rồi giả vờ say nằm xuống bàn.

Lúc mới ngất đi, Mạnh Vãn đã nóng lòng muốn đá tôi một cước:

“Say thật rồi à?”

Lão già sâu rượu cười tục tĩu, hai tay đặt lên vai tôi.

Tôi cố gắng không nhúc nhích, sau đó lại nghe thấy hắn nói: “Đây là loại rượu quý của tôi đấy, nồng độ cồn rất cao.”

He he.

Bọn họ không biết rằng mấy năm nay tôi đều làm việc liều mạng để kiếm tiền, đã uống vô số loại rượu.

“Em và chị gái em đều là tuyệt thế giai nhân, khiến tôi thèm chết đi được. Mau đưa cô ấy vào trong phòng nào.”

Tôi cau mày, giây tiếp theo lại nghe thấy Mạnh Vãn quát lớn: “Ông vội cái gì!”

“Trói chị ta lại trước đi, tôi còn có chuyện muốn hỏi!”

“Đúng đúng đúng, trước hết phải để cô ta nhổ tiền ra đã!”

Xem ra lão già này đang nói về 30 vạn rồi.

14.

Sau khi Mạnh Vãn tát tôi hai cái, tôi liền mở mắt ra.

“Em làm gì thế!?”

Tôi giả vờ sợ hãi giãy giụa: “Không phải em nói mời chị ăn cơm tối sao? Sao lại trói chị vậy?”

Mạnh Vãn cười lạnh nhéo cằm tôi, bắt tôi nhìn về phía lão già say rượu:

“Còn có thể làm gì nữa đây? Hai chị em ta đương nhiên là có phúc cùng hưởng rồi.”

“Mạnh Tư, chị cố ý đúng không? Chị chỉ muốn hủy hoại tôi mà thôi.”

“Không sao cả, dù gì bây giờ tôi cũng trở thành thế này rồi, tôi không quan tâm, nhưng thân là chị gái mà lại chỉ biết lo cho mỗi mình vậy à? Chị muốn nếm thử hương vị đàn ông là như thế nào không?”

Mạnh Vãn nói mấy câu lại tát vào mặt tôi một cái, hai má tôi đau rát.

Tôi giãy giụa một cách tuyệt vọng, càng giãy giụa, Mạnh Vãn càng khoái chí ra mặt:

“Bây giờ mới biết sợ thì quá muộn rồi!”

“30 vạn chị cất ở đâu? Nếu bây giờ chị đưa cho tôi, nói không chừng tôi có thể tha cho chị một cái mạng.”

Tôi kinh ngạc nhìn lão già say rượu: “Ông nói với em ấy à?”

“Lúc trước ông hứa với tôi thế nào?”

Khi lật lọng, lão già sâu rượu không hề xấu hổ, ngược lại còn vô cùng tự hào.

Hắn thậm chí còn đắc ý nhướng mày: “Là do cô ngu xuẩn, ai bảo cô tin tưởng lời nói của một người đàn ông có tiền án chứ?”

“Ha ha ha ha, bây giờ tôi không chỉ có thể lấy lại 30 vạn mà còn có người vợ trẻ từ trên trời rơi xuống, trong bụng còn có nòi giống của tôi. Con mẹ nó tôi quả thực là người chiến thắng trong cuộc chơi này.”

Hắn vừa nói vừa nhéo vào mông Mạnh Vãn một cái.

Vẻ mặt Mạnh Vãn chán ghét nhưng lại trút giận lên đầu tôi:

“Mau lấy tiền ra đây!”

“30 vạn này là sính lễ của tôi, tôi kết hôn cô cũng không đưa cho tôi một đồng bạc nào. Mau mang ra đây, bằng không lát nữa tôi sẽ bảo ông ta hầu hạ cô thật tốt.”

Mạnh Vãn giống như muốn cho tôi trải qua cảm giác khổ tâm.

Con bé liếc nhìn lão già sâu rượu, lão ta ngay lập tức tiến lại gần.

Mùi răng lâu ngày cộng thêm mùi thuốc lá, hắn ta tiến sát vào tôi khiến tôi buồn nôn.

“He he he, hai chị em các cô rốt cuộc cũng rơi vào tay tôi.”

“Ông đây quả thực đúng là hưởng phúc cả đời!”

Thấy bàn tay bẩn thỉu của hắn sắp chạm vào mình, tôi vội hét lên:

“Tôi đưa tiền cho các người!”

15.

Mạnh Vãn tiến tới gần.

Đôi mắt con bé sáng lấp lánh: “Ở đâu? Chuyển hết vào thẻ của tôi!”

“Ở nhà tôi, trong ngăn kéo phòng ngủ của cô.”

Mạnh Vãn nheo mắt: “Ông trông coi cô ta, tôi đi lấy tiền!”

Nói xong, con bé không chút nghĩ ngợi mở cửa ra.

Ngay khi cánh cửa vừa mở, vài cảnh sát ở ngoài đã nhanh chóng còng tay Mạnh Vãn lại.

“Xin chào, cảnh sát.”

Cho đến khi bị bắt, Mạnh Vãn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lão già sâu rượu chạy vào phòng ngủ: “Đồng chí cảnh sát, tôi thực sự không làm gì cả.”

“Ối! Đừng bắt tôi. Những ngày tháng tươi đẹp của tôi chỉ vừa mới bắt đầu, tôi không làm gì cả, các anh dựa vào cái gì mà bắt tôi?”

“Không tin thì ông nhìn đi, tôi rốt cuộc đang làm cái gì?”

Hai tiếng lách cách của còng tay vang lên, cảnh sát cũng cho xem đoạn ghi âm vừa rồi.

“Các người bị tình nghi là kẻ phạm tội, theo chúng tôi về đồn một chuyến.”

Chúng tôi cùng nhau bị cảnh sát đưa về lập biên bản.

Trên đường đến đồn cảnh sát, không biết dây thần kinh nào của Mạnh Vãn đột nhiên bị chập trúng.

Cô ta kích động, chỉ vào mũi tôi chửi ầm lên:

“Mạnh Tư, cô cố ý! Cô đã sớm báo cảnh sát, chỉ muốn nhìn chúng tôi phạm pháp rồi bị bắt đúng không?”

“Sao cô có thể hèn hạ như vậy? Sao ba mẹ lại có thể sinh ra cái loại súc sinh lòng dạ đen tối như cô?!”

Cảnh sát quay lại mắng con bé im lặng, nhưng con bé lại trực tiếp quỳ xuống:

“Chú cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát!”

“Đây, chính người đàn ông này đã cưỡng hiếp tôi, người phụ nữ này là chị ruột của tôi, chị ta đã bán tôi với giá 30 vạn cho lão già này, xin các người hãy giúp tôi phân xử được không?”

Mấy người cảnh sát nhíu mày nhìn nhau, ánh mắt nhìn tôi cũng thay đổi.

Nhưng tôi không sợ.

30 vạn kia rõ ràng là tiền sính lễ.

Hơn nữa sự việc đó đã trôi qua lâu rồi, cũng không có bằng chứng nào cả.

Thứ đang diễn ra trước mắt đây ngược lại là bắt giữ được kẻ ăn cắp.

Sau khi lấy lời khai tôi có thể về nhà.

Lão già kia bị đưa vào trại tạm giam, Mạnh Vãn thì được đưa vào nơi chăm sóc đặc biệt vì đang mang thai.

Lúc tôi đến thăm con bé, nhân viên y tế nói rằng Mạnh Vãn đang có dấu hiệu sảy thai, nhưng con bé đang tích cực cố gắng bảo vệ đứa bé.

Ha ha.

Sau khi nhìn thấy tôi, Mạnh Vãn theo bản năng muốn ngồi dậy nhưng lại nhịn xuống:

“Sao cô lại đến đây?”

“Muốn nhìn bộ dáng túng quẫn của tôi, muốn nhìn thấy tôi ngồi tù rồi một mình cầm 30 vạn sống cuộc sống xa hoa à?”

“Tôi nói cho cô biết, không đời nào! Hiện tại tôi đang mang thai ha ha ha, đứa bé này chính là pháp bảo của tôi.”

“Mạnh Tư, đời này tôi và cô trói buộc nhau, chỉ cần cô không bắn chết tôi thì đừng hòng thoát khỏi tay tôi.”

Tôi nhún vai: “Không sao.”

“Dù gì bây giờ cô cũng không thể học đại học được.”

“Cô có con nên phải sống ở đây thật tốt đúng không? Còn tôi? Đợi một thời gian nữa tôi sẽ ra nước ngoài.”

Mạnh Vãn cười khẩy, nhìn tôi từ trên xuống dưới:

“Cô đi á?”

Tôi mở hộ chiếu của mình ra cho cô ta xem:

“Phải, tôi sắp đến một đất nước lân cận. Dù không thành thạo ngôn ngữ nhưng tôi vẫn ép mình phải làm điều này. Cô có biết làm sao tôi phải học như vậy không? Gần đây tôi đang học ngoại ngữ một cách điên cuồng.”

“Còn nữa, bạn nam cùng lớp đại học của cô, tên là Tống Tuyển nhỉ? Sau khi tôi nói với cậu ta rằng cô bị cưỡng hiếp, kể từ đó đến nay cậu ta không đến tìm cô nữa, tôi thấy biểu cảm của cậu ta lúc đó, chậc chậc.”

Vẻ mặt Mạnh Vãn chuyển từ kinh ngạc sang buồn bã, cuối cùng biến thành tức giận.

Cô ta chộp lấy tấm ga trải giường và lao về phía tôi.

Đáng tiếc, động tĩnh quá lớn, cảnh sát từ bên ngoài chạy tới.

“Tại sao, tại sao cô lại làm ra chuyện này!”

“Mạnh Tư, tôi muốn giết cô, cô ra ngoài sẽ bị xe tông ch, ch không thành thây!”

Tâm tình của con bé kích động ầm ĩ đến nỗi phía dưới bắt đầu chảy máu.

“Mang thuốc an thần đến đây! Đứa bé không thể giữ được, mau đưa đến phòng phẫu thuật!”

Tâm trạng tôi đầy mãn nguyện.

Một tháng sau, cuộc điều tra của cảnh sát gần như đã hoàn tất.

Thật vô lý khi Mạnh Vãn, một cô gái 19 tuổi lại ở bên một lão già nhưng không ai có bằng chứng cho thấy đó là do tôi.

Ngay cả khi con bé bị cưỡng hiếp, là nạn nhân, con bé vẫn cố ý hãm hại tôi.

Tôi cũng không có ý định tha thứ.

Đương nhiên lão già sâu rượu kia lại vào tù.

Sau khi mọi chuyện lắng xuống, căn nhà của tôi được bán lại với giá thấp.

Trong tay tôi có tổng cộng 80 vạn, đủ để tôi sống ở nước ngoài một thời gian.

Nửa tháng sau, tôi xách vali lên máy bay ra nước ngoài.

Từ nay về sau, chuyện cũ tan thành mây khói, ở nước ngoài sẽ có một Mạnh Tư hoàn toàn mới.

-Kết thúc-
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom