06.
Sau khi tôi nhắc đến chuyện kết hôn, lão già sâu rượu bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ.
Mạnh Vãn biết chuyện tức giận đến mức đập phá đồ đạc trong nhà.
“Tôi sẽ không kết hôn, tôi sẽ không lấy chồng!!”
“Hai người đều là đồ khốn nạn, tôi còn trẻ như vậy mà nỡ đẩy tôi vào trong hố lửa. Lúc trước chị rõ ràng dặn đi dặn lại không được mở cửa cho gã say rượu đó cơ mà, tại sao hôm đó chị lại mở cửa ra!?”
Tôi đang chơi điện thoại thì dừng lại.
Hóa ra những lời tôi nói con bé vẫn còn nhớ rõ. Vậy kiếp trước con bé mở cửa cho lão già đó là cố ý sao?
Mạnh Vãn mắng chửi một hồi thấy tôi không có phản ứng gì thì bắt đầu cầu xin sự thương xót.
“Chị ơi, em cầu xin chị, có phải chị không muốn em ra nước ngoài du học không? Em không đi nữa, cả đời này em sẽ không rời xa chị, em thật sự không muốn gả cho hắn đâu.”
Phải rồi, du học nước ngoài.
Nhắc mới nhớ, kiếp trước trước khi tôi chết, Mạnh Vãn nói rằng lão say rượu kia đưa vừa đủ số tiền con bé cần để đi du học.
Tôi thuận miệng truy hỏi: “Sao tự dưng em lại muốn ra nước ngoài du học?”
Trong phòng đột nhiên không có động tĩnh gì.
Một lát sau, tôi giả vờ lớn tiếng thở dài, “Không muốn nói thì thôi, em cứ chuẩn bị kết hôn đi.”
“Em nói!”
“Chị... chỉ là... tất cả con cái nhà giàu trong lớp em đều đi du học, em cũng muốn đi. Cớ gì em lại kém hơn bọn họ chứ? Rõ ràng em học rất giỏi, lớn lên cũng rất xinh đẹp mà!”
Tôi bật cười.
Được rồi.
Bây giờ một chút mủi lòng trong tôi cũng hoàn toàn tan thành mây khói.
Vì lợi ích trước mắt mà cô không ngần ngại giết chết chị gái mình.
Tôi cũng chỉ yêu cầu cô kết hôn với người nào đó thôi, không có gì to tát cả.
07.
Tôi đã bàn bạc với lão già sâu rượu.
Hiện giờ Mạnh Vãn không vui, vậy nên chỉ có thể mua thêm vé sau khi lên xe thôi.
Về phần hôn lễ, Mạnh Vãn cũng không hợp tác, cứ trực tiếp kéo đến nhà hắn là được.
Trước đám cưới một ngày, tôi đến trường làm thủ tục xin thôi học cho Mạnh Vãn.
Giáo viên chủ nhiệm nghe thấy thế thì sửng sốt, há hốc mồm, “Thật sự muốn thôi học?”
“Mạnh Vãn học giỏi như vậy, còn một năm nữa là tốt nghiệp, bỏ học bây giờ thì thật đáng tiếc!”
Đáng tiếc ư? Không có đâu.
Chẳng phải hồi đó tôi cũng từ bỏ đại học vì Mạnh Vãn sao?
Tôi ra vẻ tiếc nuối, lắc đầu với chủ nhiệm, “Haizz, hết cách rồi, Mạnh Vãn lúc này lỡ phạm sai lầm, cố chấp yêu một người trong tòa nhà chúng tôi... Ấy, không nói nữa!”
Qua khóe mắt, tôi liếc thấy vài đứa nhóc đang nghiêng đầu hóng hớt.
Chi bằng nên để lại khoảng trống thích hợp cho bọn chúng có chỗ phát huy năng lực của mình thì hơn.
Sau khi xin thôi học xong, tôi về nhà.
Mạnh Vãn vẫn chưa ăn gì, con bé đã tuyệt thực bốn ngày rồi.
“Tiểu Vãn, nếu em cứ liên tục không ăn không uống thì thân thể sẽ không chịu nổi đâu.”
“Ngày mai là kết hôn rồi, thân thể yếu ớt như vậy làm sao mà trụ được!”
Mạnh Vãn đẩy mạnh cửa ra.
Nhưng lần này con bé chưa kịp bước ra ngoài thì bộ xử lý máy tính đã hung hăng đập về phía trước.
May mà tôi sớm để ý, không đứng ngay trước cửa.
Có vẻ như vị trí của nó hướng thẳng đến đầu của tôi.
Bộ xử lý rơi vỡ trên mặt đất, tôi và Mạnh Vãn sắc mặt lạnh tanh.
Tôi cười lạnh nhìn con bé: “Em đây là muốn giết chết chị mình à?”
“Cô không xứng đáng làm chị gái tôi!!”
Ồ, cũng như nhau cả thôi.
Mạnh Vãn hung dữ nhìn tôi chằm chằm, giây tiếp theo con bé lao về phía tôi.
Hình như con bé muốn liều mạng với tôi, cá chết lưới rách.
Tiếc là, hai ngày nay con bé bướng bỉnh không chịu ăn cơm, cả người mềm nhũn yếu ớt, được hai ba cái đã bị tôi chế ngự, đẩy vào trong phòng.
“Đừng phản kháng nữa.”
“Cứ chờ đến lúc kết hôn đi!”
Để xem con bé tự giày vò bản thân đến mức nào, có lẽ sẽ không chết sớm được đâu.
Ngay cả bữa tối cũng không ăn.
08.
Nửa đêm, Mạnh Vãn vẫn có ý định chạy trốn.
Nhưng ngay khi con bé đang lén lút mở cửa phòng ngủ, tôi liền bật đèn phòng khách.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Mạnh Vãn ôm ngực lùi lại nửa bước.
Tôi khoanh tay nhìn con bé: “Sao em mở được cửa phòng?”
Mạnh Vãn vô thức giấu tay đi: “Không có.”
Mở tay của con bé ra, có một chiếc kẹp màu đen.
Tôi bật cười.
Trước kia tôi không nhận ra em gái còn có kỹ năng này đấy.
“Tự mình đi vào hay để chị đưa em vào?”
Mạnh Vãn nhìn tôi hồi lâu, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Trước khi tôi chết một lần, chiêu này chắc chắn có tác dụng với tôi.
Thành thật mà nói, kiếp trước khi Mạnh Vãn bảo rằng muốn ra nước ngoài du học, tôi thậm chí đã lén lút làm công việc thứ hai trong thời gian dài.
Để tiết kiệm tiền cho con bé, mỗi ngày tôi làm việc đều chỉ ăn bữa trưa do công ty cung cấp.
Còn con bé thì sao?
Vì 20 vạn mà cướp lấy mạng sống của tôi không chớp mắt.
“Chị, sao bỗng dưng chị lại biến thành thế này?”
“Nếu em làm chị không vui thì chị cứ nói cho em biết. Chị đừng như vậy, em sợ.”
Tôi mím môi và nghĩ xem nên nói gì với con bé.
“Còn em? Nếu có cơ hội được lựa chọn giữa việc đi du học và chị, em sẽ làm thế nào?”
Nếu không trải qua một lần, tôi đã bị bộ dạng đảm bảo của con bé đánh lừa.
Tôi lắc đầu, mỉm cười đẩy con bé vào phòng. Em phải kết hôn.
Hôn lễ này không có váy cưới, không có địa điểm tổ chức, ngay cả trang điểm và lời chúc phúc từ người thân bạn bè cũng không có.
Dưới sự giúp đỡ của tôi, Mạnh Vãn thẳng tay bị đẩy vào cửa nhà lão già sâu rượu kế bên.
Ngày nào tôi cũng liên tục nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Mạnh Vãn.
Tôi đã làm hộ chiếu ngay trong ngày.
Quân tử không đứng sau bức tường nguy hiểm, cạnh nhà có hai kẻ biến thái, tôi không khỏi lo lắng.
Bình luận facebook