-
Chương 5
09.
Ba ngày sau, Mạnh Vãn về nhà.
Ngày hôm đó tôi vô cùng vui vẻ nấu một bàn thức ăn lớn.
Khi lão sâu rượu đến, vẻ mặt đầy phong tình đắc ý, còn Mạnh Vãn cơ thể toàn vết thương.
“Ấy, sao lại ra nông nỗi này?”
Lão ta sờ mũi có chút chột dạ, Mạnh Vãn tức giận không thèm nói chuyện với tôi.
Bầu không khí lúng túng trong giây lát, tôi chỉ cười ha ha.
“Vợ chồng cãi nhau một chút là chuyện bình thường, đừng khóc nữa, mau ăn cơm đi.”
Thấy tôi nói như vậy, lão già sâu rượu lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Người duy nhất trong nhà vợ không quan tâm đến mấy chuyện này, hắn về sau càng muốn làm gì thì làm.
Trên bàn ăn tôi còn chuẩn bị một ít rượu mạnh cho lão ta, hắn uống đến đỏ mặt tía tai.
Mạnh Vãn đỏ mắt ngăn cản, “Đừng uống nữa. Chị, chị không cho ông ta uống không được sao? Uống nhiều quá rồi ông ấy sẽ...”
Mạnh Vãn đỏ mặt, cắn môi, nước mắt lưng tròng không nói nên lời.
Là người lớn, làm sao mà tôi không hiểu được?
Lão già sâu rượu ở phương diện này còn có sở thích đặc biệt như vậy?
Hoan hô!
Tôi giả vờ không hiểu, trêu chọc đẩy tay Mạnh Vãn ra.
“Xem kìa, mới kết hôn được ba ngày mà đã biết đau lòng thay cho người ta rồi.”
Nói xong, tôi lại rót đầy rượu cho lão ta.
Mạnh Vãn da mặt mỏng, khó nói thành lời.
Nhìn vẻ mặt đau khổ của con bé mà tôi cao hứng ăn thêm một bát cơm.
Đang thưởng thức bữa ăn ngon lành thì tiếng chuông cửa vang lên.
Mở cửa ra, đó là một nam sinh đại học mặc đồng phục.
Trong khóe mắt, cả người Mạnh Vãn cứng đờ.
Lão già sâu rượu cũng quay đầu nhìn sang.
Ồ, có trò hay để xem rồi.
10.
Lão sâu rượu chống tay lên mặt bàn, lảo đảo đứng dậy.
“Cậu tìm...”
Lời còn chưa dứt, hắn đã bị Mạnh Vãn lấy tay che miệng lại.
Tôi không ngại xem náo nhiệt, nghiêng người sang một bên để nam sinh kia có thể thấy trong nhà đang xảy ra chuyện gì.
Mạnh Vãn lúng túng đứng lên, đồng thời nhanh chóng xắn tay áo che đi vết bầm tím trên cánh tay.
Con bé miễn cưỡng cười cười, chào hỏi bạn học cùng lớp kia.
“Tống Tuyển, sao cậu lại đến đây...”
Lão say rượu nhìn qua, trong mắt tràn đầy sát khí.
Nam sinh đảo mắt quanh phòng, nói năng lắp bắp.
“À, cậu không nói lời nào mà đột nhiên bỏ học, mình đến thăm cậu...”
“Cậu thực sự không quay trở lại trường sao?”
“Còn nữa, đây là...?”
Mạnh Vãn buột miệng nói: “Đây... đây là bố mình!”
Tôi mím môi, chưa kịp nói gì thì lão già sâu rượu đã vỗ bàn đứng dậy.
Hai đĩa thức ăn trên bàn bị gã ta làm rơi xuống, “Ai là bố cô? Ai là ba cô?”
Nam sinh kia bị dọa hết hồn, lão già lại nói tiếp: “Tao là người đàn ông của cô ấy!”
“Mày và cô ấy có quan hệ gì? Không đi học là không đi học, cô ấy thậm chí đã tìm được một mái nhà. Tao nói cho mày biết, cô ấy bỏ học là vì kết hôn với tao!”
Mạnh Vãn khàn giọng hét lên. Lão già say rượu nói đúng.
Nếu giữa hai người bọn họ thật sự không có suy tính gì thì tại sao nam sinh này phải tìm đến tận cửa?
Hiện tại Mạnh Vãn nổi điên có phải là vì vết sẹo trên người bị người khác vạch trần trước mặt người mình thích?
“Đừng nói nữa, ông đừng nói nữa!!!”
Mạnh Vãn điên cuồng muốn bịt miệng lão già lại nhưng lão ta dễ dàng đẩy ngã con bé.
Nam sinh ở cửa thấy vậy muốn xông vào, nhưng tôi đã ngăn cậu ta lại và kéo đến cửa chung cư.
“Chị à, vừa rồi lời ông ta nói là thật ư? Hắn làm sao có thể là...”
“Lão già đó đánh người! Em phải gọi cảnh sát!”
Tôi ngăn cậu ta lại, nghiêm túc cảnh cáo không được nhúng tay vào chuyện nhà chúng tôi.
Cuối cùng, tôi bất lực thở dài, “Mỗi nhà đều có kinh khó niệm, cậu đừng quấy rầy chúng tôi nữa.”
“Nói thật với cậu, Tiểu Vãn đã bị người đàn ông đó cưỡng hiếp.”
“Em ấy không muốn làm lớn chuyện này nên mới chọn cách bỏ học và kết hôn. Cậu muốn mọi người biết được chuyện này sao? Tiểu Vãn không muốn mình trở thành trò cười trong miệng bạn học, vậy nên mời cậu đi cho.”
Nam sinh hoàn toàn choáng váng.
Một lúc lâu sau cậu ta mới nói: “Chuyện gì vậy? Mạnh Vãn rõ ràng đã đồng ý sẽ đi du học với em mà.”
Lại là du học!
Sắc mặt tôi trở nên tồi tệ, “Đây là con đường Mạnh Vãn tự chọn, hôm nay cậu cũng thấy rồi đó, sự xuất hiện của cậu cũng không mang lại lợi ích gì cho Mạnh Vãn.”
Mối tình ngây thơ ngọt ngào của Mạnh Vãn thời thanh xuân chỉ có thể chết trong nôi mà thôi.