-
[Phần 3: Ôn dịch] Chương 9
1.
Người c/h/ế/t bảy ngày linh hồn sẽ quay về, hoặc là tìm người nhà ôn chuyện, hoặc tìm kẻ thù để báo oán.
Sau khi ông nội bị mẹ tôi bóp cổ đến c/h/ế/t, liên tục mấy đêm, tôi đều có thể nghe thấy tiếng bước chân ba nặng một nhẹ.
Mãi cho đến ngày thứ bảy, cửa nhà tôi bị gõ.
Tôi chắc chắn đây không phải tiếng gõ cửa của người sống, người sống gõ cửa đều phát ra âm thanh "cộc cộc cộc".
Nhưng bấy giờ ngoài cửa phòng, tiếng gõ cửa càng lúc càng mạnh, mỗi tiếng đều như muốn gõ nát cửa nhà.
Trước đây, trong thôn từng có một người kể chuyện đến, hắn nói đây là quỷ gõ cửa, hay còn gọi là lệ quỷ lấy mạng.
Chỉ cần người trong phòng lên tiếng, lệ quỷ sẽ tìm được hơi thở của người sống.
Sau khi âm thanh gõ cửa dừng lại, người sống sẽ chết ngay!
Tôi trốn trong chăn không dám lên tiếng, phòng của cha mẹ tôi yên tĩnh không một tiếng động.
Ngay khi tôi đang luống cuống, bị dọa đến mức muốn hét lên, một giọng nói vang lên trong đầu tôi.
[Cháu ngoan, chuyện này không liên quan đến cháu, cháu hãy đến trốn ở tầng hầm một đêm đi, ông bảo đảm sẽ không có chuyện gì xảy ra với cháu.]
Âm thanh đột nhiên xuất hiện, càng làm cho tôi đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Tôi nghi ngờ nhìn quanh bốn phía, không thấy gì hết.
Âm thanh kia lại vang lên lần nữa:
[Đi mau, đi cửa sau! Đừng lãng phí thời gian!]
Âm thanh quỷ gõ cửa càng lớn hơn, tôi bị dọa đến mức không nhận ra là ai đang nói chuyện, nhanh như chớp chạy về phía cửa sau.
Tôi trốn ở trong hầm một đêm, tay cầm một cái gậy sắt lớn, sợ sẽ có chuyện xảy ra với mình.
Cho đến khi có người mở nắp hầm ra, tôi mới phát hiện trời đã sáng.
Tôi nhìn sắc mặt nghiêm trọng của trưởng thôn rồi hỏi:
"Chú Chung, có chuyện gì vậy?"
Trưởng thôn thở dài:
"Cháu ngoan, cha cháu c/h/ế/t rồi."
Tôi đi đến sân trước, nhìn thấy thi thể của cha tôi nằm trên mặt đất, quanh cổ buộc một sợi dây thừng.
Qua dấu vết dưới đất có thể nhận ra, cha tôi bị ai đó kéo lê đến c/h/ế/t.
Theo như lý thuyết, trên mặt đất hẳn là sẽ có dấu chân, nhưng kỳ lạ là trừ dây thừng ra thì không thấy dấu chân nào cả.
Trưởng thôn cau mày:
"Đây là quỷ treo ngược, e rằng nhà các cháu chọc phải thứ bẩn thỉu gì rồi."
Sắc mặt mẹ tôi chợt thay đổi, trưởng thôn dường như nghĩ ra gì đó, không nhắc về chuyện này nữa.
Vài ngày sau, trong thôn tổ chức một tang lễ hiếm thấy.
Trưởng thôn nói:
"Lo liệu tang lễ này phải đốt nhiều nhang, oan có đầu, nợ có chủ, chuyện này coi như xong."
Mẹ tôi gật đầu.
Tôi nhìn thi thể của cha tôi mà trong lòng rét run, âm thanh thần bí kia lại vang lên trong đầu tôi:
[Cháu ngoan, mau chóng rời khỏi thôn đi, đi đâu cũng được.]
[Thôn này sắp xảy ra chuyện lớn rồi!]
Tôi hoảng sợ, rùng mình một cái.
Mẹ tôi vội vàng hỏi tôi rằng xảy ra chuyện gì, tôi kể với bà về chuyện mình nghe thấy âm thanh kỳ quái.
Bà hỏi tôi về âm thanh kia, nhưng âm thanh đó đứt quãng, hoàn toàn không nghe ra gì cả.
Tôi kéo mẹ tôi sang một bên:
"Mẹ ơi… Con nhìn thấy người treo cổ ông nội… Người nói… Có phải là ông nội trở về trả thù không?"
Mẹ tôi bịt miệng tôi, hung dữ trừng mắt nhìn tôi:
"Nói linh tinh gì thế? Mẹ hại ông nội con lúc nào?”
"Ông nội của con thành tiên rồi.”
"Người già trong thôn của chúng ta đến độ tuổi đó đều sẽ thành tiên."
Tôi nhìn sắc mặt của bà, chợt nhớ đến truyền thuyết trong thôn.
Đầu thôn có một cái hồ Trường Sinh, tương truyền từng có một vị tiên đã bỏ thuốc trường sinh vào hồ khi đi ngang qua đó.
Sau khi vị tiên rời đi, thuốc trường sinh hòa với nước hồ, người uống nước hồ sẽ sống lâu hơn.
Những người già uống nước hồ hàng trăm năm dần dần giác ngộ dưới sự nuôi dưỡng của hồ Trường Sinh, bọn họ đều trở thành tiên.
Nhưng tôi nhớ rõ khi ông nội còn sống, mỗi lần nhắc đến chuyện thành tiên, vẻ mặt ông đều trở nên sợ hãi, như thể chuyện thành tiên là chuyện kinh khủng nhất trên đời này.
Tôi từng hỏi ông nội:
"Vì sao thăng thiên lại là chuyện kinh khủng thế ạ?"
Ông nội nhìn tôi không đáp, dường như muốn nói lại thôi, chắc hẳn đây là điều cấm kỵ.
Bây giờ xem ra, ông không thể tránh được việc phải trở thành tiên.
Mà nơi cuối cùng mà ông đi qua là… Trường Sinh tế.
2.
Trường Sinh tế là địa điểm tổ chức lễ thành tiên cho mỗi người già trong thôn.
Thôn trưởng nói:
"Trường Sinh tế là nghi thức cầu phúc mà người trẻ trong thôn làm cho người già.”
"Việc cầu phúc sẽ khiến người già trong thôn tái sinh, trở nên bất tử và thành tiên."
Hôm đó, có ba bốn người già đi cùng ông nội đến trường sinh tế.
Tôi lặng lẽ đến nhà của họ, quả nhiên họ đều biến mất cả rồi.
Mấy đứa trẻ cùng tuổi tôi không phát hiện ra điều bất thường xảy ra trong nhà.
Trưởng thôn yêu cầu tôi nhớ lại mọi chuyện trong thôn.
Trong ký ức của tôi từ khi sinh ra, việc chăm sóc người già trong thôn thường rất tỉ mỉ.
Trưởng thôn thậm chí còn đích thân gửi mì thịt bò và bún đến cho các cụ già, nở nụ cười hiền hậu và gọi các cụ là báu vật.
Ngoài cha tôi, trong thôn hiếm có đám tang nào, đến mức không ai thành thạo quá trình tổ chức tang lễ, đây vốn dĩ là điều không thể xảy ra ở ngôi thôn có nhiều người lớn tuổi.
Những sự việc xảy ra trước mắt khiến tôi dần dần trút bỏ lo lắng trong lòng.
Tôi nhìn về phía mẹ, dường như ngoại trừ ngày bà ra sau núi, mẹ chưa từng thể hiện ra vẻ hung tợn như vậy.
Ngày bình thường, đến một con gà mẹ tôi còn không dám g/i/ế/t.
Chuyện này cứ thế trôi qua, chỉ là khi trưởng thôn rời đi, ánh mắt ông ta rất lạnh lùng.
Ngày hôm sau, lệnh giới nghiêm được áp dụng trong thôn, những lá bùa màu vàng bắt đầu xuất hiện.
Mẹ tôi kể:
"Chuyện của cha con rất kỳ quái, mọi người đều muốn đề phòng chuyện không may thôi, con đừng lo thôn."
Mặc dù mẹ tôi nói như vậy, nhưng biểu hiện lại rất kì lạ.
Bà thu dọn tất cả đồ đạc trong nhà chỉ trong mấy ngày.
Bà thậm chí còn lấy ra một chiếc túi vải nhỏ, bên trong chứa đầy những thỏi vàng cỡ ngón tay cái.
Tôi hỏi mẹ:
"Sao nhà chúng ta có nhiều vàng thế ạ?"
Mẹ tôi không trả lời, bà đuổi tôi đi, bảo rằng đây là chuyện không thể tiết lộ.
Nhưng điều lạ lùng nhất là nhà chúng tôi nghèo đến nỗi không đủ ăn, cha mẹ tôi hay cãi nhau đến mức sắp không thể sống chung được nữa.
Nếu thật sự có những thỏi vàng này, làm sao mọi chuyện lại ra nông nỗi ấy?
Thấy tôi vẫn tò mò muốn hỏi, mẹ tôi thở dài:
"Đây là đồ cưới của mẹ, đem nung ra thành vàng thỏi.”
"Con phải hiểu cho nỗi khổ tâm của mẹ, sau này thành tài phải nuôi mẹ nhé.”
Tôi chưa kịp đồng ý thì đã nghe có tiếng gõ cửa.
Thôn trưởng đứng trước cửa nhà tôi, lấy tẩu ra hút thuốc:
"Vợ của ông Trương sao thế? Nghe nói cô muốn rời thôn à?"
Mẹ tôi gật đầu, sau đó khép cửa phòng lại.
Tôi ở trong phòng nên không nghe rõ bọn họ đang nói chuyện gì, chỉ nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng khó coi của mẹ.
Chờ mẹ tôi ra khỏi phòng, bà nói:
"Con ngoan, chúng ta không đi nữa, không đi nữa."
Đợi đến nửa đêm, bà Hoàng là bà đồng trong thôn đến nhà tôi.
Bà nói với mẹ tôi:
"Trưởng thôn nhờ tôi tới xem giúp chuyện của nhà cô.”
“Đứa nhỏ này có đôi mắt âm dương, nói không chừng ngày hôm đó đã nhìn thấy thứ gì đó."
Bà Hoàng mặc kệ tôi có sẵn lòng hay không, để mẹ tôi đè tôi xuống.
Bà ta vẽ đầy bùa chú lên người tôi, sau đó giơ lên ba nén hương, bắt đầu lễ bái.
Tôi thấy một bóng đen phía sau lưng bà ấy, trông giống như một con rắn.
Con rắn kia nhìn chằm chằm vào tôi, khi chạm mắt với nó, tôi cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt ra.
Tôi đau đến c/h/ế/t đi sống lại, lúc này trong đầu toàn là tiếng quỷ gõ cửa đêm hôm đó, "cộc cộc cộc" vang lên không ngừng.
Tôi ngã thẳng ra phía sau, giọng nói lại xuất hiện lần thứ ba:
[Người trong thôn sẽ không để hai mẹ con con đi đâu!]
[Bà già trước mặt con không phải người tốt.]
[Con mau nghĩ cách chạy khỏi thôn đi!]
Khi âm thanh biến mất, con rắn sau lưng bà Hoàng bỗng nổ tung thành từng mảnh nhỏ.
Đầu của tôi không đau nữa, bà Hoàng phun ra một ngụm m/á/u rồi ngất xỉu.
Trước khi ngất, bà Hoàng nói:
"Thứ này… lợi hại quá!"
3.
Bà Hoàng hôn mê một ngày một đêm, chờ khi bà ta tỉnh lại, cả người mệt mỏi đến mức ngay cả nói chuyện cũng tốn sức.
Nhưng ánh mắt ngoan lệ của bà ta vẫn không hề thay đổi, bà ta dùng giọng nói suy yếu lại kiên định chất vấn tôi:
"Cháu… Nghe được giọng nói của thứ kia?"
Tôi bị ánh mắt của bà Hoàng dọa đến mức lui về sau, mẹ tôi đưa tay ra sau lưng tôi đánh nhẹ hai cái.
Tôi ấp úng nói không lên lời, bà Hoàng chống hai tay dậy, bò về phía tôi:
"Nói! Cháu nghe được thứ kia nói chuyện phải không?"
Mẹ tôi dùng ánh mắt ám chỉ tôi, ý bảo tôi nói chi tiết với bà Hoàng.
Tôi run rẩy, kể lại lời thứ kia nói với bà Hoàng.
Bà Hoàng gật đầu, sau đó để mẹ tôi lấy ra một tấm bùa vàng từ trong túi bà ta ra.
Bà Hoàng đốt bùa vàng, toàn bộ tro rơi xuống.
Bà ta để mẹ tôi mang tro bùa pha với nước, rồi bắt tôi uống hết.
Tôi dựa theo yêu cầu của bà ta, uống một hơi cạn sạch chén nước.
Bà Hoàng thỏa mãn gật đầu:
"Âm thanh mà cháu nghe được là của tà ma, người giao dịch với tà ma sẽ tan cửa nát nhà.”
"Đạo bùa này của ta sẽ phong bế linh thức của cháu, từ nay về sau, cháu sẽ không thể giao tiếp với những thứ bẩn thỉu kia nữa."
Bà Hoàng còn chưa nói xong, tôi đã bắt đầu phát sốt, mê man.
Mẹ tôi ôm tôi về phòng ngủ.
Trong đêm, âm thanh quỷ gõ cửa lại vang lên lần nữa, chỉ là cho dù âm thanh kia có nói gì với tôi, tôi cũng không hề nghe thấy.
Cho đến khi hôn mê, đầu tôi đau muốn nứt ra, chỉ cảm thấy từng đợt sóng âm vang lên không ngừng.
Tôi sốt cao suốt ba ngày, khó khăn lắm mới hạ sốt mà mẹ vẫn không cho tôi ra khỏi phòng ngủ.
Mẹ tôi nói:
"Trong thời gian con sốt cao, thôn xảy ra dịch bệnh, tốt nhất là con đừng ra ngoài.”
"Nếu như bị nhiễm bệnh thì coi như xong! Ngoan, nghe lời mẹ."
Mẹ tôi nói vậy nhưng mấy ngày sau đó bà đều ra ngoài một mình, khi trở về cũng không xảy ra chuyện gì cả.
Tôi bắt đầu nửa tin nửa ngờ với chuyện dịch bệnh, thậm chí còn muốn lén ra ngoài xem tình hình.
Khi tôi đến bức tường rào, tôi nhìn thấy những chiếc xô được người nhà bên cạnh đặt cạnh hàng rào.
Chiếc xô chứa đầy m/á/u và có rất nhiều mảnh nội tạng trong đó.
Tôi trốn bên trong hàng rào, khi chú hàng xóm bước ra, chú ấy liên tục ho ra m/á/u.
M/á/u chảy xuống từ ngón tay chú ấy, trông vô cùng đáng sợ.
Ngay cả cách chú ấy bước đi cũng thay đổi, trông giống như một cái xác không hồn, thậm chí khi bước xuống bậc thang còn bị ngã đến trầy xước.
Làn da của chú ấy sủi bọt m/á/u, như thể có thứ gì đó đã tan chảy.
Tôi vội vã trở về phòng.
Tối đó, tôi không đợi được mẹ về.
Trong thôn bắt đầu truyền đến những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, như có lệ quỷ đòi mạng.
Tôi trốn trong chăn, nhưng những âm thanh tê tâm phế liệt này vẫn không ngừng xuất hiện trong đầu tôi.
Đến tận đêm khuya, mẹ tôi mới trở về.
Tôi hỏi mẹ:
"Mẹ ơi, mẹ có nghe thấy âm thanh gì không?"
Mẹ tôi gật đầu:
"Trong thôn tổ chức lễ trường sinh, nhiều người không nỡ để trưởng bối thành tiên, bọn họ đang tạm biệt trưởng bối trong nhà thôi."
Tôi không dám hỏi nhiều, nhưng những âm thanh kia bi sầu thảm thiết, có thế nào cũng không giống như đang tạm biệt trưởng bối.
Tôi nằm trên giường, một lát sau đã ngủ mất.
Trong lúc ngủ mơ, tôi cảm giác như có ai đó đang sờ mặt tôi.
Bàn tay ấy mang lại cho tôi một cảm giác hết sức quen thuộc, cơn đau đầu của tôi cũng nhờ có bàn tay kia vuốt ve mà giảm đi rất nhiều.
Sáng hôm sau, tôi hỏi mẹ:
"Tối hôm qua là mẹ trông con ngủ ạ?"
Mẹ tôi lại trả lời:
"Đêm qua mẹ ngủ trong phòng mẹ, đâu có đến phòng con đâu."
Tôi nghiêng đầu soi gương, chợt phát hiện khuôn mặt tôi trong gương xuất hiện một dấu tay màu đen.