• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Miêu Cương Cổ Sự (1 Viewer)

  • Chương 14

4.

Trong vòng một tuần, có rất nhiều phụ nữ trong thôn mang thai.

Tuy bây giờ bụng họ chỉ mới nhô lên nhưng tốc độ này có vẻ hơi nhanh quá.

Nhưng mà từ đầu đến cuối, tôi không dám hé răng hỏi thăm bất kỳ ai về việc này.

Thậm chí khi nhìn thấy tôi, những người phụ nữ đang mang thai còn quay người lại, không để tôi trông thấy chiếc bụng hơi nhô lên của họ.

Chỉ có trưởng thôn và bà Hoàng không quan tâm đến vấn đề này.

Đồng thời, sức khoẻ của đàn ông trong thôn suy yếu với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Phụ nữ trong thôn bắt đầu nấu thuốc bổ, mùi thuốc nồng đến mức tôi ở trên đồi vẫn ngửi thấy được.

Đúng như lời bà Hoàng nói, vì số lượng phụ nữ trong thôn bắt đầu tăng lên, Cổ Thần lại phù hộ cho cả thôn.

Ban đêm âm q/u/ỷ không xuất hiện nữa, nhưng bàn tay đầy lông đỏ vẫn tìm tới như cũ.

Khi tiếng gõ cửa nhịp nhàng vang lên trong thôn, bàn tay to kia sẽ xuất hiện trên cửa sổ nhà tôi.

Thái độ của bàn tay lông đỏ khá hung dữ, còn lá bùa vàng thì bay phấp phới phía trên nó.

Tôi ở trong phòng mà còn ngửi được mùi cháy khét, thế nhưng bàn tay to vẫn gõ cửa không ngừng.

Bà Hoàng nói:

"Mặt trăng đỏ hiện ra làm ông nội cậu nôn nóng, bởi vậy ông ta thà chịu đau đớn cũng muốn bắt cậu để mượn x/á/c hoàn hồn."

Vết m/á/u trên cửa và hành động của bàn tay lông đỏ đã chứng thực lời nói này, đúng là nó đang nóng nảy.

Sau khi bà Hoàng rời đi, tôi chợt nhìn thấy mấy cái cây cách ngọn đồi không xa ngã xuống.

Những cái cây này bao xung quanh thôn, bình thường không có ai quan tâm hay động tới chúng.

Trước đây, mỗi lần đi ngang qua đám cây này tôi đều rùng mình.

Ấy vậy mà phần đất phía dưới mấy cái cây bị đổ ngã lại đầy x/ư/ơ/n/g trắng, số lượng còn không hề ít.

Có một số bộ x/ư/ơ/n/g đã mục nát hoàn toàn, không còn sót lại chút m/á/u thịt nào.

Ngoài ra còn có một vài bộ x/ư/ơ/n/g khác vẫn chưa phân hủy hết.

Trên những chỗ có thịt thối vẫn còn sót lại vài mảnh vụn của quần áo, có lẽ do có độ ẩm từ m/á/u thịt nên những mảnh vải này chưa bị oxy hoá hết.

Tôi nhận ra có một số mảnh vụn quần áo khá giống với loại quần áo mà người trong thôn thường mặc.

Trên thực tế, trong phạm vi trăm dặm quanh đây chỉ có duy nhất thôn chúng tôi, tất nhiên những bộ x/ư/ơ/n/g trắng đó chỉ có thể là người dân trong thôn.

Tôi gọi trưởng thêm đến xem, bà ta nhìn đống cây gãy đổ rồi thờ ơ nói:

"Có lẽ là con vật nào đó đẩy ngã cây thôi, không cần để ý đâu."

Tôi chỉ vào x/ư/ơ/n/g trắng phía dưới và nói:

"Thoạt nhìn có lẽ những bộ x/ư/ơ/n/g đó là người trong thôn chúng ta."

Trưởng thôn ngẫm nghĩ vài giây rồi gật đầu:

"Thật ra trong thôn chúng ta có tục lệ chôn người chết dưới gốc cây, để họ bảo vệ thôn."

Ánh mắt trưởng thôn hơi lạ, giống như đang sắp xếp lời nói để tránh việc tôi biết được bí mật gì đó.

Người dân trong thôn cô lập hai ông cháu tôi nhiều năm, nếu họ có bí mật gì không muốn cho tôi biết thì cũng là chuyện bình thường.

Đêm xuống, tôi lại dán mấy tấm bùa vàng mà bà Hoàng cho lên cửa nhà.

Ngay khi bàn tay lông đỏ vừa gõ cửa nhà trong thôn, lại có một loạt tiếng động kỳ lạ vang lên.

m q/u/ỷ lại xuất hiện trong thôn, thế là quái vật lông đỏ và âm q/u/ỷ chạm trán nhau.

Chỉ trong nháy mắt, âm q/u/ỷ bị quái vật lông đỏ cắn chặt cổ họng, giây tiếp theo, nó dùng móng vuốt mổ bụng âm q/u/ỷ.

Mãi đến khi trời hửng sáng, người dân trong thôn mới dám ra khỏi cửa.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy âm q/u/ỷ, trên mặt nó đầy dấu răng, các bộ phận trên mặt đều bị ăn hết.

Nội tạng của nó thối rữa, m/á/u mủ chảy khắp nơi.

Thế nhưng lại có rất nhiều hạt vàng lẫn bên trong m/á/u.

Vừa thấy những hạt vàng, các thôn dân mừng như điên, vội vàng đào bới bên trong nội tạng của âm q/u/ỷ.

Tất cả người dân trong thôn đều reo hò:

"Phát tài, phát tài rồi!"

Chỉ có mình tôi chú ý đến bộ quần áo trên người âm q/u/ỷ trông giống hệt quần áo của ông chú họ La sống ở phía đông của thôn.

Lúc này, tôi cũng không nhìn thấy bóng dáng ông chú họ La trong đám đông…

5.

Xử lý thi thể âm q/u/ỷ xong, trưởng thôn huy động người dân gia cố lại các gốc cây xung quanh thôn.

Cùng lúc đó, bà Hoàng vẽ các loại bùa khác nhau lên thân cây, bà ta nói làm vậy là để cầu nguyện, xin Cổ Thần bảo vệ cả thôn.

Sau khi làm xong tất cả mọi việc, người dân trong thôn xếp hàng trước cửa nhà bà Hoàng nhận bùa vàng.

Kế tiếp, bọn họ đốt bùa thành tro, hòa vào nước rồi uống.

Bởi vì nước bùa này có tác dụng xua đuổi tà ma.

Quả nhiên, tối hôm đó âm q/u/ỷ và quái vật lông đỏ không hề xuất hiện, người dân trong thôn cũng được ngủ ngon.

Thế nhưng chỉ vài ngày sau, người dân trong thôn lại bị nhiễm một loại bệnh kỳ lạ.

Tất cả mọi người liên tục ho khan, ban đầu tình trạng vẫn tương đối bình thường, nhưng sau đó người dân trong thôn bắt đầu ho ra m/á/u, thậm chí còn có mảnh vụn nội tạng bị khạc ra ngoài theo m/á/u.

Triệu chứng bệnh nghiêm trọng là thế nhưng người dân trong thôn vẫn không quan tâm, thậm chí thím Vương còn tỏ vẻ đây chỉ là hiện tượng bình thường.

Thấy tôi tò mò, bà Hoàng lên tiếng giải thích:

"Bởi vì sát khí xâm nhập vào các cơ quan nội tạng của bọn họ, cho nên sau khi uống nước bùa sẽ có hiện tượng nội tạng vỡ ra, đây là một phần của quá trình trừ tà."

Tôi áy náy nhìn về phía người dân trong thôn nhận lỗi:

"Tất cả là lỗi của ông nội cháu, xin lỗi mọi người."

Nhưng mọi người không hề chú ý đến việc này, cứ như là bọn họ đã quên hết tất cả mọi chuyện có liên quan đến ông nội tôi.

Đêm đó, tôi nhìn thấy một con sâu dài như rết, nhưng nó lại sở hữu lưỡi của rắn và càng của bọ cạp.

Tôi liều mạng kêu cứu nhưng không có ai đến cả, tôi muốn bỏ chạy nhưng đôi chân lại bất động giống như bị cắm rễ xuống đất.

Con sâu khổng lồ màu đen chậm rãi bò lên người tôi.

Nó dùng hàm răng sắc nhọn cắn rách một lỗ trên bụng tôi rồi chui vào trong.

Nọc độc của con sâu làm tôi ngứa ngáy vô cùng, ngặt nỗi bấy giờ cơ thể tôi hoàn toàn tê liệt, không thể nhúc nhích được.

Con sâu kia bắt đầu cắn nuốt m/á/u thịt của tôi, còn tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn m/á/u thịt trên cơ thể mình từ từ mất đi.

Mãi đến lúc cơ thể tôi chỉ còn lại da bọc x/ư/ơ/n/g, con sâu khổng lồ kia mới chịu rời đi.

Khi con sâu khổng lồ chui ra ngoài, cơ thể nó đã chuyển sang màu đỏ tím, đôi mắt nó lấp lánh ánh sáng hệt như mắt người, thậm chí nó còn gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Lúc này, tôi đã cử động được, thế là tôi cố hết sức nhặt cây búa bên cạnh lên, đập thật mạnh vào đầu con sâu khổng lồ.

Nó gào thét thảm thiết, tiếng kêu nghe như tiếng hét của phụ nữ.

Sau đó, con sâu khổng lồ biến thành vô số con sâu nhỏ, bọn chúng bò ngổn ngang khắp nơi, không thể nào đếm xuể.

Đám sâu nhỏ điên cuồng gặm nhấm x/ư/ơ/n/g cốt của tôi, tạo ra âm thanh kẽo kẹt.

Tôi giật mình tỉnh dậy, tuyệt vọng đập vào người, bấy giờ tôi mới phát hiện, chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ.

Có điều, tôi mới bước ra khỏi cửa đã chạm mặt thím Vương, đồng thời tôi cũng nghe thấy âm thanh kẽo kẹt phát ra từ cơ thể thím ấy.

Tôi cảm thấy da đầu mình tê dại, nhưng thím Vương không hề để ý đến tôi.

Mấy ngày kế tiếp, tôi lén lút theo dõi mọi hành động của thím Vương.

Phần bụng mới nhô lên của thím Vương phồng to một cách nhanh chóng, chưa đến một tuần, bụng thím ấy đã to như sắp sinh.

Dù tính luôn thời gian một tuần này thì thím Vương cũng mới mang thai chưa đến một tháng.

Cả ngày thím Vương chỉ nằm lì trên chiếc giường trong nhà mình, không hề ra khỏi cửa.

Vào ngày thứ ba từ khi thím Vương nằm im trên giường, rất nhiều người dân trong thôn tụ tập tại nhà thím ấy.

Bà Hoàng tự tay đỡ đẻ cho thím Vương, lúc đó tôi ở bên cạnh quan sát.

Móng tay dài ngoằn của bà Hoàng đâm xuyên qua bụng thím Vương.

Khuôn mặt của đứa bé trong bụng thím ấy khá xanh xao, nhưng trong lúc mơ hồ, dường như tôi cảm nhận được đứa bé này hơi khác thường.

Bà Hoàng vươn tay lấy một tấm bùa vàng, bật lửa đốt nó thành tro rồi hòa vào nước cho đứa bé uống.

Lúc này, khuôn mặt xanh xao của đứa nhỏ mới chuyển sang hồng hào và bật khóc oe oe.

Cũng trong đêm đó, âm q/u/ỷ biến mất đã lâu lại xuất hiện lần nữa.

Khi âm q/u/ỷ đi ngang qua trước cửa nhà tôi, tôi thấy rõ trên bụng nó có một vết thương mới do dao cắt.

Đúng lúc này, bà Hoàng xuất hiện, thẳng tay tiêu diệt âm q/u/ỷ.

Người dân trong thôn đỏ mắt, điên cuồng tranh cướp vàng trong bụng âm q/u/ỷ.

6.

Ngày càng có nhiều âm q/u/ỷ xuất hiện trong thôn.

Đêm nào cũng có âm q/u/ỷ quấy phá khắp nơi, tôi trốn trong chăn mà vẫn nghe được tiếng hét thê thảm.

Ấy thế mà người dân trong thôn lại không hề quan tâm đến lũ âm q/u/ỷ.

Mỗi lần có âm q/u/ỷ chết trong thôn thì sáng hôm sau người dân sẽ ra khỏi nhà từ sớm để đào hạt vàng trong bụng âm q/u/ỷ.

Trái lại, quái vật lông đỏ thường gõ cửa nhà người dân trong thôn lúc trước lại mất tăm.

Nhưng có một sự việc kỳ lạ khác xảy ra trong thôn liên quan đến những đứa bé.

Những người phụ nữ mang thai sau thím Vương lần lượt sinh con.

Ngày nào bà Hoàng cũng bận đỡ đẻ từ sáng đến tối.

Lần nào cũng vậy, những đứa bé với khuôn mặt xanh xao phải uống nước bùa thì mới sinh hoạt được bình thường.

Theo lý mà nói, người mẹ nào cũng muốn được ở bên cạnh con của mình, ấy vậy mà sau khi sinh con, những người phụ nữ trong thôn đều gửi đứa nhỏ cho bà Hoàng nuôi tại nhà bà ta.

Lúc đến nhà bà Hoàng, tôi nhìn thấy một loạt những chiếc nôi có em bé bên trong.

Những con vật có độc như rắn, rết bao vây xung quanh mấy đứa nhỏ, thỉnh thoảng còn có một đứa bé giơ tay nắm đuôi rắn.

Bà Hoàng thờ ơ:

"Bọn nhỏ là con dân của Cổ Thần, thế nên đám cổ trùng sẽ tự động thân thiết với chúng."

Tôi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó rất lạ.

Mãi đến lúc rời khỏi nhà bà Hoàng, tôi mới nhớ ra rằng hầu như mấy đứa bé đó không hề khóc tiếng nào.

Sau khi thai phụ cuối cùng trong thôn sinh con, ngay tối hôm đó, một cảnh tượng quái lạ đã diễn ra trong thôn.

Mấy chục con âm q/u/ỷ xuất hiện, nhưng chúng nó lại không phá phách lung tung giống những cái x/á/c không hồn nữa mà lại thực hiện một nghi thức hiến tế nào đó dưới trăng tròn một cách bài bản.

Một lát sau, tất cả âm q/u/ỷ đều quỳ xuống đất và há miệng, phun ra từng làn khói đen.

Trong khói đen có lẫn m/á/u, mỗi giọt m/á/u rơi xuống đều biến thành một hạt vàng.

Đến khi bọn chúng ngừng nhả hạt vàng thì quang cảnh trong thôn hoàn toàn thay đổi.

Dưới ánh trăng, cây cối bên ngoài chuyển sang màu xám, trên thân cây tản ra một loại ánh sáng không biết tên.

Vài phút sau, tất cả những cái cây bắt đầu nói chuyện như con người, nhưng giọng nói của chúng rất khó nghe, tôi hoàn toàn không biết chúng đang nói gì cả.

Nói xong, đám cây cối bắt đầu nức nở, tiếng khóc của bọn chúng còn thảm thiết hơn tiếng khóc của con người hàng vạn lần.

Đám cây cối vừa khóc lóc vừa vươn tay về phía thôn.

Tôi nhìn kỹ thì thấy những cái cây đó bất ngờ mọc lên cao hơn so với lúc đầu một đoạn.

Vô số sâu bọ, rắn rết và bọ cạp bò ra từ dưới gốc cây.

Đám cổ trùng bắt đầu bái lạy mặt trăng giống như âm q/u/ỷ, một lát sau, bọn chúng xếp thành một vòng tròn.

Từng con cổ trùng chui vào cơ thể âm q/u/ỷ, từ từ cắn nuốt m/á/u thịt của âm q/u/ỷ.

Mặt trăng trên trời dần nhiễm m/á/u, trông nó giống hệt như một vầng trăng m/á/u.

m q/uỷ bắt đầu hú hét, tiếng hét của chúng hoà vào tiếng hét vang vọng của đám cây cối.

Thế là, tôi bị mất ngủ cả đêm.

Sáng hôm sau, mặc dù tất cả người dân trong thôn đều trở nên gầy gò nhưng tinh thần họ lại rất hăng hái.

Trưởng thôn nói:

"Nước bùa của bà Hoàng rất hiệu quả, bởi vì chúng ta bài trừ sạch sát khí nên mới giống như bây giờ."

Còn bà Hoàng thì bắt lấy bả vai tôi từ phía sau, biểu cảm trên mặt bà ta rất nghiêm túc.

Sau khi tôi đến nhà bà ta, bà Hoàng mới lên tiếng:

"Tôi nghi ngờ âm q/u/ỷ trong thôn là do người dân trong thôn biến thành, những đứa bé mặt mũi xanh xao là do trong cơ thể bọn chúng có sát khí, có lẽ các thôn dân đã nhiễm quá nhiều sát khí, nên ban đêm mới biến thành âm q/u/ỷ."

"Có lẽ chính ông nội cậu đã sắp đặt nghi lễ tối hôm qua, âm q/u/ỷ bái lạy mặt trăng, bầu trời nhuốm m/á/u. Đến khi mặt trăng m/á/u xuất hiện, ông nội cậu sẽ thật sự biến thành q/u/ỷ."

Nói xong, bà Hoàng đưa cho tôi ba lá bùa thần, thoạt nhìn bùa thần lần này phức tạp hơn trước đây nhiều.

Bà Hoàng nói trong thôn không yên bình, nếu âm q/u/ỷ tới bắt tôi để ông nội đoạt x/á/c, mấy lá bùa thần này có thể trì hoãn được trong chốc lát.

Bà Hoàng nhìn thẳng vào tôi:

"Cậu không thể để bản thân gặp chuyện, nếu không sẽ chẳng còn ai áp chế được ông nội cậu đâu!"

Bà Hoàng nói thẳng.

Tối hôm đó, phòng tôi bị gõ cửa, tiếng đập cửa bình bịch không ngừng vang lên.

Ngoài cửa, không phải là bàn tay to mọc đầy lông đỏ mà là... bàn tay xanh xao với móng tay dài ngoằng của âm q/u/ỷ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom