• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Miêu Cương Cổ Sự (1 Viewer)

  • [Phần 4: Thoát Xác] Chương 13

1.

Hỏi vì sao Bồ Tát đổ ngã, ngài than rằng chúng sinh chẳng quay đầu.

Sau khi tượng Bồ Tát đổ, trong thôn xảy ra một chuyện lớn.

Nửa đêm, tất cả cánh cửa trong thôn đều bị gõ vang.

Tiếng đập cửa "thùng thùng thùng" nhịp nhàng như tiếng trống.

Âm thanh này khiến lòng người hốt hoảng, tiếng gõ cửa như đập vào trái tim tôi.

Vừa ra khỏi phòng ngủ, tôi thấy ngay một bàn tay đầy m/á/u đang gõ cửa phòng.

Tôi nhìn qua cửa sổ, thấy những căn nhà khác thắp sáng đèn dầu, từng tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp thôn.

Tôi sợ hãi chui vào trong chăn, cả đêm không dám ra ngoài.

Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống, tiếng gõ cửa nhịp nhàng tựa như tiếng trống chợt dừng lại.

Mãi đến khi trời sáng hoàn toàn, tôi mới dám ra khỏi nhà.

Những vật nuôi trong sân nhà tôi bị một thứ không biết tên g/i/ế/t gần hết.

M/á/u tươi và nội tạng rơi vãi khắp nơi, thậm chí còn có tròng mắt của con vật nào đó dính trên cửa nhà tôi.

Khung cảnh trong thôn càng thê thảm hơn, tình trạng của những hộ không mở cửa tương tự như nhà tôi, chỉ có một số dê bò bị xé x/á/c, m/á/u thịt nát bét, xương cốt bị bẻ gãy.

Khi nhìn thấy tôi, ánh mắt của tất cả mọi người trong thôn đều lộ rõ sự ác ý.

Bởi vì tôi là bé trai duy nhất trong thôn.

Thôn của tôi không có đàn ông, chỉ có tôi và ông nội là ngoại lệ.

Người trong thôn tôn thờ Cổ Thần, mà Cổ Thần lại cho rằng đàn ông là vật dơ bẩn, chỉ có phụ nữ mới được phép thờ phụng Cổ Thần cả đời.

Vì vậy, từ khi tôi còn nhỏ, những bé trai trong thôn đã bị đưa đến chùa miếu.

Đàn ông trong thôn sẽ rời đi sau khi phụ nữ mang thai.

Bị người trong thôn cô lập, tôi và ông nội đành phải sống ở một góc nhỏ trong thôn.

Người trong thôn không bán đồ cho hai ông cháu tôi.

Con chó mực lớn trong nhà là bạn đồng hành của ông nội khi đi săn.

Khi nhìn thấy ông nội, họ càng lộ rõ thái độ chán ghét hơn.

Ông nội là một thầy cúng ngoại lai, ông không tin vào Cổ Thần, nhưng ông vẫn xây một đền thờ riêng.

Trong đền thờ năm vị đại tiên Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Hôi*.

(*) Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Hôi: Cách gọi tắt của năm linh vật được thờ phụng trong dân gian Trung Quốc, bao gồm hồ ly, chồn, nhím, rắn và chuột.

Ông tôi là thành viên của một trong năm dòng họ lớn Mã, Triệu, Tôn, Lê, Phượng.

Thấy tôi đứng một mình, trưởng thôn bước tới và nói:

"Khi ông nội cậu còn sống, ông ta là người nuôi dưỡng cậu. Bây giờ ông nội cậu c/h/ế/t rồi, cậu phải sống dựa vào người trong thôn, thế nên cậu phải nghe lời chúng tôi. Việc đầu tiên cậu phải làm là phối hợp với người trong thôn phá bỏ đền thờ của ông nội cậu và thờ bùa vàng của Cổ thần trong nhà, vậy thì Cổ Thần mới phù hộ cho cậu. Cậu không cần lo lắng, chỉ cần cậu chịu quay đầu, Cổ Thần sẽ tiếp nhận cậu."

Người trong thôn bàn tán về ông nội tôi.

Họ nói ông nội tôi làm trái ý trời, muốn thoát x/á/c thăng thiên, chọc giận Cổ Thần nên mới gây ra tai hoạ lần này.

Mà quái vật lông đỏ chính là ông nội tôi, ông tôi biến thành q/u/ỷ rồi.

Thôn dân người đông thế mạnh, tất cả đều là phụ nữ, một đứa bé như tôi không có cách nào chống lại được.

Để sống sót, tôi phải đồng ý với yêu cầu của trưởng thôn, ngày mai cùng họ phá hủy đền thờ của ông nội.

Về đến nhà, tôi cảm thấy choáng váng, ngã lên giường ngủ thiếp đi.

Trong khi ngủ, tôi mơ thấy con chó mực lớn nhà mình.

Chó mực vậy mà lại biết nói tiếng người, nó nói:

"Người trong thôn chẳng có ai tốt cả, đền thờ kia là di vật của ông nội cậu, nếu cậu phá huỷ nó thì sẽ gặp hoạ lớn!"

Nói xong, chó mực chạy đi, bóng dáng nó xa dần cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Tôi giật mình thức dậy, lúc này trời đã sáng, một đêm cứ như vậy trôi qua.

2.

Trời còn chưa sáng, trước cửa nhà tôi đã đứng đầy người.

Trưởng thôn dẫn theo đám phụ nữ trong thôn nhìn chằm chằm đền thờ nhà tôi như hổ rình mồi, nhưng không có ai dám đi vào.

Mấy người đàn ông mới cưới vợ trong thôn định vào xem thử, nhưng lại bị trưởng thôn ngăn cản, bà ta dè dặt nhìn đền thờ của ông nội.

Tôi ở trong phòng đến khi mặt trời lên cao mới ra ngoài.

Trưởng thôn lạnh lùng nhìn tôi:

"Nhóc con, tuy cậu còn nhỏ nhưng hẳn là biết rõ, đã nói thì phải giữ lời đúng không?"

Tôi gật đầu rồi nép sang bên cạnh, để lộ con đường dẫn đến đền thờ:

"Đền thờ này là di vật ông nội để lại cho tôi, tôi không thể xuống tay được, các người muốn làm gì thì làm đi."

Trưởng thôn hơi sửng sốt, cuối cùng bà ta bất đắc dĩ thở dài, bảo mấy người đàn ông vạm vỡ đi về phía đền thờ.

Cơ bắp trên người đám đàn ông vạm vỡ này rất săn chắc, trong số bọn họ còn có một người sở hữu cánh tay to ngang ngửa với eo của tôi.

Nhưng bọn họ vừa đặt chân vào đền thờ của ông nội, cơ thể đột nhiên không thể nhúc nhích, giống như bị trúng chú định thân.

Đám người ngơ ngác đứng trước cửa đền thờ, nhìn chằm chằm bức tượng của năm vị đại tiên.

Vài giây sau, tất cả bọn họ đồng loạt quỳ xuống, liên tục dập đầu bái lạy năm vị đại tiên.

Trong khi dập đầu, m/á/u tươi không ngừng chảy ra từ khoé miệng họ, đến cuối cùng, m/á/u trên đầu và m/á/u trong miệng hoà vào nhau.

Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, cho dù họ không c/h/ế/t vì mất m/á/u thì cũng mắc bệnh nặng.

Bà đồng của thôn là bà Hoàng bước ra khỏi đám đông, trong tay bà ta cầm lá bùa màu vàng.

Bà ta vỗ nhẹ lên cổ từng người, đám đàn ông lập tức dừng lại.

Bà ta quan sát bức tượng năm vị đại tiên trong chốc lát rồi quay đầu, nhét lá bùa màu vàng trong tay vào miệng mấy người đàn ông.

Trong nháy mắt, đám đàn ông lập tức khôi phục trạng thái bình thường, rối rít cảm ơn bà ta.

Bà Hoàng bước tới kéo tay tôi:

"Cậu nhóc, đền thờ này có quy tắc riêng của nó, bọn tôi là con cháu của Cổ Thần nên không thể vào trong được. Có câu muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, vì vậy, chỉ mình cậu có thể phá hủy được đền thờ này."

Bà Hoàng cũng không ép buộc tôi, bà ta ngồi bên cạnh, nắm tay tôi cùng trò chuyện việc trong nhà.

Bà ta nói việc ông nội tôi có thể vào thôn là do bà ta ngầm đồng ý.

Cổ Thần không phải vạn năng, so với Cổ Thần, thầy cúng càng am hiểu về những chuyện liên quan đến thần tiên và ma quỷ hơn.

Bởi vậy, từ trước đến nay tôi và ông nội sống trên núi không gặp phải bất kỳ chuyện gì.

Chẳng qua ông nội là người không thích nhún nhường, đạo pháp mạnh mẽ, đồng thời ông cũng là con cháu của dòng họ Tôn, một trong năm dòng họ lớn ở vùng Đông Bắc, hơn nữa còn nắm giữ một số bí thuật trong tay.

Vì vậy, trước khi c/h/ế/t ông nội mới tìm cách thoát xác để đến một nơi mà chúng tôi không thể nào biết được.

Bà Hoàng lấy ra một quyển sách, trên mặt có ghi mấy chữ bí thuật thoát xác.

Chỉ là quyển sách này đã rách bươm, số chữ có thể đọc được không nhiều.

Trên sách viết:

"Chó mực tru dưới trăng, thoát xác thành tiên. Nếu thành công sẽ tạo phúc ba đời, một khi thất bại thì cả thôn đều nhiễm m/á/u."

Tôi nhìn gương mặt hiền hậu của bà Hoàng, mặc dù tôi rất trân trọng đền thờ của ông nội nhưng lòng tốt trong tôi vẫn trỗi dậy.

Tôi gật đầu, cầm búa đi về phía đền thờ.

Thế nhưng khi tôi vừa bước chân vào đền thờ, dường như tôi chợt nghe được mấy tiếng thở dài, giống như bức tượng năm vị đại tiên thật sự có linh tính.

Tôi còn chưa kịp ra tay, năm bức tượng thần đã vỡ vụn.

Tôi quay đầu nhìn bà Hoàng, bấy giờ bà ta đang cười quái dị, nhưng vừa thấy tôi quay đầu, biểu cảm trên mặt bà ta lập tức chuyển thành hiền từ.

Bà Hoàng vừa khen tôi là "đứa trẻ ngoan" vừa liếc nhìn trưởng thôn.

Trưởng thôn cười tủm tỉm kéo tay tôi:

"Bé con, từ đây về sau cậu là thành viên của thôn chúng ta, dì sẽ chu cấp chi phí ăn mặc cho cậu."

Tôi gật đầu, không nói gì thêm.

Cùng ngày, bà Hoàng viết rất nhiều bùa chú và dán bùa vàng lên trên tường nhà tôi.

Tối đến, bàn tay mọc đầy lông màu đỏ vẫn xuất hiện như bình thường, cửa nhà của tất cả các gia đình trong thôn đều bị gõ vang.

Có điều, bàn tay lông đỏ vừa chạm vào cửa nhà tôi, tôi đã nghe thấy một tiếng hét thảm.

Trong nháy mắt, tiếng gõ cửa dừng lại, bàn tay lông đỏ to lớn kia thì biến mất.

3.

Rõ ràng lá bùa vàng kia làm bàn tay lông đỏ bị thương.

Tôi mở cửa ra, nhìn thấy vài vết m/á/u và mấy sợi lông màu đỏ dưới đất.

Mấy sợi lông này to hơn lông của chó mực, có vẻ nó thuộc về một loại động vật kích thước lớn nào đó.

Nhưng Miêu Cương khác với phương Bắc, diện tích vùng Đông Bắc không quá rộng, những động vật hoang dã như hổ và gấu sẽ không bao giờ xuất hiện.

Bà Hoàng đến nhà tôi và nói với tôi rằng lông này là do ông nội tôi lưu lại.

Nếu việc thoát xác thành tiên thất bại thì người thực hiện bí pháp này chỉ có thể cướp lấy cơ thể của người hoặc sinh vật khác để sống lại.

Con chó mực nhà tôi đã c/h/ế/t, khả năng cao là bị ông nội tôi cướp lấy cơ thể.

Nhưng tôi cảm thấy hơi khó hiểu, bởi vì con chó nhà tôi là chó mực, lông của nó không thể là màu đỏ được.

Bà Hoàng giải thích:

"Sát khí có màu đỏ, ông nội cậu không chỉ biến thành q/u/ỷ mà còn là loại q/u/ỷ khủng bố nhất. Lông chó mực chuyển sang màu đỏ là biểu hiện âm dương đảo lộn, là dấu hiệu của tai ương đẫm m/á/u."

Tôi sợ đến mức run bần bật, vội vàng ném nhúm lông đỏ xuống đất.

Bà Hoàng còn nói, vì không còn sự lựa chọn nào khác nên ông nội tôi mới cướp lấy cơ thể của chó mực.

Mặt trăng đỏ xuất hiện là lúc sát khí mạnh mất, ông nội sẽ rời khỏi cơ thể chó mực và cướp lấy thân x/á/c tôi.

Vì vậy, bà ta đốt một lá bùa vàng thành tro rồi hòa vào nước cho tôi uống.

Nước bùa này có thể giúp người ta xua đuổi tà ma, tránh né tai hoạ, có lẽ nhờ nó mà lúc mặt trăng đỏ xuất hiện, tôi sẽ có được đường sống.

Sau khi bố trí thêm rất nhiều bùa thần trong nhà tôi, bà Hoàng mới rời đi.

Buổi tối, trưởng thôn bảo tôi đừng ra khỏi nhà, bà ta nói rằng người trong thôn muốn tổ chức lễ hiến tế trăng đỏ để xua đuổi tà ma.

Có lẽ nhiều năm rồi bọn họ không thực hiện nghi lễ này, bởi vì từ lúc hai ông cháu tôi đến sống ở đây, tôi chưa từng nghe ai nhắc đến việc này.

Nghi thức hiến tế này là bí thuật của thôn, nên trưởng thôn không cho tôi tham gia.

Buổi tối, tiếng hát vang vọng khắp thôn của bà Hoàng làm khơi dậy lòng tò mò của tôi.

Thế nên tôi dựa vào hàng rào tre nhà mình, lắng nghe tiếng động từ buổi lễ hiến tế mặt trăng đỏ.

Sau khi hát xong, bà Hoàng bắt đầu đánh trống, từng tiếng trống như gõ vào tim tôi.

Mỗi nỗi buồn không thể lý giải được chợt dâng lên trong lòng tôi, giống như tôi sắp mất đi thứ gì đó.

Vài phút sau, người dân trong thôn xếp thành vòng tròn, vây quanh hiện trường hiến tế.

Sau đó, tiếng trẻ con khóc lóc thảm thiết vang lên khiến tôi run sợ.

Tiếng khóc hoà cùng tiếng hát và tiếng trống của bà Hoàng tạo thành âm thanh như q/u/ỷ khóc sói gào.

Tôi vội vàng chạy về phòng, không dám nhìn trộm lễ hiến tế trăng đỏ nữa.

Sáng hôm sau, khi tôi đi vào thôn thì phát hiện trong thôn có sự thay đổi.

Hình như số lượng trẻ con trong thôn ít hơn rất nhiều, tất cả những cậu bé chưa đủ tuổi đưa tới chùa miếu đều biến mất.

Tôi hỏi trưởng thôn:

"Dì trưởng thôn, trẻ con trong thôn chúng ta đâu hết rồi?"

Bà ta ngập ngừng vài giây mới trả lời:

"Thời gian gần đây thôn chúng ta không yên ổn, nên tất cả trẻ con đều được đưa tới chùa miếu trong đêm để tránh tai hoạ."

Quả nhiên, tối hôm đó trong thôn lại xuất hiện sự kiện ma quái mới.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một đám sinh vật giống như x/á/c c/h/ế/t không hồn ở bên ngoài.

m thanh phát ra từ miệng bọn chúng nghe như tiếng sói tru.

Một thôn dân chạy trốn không kịp bị sinh vật đó xé x/á/c ngay tại chỗ.

Sinh vật nọ trực tiếp dùng móng vuốt sắc nhọn mổ bụng thôn dân, khiến cho ruột của người kia trào ra ngoài.

Vô số n/ội t/ạng bị nó nhét vào miệng, từ từ nhấm nháp, m/á/u tươi bắn khắp cơ thể.

Khi sinh vật kia đang quấy phá, trên bầu trời bất ngờ xuất hiện bùa vàng.

Quái vật tru lên rồi quay đầu bỏ chạy.

Hôm sau, bà Hoàng tập hợp người dân trong thôn lại.

"Sinh vật xuất hiện ngày hôm qua là âm q/u/ỷ, từ xưa đến nay âm q/u/ỷ vẫn luôn tồn tại. Bây giờ số lượng bé gái trong thôn quá ít, Cổ Thần đại nhân không còn phù hộ chúng ta nữa, cho nên âm q/u/ỷ mới tới quấy phá."

Ban đêm, trong thôn lại xuất hiện thêm rất nhiều bùa vàng.

Nhà nhà đóng chặt cửa, thỉnh thoảng mới nhìn thấy vài người đàn ông ra ngoài tuần tra xung quanh các căn nhà.

Nếu cẩn thận lắng nghe thì sẽ nghe thấy một số âm thanh khó nghe vọng ra từ những căn nhà này.

1710836825852.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom