-
Chương 7
7.
Khi mẹ tôi và chú Đông lấy búa, ngoài sân có một bóng đen lao tới, là thím Tam nhà bên.
Thím đứng trong sân, mặt mày chất phác nhìn xung quanh, vờ như không thấy tôi đang nằm dưới đất.
Mẹ tôi và chú Đông đang đi từ sân sau tới chính là mục tiêu của thím Tam.
Thím Tam lảo đảo bước tới, mẹ tôi còn nhiệt tình chào hỏi thím Tham.
Thím Tam cắn mạnh lên tay mẹ tôi một cái, mẹ tôi bị đau, hét lên thảm thiết.
Chú Đông vội vàng đá ngã thím Tam ra.
Thím Tam ngã xuống đất lại giống như bà Hoàng, dùng cả tứ chi để đứng dậy.
Cả người thím như bánh quẩy xoắn, x/ư/ơ/n/g cốt kêu lên răng rắc.
Tôi nhìn mà tê dại da đầu, chú Đông kéo tôi dậy, sau đó lôi mẹ tôi chạy như bay.
Dọc theo con đường này đều là người phụ nữ trông như thế, bọn họ cử động chậm chạp, mắt trợn trắng, ho ra m/á/u tươi.
Chú Đông khiêng tôi tới nhà bà Hoàng.
Mẹ tôi luôn nói chỉ có bà Hoàng biết cách tạo ra lồng Vọng Nữ.
Bà Hoàng là bà cốt trong làng, nhưng thân phận khác của bà ta là người canh giữ cây thần.
Năng lực của bà ta đều hấp thu được từ cây thần, bà ta là người phụ trách việc cúng tế cho cây thần.
Bà Hoàng cũng bị nhiễm bệnh đó, không ngừng ho ra m/á/u, có thể là do thân phận bà cốt đặc biệt nên bà ta không biến thành cái x/á/c biết đi.
Nhưng cơ thể yếu ớt này không đủ sức để bà Hoàng chế tạo ra lồng Vọng Nữ.
Chú Đông và mẹ tôi chỉ có thể đưa tôi về nhà chú Đông trước.
Bắt đầu từ hôm nay, làng hoàn toàn thay đổi, tôi còn nghe được tiếng xào xạc không biết đến từ đâu.
Phụ nữ trong làng đều nhiễm loại bệnh đó, khi đứng dưới ánh mặt trời thì vẫn bình thường.
Chỉ đến khi tắt nắng, bọn họ lập tức biến thành x/á/c không hồn.
Loại virus đó không ảnh hưởng đến đàn ông ngoài làng, mẹ tôi cũng không bị sao cả.
Mẹ tôi và chú Đông trói tôi lại, chỉ khi nào đến lúc ăn cơm mới thả tôi ra.
Chú Đông cầm d/a/o canh bên cạnh, chú ta và mẹ tôi trông coi tôi, tôi không trốn đi được.
Tôi đành chấp nhận, thậm chí lúc bọn họ đang cố gắng sinh con gái, tôi cũng lười tránh đi.
Bọn họ không biết xấu hổ thì tôi cũng không cần giữ mặt mũi cho bọn họ nữa!
Việc sinh con gái còn chưa ra đâu, tôi đã ốm một trận.
Tôi sốt gần bốn mươi độ suốt ba ngày, ý thức trở nên mơ hồ.
Vì sốt cao, tôi bắt đầu ho ra m/á/u.
Chú Đông nhìn m/á/u dưới đất, rơi vào trầm tư.
"Trong m/á/u có lẫn nội tạng, nó sắp sốt đến mức hỏng nội tảng rồi."
"Nếu không xử lý nhanh chút, chắc chắn nó sẽ c/h/ế/t.
Mặt mẹ tôi lộ ra vẻ ngoan độc:
"Nó c/h/ế/t chẳng sao, đừng ảnh hưởng đến việc đẻ con gái của chúng ta, đây mới là cây rụng tiền."
Chú Đông rất tán thành, gật đầu. Hai người bất chấp tình hình của bà Hoàng, trực tiếp mang búa đến.
Bà Hoàng bị chú Đông ép tạo lồng Vọng Nữ.
Bà Hoàng chỉ có thể vừa ho ra m/á/u, vừa ngâm chú ngữ không biết tên.
Bà dán bùa vàng lên đầu tôi:
"Đông Tử, lát nữa cậu c/h/é/m xuống ngay đây, sau đó nhét hết vào lồng ra được."
Chú Đông gật đầu, chờ hành động tiếp theo của bà ta.
Bà Hoàng vừa đứng dậy, cả trăm cái mặt người đột nhiên nổi lên trên người bà ta.
Tôi hoảng sợ nhìn mấy khuôn mặt người kia xé x/á/c bà Hoàng đang sống sờ sờ thành từng mảnh nhỏ.
Cả đống vàng rơi lộp bộp xuống vũng m/á/u.
Bà Hoàng hóa thành cái x/á/c khô, ngoại trừ đống mặt người đếm mãi không hết thì không thể nào xác nhận được thân phận.
Mẹ tôi và chú Đông nhìn nhau, trong mắt tràn ngập tham lam.
8.
Mẹ tôi cảnh giác nhìn chú Đông, chú Đông mỉm cười:
"Nhặt lên đi, mình là người một nhà, ai nhặt cũng như nhau."
Lúc này mẹ tôi mới yên lòng ngồi chồm hỗm xuống, nhặt từng hạt bỏ vào túi.
Chú Đông đứng sau, lạnh lùng nhìn mẹ tôi, còn tiện tay cởi thắt lưng ra.
Mẹ tôi đang đắm chìm trong sự vui sướng do vàng mang tới, chú Đông đã dùng thắt lưng siết chặt cổ bà.
Mẹ tôi bị siết trợn trắng hai mắt, hai chân không ngừng quờ quẫy, mãi đến khi không còn nhúc nhích nữa.
Chú Đông giơ tay kiểm tra nhịp thở của mẹ tôi, xác nhận chưa chết mới thở phào nhẹ nhõm:
"Không chết là được, không chết là được, mất con mụ này thì sao đẻ được con gái nữa!"
Chú Đông xách tôi đang hấp hối, khiêng mẹ tôi về nhà mình.
Chú ta dùng xích buộc cổ mẹ tôi lại, sau đó c/h/ặ/t tay chân bà trước mặt tôi.
Mẹ tôi đau đến mức run rẩy, dần tỉnh lại.
Bà nhìn chú Đông, chửi ầm lên:
"Mày là cái loại đáng bị ngàn dao c/h/é/m, có c/h/ế/t cũng không yên!"
Chú Đông cười nham hiểu:
"Hừ, đám đàn bà như mày táng tận lương tâm, ông đây chỉ thay trời hành đạo thôi."
Lần chú Đông đi vắng kia, chú ta không chỉ chiếm được vàng em trai để lại mà còn biết được chuyện trong làng.
Em trai chú Đông đã tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình một người đàn bà trong làng chế tạo ra lồng Vọng Nữ.
Gã đi theo người đàn bà kia, nhìn người đàn bà kia treo lồng Vọng Nữ hiến tế cho cây Cầu Nữ.
Cây vang lên tiếng xào xạc như đáp lại lời phụ nữ cầu xin.
Người phụ nữ chợt co quắp dưới mặt đất, trên người xuất hiện mảng m/á/u lớn, khi vết m/á/u khô đi thì là một cái mặt người.
Em trai chú Đông và người đàn bà ấy đã bên nhau một tháng, mãi đến khi người đàn bà ấy mang bầu.
Trong tháng đó, đêm nào người đàn bà ấy cũng đau đớn gào thét, sau lưng cũng xuất hiện vệt m/á/u.
Mặc dù người đàn bà cố tình giấu diếm, nhưng vẫn bị gã nhìn thấy.
Sau khi mặt người nuốt hết m/á/u thịt của người đàn bà kia thì rơi ra vàng như bà Hoàng.
Hầu như đàn bà nào trong làng cũng có mặt người như thế.
Tay họ ít cũng đã g/i/ế/t một đứa con trai của mình.
Gã tự đến cây Cầu Nữ, dùng đủ cách cũng không thể để mặt người lên người gã.
Gã đoán rằng rất có thể cây Cầu Nữ chỉ hữu hiệu với đàn bà.
Rất nhanh, gã biết bí mật của mình đã bị lộ ra.
Đàn bà trong làng nghe theo chỉ dẫn của bà Hoàng, c/h/ặ/t gã thành bảy, tám mảnh, chôn ở thôn Đông.
Chú Đông cũng bị vàng mê hoặc.
"Đợi ông đây chiếm hết đám đàn bà chúng mày rồi sẽ có vàng vô hạn."
Mẹ tôi sợ đến mức run lẩy bẩy, còn rúc vào cùng chỗ tôi.
Bà không ngừng xin lỗi tôi:
"Mẹ sai rồi, mẹ sai rồi, nếu mẹ không tham lam thì hai mẹ con mình cũng không rơi vào tay tên ác quỷ này."
Tôi cam chịu số phận, hai mắt nhắm nghiền, không phân biệt nổi rốt cục mẹ tôi hay chú Đông mới là tên ác quỷ độc địa hơn.
Khi trời sáng, chú Đông rời khỏi nhà.
Lúc chú ta về, chú ta đã lấy được một quyển sách ố vàng và một gói hàng rướm m/á/u.
Sách bị chú ta ném bừa trên bàn.
Lúc chú Đông ngủ say, tôi lặng lẽ lật sổ ra.
Trong sổ viết, cúng tế cây Cầu Nữ cần bà đồng chế tác lồng Vọng Nữ.
Bà đồng rạch thân cây Cầu Nữ, lấy nước rỉ ra, trộn nước với thủy ngân mới có thể khiến lồng Vọng Nữ và cây thần liên kết với nhau.
Bà Hoàng hóa ra chẳng phải bà cốt gì, mà là bà đồng của cây thần.
Mà bà đồng kế nhiệm chi cần giã nát hài cốt bà Hoàng trước cây thần.
Sau đó trộn m/á/u mình vào hài cốt, bôi lên cây thần là có thể ký kết khế ước.
Mà gói hàng rướm m/á/u kia chính là hài cốt của bà Hoàng.
9.
Tôi chưa kịp đặt quyển sách về chỗ cũ, tiếng kêu đau đớn thảm thiết đột nhiên vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong làng.
Chú Đông ngồi dậy khỏi giường, đi ra cửa sổ nhòm ra ngoài.
Cả làng loạn cào cào, bảy, tám con quỷ vô diện đ/i/ê/n cuồng tập kích toàn bộ người người.
Người bị quỷ vô diện bắt được sẽ bị nó xé nát bụng, đ/i/ê/n cuồng gặm nội tạng bên trong.
Chú Đông nuốt nước bọt, cầm cây búa lên.
Người trong làng kêu thảm thiết suốt cả đêm.
Ba người chúng tôi sợ tới mức không dám chợp mắt, sợ thứ kia có thể xông vào bất cứ lúc nào.
Đợi đến lúc trời sáng, chú Đông trói chặt tôi và mẹ tôi lại, sau đó một mình rời đi.
Chưa được nửa canh giờ, chú Đông vội vàng trở về, chú ta còn cầm theo một cái rương lớn.
Tôi và mẹ tôi bị chú Đông nhét vào rương.
Đợi đến lúc được thoát ra ngồi, chúng tôi đã ở trong một ngôi miếu đổ nát ngoài làng.
Quỷ vô diện như có ý thức, chúng chỉ tàn phá bừa bãi trong làng, rời khỏi phạm vi làng là chúng tôi an toàn.
Chú ta cầm búa, ném một túi đồ ăn cho mẹ tôi:
"Mày cho nó ăn đi. Nếu nó c/h/ế/t, mày cũng không cần sống nữa."
Mẹ tôi run rẩy gật đầu, sau đó nhét bánh bao vào miệng tôi.
Một lát sau, chú Đông chợt vươn tay bóp cổ mẹ tôi:
"Mày là người trong làng, có biết chuyện quỷ vô diện là sao không?"
Mẹ tôi bị siết đến mức trợn trắng mắt, khó khăn gằn từng chữ:
"Không biết...
Chú Đông nghĩ ngợi chút rồi thả lỏng tay ra.
Vào ban đêm, trong làng truyền ra tiếng kêu thảm. Thì ra có một người phụ nữ bị quỷ vô diện cắn c/h/ế/t trên đường rời khỏi làng.
Chú Đông đánh bạo đi tới, nhân lúc quỷ vô diện đang cắt nuốt thịt, chú ta bổ lên đầu quỷ vô diện.
Quỷ vô diện kêu thảm một tiếng, điên cuồng phóng về phía chú Đông.
Nhưng búa trên đầu nó quá nặng, chạy được mấy bước đã ngã lăn xuống đất.
Chú Đông lập tức đè lên nó, dùng thắt lưng trói tay nó lại.
Chú ta rút búa ra, thẳng tay bổ đầu quỷ vô diện.
Trong đầu quỷ vô diện không có m/á/u, chỉ có óc trắng nõn chảy ra.
Ngay lúc óc chảy ra, tôi nghe được tiếng xào xạc, da thấy hơi ngứa.
Cẩn thận quan sát thì trên óc chằng chịt dấu răng như bị trùng cắn.
Chú Đông lật quỷ vô diện không còn nhúc nhích ra, sau lưng nó có hình mặt người.
Có điều, mặt người lúc này không còn sinh động như thật nữa.
Mặt người cũng chằng chịt dấu răng.
Thì ra, mấy cái mặt người kia đều là trùng bám trên cơ thể người.
Từng con trùng nhỏ đến mức không nhìn ra tụ tập một chỗ, giống như hình xăm.
Chúng đ/i/ê/n cuồng cắn nuốt m/á/u thịt người, sau đó bài tiết ra vàng.
Sau khi ăn sạch m/á/u thịt người thì chúng chui vào đầu, ăn toàn bộ ngũ quan nội tạng, sau đó khống chế cái x/á/c biết đi này.
Chú Đông vội vàng trói mẹ tôi vào trong miếu đổ nát, kéo tôi vào nhà bà Hoàng.
Chú ta lật tung cả nhà bà Hoàng cũng không tìm được chất lỏng của cây thần.
Nhưng tư liệu về trùng được viết trên vách điện thờ.
Thứ đó gọi là trùng Ngão Sinh, một loại trùng sống cộng sinh với cây thần. Mỗi một cái lồng Vọng Nữ kia đều để trùng Ngão Sinh lần theo m/á/u, bám lên người đàn bà.
Trong tư liệu không đề cách để tiêu diệt trùng Ngão Sinh, ngay cả bà Hoàng cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng m/á/u thịt trên người bị cắn nuốt.
Đến khi trùng Ngão Sinh cắn nuốt hết m/á/u thịt trên người sẽ chui vào đầu, biến người ta thành quỷ vô diện.
Đàn bà trong làng biến thành kí chủ cho trùng Ngão Sinh xong đều được bà Hoàng nói cho biết.
Bọn họ sẽ trốn đến bãi tha ma ngoài làng sống đoạn đời cuối cùng, tự sinh tự diệt.
Người trong làng cũng giữ kín như bưng chuyện quỷ vô diện cũng là vì vậy.
Bây giờ quỷ vô diện hoành hành chính là do bệnh dịch ho ra máu.
Rất nhiều người bị trùng Ngão Sinh ăn sạch m/á/u thịt nên biến thành quái vật như vậy.
Những thứ này cũng không liên quan gì đến chúng tôi.
Chúng tôi tìm được một căn hầm nhỏ dưới nhà bà Hoàng.
Lúc mở cửa hầm ra, chú Đông ngây dại.
Trong đó có một bộ thi thể khô quắt của bé gái.
Không, nói đúng ra là một bộ thi thể lưỡng tính.
Trùng Ngão Sinh trên điện thờ cũng không phân biệt nam nữ, chỉ cần kế thừa trùng trên người là được.
Thì ra, người đàn bà bị trùng kí sinh, sinh con kia vốn không phải người bình thường, mà là trùng.
Cái gọi là lễ cúng tế Hồng Hà chính là "làm sạch" cơ thể để biến thành con gái thực thụ.
Cũng chính vì thế mà đứa trẻ mới gào thét thê lương đến vậy.
Thấy thế, mắt chú Đông hơi sáng lên.