-
[Phần 2: Ký sinh] Chương 5
1.
Bạn thân của tôi c/h/ế/t rồi, nó bị mẹ ruột biến thành lồng Vọng Nữ, treo trên cây Cầu Nữ.
Mẹ nó đứng dưới cây lẩm bẩm:
"Cây thần cây thần, cầu xin ngài ban cho con một đứa con gái."
Đây là tập tục ở làng tôi.
Bà cốt trong thôn nói đàn ông là thứ không thuần khiết, chỉ có phụ nữ mới khiến làng thịnh vượng.
Gần trăm năm nay, chỉ cần là bé trai được sinh ra trong làng đều sẽ bị biến thành tế phẩm cho cây thần.
Đến lúc đó, người mẹ có con trai đã mất kia chỉ cần tằng tịu với gã đàn ông khác là có thể sinh con gái.
Làng chúng tôi cũng hiếm khi xuất hiện đàn ông.
Đàn ông nơi khác thường đến đây nghỉ một thời gian, sau khi đàn bà có con, họ sẽ cầm tiền làng thưởng rồi đi thật xa.
Từ lúc sinh ra, tôi chưa từng được gặp cha ruột, ngày ngày sống trong lo sợ.
Lúc mẹ của bạn thân xoay người lại, bà ta nhìn thấy tôi đang trốn trong rừng cây.
Bà ta chỉ vào người tôi, như thấy điều gì cực kì đáng sợ:
"Ma... Ma... Mẹ mày... Sao mày chưa thành tế phẩm..."
Bà ta kinh hoàng chạy đi khiến bùn bắn tung tóe lên người.
Tôi nhìn bóng lưng bà ta, lẩm bẩm trong miệng:
"Mẹ sẽ không hiến tế tôi cho cây thần đâu. Mẹ đối xử với tôi tốt lắm, nói muốn sống bên nhau cả đời."
Lúc tôi về nhà, mẹ tôi đã nấu cơm tối xong.
Bà đặt gà vịt thường ngày không nỡ ăn lên bàn cơm.
Thậm chí mẹ còn rót ít r/ư/ợ/u, xem ra tâm trạng đang rất tốt.
Lúc tôi bước vào nhà, mẹ đang định bưng chén lên, nhìn thấy tôi, mẹ hơi khựng lại:
"... Con... Sao con về sớm thế..."
Bà vội vàng vào bếp, lấy thêm bộ bát đũa nữa:
"Nào, con trai, mau tới ăn thôi."
Lúc đang ăn, mẹ lại hỏi:
"Con trai này, vừa nãy con... có thấy gì không..."
Tôi vội vàng gật đầu, miêu tả dáng vẻ của mẹ bạn thân trước cây thần.
Mẹ tôi nghe xong thì nhíu mày, nhất là lúc nghe tôi kể mẹ bạn thân cầu xin cây thần ban cho con gái, bà bàng hoàng:
"Trời ơi, con trai con gái như nhau mà, tội gì phải làm vậy."
"Con nào chả là đứa cha mẹ xót thương!"
Tôi gật đầu, sau đó nói:
"Mẹ ơi, đợi con lớn lên, con sẽ kiếm thật nhiều tiền rồi dẫn mẹ khỏi nơi này, được không?"
"Bọn họ đều là người xấu, con không muốn mẹ ở cùng bọn họ."
Mẹ tôi ngừng một lúc, chần chừ vươn tay ra, cuối cùng xoa đầu tôi.
Một lúc sau, bà mới nói:
"Trừ chuyện đó ra... Con còn thấy gì không?"
Tôi lắc đầu.
Mẹ không nói thêm gì nữa, chỉ không ngừng gắp đồ ăn cho tôi.
Ăn cơm xong, bà bảo tôi đi ngủ sớm.
Đây là quy tắc trong làng, mỗi khi có người cầu nguyện với cây thần thì người trong làng phải ngủ sớm.
Tới nửa đêm, phòng mẹ tôi chợt phát ra âm thanh rên rỉ.
Cái âm thanh đứt quãng khiến tôi tò mò. Lúc tôi đi ra khỏi phòng mình thì mẹ lại thét thảm thiết.
Âm thanh đó khiến tôi sợ đến mức ngã dập mông xuống đất.
Tôi lấy lại tinh thần, vội vàng chạy vào phòng mẹ.
Tôi nhìn thấy mẹ khom người trên giường, ánh trăng chiếu lên lưng bà, trên đó có một khuôn mặt người.
Mặt người không ngừng gặm m/á/u thịt bà, khiến bà đau đến mức không muốn sống nữa.
Tôi sợ đến run bần bật. Khi đó mẹ tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ lừ.
Đến khi tôi tỉnh lại lần nữa, tôi đã nằm trên giường.
Tôi hỏi:
"Mẹ ơi, sao sau lưng của mẹ... lại có mặt người ạ?"
Mẹ tôi xoa đùa tôi, sau đó dịu dàng mỉm cười:
"Nói linh tinh gì thế, con ngủ nhiều mụ mị cả đầu rồi đấy."
2.
Ban ngày, trong làng có mấy người đàn ông từ nơi khác đến.
Họ lởn vởn trước nhà tôi rất lâu, mãi đến khi tôi ra mới bắt chuyện tôi:
"Em trai này, sao trong làng em không có con trai vậy?"
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, không nói một lời.
Không được kể chuyện trong làng cho người ngoài, nhất là đàn ông nơi khác.
Trước kia bạn thân tôi nói hớ đã bị mẹ đánh bằng roi, đánh tới mức thừa sống thiếu chết mới dừng tay.
Thấy tôi không nói lời nào, người đàn ông móc gói kẹo trái cây trong túi ra cho tôi:
"Bạn nhỏ, con nói cho chú nghe đi, chú sẽ không kể cho ai khác đâu."
Tôi nhìn kẹo trái cây trong tay, do dự rất lâu, vẫn quyết định không nói cho chú ta biết.
Cả chiều hôm đấy, người đàn ông ngồi canh trước nhà tôi, đến khi mẹ tôi trở về, chú ta mới rời đi.
Liên tiếp mấy ngày trời, người đàn ông đều xuất hiện trước cửa nhà tôi, ngồi lì đến trưa.
Một tuần sau, người đàn ông đó đưa một bức tranh cho tôi, chỉ vào người đàn ông trên đó:
"Bạn nhỏ này, người này là cha con đó, con biết không?"
Tôi nhìn tranh người đàn ông kia mang tới, cảm thấy người đó quả thật hao hao giống mình.
Người đàn ông lập tức cầm tay tôi, đưa kẹo trái cây và đồ ăn vặt cho tôi:
"Chú là chú Đông của con, cha con mất tích nên chú đến xem con có biết gì không."
"Chú Đông có thể dẫn con đi tìm cha đấy."
Vì khát vọng được gặp cha, tôi quyết định giúp chú ta.
Nhưng tôi không dám nói rõ việc trong làng, chỉ có thể chỉ vào lối rẽ cạnh đó.
Cuối ngã ba kia là cây Cầu Nữ, nếu nhìn thấy lồng chim trên đó, chú Đông có thể sẽ hiểu ra.
Sau ngày chú Đông rời đi, chú ta không xuất hiện lại nữa.
Vài ngày sau, khi về mẹ tôi sẽ nói:
"Con trai, mấy ngày này đừng ra ngoài chơi nữa."
"Trong làng có dịch, mấy thím con bị ho ra máu, đừng để bị dính."
Tôi gật đầu.
Ngày hôm sau, bà Hoàng - bà cốt duy nhất trong làng gọi toàn bộ mọi người lại.
Bà nói:
"Trong làng đang có ma quỷ hại người, nhà nhà ốm bệnh, e là do ma quỷ gây ra."
Tối hôm đó, quả nhiên trong làng xảy ra chuyện kì quái. Tôi nhìn thấy ngoài cửa sổ có một thứ gì đó như x/á/c không hồn.
Nó cực kì giống người, nhưng không có mặt, chạy ào ào trong làng, chạy từ đông sang tây, gặp người là cắn.
Cuối cùng, bà Hoàng vẩy bột trắng ra, cả đống độc trùng chui vào trong người thứ kia, thứ kia mới xoay người rời đi.
Bà Hoàng nói:
"Đây là quỷ vô diện, là ma quỷ do người xứ khác dẫn tới."
Bà ta khiến tôi chợt nhớ ra chú Đông quái dị kia.
Lúc ra phòng khách, tôi thấy trên bàn có một tờ báo cũ, có vẻ là do mẹ tôi tìm ra.
Trên báo có một bức ảnh to đùng, người trong hình chính là chú Đông.
Dòng chữ đen to đùng trên tờ báo đề:
[PHÁT HIỆN MỘT THI THỂ NAM GIỚI Ở THÔN ĐÔNG, CHƯA THỂ XÁC NHẬN DANH TÍNH, AI QUEN NGƯỜI NÀY, NHANH CHÓNG LIÊN HỆ.]
Trong nháy mắt, da đầu tôi tê dại, trong đầu toàn là hình ảnh chú Đông quái dị.
Nhịp chân chú ta rất mạnh mẽ, xem ra chính là quỷ vô diện trong lời bà Hoàng.
Tôi chưa kịp suy nghĩ, tiếng rên rỉ gào thét đau đớn lại truyền ra từ phòng mẹ tôi.
Khi tôi đi tới, sau lưng mẹ tiếp tục xuất hiện gương mặt kia.
Dưới ánh trăng, mặt người kia trắng bệch.
Tôi càng nhìn càng thấy quen mắt, cuối cùng, tôi đột ngột nhận ra, gương mặt người đó là... của tôi!
Ánh trăng đột nhiên tối đi, trong nháy mắt, cả căn phòng trở nên tĩnh mịch.
Mẹ tôi vẫn đang ngủ yên trên giường, gương mặt kia đã biến mất.
3.
Đến khi trời hửng sáng, làng trở lại yên bình.
Sau khi uống bùa thần bà Hoàng cho, cơ thể của những người ho ra m/á/u đều tốt lên trông thấy.
Khi tôi ra ngoài, tôi vừa khéo gặp bà Hoàng. Bà ta đang vẽ bùa cho làng nên phải chuẩn bị nghi lễ đặc thù.
Tôi hiếu kỳ hỏi:
"Bà ơi, sao phải vẽ bùa thế? Vì chưa bắt được quỷ vô diện ạ?"
Bà Hoàng quay đầu lại nhìn tôi chằm chằm, rất lâu mới mở miệng:
"Quỷ vô diện gì cơ? Mày thấy gì rồi?"
Tôi sửng sốt:
"Hôm qua có quỷ vô diện vào làng ý ạ. Không phải bà dùng cổ thuật chế ngự nó à?"
Bà Hoàng nghiêng đầu sang chỗ khác, khiến cần cổ vang lên tiếng răng rắc.
Giọng bà ta hơi trầm thấp:
"Làm gì có quỷ vô diện nào. Trẻ con hay mơ, mày mơ phải ác mộng rồi."
Tôi tiếp tục hỏi vặn:
"Nhưng không phải bà nói quỷ vô diện là do ma quỷ dẫn tới ạ?"
"Đấy là trò quỷ của bọn xứ khác thôi."
Bà Hoàng không để tâm tới tôi nữa, tiếp tục vẽ bùa.
Đúng lúc đó mẹ tôi ra ngoài, chào hỏi với bà Hoàng.
Bà Hoàng nhìn mẹ tôi, giọng đầy kì quặc:
"Con mày chắc là không bệnh tật gì đâu, nó mơ ác mộng thôi."
Mẹ tôi gật đầu.
Sau khi bà Hoàng rời đi, mẹ tôi nói cho tôi biết, bà Hoàng là bà cốt trong làng, bà không nói điêu đâu.
Tối qua không có quỷ vô diện, trong làng không có ai bị thương.
Tối hôm qua tôi gặp ác mộng, kêu hét thảm thiết trong phòng.
Mẹ tôi đến kiểm tra tôi hai lần, thấy tôi không sao mới yên lòng đi ngủ.
Đầu tôi hơi nhức, kí ức hỗn loạn khiến tôi không biết lời của mẹ và bà Hoàng có phải là thật không.
Mãi đến khi tôi lục lại hết trí nhớ một lần, quả thực không thấy điều gì không ổn mới đành tin tưởng bọn họ.
Đến đêm, người trong làng ùa vào giữa làng.
Mẹ tôi kể:
"Làng đang có lễ cúng tế Hồng Hà, đàn bà phụ nữ đều phải tham gia, con là con trai nên ở nhà, đừng đi lung tung."
Tôi gật đầu, đứng sau hàng rào trong sân nhìn xung quanh.
Bà Hoàng chủ trì lễ cúng tế, dùng loa cao giọng hát bài gì đó tôi không hiểu.
Giọng hát đó khác giọng nói chuyện thường ngày của bà Hoàng, nghe tối tăm khó hiểu.
Gió lạnh thoảng qua, tôi thấy người mình buốt giá từ cổ xuống tận gót chân.
Rất nhanh, từ trong đám người tham dự lễ cúng tế Hồng Hà truyền đến tiếng kêu thảm thiết của con gái.
Tôi sợ tới mức vội vàng chạy về phòng, không nghe động tĩnh gì ở bên ngoài nữa.
Khi mẹ tôi trở về, bà vào phòng tôi.
Bà nhíu mày nhìn tôi trốn trong chăn, dường như nghĩ ra gì đó nên nói:
"Lễ cúng tế Hồng Hà cần chích máu, trẻ con sợ đau nên hơi đáng sợ một chút."
Tôi gật đầu, nhưng âm thanh ấy có vẻ thảm thương quá rồi.
Mẹ tôi dặn dò tôi ngủ sớm rồi về phòng.
Tôi nằm trên giường lăn qua lăn lại, trong đầu tràn đầy tiếng hét thảm thương của cô bé kia.
Lúc lâu sau, một giọng nói chợt vang lên trong đầu tôi:
"Tới tìm ta... Tới... tìm ra... Tìm... ta..."
Tôi nương theo âm thanh đi tới một lối rẽ, cuối đường đó là cây Cầu Nữ.
Trên một cành trống trên cây Cầu Nữ xuất hiện một bóng mờ.
Bóng mờ là lồng chim, trên lồng chim có vô số dấu tay m/á/u.
Vài đoạn trí nhớ mất đi chợt xuất hiện trong đầu tôi.
Khuôn mặt mẹ tôi xuất hiện trong đầu, bà dữ tợn giơ rìu bổ củi lên, bổ vào cổ tôi.
Tôi ngã vào vũng bùn cạnh cây Cầu Nữ.
Không lâu sau, một bóng người xuất hiện, bà ta treo lồng chim lên cây Cầu Nữ.
Người phụ nữ đó lẩm bẩm trong miệng:
"Cây thần cây thần, cầu xin ngài hãy ban cho con một đứa con gái."
Người phụ nữ ngoảnh đầu lại, là gương mặt của mẹ bạn thân tôi.