-
[Phần 5: Bệnh Thái Tuế] Chương 17
1.
Trên đầm Thần Long bên ngoài thôn chúng tôi bỗng xuất hiện một chiếc đèn hoa sen đầu người trôi nổi.
Mẹ tôi đưa tay che kín mắt tôi, nhưng tôi vẫn nhìn thấy chiếc đầu người đáng sợ kia qua khe hở giữa kẽ ngón tay.
Lá sen màu xanh nâng đầu của cậu bé, thất khiếu của cậu bé chảy m/á/u, khung cảnh toát ra cảm giác quỷ dị không thể diễn tả bằng lời.
Đây chính là truyền thống của thôn chúng tôi.
Trong thôn vẫn luôn trọng nữ khinh nam, con trai không nhận được sự yêu thương, còn con gái lại là bảo bối trong lòng mẹ.
Truyền thuyết kể rằng, nếu người mẹ tự tay c/h/ặ/t đầu con trai mình làm thành đèn hoa sen, sau đó thả trôi theo dòng nước trên đầm Thần Long, người mẹ đứng trên bờ chỉ cần đọc thần chú, vài ngày sau chắc chắn sẽ có bầu, sinh ra một cô con gái nhanh nhẹn, hoạt bát.
Một điều kỳ lạ nữa ở thôn chúng tôi, ấy là thôn này không hề có đàn ông.
Những người đàn ông từ bên ngoài đến ở rể trong thôn, sau khi người phụ nữ sinh con xong thì sẽ rời đi.
Nếu sinh được con gái thì tất cả mọi người đều vui vẻ.
Còn nếu sinh con trai thì sẽ làm thành chiếc đèn hoa sen kia, khi ấy không cần đàn ông, phụ nữ vẫn có thể tự mang bầu.
Trưởng thôn nói, đó là do Thần Long đại nhân ở đầm Thần Long ban phước.
Những cô gái được sinh ra theo cách như vậy được gọi là con gái của Thần Long.
Nếu có duyên, cô gái ấy sẽ được đưa đến một am ni cô tên là Sát Sinh để tu hành.
Tương lai có thể đắc đạo thành tiên, sẽ hưởng phúc đức ba đời.
Đi qua đầm Thần Long, tôi hỏi mẹ:
“Mẹ ơi, mẹ sẽ dùng con làm thành đèn hoa sen sao?”
Mẹ tôi vội vàng đưa tay vỗ nhẹ vào miệng tôi rồi nói:
“Cục cưng à, con là miếng thịt đầu quả tim của mẹ, cho dù con là con trai hay con gái, mẹ đều thích cả.”
Tôi ôm chặt lấy tay mẹ.
Chiếc đèn hoa sen kia đã thực sự dọa sợ tôi.
Vào buổi tối hôm đó, tôi đã mơ một giấc mơ.
Trong mơ, đầu người trên chiếc đèn hoa sen đang trôi trên sông kia dần trở nên rõ ràng, chính là hai người con trai nhà hàng xóm của tôi.
Cậu ta nói, bình thường do chúng tôi rất thân thiết, nên khi chết hai người họ mới báo mộng về cho tôi.
Bây giờ cậu ta đang bị mắc kẹt ở trong đầm Thần Long, có cái gì đó ở dưới đầm đang cắn cậu ta.
Cậu ta nói quan hệ của chúng tôi thân thiết nhất, hy vọng tôi có thể cứu lấy cậu ta.
Tôi bừng tỉnh từ trong mộng, đột nhiên phát hiện hai cậu trai trong mộng nói, bọn họ sẽ đặt một chiếc trống lắc ở bên giường của tôi.
Tôi cố gắng bỏ qua sự kinh ngạc của mình, lập tức chạy về phía đầm Thần Long.
Bởi vì sự tồn tại của đầm Thần Long, nên tất cả mọi người trong thôn đều biết bơi.
Tôi lặn xuống dưới nước, bơi về phía hai cậu trai chỉ cho tôi.
Vậy mà trong đầm Thần Long lại xuất hiện một số loại tôm cá mà tôi chưa từng gặp.
Một con cá da trơn có mười hai chiếc râu, một con tôm có bốn chiếc càng, nhìn vô cùng đáng sợ.
Chỗ mà hai cậu trai nói là một cái động nhỏ ở dưới nước.
Khi tới gần, tôi nhìn thấy một con quái vật nửa người nửa cá đang không ngừng gặm chiếc đèn hoa sen bị lôi xuống nước.
Chiếc đầu bị rỉa đến mức máu thịt lẫn lộn, da thịt ở dưới nước trở nên thối rữa.
Những phần xung quanh đầu người toàn là xương trắng, thi thể thì phình lên do ngâm nước.
Bỗng nhiên đầu con quái vật xoay một trăm tám mươi độ, hai mắt màu vàng mở to như chiếc chuông đồng gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi hét lên, nhưng chỉ có vài bong bóng nổi lên trên mặt nước.
Con quái vật dùng vây cá giống như móng vuốt nắm lấy mắt cá chân của tôi, muốn dìm tôi chết đuối.
Bỗng nhiên, một người đàn ông dùng thứ gì đó đánh hôn mê con quái vật, sau đó kéo tôi ngoi lên khỏi mặt nước đầm Thần Long.
Khi lên bờ, tôi mới nhìn rõ, người cứu tôi là lão mù điên loạn nhất trong thôn.
Ngày thường ông ta vẫn luôn điên điên khùng khùng, mắt còn bị mù, dựa vào sự giúp đỡ của mọi người trong thôn để sống qua ngày.
Nói là giúp đỡ, nhưng thực chất là do ông ta nổi điên, luôn đi cướp đồ ăn của mọi người.
Lão mù không đợi tôi mở miệng nói lời cảm ơn, ông ta cầm lấy cánh tay tôi, bắt đầu sờ soạng lên trên.
Bàn tay ông ta ấn vào xương cốt khiến tôi đau đớn, cho đến khi bàn tay chạm đến đầu tôi mới dừng lại.
Lão mù hừ lạnh một tiếng:
“Cậu nhóc, mau chạy đi, mấy ngày nữa cậu sẽ gặp hoạ lớn, nếu cậu rời khỏi nơi này, có lẽ vẫn còn có một đường sống.”
Ánh trăng trong chiếu vào khuôn mặt của lão mù, khiến người đàn ông này càng thêm đáng sợ hơn.
Tôi sợ tới mức run lên một cái.
Lão mù ôm lấy cánh tay của tôi, không ngừng gặm cắn ngón tay tôi như muốn mút cạn m/á/u.
Ông ta vừa nhe hàm răng đầy máu, đang định nói chuyện thì mẹ tôi bỗng nhiên xuất hiện, lôi kéo tôi nhanh chóng tránh xa khỏi lão mù kia.
Mẹ tôi nói:
“Đi mau, tên kia chính là một kẻ giết người.”
2.
Mọi người trong thôn đều tận mắt nhìn thấy lão mù gi/ế/t người, cho nên bọn họ đều rất sợ ông ta.
Hơn nữa ông ta vẫn luôn điên điên khùng khùng, cho dù quản lý địa phương đến đây cũng không dám bắt ông ta.
Vì thế, ông ta trở thành người đặc biệt nhất trong thôn, tất cả mọi người trong thôn đều trốn tránh ông ta.
Mẹ tôi nói:
“Đầu của ông ta có vấn đề, bây giờ ông ta cứu con, ngày mai có thể gi/ết con ngay lập tức.”
“Con không biết năm đó khi người kia bị giết, khung cảnh khiến nhiều người phải sợ hãi đến mức nào, một người sống sờ sờ như vậy mà bị ông ta ch/é/m thành bảy, tám phần.”
Mẹ tôi vừa nói vừa ra dấu, còn run rẩy.
Nhưng hành động kéo tôi đi của mẹ đã chọc giận lão mù.
Đêm đó, lão mù yên lặng không một tiếng động xuất hiện trước cửa nhà tôi.
Đợi đến khi tôi phát hiện ra, ông ta đã định cầm d/a/o muốn gi/ết mẹ tôi.
Ông ta vừa ch/ém, vừa lẩm bẩm trong miệng:
“Mụ già này, xem hôm nay tao gi/ết mày thế nào.”
Ông ta cầm cái d/a/o ch/é/m xuống bên trong cánh tay của mẹ tôi, khiến m/á/u tươi bắn ra.
Tôi cầm cái cuốc bên cạnh lên, muốn liều mạng với lão mù này.
Nhìn thấy tôi đến gần, lão mù giống như thay đổi thành một người khác.
Ông ta như bị chọc tức, hung hăng đá một cước vào ngực tôi.
Sau đó ông ta cầm lấy con dao, miệng hét lớn:
“Nghiệt súc, ông đây ch/ém ch/ết mày.”
Nhưng con dao chợt khựng lại trên đầu tôi, chậm chạp không chém xuống.
Ông ta bỗng nhiên liều mạng lắc đầu:
“Mày không phải thứ đó, mày không phải thứ đó.”
Lão mù vừa nói vừa quay người men theo tường sân nhà tôi đi ra ngoài.
Mẹ tôi xụi lơ ngồi bệt xuống đất, dùng một mảnh vải cuốn chặt lấy vết thương trên cánh tay, vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy tận xương.
Tôi nhìn dáng vẻ của lão mù, trong lòng thầm nghĩ:
“Chắc chắn ông ta có chuyện gì đó, từ khả năng trèo tường của ông ta, tuyệt đối không thể là người bị điên từ nhỏ.”
Ngày hôm sau, mẹ tôi đến nơi duy nhất có thể chữa trị vết thương trong thôn – am Sát Sinh.
Tuy gọi là am Sát Sinh, nhưng các sư thái và sư cô trong am luôn làm việc thiện.
Trong thôn có người cần chữa bệnh, mọi người đều đến nhờ các sư thái trong am đến chữa trị.
Nếu gặp phải nạn đói, bệnh dịch, các sư thái, sư cô trong am cũng đóng góp nhiều vật quý.
Mọi người trong thôn có thể sống yên bình, chủ yếu đều dựa vào am Sát Sinh.
Cho nên, người trong thôn đều sẵn lòng đưa thần long nữ của nhà mình đến am Sát Sinh.
Cũng bởi vì sự tồn tại của am Sát Sinh mà dưới sự khởi xướng của sư thái trong am, tất cả người trong thôn đều thờ phụng Thần Long.
Sư thái được gọi là sứ giả của Thần Long ở nhân gian.
Mẹ tôi ở am Sát Sinh không lâu, sau đó bà trở về nhà.
Không ngoài dự đoán của mọi người, miệng vết thương của bà đã tốt hơn, hơn nữa, ngay cả vết sẹo cũng không có.
Mẹ tôi kể:
“May mà có nước thần của sư thái cho, con à, sau này nếu con có gặp được các sư cô trong am, nhất định phải cung kính với họ.”
Tôi gật đầu.
Thật ra, tôi đã được gặp nhóm sư thái, sư cô trong am hai lần, bọn họ đều là các cô gái vô cùng xinh đẹp.
Chỉ là trên đầu không có tóc đen, khiến họ trông vô cùng trong trẻo, lạnh lùng.
Tôi cứ vô tư suy nghĩ những điều đó, khi về đến nhà, tôi thấy mắt mẹ tôi đang rưng rưng ngấn lệ.
Tôi hỏi mấy câu, mẹ tôi mới mở miệng:
“Con à, mẹ con chúng ta đúng là số khổ.”
“Lão mù điên điên khùng khùng kia nói với mọi người xung quanh rằng, hai mẹ con chúng ta là yêu quái, cả thôn đều đến tìm chúng ta, muốn giết chết chúng ta.”
Tôi cầm lấy cái quốc ở bên cạnh, an ủi mẹ:
“Mẹ ơi, mẹ yên tâm, hai chúng ta cứ đóng cửa thật kỹ, con sẽ cầm cuốc gác đêm, nếu ông ta dám đến đây, con sẽ cầm cuốc giết ông ta.”
Mẹ tôi thở dài:
“Dù như vậy thì cũng không phải biện pháp lâu dài.”
“Ngày mai mẹ lại đến am ni cô một lần nữa, có thể sư thái ở đó có thể giúp đỡ hai mẹ con chúng ta.”
Mẹ tôi giống như nhớ đến cái gì đó, lại dặn tôi:
“Con à, ngày mai con nhất định không được ra ngoài.”
“Hội chùa Thái Âm không được có đàn ông ở đó, con nhất định không được chạm mặt với nhóm sư thái ở trong am ni cô.”
3.
Hội chùa Thái Âm, đàn ông không được đến.
Mọi người trong thôn đều đến am Sát Sinh, chỉ có những người con trai như tôi và những người đàn ông từ nơi khác đến ở lại trong nhà.
Thật ra không phải không ai tò mò về hội chùa Thái Âm, từng có một người đàn ông từ nơi khác đến đi xem.
Nhưng ngày hôm sau khi trở về, chú ta bắt đầu trở nên điên khùng, không bao lâu thì lâm bệnh rồi chết.
Trưởng thôn nói, Thần Long là con gái, hội chùa Thái Âm là lễ hội của phụ nữ.
Người đàn ông kia đến đó, lại gặp phải Thần Long, mới bị gặp phải xui xẻo.
Từ đó về sau, không còn người đàn ông nào dám đến xem hội chùa Thái Âm như vậy nữa.
Buổi tối khi trở về, sắc mặt của mẹ tôi không vui cũng không buồn, giống như là một hình thức nào đó.
Thậm chí đến khi đá vào cánh cửa, mẹ tôi mới hồi phục tinh thần.
Tôi hỏi bà:
“Sư thái nói thế nào rồi? Bà ấy sẽ giúp chúng ta đúng không?”
Mẹ tôi chậm chạp gật đầu:
“Sẽ, sẽ, sư thái là người tốt, sẽ giúp chúng ta, sẽ giúp chúng ta.”
Bà giống như một con rối gỗ, không ngừng lặp lại những lời này, sau đó lại lơ đãng đi nấu cơm.
Bữa cơm buổi tối hôm đó của chúng tôi thậm chí còn bị cháy.
Sau khi ăn cơm xong, tôi trở về phòng ngủ của mình.
Ngay vào khi tôi đang buồn ngủ, bỗng tôi bị đánh thức bởi tiếng kim loại.
Chiếc dao của mẹ tôi chạm vào chiếc dao của lão mù.
Có lẽ là nóng lòng muốn bảo vệ con trai, vậy mà mẹ tôi lại đang đánh ngang sức với lão mù.
Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy bất ngờ là con dao của lão mù vẫn luôn cố gắng né tránh tôi, giống như sợ khiến tôi bị thương.
Nhưng mẹ tôi thì ngược lại, một dao lại một dao, đâm hết chỗ này đến chỗ khác không hề do dự, ngược lại khiến tôi phải chạy trốn.
Tôi cuống quýt đi ra ngoài, lúc tôi đẩy cửa ra, khung cảnh bên ngoài khiến tôi ngây ngẩn cả người.
Dưới ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng, sư thái trong am Sát Sinh đang đứng chân trần trong sân nhà tôi.
Dung mạo của bà ta giống như là một cô gái mười bảy, mười tán, chỉ là giữa khuôn mặt có một ít nếp nhăn.
Hai tay sư thái tạo thành hình chữ thập, tràng hạt trong tay rung động, trong miệng niệm một câu:
“Nam mô A di đà Phật.”
Trong nháy mắt, tôi cảm thấy hoảng sợ, lập tức té xỉu bên chân sư thái.
Khi tôi mở mắt ra, lão mù đã biến mất không thấy đâu nữa.
Sư thái mỉm cười tủm tỉm ngồi bên cạnh tôi, nâng chén trà lên nhấp một ngụm:
“Không cần tìm nữa, phiền não của thí chủ, bần ni đã hỗ trợ hoá giải rồi.”
“Ông ta bị thương, tạm thời trong nửa giờ tới sẽ không tìm đến quấy rầy thí chủ.”
Tôi gật đầu, cảm thấy trên đầu mình rất nhẹ.
Tôi vội vàng sờ tóc của mình, phát hiện trên đầu mình không có một cọng tóc nào.
Sư thái vẫn mỉm cười:
“Phiền não của thí chủ đều bị tôi cắt bỏ rồi, coi như tôi và cậu hữu duyên, không biết cậu có bằng lòng đến am ni cô của tôi ở vài ngày không?”
Tôi chưa kịp mở miệng, mẹ tôi đã vô cùng cảm kích.
Bà nói, có thể tu hành ở am Sát Sinh là may mắn cực kỳ lớn, huống chi tôi còn là con trai, có thể vào đó là được ông trời ban phước.
Sáng sớm hôm sau, tôi đi theo sư thái vào trong am Sát Sinh.
Dọc đường đi, sư thái nói cho tôi biết về nguồn gốc của am Sát Sinh.
Hơn mười năm trước, trong thôn có một loại thi thú hoành hành.
Sức lực của thi thú vô cùng lớn, người dân trong thôn khổ không nói nên lời.
Sau khi sư thái đến đây, bà ta ngăn chặn được thi thú, trong thôn trở nên thái bình, từ đó về sau cũng xuất hiện am Sát Sinh.
Hai chữ Sát Sinh lấy từ chuyện sát sinh đó.
Thật ra nhóm ni cô trong am ni cô cũng mang theo hơi thở của hai chữ sát sinh.
Rất nhiều sư tỷ đều mang theo một thanh đao sau lưng, ánh mắt tàn nhẫn như sẵn sàng trừ ma vệ đạo mọi lúc mọi nơi.
Chỉ có một tiểu sư muội tên là Từ Tâm, trong ánh mắt của em ấy tràn đầy sự nhút nhát.
Tôi ở trong am Sát Sinh một đêm, bắt đầu mơ thấy ác mộng.
Trong giấc mộng, sư thái biến thành một con rắn thè lưỡi, không ngừng liếm lên chiếc đầu bóng loáng của tôi.