27.
Dù rất không muốn nhưng Bùi Nguyệt vẫn bị trục xuất, về phần những người khác ở Bùi gia, thì giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, giống như đứa con gái ở Bùi gia mười mấy năm qua và nhận hết mọi yêu thương luôn là tôi.
Nhưng tôi lại cảm thấy cuộc sống như vậy có chút nhàm chán, vì thế tôi quyết định tìm chút việc để làm.
“Bùi tiểu thư, phần quà cô tặng, tôi rất thích.”
Cố Tứ vừa gọi điện thoại khiến giá trị vui vẻ của tôi không ngừng tăng lên, bởi vì quà tôi tặng cho hắn là đứa con riêng ưu tú của Cố gia, hơn nữa còn vô cùng khó chơi.
Nhân vật mới bắt đầu đã chet này, được tôi lợi dụng nội dung vở kịch cứu sống, mà anh ta chính là con d ao s ắc b én nhất tôi dùng để đ âm Cố Tứ.
Bởi vì mẹ của đứa con riêng là ánh trăng sáng đã mất của Cố tiên sinh, ông ta lại càng thêm thiên vị đứa con trai lưu lạc bên ngoài này.
Mà hôm nay, Cố Tứ sứt đầu mẻ trán, quyền lực đã mất hơn phân nửa, chỉ cần hắn dám động thủ, lần này nhất định tôi sẽ bắt được thóp của hắn, "tương lai tốt đẹp" đang mở rộng cánh cửa chờ đón hắn.
“Cố thiếu gia thích là tốt rồi, ngày lành của anh còn ở phía sau.”
Tôi hài lòng cúp điện thoại, nhíu mày nhìn Bùi Trạc đứng ở cửa do dự không dám vào.
Tôi nhớ lúc này bọn họ hẳn là đang đi khám bác sĩ tâm lý, đúng vậy không sai, là bọn họ, Bùi gia ngoại trừ tôi ra, bọn họ đều trở thành khách quen của phòng tư vấn tâm lý.
“Không có việc gì hết, chỉ là tới thăm em chút thôi.”
Bùi Trạc có chút miễn cưỡng cười cười, đột nhiên anh ta chú ý tới lá bùa tôi đặt ở trên bàn, ngây người một lúc lâu.
Đây là lá bùa ngày đó anh ta gạt tôi nói dùng để bảo vệ bình an, không nghĩ tới tôi còn giữ lại, trong khoảng thời gian ngắn anh ta cảm thấy mũi có chút chua xót.
"Lần sau, lần sau, anh sẽ xin cho em cái tốt hơn, cái này anh lấy đi trước."
Tôi nhẹ nhàng liếc anh ta một cái, không thèm để ý. Ngoại trừ Bùi Trạc ra, ba mẹ Bùi gia dường như cũng lặng lẽ thay đổi.
Bọn họ luôn nhìn tôi như muốn nói lại thôi, tôi biết đó là vì cái gì, hào quang nữ chính vỡ vụn, những chuyện cũ đã phủi bụi chậm rãi hiện ra trong mỗi giấc mơ của bọn họ.
Bọn họ nhìn thấy những gì tôi đã từng nói cha con tranh chấp, anh em bất hoà, giống như gặp phải chuyện “Bùi Nguyệt” bọn họ sẽ như mất đi lý trí.
Bùi Trạc bị g ãy chân hủy dung, Bùi Minh thân bại danh liệt, Bùi phu nhân cũng buồn bực mà chet.
Về phần Bùi Nguyệt, cô ta tựa như một gốc dây tơ hồng có sức sống mãnh liệt, sau khi hút sạch m áu của Bùi gia, lại quyết đoán đổi người, đi đến chỗ gió tanh mưa máu.
Cuối cùng để lại đường lui cho bọn họ dĩ nhiên là "tôi". Con gái ruột của họ đã sớm chet nhưng vẫn bị bọn họ ghét bỏ bằng mọi cách, cô ấy không có năng lực được người ta đọc tâm, chỉ có trực giác và khả năng quan sát gần như đọc tâm.
Thế giới này không ai yêu cô ấy, vận mệnh cũng chưa từng hậu đãi cô ấy nửa phần, cho nên khi biết rõ xe đã bị động tay động chân vào ngày được chẩn đoán bệnh nan y, cô ấy đã kiên quyết lựa chọn t ự s át.
Sạch sẽ tới lại sạch sẽ đi, tài sản Bùi gia từng tặng cô ấy, cuối cùng lại thành đường lui cô ấy để lại cho Bùi gia...
28.
Những bí mật chưa ai biết, hiện giờ đã thành những giấc mộng từ ngày này qua ngày khác, giúp bọn họ thấy được sự lạnh lùng và tàn nhẫn của bọn họ, còn có sự lương thiện ngây thơ của cô gái kia.
Người Bùi gia liều mạng muốn bồi thường cho tôi, nhưng thật buồn cười, bọn họ ngay cả người cũng không phân biệt rõ ràng.
Tôi không phải Bùi Tương hy vọng đọc được tâm của bọn họ, giữa đọc tâm và bị đọc tâm, tôi lựa chọn cái sau.
Từ ngày vừa trở về Bùi gia, tôi đã biết, tôi chọn đúng, nhìn bọn họ bởi vì tâm tư của tôi mà hoảng sợ cực độ, nghi kỵ lẫn nhau, sụp đổ, chính là kết quả tốt nhất.
Tôi không lãng phí một chút sức lực, chỉ hơi động não nhiều một chút mà thôi, rất đơn giản, suy đoán người khác và để cho người khác suy đoán mình, chỉ là tôi cũng có chút tiếc nuối thay cho cô gái kia.
Cho nên khi Bùi gia cố gắng kéo quan hệ gần gũi hơn với tôi lần nữa, tôi chủ động mở miệng: "Trải nghiệm đọc suy nghĩ có cảm giác thế nào? Thật đáng tiếc, các người chỉ có thể đọc suy nghĩ của tôi thôi."
Không ai nghĩ tới tôi sẽ tiết lộ bí mật này, tất cả mọi người đều ăn ý cho rằng sẽ giữ chuyện này trong bụng cho đến chet.
“Tương Tương, con đang nói gì vậy, sao mẹ nghe không hiểu?” Bùi phu nhân đã b óp n át trái cây trên tay còn ra vẻ bình tĩnh.
“Nói thật, diễn xuất của hai người rất kém, nhiều lần khiến tôi cũng nhịn không được.”
Tôi ném một quả cam, chậm rãi nói, người Bùi gia nhìn nhau một cái, ai cũng không mở miệng nữa.
"Không cần nghi nhờ, là tôi cố ý, cố ý để các người có thể nghe thấy. Có phải tức giận lắm không? Nhìn dáng vẻ của các người xem, thật không đáng tin!”
"Thật nực cười, còn cầu Thần bái Phật, làm phép trừ tà, tư vấn tâm lý, tất cả các người đều cho rằng mình là độc nhất vô nhị sao? Thật ngại quá, là bán sỉ đấy. Nhìn các người liều m ạng che giấu, lại ngờ vực vô căn cứ lẫn nhau, dáng vẻ đó thật đúng là thú vị."
Tôi cười tủm tỉm mở miệng, không chút lưu tình cười nhạo bọn họ.
“Tương Tương, xin lỗi, chúng ta nên sớm tin tưởng con. Không, phải là tin tưởng ngay từ đầu, mẹ cũng không nên mềm lòng mà giữ Bùi Nguyệt lại. Xin lỗi con, Tương Tương.”
Cho dù hôm nay biết tôi ngay từ đầu đã cố ý trêu đùa bọn họ, Bùi phu nhân cũng không nổi giận.
Bởi vì giấc mơ, cũng bởi vì những chuyện đã xảy ra.
“Thật nhàm chán, người bà có lỗi không phải là tôi, tôi không cần lời xin lỗi. Cô gái trong giấc mơ kia mới là người các người cần xin lỗi, nhưng thật đáng tiếc cô ấy đã chet. Một linh hồn đã chet không cần lời xin lỗi đến muộn.”
Tôi và Bùi Tương vốn là hai người hoàn toàn không giống nhau, làm sao bọn họ có thể không nhận ra, vì họ chỉ đang lừa mình dối người, cho rằng có thể bồi thường mà thôi.
Tôi là linh hồn được cảm động bởi nguyện lực, cô gái không được mọi người nhìn thấy kia, cho đến khi chet cũng không oán hận bọn họ, ngược lại là cầu nguyện để người Bùi gia có thể thay đổi kết cục của số mệnh.
Mà tôi xuất hiện ở đây, chính là để thực hiện nguyện vọng của cô ấy, chỉ là đáng tiếc đám người dối trá lại ích kỷ này, một chút cũng không xứng với linh hồn thuần khiết của cô ấy.
Người một nhà bọn họ sững sờ tại chỗ, hôm nay mọi chuyện đã kết thúc, tôi cũng không cần phải ở lại nữa, đẩy cửa ra, ánh mặt trời đang chiếu sáng, phía sau lại truyền đến tiếng khóc thảm thiết.
Tôi không quay đầu lại, đi thẳng về phía trước, cho đến khi hư vô nhấn chìm tôi:
【 Bùi Tương, nguyện vọng của em thực hiện được rồi, kiếp sau đừng đọc tâm của kẻ khác nữa, đọc chính mình đi. Vì em rất đáng giá. 】
[HẾT]
Bình luận facebook