19.
"Này, đang nói chuyện với cô đấy, có biết lễ phép không?" Cô ấy không vui đẩy tôi một cái, tôi nhẹ nhàng tránh đi, nhướng mày đánh giá cô ấy.
【 Không phải là Cố Miên thích Bùi Trạc chứ. Đáng tiếc, trong lòng người ta chỉ có em gái tốt Bùi Nguyệt mà thôi. 】
【 Tôi còn nhớ rõ Bùi Nguyệt từng nói cô ấy ' ngu xuẩn', dễ lừa gạt, còn nói cô ấy vênh váo tự đắc giống con khổng tước xấu xí không có lông lại liều mạng khoe khoang, hiện tại vừa nhìn thì thấy cũng không xấu cho lắm. 】
Cố Miên có chút hoảng hốt mở to hai mắt, tôi lại cách xa cô ấy một chút: 【Đừng có đột nhiên phát bệnh nha, tôi không muốn bị c ắn đâu. 】
“Cô cô cô... "Cố Miên nói ‘cô’ nửa ngày cũng không nói ra một câu, Bùi Nguyệt âm thầm nhìn cô ấy một cái, có chút không vui.
“Miên Miên, hay là thôi đi, tớ không sao.”
Cô ta nói không sao nhưng vẻ mặt lại ảm đạm, tầm mắt nhìn về phía Cố Miên cũng mang theo vẻ ghét bỏ mơ hồ, làm cho người ta nhìn không rõ.
Cố Miên rối rắm nhìn Bùi Nguyệt rồi lại nhìn tôi, ngay lúc cô ấy muốn mở miệng, ngoài cửa lại truyền đến tiếng động.
“Nguyệt Nguyệt, sinh nhật vui vẻ.”
Tôi tò mò nhìn sang, là một thiếu niên chưa từng gặp qua, Cố Miên và Bùi Nguyệt nhìn thấy người ngoài cửa lại vui mừng kêu lên.
“Anh trai!”
“A Tứ! Anh cuối cùng đã trở lại!” Bùi Nguyệt mặc kệ tất cả nhào vào lòng thiếu niên kia khóc đến đáng thương.
Thiếu niên kia dịu dàng trấn an cô ta, cũng lấy tay xoa đầu Cố Miên: "Cao lên rồi.”
Khi tôi nghe được lời của bọn họ, cũng xác định được thân phận của thiếu niên kia -- Cố Tứ, người sẽ dùng thủ đoạn hại chet "tôi", hắn về nước sớm.
20.
“Bùi Tương, em khỏe chưa?” Là giọng của Bùi Trạc truyền đến, anh ta nhìn thấy người chặn ở cửa cũng ngẩn người: “Cố Tứ, cậu đã trở lại rồi.”
“Anh Bùi Trạc, đã lâu không gặp.” Cố Tứ ôn hòa cười chào hỏi Bùi Trạc, Bùi Trạc gật đầu cũng không quên chính sự.
Tôi hai tay ôm ngực nhìn ra cửa, không khỏi huýt sáo trong lòng:
【 Ơ, sao lại không đánh nhau, cô này yêu anh kia, anh kia yêu cô kia, cô kia lại yêu anh này. 】
【 Thật muốn xem kịch mà, tình địch sao có thể tốt với nhau như vậy, phải là tôi không giet chet anh, anh sẽ đánh tôi chứ. Bùi Trạc về sau sẽ chăm sóc tốt em gái chăm sóc cả trên giường luôn, vua cắm sừng. 】
【 Nhưng tên ngốc Bùi Trạc này đấu không lại Cố Tứ, bị hắn phản còn đếm tiền giúp hắn, há há, còn nghi ngờ ba mình hại mình, nhưng lại không nghĩ tới chân anh ta là bị Cố Tứ sai người đến đ ánh g ãy. 】
【Thật là một vị hôn phu độc ác và tàn nhẫn. 】
“Vị này là?” Cố Tứ trấn an Bùi Nguyệt xong, ánh mắt đầy hứng thú của hắn chuyển sang tôi.
“Đây là Bùi Tương, em gái của tôi. Đây là Cố Tứ, vị hôn phu của Bùi Nguyệt.”
Bùi Trạc mím môi, đứng bên cạnh tôi, giới thiệu ngắn gọn.
“Vị này chính là Bùi Tương tiểu thư à, A Trạc, có câu anh nói không đúng, người có hôn ước với tôi là con gái Bùi gia, nhưng cũng không nhất định là Bùi Nguyệt.”
Cố Tứ nói xong câu đó, Bùi Nguyệt và Cố Miên không thể tin nhìn hắn, Cố Tứ lại không có ý giải thích, ngược lại không hề che giấu hứng thú với tôi.
“Bùi tiểu thư, xin chào, tôi là Cố Tứ, nghe danh đã lâu. Hôm nay vừa gặp quả nhiên không khác với những gì tôi biết.”
Hắn tới gần tôi, vươn tay ra, tôi cũng cười tủm tỉm khoác tay hắn: “Cố tiên sinh, như nhau thôi.”
Đây chính là nhân vật so với tất cả người Bùi gia cộng lại còn khó chơi hơn.
21.
"Ba mẹ không cần em nữa, bây giờ anh cũng muốn bỏ rơi em sao, A Tứ?"
Tôi không ngờ chỉ đi ra ngoài hít thở không khí cũng có thể bắt gặp tình cảnh Bùi Nguyệt khóc sướt mướt chất vấn Cố Tứ.
Sau bữa tiệc này, tất cả mọi người sẽ biết thân phận của tôi và Bùi Nguyệt, một là thiên kim thật lưu lạc bên ngoài nhiều năm vừa mới tìm về, một là chim cu chiếm tổ chim khách, thiên kim giả hưởng thụ những thứ không thuộc về mình.
Tuy rằng lúc trước trong giới đã có lời đồn, nhưng lại không có được Bùi gia chứng thực.
Hôm nay lại không giống vậy, một bữa tiệc sinh nhật long trọng, đủ để cho đám người này hiểu được thái độ của Bùi gia.
“Sao có thể chứ, Nguyệt Nguyệt, em suy nghĩ quá nhiều rồi."
Cố Tứ dịu dàng lau khô nước mắt trên mặt cô ta, khóe môi còn mang theo nụ cười.
Bùi Nguyệt cắn môi, dường có chút khó mở miệng: "Nhưng vừa rồi anh..."
“Đây chính là sự thật, Nguyệt Nguyệt, hôn ước là Cố gia cùng Bùi gia, ai là thiên kim Bùi gia thì đều có tư cách hết, không phải sao? Vốn dĩ từ đầu em cũng dùng danh phận là thiên kim Bùi gia để có được mọi thứ mà.”
Lời nói của Cố Tứ khiến Bùi Nguyệt có chút kinh hãi, trong lúc nhất thời cô ta suýt nữa không nhận ra trúc mã từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên này.
Ít nhất lúc trước trong mắt cô ta, hắn vẫn luôn thích mình, nhưng hiện tại hắn lại nói, hôn ước là hôn ước của hai nhà Cố Bùi, mà không phải hôn ước của Cố Tứ và Bùi Nguyệt...
22.
【 Thật đáng thương, sao có thể tin lời nói của đàn ông chứ? 】
【 Có giá trị thì là bảo bối, hết giá trị thì bị đá văng, tin tưởng Cố Tứ còn không bằng tin tưởng một con chó. 】
Bùi Nguyệt dường như có cảm giác quay đầu lại, Cố Tứ cũng ngẩng đầu nhìn về phía tôi.
“Bùi Tương......"
“Chị, thật ngại quá, làm phiền hai người rồi, em đi ngay đây."
Tôi ngượng ngùng cười cười, không đợi bọn họ kịp phản ứng đã lập tức rời đi.
Trong hành lang, tôi bước chậm lại, nơi này đã cách xa một khoảng với chỗ họ đứng. Nhưng không đợi tôi thở phào nhẹ nhõm, một bàn tay túm chặt cổ tay tôi: "Bùi tiểu thư hình như rất có ý kiến với tôi?"
Là Cố Tứ, tên đ iên này lại đuổi theo.
“Sao có thể chứ, Cố thiếu gia thật đúng là biết nói đùa.”
Tôi dùng sức đẩy tay hắn ra, xoa xoa cổ tay bị bóp đau.
【 Đồ ngu! Đáng đời bị đội nón xanh. 】
“Bùi tiểu thư ở trong lòng mắng tôi." Cố Tứ nhíu mày, hắn như là khẳng định nói ra những lời này.
“Cố thiếu gia, tuy rằng tôi biết anh không có tố chất, nhưng cũng mong anh không nên ác ý phỏng đoán tâm tư của tôi, được chứ?"
“Thật sao? Bùi tiểu thư ngược lại làm cho tôi càng ngày càng cảm thấy hứng thú.”
“Không biết Bùi tiểu thư, có từng nghe qua thuật đọc tâm chưa?”
Cố Tứ là nhân vật duy nhất trong cuốn tiểu thuyết ă n thịt người này còn có thể toàn thân trở ra, sức quan sát của hắn, không thể khinh thường.
“Cố thiếu gia, sợ là bệnh tái phát rồi, thuật đọc tâm là cái gì, chẳng thà nói là chứng hoang tưởng.”
Tôi không chút lưu tình trả lời lại một cách mỉa mai, ý tứ trong lời nói rất rõ ràng - - đầu óc hắn có bệnh.
23.
Bùi Nguyệt trong khoảng thời gian này sống không được tốt, cô ta từ trước đến nay mẫn cảm đa nghi, từ sau bữa tiệc sinh nhật, cô ta đã mất đi Bùi gia, lại mất đi Cố Tứ.
Cho nên nhìn ai cũng cảm thấy họ đang cười nhạo cô ta.
“Miên Miên, tớ thật sự sống không nổi nữa rồi, hu hu hu.”
Bùi Nguyệt ôm Cố Miên khóc không ngừng, nhưng Cố Miên lại có chút mất tập trung.
“Nguyệt Nguyệt, cậu hãy chuyển đến một nơi khác và tiếp tục cuộc sống của mình đi.”
Cô ấy an ủi Bùi Nguyệt, biết tâm tư cô ta mẫn cảm, cũng không dám tùy ý mở miệng.
"Nhưng mà, nhưng mà tớ không nỡ rời xa ba mẹ, rời xa anh trai, rời xa A Tứ, càng không nỡ rời xa cậu, đây là nơi tớ đã sống suốt mười mấy năm qua.”
Cô ta khóc là vì muốn người khác giúp cô ta, chứ không phải để nghe người khác khuyên cô ta từ bỏ.
“Vậy cậu ở lại đây, có tớ che chở, Bùi Tương không dám làm gì cậu đâu!” Cố Miên mím môi mở miệng.
Bùi Nguyệt lại giống như không nghe rõ, tự mình nói: "Cậu nói anh trai và A Tứ sao có thể đối xử với tớ như vậy chứ, trước kia bọn họ thương tớ nhất, hơn nữa, anh trai, anh ấy..."
“Nguyệt Nguyệt! Bùi Trạc và anh trai tớ, nếu bắt cậu chọn, cậu sẽ chọn ai?”
Không biết vì sao, ma xui quỷ khiến Cố Miên hỏi câu này.
Bùi Nguyệt lại không biết nghĩ tới cái gì hai má hơi phiếm hồng: "Cái này sao có thể chọn, bọn họ đều là người tớ yêu nhất."
“Nếu Bùi Trạc thích cậu, anh ấy cũng không phải anh trai cậu, hai người không có quan hệ huyết thống..."
Cố Miên run rẩy nói ra những lời này, Bùi Nguyệt lại không nhận ra có gì khác thường.
“Không, sẽ không đâu, anh trai - -"
“Chỉ là lựa chọn mà thôi, nếu bọn họ đều thích cậu, cậu sẽ chọn ai?"
Cố Miên nắm chặt lòng bàn tay, cô ấy thích Bùi Trạc, vẫn luôn thích.
“Miên Miên, hôm nay cậu làm sao vậy?” Bùi Nguyệt hơi bất mãn, giọng điệu như đang chất vấn cô ấy.
“Tớ còn có việc, hôm nay không đi cùng cậu được, cậu tự đi dạo đi.”
Cố Miên cũng không phải là tiểu thư tốt bụng gì, trực tiếp quay đầu rời đi.
Bình luận facebook